Không biết còn có thể trông chừng anh bao lâu, cũng không biết còn có thể nhìn anh bao lâu. Cô nhoài người bên giường, nhìn anh lưu luyến không muốn xa. Tạ Lẫm cũng nghiêng người, dịu dàng véo má Chu Uyển Doanh, nói nhỏ: “Sao thế? Sao nhìn anh như vậy?” Chu Uyển Doanh lắc đầu, cô cầm tay Tạ Lẫm, trên mặt vẫn cười dịu dàng, cô nhẹ nhàng nói: “Em chỉ muốn nhìn anh.” Tạ Lẫm nhìn Chu Uyển Doanh có chút lưu luyến. Bố anh mất sớm, từ nhỏ mẹ đã có yêu cầu nghiêm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.