Chu Uyển Doanh cong môi cười, phải nhìn rất kỹ mới có thể thấy phảng phất trong mắt cô có nước mắt. Cô cười nói: “Phần sau quay rất thuận lợi nên đóng máy sớm rồi.” Tạ Lẫm ‘ừm’ một tiếng, hôn lên mắt cô, rồi lại hỏi: “Ăn tối chưa? Có cần ra ngoài ăn khuya không?” Chu Uyển Doanh lắc đầu, nói: “Đã ăn tối rồi.” Cuối cùng cô vẫn cầm đôi ngọc vỡ kia lên, nhìn Tạ Lẫm rồi hỏi nhỏ: “Tạ Lẫm, ngọc bội của tụi mình sao lại vỡ thế? Sao anh không nói với...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.