Cuối cùng Tống Minh Hồng cũng nhìn cô, nói một cách chế giễu: “Cô Chu có bản lĩnh như vậy, có thể khiến con trai tôi trở mặt thành thù với mẹ ruột của nó, còn nhọc lòng tới nịnh nọt tôi à?” Bà liếc nhìn món quà Chu Uyển Doanh cầm trong tay rồi chế giễu: “Ý tốt của cô Chu tôi nhận không nổi.” Tống Minh Hồng nói xong thì bỏ đi. Chu Uyển Doanh đứng ở hành lang một lúc. Cô nhìn bóng lưng của Tống Minh Hồng, đứng trong tình cảnh này cảm thấy bản thân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.