Chu Uyển Doanh lại cảm thấy Tạ Lẫm như đang do dự. Cô nhìn anh, cam tâm tình nguyệt dâng bản thân cho anh. Hai mắt cô chân thành lại quý giá, cô nghiêm túc nói: “Tạ Lẫm, em không cần anh chịu trách nhiệm.” Nên dù sau này chúng ta không thể ở bên nhau cũng không sao. Tạ Lẫm véo má cô: “Em nghĩ gì thế?” Chu Uyển Doanh mím môi nhìn anh, không lên tiếng. “Anh cảm thấy em còn quá nhỏ, đợi thêm đi.” Tạ Lẫm nói. Chu Uyển Doanh lại cảm thấy đây là cái...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.