“Em biết.” Vành mắt Chu Uyển Doanh đỏ hoe nhìn Tạ Lẫm, nói: “Tạ Lẫm, em không phải gái đào mỏ, em quen anh không phải vì tiền, em sẽ không lấy bất kỳ chuyện gì ra uy hiếp anh.” Đột nhiên Tạ Lẫm có chút hung dữ, anh buông Chu Uyển Doanh ra rồi đứng dậy nói: “Chu Uyển Doanh, trước nay em chưa từng tin tưởng anh.” Anh nói xong thì ra khỏi phòng ngủ: “Em ngủ ngon, đợi em tỉnh táo rồi chúng ta nói tiếp.” * Nhưng Chu Uyển Doanh không có cơ hội nói chuyện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.