Mục lục
Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình như dưới đất có thứ gì đó đang lăn mình chui tới chui lui.

Sơ Niệm thử hô: “Cửu Di?”

Sau khi mặt đất dừng việc nhấp nhô trong nháy mắt, một con rắn màu vàng kim khổng lồ chui ra khỏi dưới mặt đất, sau khi đi ra còn giũ bùn đất trên người mình, giống như một con mèo con thích sạch sẽ vậy.

Mặc dù rắn lớn ở trên mặt đất xoay tới xoay lui xới đất, cũng không biết anh chàng này sao lại nghĩ ra được cái cách kỳ lạ này nữa, vậy mà lại lấy mình làm công cụ cày đất.

Đại khác là đầu óc suy nghĩ của động vật khác con người.

“Chàng làm gì vậy, làm cho người toàn là bùn đất.” Sơ Niệm cầm đồ tiến lên, cười hỏi.

Lúc rắn lớn ở hình rắn cũng không thể nói chuyện, xì xì hai tiếng đến gần Sơ Niệm, cọ đầu rắn lên người cô như làm nũng, lần này thì tốt rồi, trên người hai người đều là bùn đất, sau đó hắn lại xì xì hai tiếng, trong con người dựng đứng đều là ánh sáng đắc ý.

Sơ Niệm bị hắn cọ suýt chút nữa thì ngồi bệt xuống đất phía sau, phì phì một lát nhổ đất trong miệng ra, hỏi: “Chàng cố ý phải không?”

Nhìn thấy cái đầu rắn giương cao của rắn lớn, khúc xạ ra ánh sáng sực rỡ dưới ánh mặt trời, bùn đất phía trên đầu thì có mấy phần buồn cười.

Trong nháy mắt Sơ Niệm đọc hiểu được cảm xúc trong mắt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chắn chắn là chàng cố ý, từ trong mắt chàng ta nhìn ra được hết rồi. Chàng đợi đó cho ta.”

Sơ Niệm liếc mắt nhìn xung quanh mình, hình như không có thứ gì có thể dùng được, cô dứt khoát ngồi xuống nắm lấy một nắm đất, cười bất thiện từ từ đến gần rắn lớn.

Vậy mà rắn lớn giống như nhìn ra ý đồ của cô, cơ thể trườn đi trước một bước bắt đầu bỏ chạy.

“Đừng chạy, chúng ta nói chuyện đã nào, gia tăng tình cảm.” Sơ Niệm cười hì hì đuổi theo hắn.

Mỗi lần sắp đuổi kịp, rắn lớn lại tránh được trước một bước.

Bùn đất vừa được rắn lớn xới qua, cho dù ngã xuống cũng không bị đau, hơn nữa cô sớm đã chuẩn bị tốt tư thế của cơ thể rồi.

Nhưng vào lúc cô còn chưa ngã xuống mặt đất, thân thể đã giành trước một bước được đuôi rắn vớt lên.

Cô nhắm mắt ném bùn đất trong tay lên người rắn lớn, lúc mở mắt, nhìn bụi đất ào ào từ thân trên có cơ bụng của người đàn ông rơi xuống, người đàn ông theo bản năng xiết chặt cơ bụng, từng khối cơ thịt rõ ràng lại không khoa trương, tràn đầy năng lượng và mỹ cảm khỏe mạnh.

“Niệm Niệm, nàng chơi xấu.” Người đàn ông lên án, khóe miệng lại mang theo độ cong nhàn nhạt.

Đối với gương mặt liệt phủ đầy vảy mà nói, khóe miệng có độ cong nhỏ như vậy, đổi sang người khác thì đã là nụ cười toe toét rồi.

Sơ Niệm ho nhẹ hai tiếng, tầm nhìn và tay đều dời khỏi cơ bụng của người đàn ông, chững chạc đàng hoàng nói: “Ta đây được coi là gậy ông đập lưng ông. Ai bảo chàng cố ý cọ bùn đất lên người ta trước.”

Nói rồi đôi mắt cô lại lặng lẽ nhìn xuống.

Lòng bàn tay người đàn ông ôm lấy đầu cô, đưa cô đến trước mặt mình, cười nói: “Muốn xem thì yên tâm dũng cảm xem, đều là của nàng.”

Thịt mềm trên gương mặt được tay người đàn ông ôm lấy của Sơ Niệm phì ra, tức giận lấy nắm đấm đấm hắn mấy cái: “Gần đây chàng càng ngày càng xấu rồi đó.”

Hoặc nói, thực ra rắn lớn luôn là một người tình cảm rất phong phú, chỉ là bởi vì tính đặc thù của cơ thịt trên gương mặt, khiến gương mặt hắn thoạt nhìn đều luôn nghiêm trang như vậy, thần thánh không thể xâm phạm, thậm chí có chút hung dữ.

“Rắn xấu xa.” Sơ Niệm hừ hừ nói.

Bây giờ trên thân hai người đều nhem nhuốc, cô lại không thể cắn hắn, nắm đấm của mình dùng sức quá lớn chỉ làm đau tay mình.

Quả thực chính là bị hắn bắt bí ăn hiếp, không có chút chỗ tốt nào.

Một người một rắn đùa vui ầm ĩ nửa ngày, mặt trời cũng đã chính thức lên cao, Sơ Niệm trèo lên ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Thả ta ra, nên làm việc rồi.”

Rắn lớn đỡ cô đứng dậy, hỏi: “Niệm Niệm muốn mấy hàng đất.”

Sơ Niệm nghĩ nói một con số đại khái.

Lạc mang về từ bộ lạc núi Xà Thần lần này rất nhiều, cô muốn trồng thử một nhóm trước thử xem sao, số còn lại thì cất giữ cho cẩn thận, năm sau cũng có thể trồng.

Sau khi người đàn ông nghe xong, lại biến trở thành hình rắn, chui vào đất như con giun.

Một luống lớn rắn lớn sẽ tới tới lui lui ba lần.

Lần đầu tiên lật đất thành từng khối lớn, dùng đuôi hắt đá ở bên trong ra. Lần thứ hai tỉ mỉ xới đất cho tơi xốp. Lần thứ ba thì làm ra rãnh rắc hạt giống.

Tình huống như này quả thực hiệu suất làm việc gia tăng rất lớn, nhanh hơn nhiều so với dùng công cụ.

Lúc Sơ Niệm đi xuống cũng mang theo bánh mì và sữa, sau khi làm được một lúc ngồi xuống ăn mấy miếng, lúc gọi rắn lớn đến hắn há to miệng rắn, đợi Sơ Niệm bón cho ăn.

Bánh mì rất lớn, hắn ăn một miếng hai cái, trong nháy mắt đã ăn xong rồi.

Có điều chuyện này so với hắn nuốt thẳng một con cừu xuống, quả thực là không đáng kể.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Sơ Niệm tiếp tục rắc hạt lạc, sau khi rắn lớn xử lý đất xong quay trở lại dùng đuôi rắn phủ lên hạt lạc giống một lớp đất mỏng. Duy trì tốt sự cân bằng của thân rắn, đuôi rắn đảo lướt qua, đất đã phủ lên. Dùng tốt hơn các công cụ khác.

Dưới hiệu suất công việc như vậy.

Làm đất, gieo hạt, tưới nước.

Một ngày đã làm hết mọi chuyện.

Có sự giúp đỡ của rắn lớn, ngày hôm nay căn bản cô không phải ra sức mấy.

Nhưng trên người hai người đều đầy bụi đất, thoạt nhìn giống như đi chạy nạn vậy.

Vốn dĩ là muốn đi tắm luôn sau đó lại ăn cơm, nhưng lúc người bụng đói mà tắm rửa sẽ không tốt cho dạ dày, thậm chí có khả năng sẽ ngất đi, Sơ Niệm chỉ có thể nấu chút thức ăn để ăn trước.

Sơ Niệm nhìn củ lạc chưa được bóc vỏ mang về, nhớ đến lúc ăn lạc luộc hồi nhỏ, mọi nhà đều luộc một nồi lạc ngũ vị hương lớn, đây chính là đồ ăn vặt các cô thích nhất. Cái kiểu có thể ăn no trong một lần, không muốn ăn cả cơm.

Cách làm cũng rất đơn giản, chuẩn bị tốt nước sốt, cùng thả lạc và nước sốt vào nước, luộc chín là có thể ăn, ngâm một chút càng ngon miệng.

Củ lạc còn nguyên vỏ được đổ vào ao nước rửa sạch, lúc dùng tay xoa vỏ phát ra tiếng soàn soạt soàn soạt, âm thanh này hấp dẫn tầm mắt của rắn lớn, hắn tò mò hỏi: “Niệm Niệm, nàng muốn ăn cả vỏ sao?”

Sơ Niệm cười gật đầu, theo lẽ thường nói: “Ăn lạc sao có thể không ăn vỏ lạc chứ?”

Trước đây rắn lớn chỉ ăn thịt và trái cây, không có chút kinh nghiệm nào với loại cây nông nghiệp này, như có điều suy nghĩ gật đầu: “Cách ăn này có hơi kỳ lạ.”

Sơ Niệm cúi đầu mím môi cười, cố nén không cười ra tiếng.

Rắn thối ngốc nghếch.

Đợi chịu thiệt đi.

Củ lạc sau khi rửa sạch thả vào trong nồi cùng với nước sốt và muối, theo nước dần nóng lên, nước sốt cũng tản ra ở trong không khí và trong nước, nước dần biến thành nước chát màu nâu nhạt, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Rắn lớn vốn dĩ còn đang nghi ngờ tại sao lúc trồng lạc phải tách vỏ ra, lúc ăn lại phải ăn cả vỏ cũng không tiếp tục nghi ngờ cách nói của Sơ Niệm.

Có lẽ là hắn chưa từng ăn, cho nên nghĩ sai rồi.

Sau khi luộc lạc chín rồi, Sơ Niệm vớt một phần lạc ra, số còn lại ngâm ở trong nước chát càng thêm ngon miệng.

Sơ Niệm tự tay nhặt một củ lạc đưa qua cho rắn lớn luôn yên lặng đợi, trên mặt mang theo ý cười mong đợi: “Nhanh nếm thử xem.”

Rắn lớn trực tiếp thuận theo tay Sơ Niệm ăn, sau khi nhai một lát, kinh ngạc nói: “Vỏ ngoài có hơi cứng, nhưng ngon hơn nhân lạc ở bên trong, ăn càng ngon hơn một chút.”

Cuối cùng Sơ Niệm không nhịn nổi bật cười, cô hỏi: “Chàng thật sự cảm thấy vỏ ngoài ăn ngon hơn?”

Rắn lớn gật đầu.

Sơ Niệm: “Vậy được rồi, vậy thì ta ăn nhân, chàng ăn vỏ.”

Rắn lớn cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó, nhưng hắn vẫn gật đầu.

Sơ Niệm cảm thấy mình sắp cười đến điên rồi. Vỏ ngoài càng ngấm vị, đó là chắc chắn rồi, vỏ ngoài của củ lạc trực tiếp tiếp xúc với nước chát, sau khi luộc chắc chắn thấm vị hơn nhân.

Nhưng nói mình thích ăn vỏ lạc ngũ vị hương hơn thì là con rắn đầu tiên từ trước đến nay trong lịch sử.

“Sau này….” Sơ Niệm cười không ngậm miệng được: “Sau này ta nấu cho chàng một nồi vỏ lạc được không?”

Rắn lớn: “Được.”

“Đồ ngốc.” Sơ Niệm cầm lấy một củ lạc, vỏ ngoài củ lạc luộc chín mềm mềm, không cứng như củ lạc sống, hai tay ấn nhẹ là có thể bóc ra.

Sau khi bóc ra bên trong là màu hồng nhạt, hơi nóng tay, Sơ Niệm lại đưa qua, không biết làm thế nào nói: “Lạc ngũ vị hương ăn kiểu này, vỏ không thể ăn.”

Cảm giác lạc luộc với nước sốt mềm dẻo, trong vị mặn thơm kèm theo hương vị của nước sốt, cực kỳ ngon miệng.

Ấn đường của người đàn ông dãn ra, nhàn nhạt nói: “Vẫn là vỏ lạc ăn ngon hơn một chút.”

Sơ Niệm: “…..”

Có điều động vật nhỏ đều ăn cỏ để trợ giúp tiêu hóa nói như vậy, ngay cả xương hắn đều có thể tiêu hóa được, ăn chút vỏ lạc cũng chả có vấn đề gì.

Trước mặt Sơ Niệm bày một đống vỏ lạc lớn, bên rắn lớn thì sạch sẽ không có gì.

Sau khi ăn xong, lại ăn một bát cháo, Sơ Niệm thỏa mãn ôm bụng: “No quá đi.”

Thật sự rất lâu rồi chưa nếm lại vị của lạc.

Trước kia cái gì cũng có cũng không cảm thấy mình là một người ham ăn, nhưng sau khi đến đây mới đặc biệt hiểu được sự quý trọng đồ ăn.

Giống như bộ lạc núi Xà Thần, nói là thờ phụng Xà thần, nhưng trong truyền thuyết thôn xóm của bọn họ, vốn dĩ rắn lớn thống trị núi, sông, rừng rậm và đồng bằng, tất cả đất đai đều thuộc về Xà thần.

Nhưng để cho bọn họ có thể tiếp tục sinh tồn, Xà thần đã chia phần bờ sông bên này cho con người, ước định với con người, chỉ cần con người không vi phạm ước định qua sông, mảnh đất kia sẽ thuộc về con người, con người có được quyền hạn sử dụng và bảo vệ mảnh đất này.

Đã từng có người vi phạm ước định với Xà thần tự mình qua sông, nước lũ năm đó dâng cao, nhấn chìm đất đai và thôn làng, chết rất nhiều người.

Từ đó không có ai dám tùy ý vi phạm ước định với Xà thần nữa.

Nghe thì có vẻ là truyền thuyết của con người với Xà thần, nhưng thực ra càng giống như là vì con người không bảo vệ tốt đất màu được bồi đắp nên bị xói mòn, cho nên xảy ra chuyện lũ lụt.

Cho nên con người ở đây, mặc dù tư tưởng cực kỳ lạc hậu, nhưng lại rất là biết cách bảo vệ môi trường và yêu quý đồ ăn.

Không dễ có được nên hết sức quý trọng.

Sau khi ăn cơm xong, Sơ Niệm cầm theo quần áo sạch đến bên đầm nước tắm rửa.

Thời tiết nóng bức như này, tắm rửa ở trong đầm nước mát lạnh, khỏi nói mát mẻ thoải mái biết bao. Đặc biệt là hôm nay khắp người hai người toàn là bùn đất còn đổ mồ hôi, trên người dính nhớp.

Cô không thể chờ nổi cởi quần áo vào trong nước, vừa xuống nước thì nhìn thấy một con rắn đực đang ở trong góc nhìn cô.

Hai người cũng được coi như là bạn đời có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng lúc Sơ Niệm tắm rửa, bình thường đều sẽ cố gắng tách rắn lớn ra, tránh cho xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Không ngờ lần này quá là đột ngột không kịp đề phòng đã đụng phải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK