Lúc Sơ Niệm đang hong mì khoai tây thì người đàn ông trở về, lần này là từ bên ngoài trở về, sau lưng có mấy người đàn ông đi theo, trong tay mỗi người đều cầm con mồi, xem ra là trời còn chưa sáng đã ra ngoài đi săn.
Trong đám đàn ông không chỉ có Miêu Phát, Mộc Lâm, còn có Mộc Vân và người đàn ông của cô bé.
Trên mặt cô bé đã rất mệt mỏi, nhưng thấy Sơ Niệm vẫn cười rộ lên: “Tỷ tỷ, Cửu Di ca ca thật là siêu nha. Hắn có thể mang chúng ta đi săn được con mồi vào lúc trời còn tối. Hơn nữa Cửu Di ca ca còn nói, sau này có thể dạy chúng ta nhiều phương pháp đi săn hơn.”
Sơ Niệm có chút kinh ngạc.
Mặc dù rắn lớn từng nói thích cuộc sống ở bộ lạc, nhưng mà bình thường nhìn hắn luôn là dáng vẻ lạnh lùng, rất ít chủ động tiếp xúc với người khác, nhưng luôn có thể rất hòa hợp vào trong đám người một cách hoàn mỹ, là hạc đứng giữa bầy gà.
Mặc dù nhìn hắn hắn vẫn kiểu tách biệt khỏi đám người, người khác trên mặt người đều mang nụ cười phấn khởi, hắn thì mặt không cảm xúc, duy trì khoảng cách với tất cả mọi người.
Giống như đại ca vườn trường rất giỏi đánh đấm, rất tuấn tú, nhưng lại khó gần vậy.
Thấy Sơ Niệm, hắn tiến lên, khoe con mồi trong tay: “Niệm Niệm, có mấy con gà rừng, cừu con, còn có một con trâu rừng.”
Hơn nữa đều còn sống.
Bao nhiêu người đều đang nhìn vào, Sơ Niệm không thể nào đi lên ôm hắn một cái, chỉ dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn: “Cửu Di của ta lợi hại nhất.”
“Con cừu này cũng là của Cửu Di ca ca.”
Mộc Vân từ phía sau kéo ra một con cừu.
“Còn có con trâu rừng này nữa.”
Hóa ra những người khác cũng giúp rắn lớn mang con mồi về. Những con mồi này đều dùng cỏ lau bện thành thừng thòng lại, bị dẫn tới trói ở gốc cây cạnh nhà Sơ Niệm.
Sơ Niệm đếm đếm, tổng cộng là hơn mười con gà rừng, ba con cừu, hai con trâu, còn có hai con heo.
“Nhiều thế này, chàng muốn nuôi chúng hả?”
Sơ Niệm hỏi.
Hắn cau mày nhìn một chút: “Tạm thời nuôi đi.”
Nhiều ngần này, cũng không ăn hết, chỉ có thể tạm thời nuôi vậy.
Một người một rắn cơm nước xong, đã bắt đầu có người đang bày ra đồ mình muốn tiến hành trao đổi.
Trong đó còn có một bóng người quen thuộc đứng ở trước mặt thủ lĩnh, cùng thủ lĩnh duy trì trật tự phiên chợ.
Rắn lớn nhìn thấy người đàn ông kia, bước đến chào hỏi: “Tần Thăng.”
Lúc chào hỏi, mặt rắn lớn không cảm xúc.
Người đàn ông được chào hỏi nhanh chóng xoay người lại, nhiệt tình cười nói: “Cửu Di, sớm thế.”
Hai người đàn ông, một tên mặt không cảm xúc, một tên nhiệt tình như lửa, trò chuyện tâm đầu ý hợp.
Không biết tại sao, Sơ Niệm lại cảm thấy có chút khôi hài.
Thật không biết Tần Thăng làm sao có thể cười vui vẻ như vậy trước một gương thối đến thế kia chứ.
Thủ lĩnh thấy Sơ Niệm cũng nhiệt tình chảo hỏi: “Niệm Niệm, nghe nói ngươi dạy Mộc Vân cách sử dụng gia vị, ngươi xem, bây giờ bên cạnh nó, ai ai cũng theo nó học.”
Sơ Niệm nhìn theo phương hướng thủ lĩnh nói, quả nhiên, một đám người, cả đàn ông lẫn đàn bà, đều vây quanh một đống lửa học nấu đồ ăn.
Đầu tiên bỏ một chút dầu vào, sau đó không biết Mộc Vân ném cái gì vào, lửa trong nồi bùng lên.
Thấy vậy, mọi người đều bị dọa sợ, trực tiếp hắt nước vào trong để dập lửa. Lần này, lửa càng bùng to hơn, vọt lên còn cao hơn cả người.
Sơ Niệm: “…”
Cô nói với rắn lớn một tiếng rồi chạy vội tới, cầm nắp nồi ở bên cạnh úp lại, lửa lập tức bị ‘tiêu diệt’.
Mộc Vân cùng mọi người thấy lửa đã bị dập tắt, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
“Tỷ tỷ, tối hôm qua ta làm rất thành công. Hà Nguyên còn khen ta.”
Trên mặt cô bé đầy chán chường.
Sơ Niệm cũng không muốn đả kích cô, dẫu sao đem thứ học được nhiệt tâm truyền thụ cho người khác cũng là có lòng.
Cô vỗ vỗ đầu an ủi cô bé: “Dạy tốt lắm, lần sau cứ tiếp tục phát huy nha.”
Cô bé rốt cuộc cũng cười lên, vui vẻ gật đầu: “Dạ.”
Sơ Niệm giải thích cho mọi người tại sao lửa trong nồi lại bùng lên cùng và nguyên lý làm sao để tắt lửa, mọi người bừng tỉnh hiểu ra, càng sùng bài nhìn Sơ Niệm.
“Thần nữ thật sự là lợi hại.”
“Tất nhiên, nếu không thì sao lại là thần nữ của chúng ta.”
Sơ Niệm đã từng uốn nắn cái danh hiệu thần nữ này, nhưng mấy lần cũng không có hiệu quả. Cuối cùng dứt khoát coi cái tôn xưng thần nữ trong miệng bọn họ hiểu thành vật cát tường, bấy giờ mới chậm rãi đón nhận tiếng xưng hô này.
Để ngăn cản bọn họ tiếp tục ca tụng tâng bốc, Sơ Niệm nói: “Để ta dạy mọi người làm đồ ăn.”
Biểu diễn qua một lần chỉ xào khoai tây với muối đơn giản nhất, mọi người nếm thử mùi vị xong đều trầm trồ thán phục, bắt đầu tự mình thử nghiệm.
Sơ Niệm cũng tranh thủ lúc này rời khỏi đám người, bước vào đã khu chợ đã náo nhiệt lên.
Đi chưa được mấy bước, cô đã nhìn thấy gian hàng của người đàn ông lần trước mua bình gốm, lần này trước gian hàng của hắn bày càng nhiều bình gốm hơn, xem ra là lần trước đã nếm được ngon ngọt.
Thấy Sơ Niệm, ông ta nhiệt tình chào hỏi: “Niệm Niệm, ngươi còn cần bình gốm không? Chỗ ta còn có hoa văn rạn nữa.”
Sơ Niệm gật đầu, lựa ra mấy cái mình thích, thay cho chỗ ly lần trước làm vỡ, lại chọn mấy cái bình gốm, lấy muối trao đổi với ông ta.
Mặc dù muối đổi lần trước vẫn chưa dùng hết, nhưng có muối có thể dùng để trao đổi thứ khác mình cần.
Trao đổi xong, trên mặt người đàn ông không thể giấu nổi nụ cười.
Sơ Niệm hỏi: “Có thể đặt làm bình gốm không.”
Đàn ông nghi ngờ hỏi: “Đặt làm là cái gì? Kiểu cách mà chỗ ta không có sao?”
Sơ Niệm nói ra yêu cầu của mình, khoa tay múa chân tỏ vẻ nó lớn chừng nào.
Trên mặt người đàn ông lộ ra chút do dự: “Thế này lớn quá, rất khó làm.”
“Có thể làm là được.”
Sơ Niệm nói: “Ông có thể nói ngươi muốn cái gì, ta xem xem ta có hay không.”
Người đàn ông khẽ cắn răng, kiên định nói: “Ta muốn da thú!”
Mùa đông sắp đến rồi, nhà hắn còn có trẻ con, nếu như không có da thú thì chỉ có thể mặc quần áo đan bằng cỏ, áo cỏ khó ấm lại còn không thể dính nước. Hắn cần da thú, hơn nữa biết thần nữ nhất định sẽ có da thú.
Sơ Niệm gật đầu: “Được, muốn mấy tấm.”
Người đàn ông rưng rưng nói: “Một tấm! Một tấm là đủ rồi!”
Lần này tới Sơ Niệm mang theo mấy chục tấm da thú, toàn bộ đều chất ở trong phòng, lúc trở về cô đặc biệt chọn một tấm thật dầy cho ông ta.
Lúc đến quầy của người đàn ông thì thấy mấy người đang dùng đồ để đổi lấy muối.
Trong đó có người nói: “Mới nãy thần nữ cho muối vào xào đồ ăn, khiến ta có nhận thức mới về khoai tây, ăn quá ngon.”
Sơ Niệm đợi đám người đi hết, mới cười đưa da thú ra, hỏi: “Nung những thứ này cần mấy ngày?”
Người đàn ông nói: “Nhanh nhất cần từng này.” Hắn ra dấu ngón tay thành số bảy.
Sơ Niệm gật đầu: “Được, vậy ta chờ.”
Đặt xong bình gốm mình cần, Sơ Niệm quay trở lại nhà, chuẩn bị mang thêm một ít da thú để trao đổi.
Da thú là thứ cô dư thừa, nhưng có thể cho rất nhiều người tia sống sót qua mùa đông.
Vừa mới về tới gần nhà thì nhìn thấy rắn lớn đang đứng cùng một cô gái xinh đẹp dưới cái gốc cây lớn.
Từ chỗ cô vừa vặn có thể thấy trên mặt cô gái nở nụ cười tươi tắn, còn thấy cô gái lấy ra một bó hoa đưa cho rắn lớn.