Nhưng tình huống của Sơ Niệm có hơi đặc biệt.
Cha đứa bé là rắn đẻ trứng, Sơ Niệm sinh ra trứng.
Sau khi đẻ trứng, cơ thể của cô đã chịu tác động của hormone và tình thương của mẹ, tiến nhập giai đoạn có vú, bắt đầu ra sữa.
Cho nên cô mới khó chịu như vậy.
Càng khó chịu là, bởi vì đây là sữa đầu, nếu không có bé bú đúng lúc sẽ bị tắc sữa, đối với cơ thể mẹ cũng sẽ bị tổn thương.
Sơ Niệm nhìn sang ba quả trứng kia bắt đầu rầu rĩ.
Hiện tại trứng chưa nở, không có rắn con hút, cũng không có thần khí hiện đại nào để hút sữa. Cô không thể kìm chế được.
Lúc này, cửa phòng ốc mở ra, rồi đóng lại.
Rắn lớn đã trở lại.
Sau khi trở về rắn lớn sợ trong phòng lạnh nên thêm lửa vào chậu than, còn hỏi, “Niệm Niệm, có cần lấy thêm một chậu than không?”
Trước đó trong phòng ít nhất đã có năm chậu than, sau này thời tiết ấm áp bớt xuống còn ba. Nhưng độ ấm như vậy đã đủ rồi, mặc áo vào cũng không có vấn đề gì.
“Không cần nữa, chàng không cần lại đây, ta đã đủ ấm rồi.” Sơ Niệm vừa chịu đựng đau, vừa nói.
Động tác che dấu như vậy, còn có vẻ mặt đau đớn và giọng nói run rẩy của cô, làm sao có thể tránh được rắn lớn hiểu hết mọi thứ về cô.
Hắn dễ dàng phát hiện điều không thích hợp, hỏi, “Niệm Niệm, nàng làm sao vậy, nàng nói chuyện không được thoải mái lắm.”
Không thể giấu diếm được nữa.
Sơ Niệm chỉ có thể nói thể.
Vốn dĩ đồ ăn của rắn nhỏ giờ lại thuộc về rắn lớn.
Lúc rắn lớn đi ăn cơm, Sơ Niệm cảm thấy mình rất khó chịu, còn đau hơn cả lúc nãy.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm chặt vạt áo của hắn, cắn răng vào môi dưới, để tránh bản thân phát ra âm thanh kì quái.
Đến lúc rắn lớn tựa vào ngực của cô ngửa đầu hỏi, “Niệm Niệm, ổn chưa”, trên trán Sơ Niệm đã thấm mồ hôi.
Cô hít sâu một hơi, chầm chậm nhấn rõ từng chữ, “Ổn…. ổn rồi.”
Cơn đau đã biến mất, toàn thân của cô đều ướt đẫm, vẫn còn đỏ rực, như con tôm bị nấu chín vậy.
Lúc bàn tay thô ráp của rắn lớn lau mồ hôi cho cô, ánh mắt hai người chạm nhau, đều là hô hấp nặng nề.
Quan niệm của con người, phụ nữ sau sinh phải ở cữ một tháng.
Trong một tháng, không được phát sinh chuyện này.
Lúc một người một rắn tách ra, đã thở hổn hển, cứ như vừa chạy mười km vậy, hô hấp rất gian nan.
Mấy ngày nay bất tiện, cũng chỉ có rắn lớn có thể đến giúp cô giải quyết nan đề này.
Đồng thời, mỗi buổi tối rắn lớn còn phải thực hiện nhiệm vụ chăm trứng.
Rắn lớn quá lớn, tư thế ngủ của Sơ Niệm cũng không ngoan, cứ nhích tới nhích lui, rắn lớn phải cuộn cái đuôi đang cuộn trứng theo điều chỉnh vị trí mình, bảo vệ cô vợ của mình còn có cục cưng của hai người.
Ban ngày Sơ Niệm chỉ nằm ở trên giường, rắn lớn chuẩn bị các món ăn ngon miệng, bỏ đi canh cá.
Khoảng thời gian dài không ra khỏi cửa khiến Giang Nhu và Tần Minh Nguyệt cảm thấy có chỗ khác lạ, thậm chí hoài nghi chính người chị của mình bị ngược đãi.
Lúc hai người đi vào nói ra những lời này, Sơ Niệm xém nữa cười ra tiếng, “Sao sức tưởng tượng của hai người lại có thể phong phú như vậy chứ, cười chết tôi.”
Tần Minh Nguyệt tuổi còn nhỏ, nói chuyện cũng có hơi thẳng, bất mãn nói: “Mỗi lần bọn em muốn đến thăm chị, chồng chị cứ hung dữ nói hiện tại không thể gặp chị, bọn em chắc chắn phải nghĩ nhiều rồi.”
Lúc rắn lớn xụ mặt, quả thật rất dọa người, nói cả người tỏa ra sát khí cũng không phải lố, Sơ Niệm nắm tay của cô ta, an ủi nói: “Bộ dạng của chàng ấy bẩm sinh là hung dữ, thực ra rất ngốc nghếch.”
Giang Nhu hỏi: “Vậy tại sao hắn không cho cô ra ngoài.”
Sơ Niệm không thể nói ra mình đang ở cữ, đành phải nói, “Tôi mang thai, nhưng có hơi đặc thù, cho nên phải nằm trên giường nghỉ ngơi”
Hai người kia nghe vậy thì nở nụ cười sáng lạn, “Hèn gì, cái này thì còn được. Lúc trước em mới vừa mang thai, Thủy Hách cũng bảo vệ em như thế, không cho em ra khỏi cửa. Chị còn hơi yếu, nên nghỉ ngơi nhiều thêm.”
Ba người nói chuyện hồi lâu.
Các cô đi rồi, Sơ Niệm cẩn thận kéo tấm da thú bên cạnh lên,
Quả trứng màu trắng nhỏ nhất được đặt ở giữa, ba quả trứng được đặt cạnh nhau, rất đáng yêu.
Có lẽ trong mắt cha mẹ, con của mình vĩnh viễn là đáng yêu nhất.
Tuy rằng trước mặt cũng chỉ là trứng mà thôi, nhưng Sơ Niệm vẫn cảm thấy ba quả bé tí ấy rất đáng yêu.
Lúc rắn lớn đi săn bắn trở về, hỏi Sơ Niệm: “Niệm Niệm, nàng muốn ăn thịt thỏ hay thịt heo, hay là thịt khác?”
Sơ Niệm nghĩ ngợi nói, “Thịt thỏ đi, ta muốn ăn thịt thỏ cay.”
Từ khi biết Sơ Niệm phải ở cữ một tháng, hơn nữa không thể chịu lạnh, mỗi ngày rắn lớn đều đi bắt con mồi trở về, không cho phép Sơ Niệm ăn con mồi bị đông lạnh.
Cuối cùng thời gian một tháng cũng đã trôi qua, Sơ Niệm thấy một chiếc xe ngựa mới tinh.
Xe ngựa không giống như xe đẩy tay như trước, bốn phía đều có tấm ván gỗ thông khí, trên trần có đỉnh, phía trước cũng có cửa xe. Cứ như những chiếc xe ngựa mà quý tộc của các gia đình cổ đại cưỡi đi du hành vậy.
Đi cùng với Tần Thăng, kiến thức của rắn lớn tiến triển cực nhanh. Ví dụ như xe ngựa này, vừa thấy chính là hắn và Tần Thăng cùng nhau nghiên cứu ra.
Sơ Niệm mặc quần áo dày, trong tay đang cầm ba quả trứng, trùm áo khoác dày của rắn lớn lên.
Quả nhiên, bên trong xe ngựa cũng là phỏng theo xe ngựa cổ đại, có chỗ chế tạo, cũng có thể đủ để tựa vào thậm chí là nằm.
Trong xe ngựa phủ kín da thú dày, trải lên mềm mại ấm áp.
Ở giữa còn có một cái lò than nhỏ, bên trong đốt than lửa ấm áp dễ chịu.
Thời tiết tháng tư, hoàn toàn không cần thiết làm long trọng như thế, như phải đi xa vậy.
Sơ Niệm ngồi trong xe ngựa, rắn lớn ngồi ở cửa xe ngựa, điều khiển kỳ lân không cho chúng chạy nhầm hướng.
Trên đường ăn đồ ăn cũng phải nướng trên lò than mới ăn.
Kỳ lân chạy nhanh, không có tí gió nào, không khí ấm áp dễ chịu, Sơ Niệm mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình đang được rắn lớn ôm vào trong ngực, cảnh tượng chung quanh rất rõ ràng, bọn họ đã về tới khu vườn của núi Tường Vân.
Kỳ lân không còn bị buộc ở càng xe đã tự mình đi ăn uống.
Rắn lớn đang bế cô trở lại hang.
Thấy Sơ Niệm tỉnh, hắn nhẹ giọng hỏi: “Không ngủ nữa sao?”
Sơ Niệm lắc đầu, “Hôm nay đã ngủ trong xe cả ngày rồi, không buồn ngủ nữa. Chàng thả ta xuống đi.”
“Không, chúng ta đi vào trước rồi ta sẽ thả nàng xuống.” Rắn lớn bá đạo nói.
Sơ Niệm đành chịu, chỉ có thể bị ôm về trong hang.
Không ngờ hắn đã quét dọn hang sạch sẽ, mới ôm cô trở về.
Căn phòng ngủ dưới tầng hầm ấm áp hoàn toàn không cần đến sự hiện hữu của bếp than, những cây phát sáng trong góc tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Sau khi Sơ Niệm đặt ba quả trứng non trong tay lên giường, cô mở ra và nhìn vào nó.
Bên ngoài ba quả trứng ấm áp dễ chịu, sờ lên trơn nhẵn như ngọc thạch vậy, xem ra là rất khỏe mạnh.
Cuối cùng cũng về tới trong nhà mình, Sơ Niệm vui vẻ nói, “Ở cữ xong rồi, hôm nay ta sẽ xuống bếp!”
Trong thời gian một tháng này mặc dù có Giang Nhu và Tần Minh Nguyệt thường xuyên đến nói chuyện với cô, nhưng sau này thời tiết ấm áp, đồ ăn bắt đầu nhiều, các phụ nữ trong bộ lạc lại bắt đầu đi ra ngoài hái lượm, Giang Nhu và Tần Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Chỉ có Mộc Vân rảnh rỗi ôm con đến chơi với cô.
Mà không gian hoạt động lớn nhất của cô cũng chỉ là căn phòng ấm áp dễ chịu của mình.
Rắn lớn lo cô phơi gió sẽ xảy ra vấn đề không tốt với cơ thể, căn bản không cho phép cô chạy loạn, cũng không cho phép cô đi theo các chị em phụ nữ đi ra ngoài hái lượm.
Bây giờ cuối cùng thời gian một tháng cũng qua, cô hận không thể đi ra ngoài chạy một vòng xung quanh núi Tường Vân.
Đi đến phòng bếp, một người một rắn dành thời gian rất lâu cùng nhau quét dọn phòng bếp đã lâu không sử dụng, rắn lớn đang ở bên cạnh Sơ Niệm giúp việc bếp núc.
Trong lúc Sơ Niệm mang thai không có phản ứng gì lớn, chỉ có nôn khan vài ngày. Trong khoảng thời gian sau sinh này, ăn uống của Sơ Niệm lại bắt đầu thiên theo hướng chua cay nhạt, thích ăn các món chua cay.
Nhưng phụ nữ sau sinh không được ăn những món này, mấy món này rắn lớn cũng làm không được.
Bây giờ cô buông thả, một hơi làm ra một bàn đồ ăn.
Bao tử heo cắt sợi.
Sau khi dầu nóng xào hành tím, ớt và các loại gia vị, thêm bao tử heo thái nhỏ, nấm đã sơ chế, nấm rơm và các món ăn yêu thích khác.
Dùng bột để khiến nước sốt hơi sệt lại.
Lúc nhấc nồi ra, cô đưa tay ra sau nói, “Cửu Di, chàng đưa dấm chua cho ta.”
Sau khi nhận lấy hũ giấm chưa, cô cho hai muỗng dấm chua vào, canh bao tử heo cay cay như in sâu vào linh hồn, có thể ngửi thấy hương vị chua cay.
Đồ ăn trên bàn đều là màu đỏ rực, mùi cũng là chua cay.
Sau khi bưng bát canh bao tử chua cay lên, Sơ Niệm thỏa mãn nói, “Ăn cơm thôi!”
Sơ Niệm một hơi húp ba bát, sau khi rắn lớn húp thử một ngụm, nhíu mày lại, như bị kích thích vậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Sơ Niệm đang húp lấy húp để, lại ăn thêm một miếng, xác nhận lại quả thật là vấn đề của mình mà không phải vấn đề của canh, tiếp tục cau mày húp cạn phần còn lại.
Sau khi ăn uống xong, Sơ Niệm toát mồ hôi nóng, tế bào toàn thân đều thoải mái, cũng đã thỏa mãn cái dạ dày.
Lúc một người một rắn trở lại phòng ngủ, đầu tiên là vén da thú trên giường ra, đi kiểm tra ba quả trứng.
Nhưng mà vốn dĩ có ba quả trứng, thế nhưng bây giờ chỉ còn lại hai!