Một đám người thô bỉ hoang dã, thế mà lại biết điều như thế này khiến cô khá là ngạc nhiên.
Sơ Niệm vẫn thấy họ rất kì lạ như cũ.
Thứ ngôn ngữ mà họ nói không giống với bất cứ loại ngôn ngữ nào mà cô được biết.
Ngoại hình của họ cũng rất kì lạ, lông trên cơ thể rất rậm rạp, bất luận là lông hay là da đều đen sì sì, giống như cỏ dại sinh trưởng tốt. Trừ người thủ lĩnh còn cạo râu đi một chút, râu của những người khác đều rậm như cỏ, không quan tâm không chăm sóc.
Lúc cô đã chấp nhận trên thế giới này chỉ có một con người là mình, thì sinh vật nhìn giống như con người này lại xuất hiện.
Nhưng Sơ Niệm hình như không vui vẻ như trong tưởng tượng.
Cô giật giật gấu áo rắn lớn, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi, “Họ cũng là bán thú giống chàng à?”
Hắn nhận ra được cô cực kì bất an, khom người xuống, khiến cô có thể đối mắt được với hắn nói “Không phải.”
Không phải bán thú thì chính là con người rồi.
Cô đã sớm nhận định nơi này không phải là thời không ban đầu của trái đất, nhưng nơi này thế mà lại vẫn có sự xuất hiện của chủng tộc loài người. Sơ Niệm chấn kinh trừng to hai mắt, dưới đáy mắt nhấp nháy cảm xúc phức tạp.
Rắn lớn lại nói, “Niệm Niệm, chúng ta qua đó xem xem sao.”
Cô mờ mịt gật đầu, dọc đường đi đều cúi thấp đầu, cũng không biết bản thân đang nghĩ gì nữa.
Phát hiện ra con người một lần nữa, cảm giác này quá thần kì rồi, nhưng mà tay cô vẫn nắm chặt lấy tay rắn lớn, một khắc cũng không buông ra.
Cho dù bọn họ hình như là con người, nhưng niềm tin tín nhiệm mà cô với rắn lớn đã lập nên không phải chỉ là đồng tộc là có thể phá vỡ được.
Hơn nữa, bọn họ bây giờ đã thật sự là bạn đời rồi, ở trong thế giới không có bất cứ người thân nào này, hắn là người thân cận nhất của cô.
Bởi vì sự căng thẳng một cách bất thường của cô, rắn lớn đeo ba lô ra đằng trước người, để cô đi ở phía sau mình.
Con lợn rừng kia bị năm người hoang dã còn lại thay nhau kéo đi.
Một người hoang dã đi trước dẫn đường, Sơ Niệm thấy họ nói rất nhiều, rắn lớn chỉ thỉnh thoảng trả lời hắn mấy câu thôi.
Sơ Niệm không nhịn được mà hỏi: “Cửu Di, vì sao chàng lại biết ngôn ngữ của họ thế?”
Vẻ mặt hắn bất thường trong giây lát, mày cau lại, hình như có chuyện gì mà không muốn nhớ lại.
Sơ Niệm nhìn thấy hắn mở miệng một cách khó khăn, lúc đang định nói, thì cô sửa lại câu hỏi: “Bọn họ đang làm gì thế?”
Lực chú ý của rắn lớn bị cô phá vỡ rất dễ dàng, tiếp tục dịch cho cô, “Bọn họ nói, nàng là một thợ săn rất lợi hại. Lần đầu tiên bọn họ gặp được nữ thợ săn lợi hai như thế, có thể một kích đánh ngã con lợn từng. Lợn rừng tới cả cánh đàn ông như bọn họ cũng khó bắt được.”
“Một người khác thì tò mò thứ mà nàng dùng là gì.”
“Hắn nói không biết.”
“Bọn họ là mối quan hệ bạn đời à?”
“Hình như là thế, nhìn có vẻ quan hệ của bọn họ rất tốt.”
“…”
“…”
Dọc đường đi, rắn lớn đều kiên nhẫn dịch lại những lời nói của những người hoang dã này cho cô. Miêu Phát đi đầu tiên cũng nhận ra sự ăn ý này, yên lặng nghe không khí ấm áp của đôi bạn đời này.
Hình thể người đàn ông đặc biệt cao lớn, da thịt cũng rất vạm vỡ, ở nơi này hình thể cao đại diện cho sức mạnh tuyệt đối. Miêu Phát dám khẳng định, cả bộ lạc không có người đàn ông nào cao to mạnh khỏe hơn hắn.
Phụ nữ đi theo sau người đàn ông mặc dù da thịt rất trắng, giống như một đứa nhỏ yếu ớt ốm yếu, nhưng sau khi Miêu Phát tận mắt nhìn thấy cô bắn trúng con lợn rừng, thì cũng không dám xem cô như phụ nữ thông thường.
Một đôi bạn đời mạnh mẽ như thế này không cần biết là đi tới nơi nào thì cũng đều nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình.
Trong lúc hắn đang lén quan sát đôi bạn đời này, ánh mắt mang tính cảnh cáo của người đàn ông đã bắn tới, khiến cột sống lưng hắn gai lên, hắn vội vàng thu hồi tầm mắt.
Dựa vào thời gian mặt trời lặn, Sơ Niệm ước chừng bọn họ đại khái sau khi đã đi hơn ba tiếng đồng hồ mới nhìn thấy một nơi có ánh lửa.
Cách nơi này một khoảng nhỏ có một đống lửa trại nhỏ, nhìn có vẻ ít nhất cũng phải hơn hai mươi đống lửa trại, dưới ánh sáng lờ mờ, đống lửa trại như thế này tạo ra được hơi thở quần cư nồng đậm rõ ràng.
Có rất nhiều người sống ở nơi này.
Đây là phản ứng đầu tiên của Sơ Niệm lúc này.
Nhưng mà đa số người ở đây chắc hắn là người hoang dã giống như mấy người bên cạnh cô bây giờ.
Sơ Niệm càng dùng sức ôm chặt lấy cổ rắn lớn.
Miêu Phát vừa về tới gần, thì đã có đứa trẻ con vui sướng chạy tới, nhất là nhìn thấy con lợn rừng ở phía sau bọn họ thì đã bắt đầu chảy nước miếng một cách lộ liễu rồi.
“Miêu Phát ca. Hôm nay thế mà ngươi lại săn được một con mồi lớn như thế. Thủ lĩnh chắc chắn sẽ thưởng cho ngươi một cái đùi heo rồi.” Đùi heo là nơi nhiều thịt nhất trên người con lợn rừng, là tài nguyên quý giá nhất, nếu một người có thể có được một cái đùi heo này, thì trong thời gian dài sẽ không bị đói rồi. Hơn nữa còn có thể ăn được phần thịt ngon nhất. Đây chính là chuyện khiến người ta cực kì ngưỡng mô.
Miêu Phát đuổi đứa trẻ con đi nói, “Đây không phải là do ta săn được, nhanh gọi thủ lĩnh tới đây, chúng ta có khách.”
“Làm sao lại không phải là Miêu Phát ca săn được chứ, Miêu Phát ca chính là người săn thú lợi hại nhất ngoài Lâm Mộc ca ra mà.” Đứa bé ngạc nhiên mở to đôi mắt, lẩm bẩm một câu rồi nhanh chóng chạy đi.
Con mồi săn được trong bộ lạc không phải là của cá nhân, người săn được mồi với những người tham gia săn mồi có thể được ưu tiên phân chia thức ăn, trong đó người đánh ngã con mồi có thể được phân một cái đầu.
Những thứ còn lại thì thuộc về bộ lạc, và sẽ được tiến hành phân phối một cách công bằng.
Nhưng đây là trong lúc thức ăn dồi dào.
Nếu như vào mùa đông thức ăn cạn kiệt, thì sẽ ưu tiên chia thức ăn cho phụ nữ với trẻ em.
Rau đó phân chia phần thức ăn còn lại dựa vào sự cống hiến đối với bộ lạc.
Như thế có thể đảm bảo sẽ không có người bị chết đói, nhưng cũng không phải mỗi người đều được ăn no.
Dùng cách này để khích lệ càng nhiều người tiến hành săn bắn hơn, đảm bảo sự tồn tại của bộ lạc.
Phụ nữ và trẻ em có thể cống hiến thông qua việc thu lượm thức ăn, đám đàn ông thì thông qua việc săn bắn để thể hiện bản thân.
Điều thủ lĩnh cần là, khiến cho tất cả mọi người đều tin phục hắn. Không cần biết là năng lực săn bắn, hay là chế độ phân chia, đều khiến mọi người cảm thấy hắn có năng lực, nếu không thì sẽ bị những người trẻ tuổi hơn khiêu chiến vượt qua.
Mà bộ lạc có tổng cộng hơn một trăm năm mươi người, thuộc vào bộ lạc lớn hiếm thấy.
Bây giờ đang là lúc thức ăn phong phú nhất, người trong bộ lạc nhìn đều rất mạnh khỏe, người già với trẻ con đều không phải kiểu gầy giơ xương.
Điều này chứng tỏ người trong bộ lạc đều rất chăm chỉ, cuộc sống của mọi người cũng tính là sung túc.
Nguyên nhân chủ yếu khiến họ có cuộc sống sung túc chính là vì bộ lạc của họ nằm dựa sát vào núi Xà Thần, núi Xà Thần có một con sông, vùng đất bên kia sông chính là cấm địa của bọn họ, không cách nào đặt chân tới được, nhưng một bên khác cũng có một khu rừng lạc khả quan, bên trong tài nguyên phong phú, đủ nuôi một bộ lạc lớn như thế này sống sót. Đây chính là những tài phú vô hạn mà xà thần mang tới cho bọn họ, những bộ lạc khác không có.
Về phần nguyên nhân vì sao cấm tộc nhân sang sông, chỉ có Đại vu mới có tư cách được biết, điều bọn họ cần làm chỉ là tín ngưỡng.
Bởi vì Miêu Phát đưa con mồi về, nhanh chóng có tộc nhân nhìn thấy, hơn nữa còn đi tới kéo con mồi thay họ.
Thủ lĩnh đi theo phía sau cũng mang theo khuôn mặt vui cười yêu thích vỗ vỗ vai Miêu Phát, hiển nhiên là con mồi này tới cực kì đúng lúc.
Nhưng lúc thủ lĩnh nghe nói tới làm sao mà có được con mồi này, hắn cũng kinh ngạc nhìn Sơ Niệm.
Thủ lĩnh kinh ngạc nhìn Sơ Niệm, lúc hắn chú ý tới da thịt trắng nõn của Sơ Niệm, thì càng mở to hai mắt ra. Thái độ thất thố như thế này không nên xuất hiện trên người một người đàn ông tráng niên đã cai quản bộ lạc mười mấy năm nay.
Rắn lớn khó chịu bước lên trước một bước, che ánh mắt của thủ lĩnh lại.
Thủ lĩnh nhanh chóng nhận ra được mối quan hệ của hai người, cười nói: “Ta là thủ lĩnh của bộ lạc núi Xà Thần, Miêu Viêm. Rất cảm ơn hai người đã cứu tộc nhân của ta, để thể thiện sự cảm ơn, chúng ta sẽ biếu tặng thức ăn phong phú nhất cho hai người. Hai người nhất định phải nhận lấy.” Nói rồi, hắn chỉ tay vào con mồi kia, “Hai người không phải là người của bộ lạc chúng ta, nhưng mà con mồi này là do bộ lạc chúng ta phát hiện ra trước, thế nên ta muốn lấy da lông của nó, còn lại toàn bộ thì thuộc về hai người.”
Rắn lớn dịch lại cho Sơ Niệm xong, cũng giải thích “Niệm Niệm, đây là quy tắc giữa tất cả các bộ lạc đều tuân theo, lông da thuộc về người phát hiện ra đầu tiên, đầu thì do người săn thú được sở hữu. Những phần còn lại thì thuộc sở hữu của bộ lạc.”
Thì ra đây mới chính là nguyên nhân mà họ nhiệt tình mời mọc họ tới bộ lạc như thế, cũng là nguyên nhân mà rắn lớn đồng ý tới nơi này.
Bởi vì quyền sở hữu con mồi thuộc về nhiều thế lực, thế nên cần phải tiến hành phân chia công bằng, đây là quy tắc sinh tồn, có thể tránh được sự xung đột trong bộc lạc.
Dù sao thì con mồi cũng không quan trọng bằng người thợ săn, nhất là vào mua thức ăn dồi dào như thế này.
Sơ Niệm ngạc nhiên, không ngờ nhìn đám người này có vẻ man rợ như thế nhưng lại rất lịch sự.
Cô gật gật đầu, rắn lớn nói với thủ lĩnh, “Thế mọi người lấy đi.”
Thủ lĩnh muốn nói cảm ơn bọn họ cũng không phải là giả.
Bọn họ được dẫn vào một gian phòng nhìn rất khí phái.
Nhà cửa nơi này to có nhỏ có, ngôi nhà thô sơ nhất chính là cái lều tam giác được dựng lên bằng mấy cây cột, bên trên trải một lớp cỏ khô, nhìn nhỏ nhỏ, chỉ có thể chứa được một người trưởng thành nằm thẳng ở bên trong thôi.
Về phần bên trong, sau khi vào phòng thì có sự hòa hoãn xung đột, sau đó là một địa huyệt bằng phẳng.
Hình tam giác bên trên chỉ là một phần của mái nhà và phòng mà thôi, sau khi đi vào địa huyệt lõm vào trong mới là căn nhà thật sự.
Bọn họ hình như sinh sống ở trong căn nhà nửa địa huyệt như thế này.
Sơ Niệm nhìn rắn lớn khó khăn khom lưng lại, sau đó bước vào, ôm cô vào trong.
Nói căn nhà này khí phái là bởi vì, căn nhà này rất rõ ràng không chỉ có trụ gỗ làm trụ cột chống đỡ, còn có hòn đá kiên cố, khiến cho căn nhà càng thêm kiên cố chắc chắn, cũng rộng lớn hơn trên một trình độ nhất định, càng có thể che mưa chắn gió hơn.
Sau khi vào nhà, người đưa bọn họ vào lại đi ra ngoài, lúc trong phòng chỉ còn lại hai người, Sơ Niệm cuối cùng cũng thở phào một hơi, biểu cảm trên khuôn mặt cũng thả lỏng ra, còn có suy nghĩ trêu chọc rắn lớn, cô cười nói: “Cửu Di, núi Xà Thần mà bọn họ nói, chắc không phải nói chàng đó chứ?”
Rắn lớn lắc đầu: “Ta không biết cái gì gọi là núi Xà Thần cả.”
Dưới tình huống bình thường thì tên của núi thường có hàm ý thâm sâu nào đó, ví dụ như Ngũ Nhạc Thái Sơn, hoặc là nói dựa vào hình thái và ngụ ý tốt đẹp mà gọi thành tên, bọn họ bây giờ đang sống ở núi Tường Vân là vì nhìn hình thái giống như một đám mây, cô vì ngụ ý tốt đẹp nên lấy tên như thế.
Mà núi Xà Thần cũng không thật sự là núi có xà thần.
Dựa theo những gì mà cô biết, trong bộ lạc thời kì viễn cổ đều có thần minh hoặc là đồ đằng được tín ngưỡng, ví dụ như các loài như hổ sư tử, tín ngưỡng rắn cũng không kì lạ, Nữ Oa nương nương còn là nửa người nửa rắn kìa.
Thế nên cô cũng chỉ trêu chọc một chút, làm dịu một chút sự căng thẳng nơi đáy lòng mà thôi.
Lúc họ còn đang nói chuyện, một phụ nữ mặc quần áo da thú bước vào từ bên ngoài, bưng hoa quả với một đĩa thịt, thịt được cắt thành miếng nhỏ, thêm vào có thể có bốn năm miếng. Đối với khách mà nói, đây đã là thức ăn cực kì phong phú rồi.
Phụ nữ bước tới trước nói: “Thủ lĩnh còn đang hầm thức ăn, một lát nữa sẽ xong.”
Người ở nơi này hình như hoàn toàn không gọi tên món ăn, chỉ cần có thể ăn thì thống nhất gọi là thức ăn.
Những loại thịt thì gọi là con mồi hoặc thịt.
Lại trôi qua một lúc, phụ nữ lại đi vào mang theo một bát nước cháo trong suốt có thể nhìn thấy bên dưới có mấy miếng thức ăn màu trắng dinh dính.
Sơ Niệm thật sự không đói, nhưng đợi bọn họ lột da thư thế này, thật sự cũng là một loại dày vò. Hơn nữa thức ăn mà chủ nhà đưa tới, nếu như khách không đụng vào, thật sự cũng không hay.
Quả đỏ chua trong ba lô của nhà còn chưa ăn hết, thế nên không đụng tới đĩa hoa quả kia, cô bưng cái bát gốm lên. Thật sự cô cũng từng thử nung bát gốm rồi, nhưng mấy công việc thủ công này cũng tính đã thất truyền từ lâu trong vùng núi xa xôi hẻo lánh rồi, căn bản không có cách nào làm được cả.
Hơn nữa cô có bát đá mà rắn lớn làm rồi, cũng không muốn trong lúc uống nước lại uống ra cát đọng bên dưới, thế nên mới từ bỏ suy nghĩ này.
Bất gốm trong bộ lạc nhìn cách nung không tệ, nước cháo tỏa ra hơi nóng, trong suốt có thể nhìn thấy đáy, không hề có chút bùn đất nào lẫn vào, nhìn cực kì chắc chắn hữu dụng.
Nhưng nhìn chỉ có một bát cháo, không có bất cứ dụng cụ ăn cơm như thìa hay đũa gì cả, lúc ăn cũng rất làm khó người khác.
Sơ Niệm ghé vào miệng bát thử một ngụm, kinh ngạc mở to hai mắt, “Là vị của gạo.”
Rắn lớn mù tịt “Niệm Niệm, gạo là gì thế?”
Sơ Niệm giải thích: “Gạo là một loại thức ăn có thể ăn được, ăn rất ngon, chàng nếm thử xem.”
Rắn lớn cũng lại gần cái bát nếm một chút, thật sự là gạo ở trong cháo đã được ninh nhừ như bột, trở thành bột dính dính rồi, thế nên vừa rồi cô mới không nhận ra đây chính là gạo. Sau khi cho vào miệng, mùi vị của gạo cũng rất nhạt, nhưng từ nhỏ tới lớn Sơ Niệm đều ăn cái này nên chỉ một ngụm đã nhận ra ngay.
“Niệm Niệm, nàng muốn cái này à?” Hắn hỏi.
Sơ Niệm gật đầu, “Nhưng mà, chúng ta tới để phân chia con mồi, đã nếm thử được hương vị của gạo rồi, lại muốn gạo nữa thì cũng không thích hợp.”
“Chúng ta có thể đổi.”
Sơ Niệm chợt hiểu ra, “Dùng thịt lợn rừng để đổi à?”
Hai người nhìn nhau cùng cười, đưa ra quyết định.
Săn được một con lợn rừng đối với họ mà nói thì không phải là chuyện khó, bọn họ dùng lợn rừng để đổi lấy thóc rất chi là thích hợp.
Hai người để bát xuống, nhấc tấm rèm da thú lên rồi ra ngoài.