Sơ Niệm cũng vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho mình và Cửu Di.
Mọi người trong bộ lạc đã bắt đầu chuẩn bị cho mùa đông.
Những người đàn ông đi theo Cửu Di bắt đầu học tập cách dựng phòng óc càng rắn chắc để tránh gió, trời sáng các chị em phụ nữ sẽ đi ra ngoài hái lượm.
Cũng đến lúc cô nên chuẩn bị cho mùa đông rồi.
Đêm nay, sau khi lu nước được làm xong là bọn họ có thể chuẩn bị trở về.
Đợi lúc Sơ Niệm nấu bữa sáng xong, từ cửa sổ cô thấy được rất nhiều người đàn ông đi theo rắn lớn.
Vóc dáng rắn lớn cao nhất, cường tráng nhất, hắn trực tiếp khiêng nguyên một cái cây trở về, trên người mặc quần áo Sơ Niệm may ngày hôm qua, thoạt nhìn như đại ca mang theo đám đàn em đi đánh nhau vậy, khí thế dạt dào, vô cùng hút mắt. Bọn họ vác về rất nhiều bó củi đã được chặt khúc.
Xem ra thật sự đang chuẩn bị tu sửa phòng ốc.
Phần lớn những người đàn ông trong bộ lạc đều có kinh nghiệm do lần trước giúp bọn họ xây nhà, mấy ngày nay lại cùng rắn lớn làm chuồng gà, chuồng cừu. Lúc này tu sửa phòng ốc của mình đã không cần rắn lớn chỉ đạo nhiều nữa.
Sơ Niệm nhìn thấy rắn lớn vác cây đại thụ thả xuống trước nhà của bọn họ, cô hỏi, “Chúng ta còn cần làm cái gì à?”
Rắn lớn rửa tay trong cái bồn Sơ Niệm chuẩn bị sẵn, còn nghiêm túc phủi phủi bụi đất trên người mình, vừa cẩn thận kiểm tra một lần xem quần áo có bị bẩn hay không, lúc này mới vào nhà nói, “Làm sân, làm luôn cái chuồng cho Bạch Tuyết.”
Thật sự hoàn toàn giống như bố cục của bọn họ ở núi Tường Vân, giống nhau như đúc.
Sơ Niệm nói, “Mau vào ăn cơm thôi.”
Không ngờ lúc rắn lớn ở ăn cơm cũng luôn một mực chú ý không cho chút gì dính lên quần áo.
Sơ Niệm buồn cười, cô cười nói, “Quần áo này là để mùa đông mặc, chàng mặc không thấy nóng à?”
Rắn lớn lắc đầu, “Không nóng, hôm nay bọn họ đều nói bộ quần áo rất tốt, bọn họ chưa từng thấy bộ đồ nào tốt như vậy.”
Thì ra là được khen.
Lần này được khen không chỉ có rắn lớn, mà Sơ Niệm cũng được khen đến thoải mái.
Cô cười nói, “Chàng không nóng nhưng ta nóng thay. Hai ngày tới ta may cho chàng bộ khác thích hợp hơn.”
Ở trong bộ lạc, da thú vô cùng trân quý, không ai nỡ lấy da thú cạo lông đi rồi may thành quần áo để mặc. Bọn họ vào mùa hè phần lớn đều mặc lá cây, có thể che chắn ít nhiều.
Cho nên lần này da thú Sơ Niệm mang đến đều có lông, chỉ có thể làm một bộ quần áo có bông như vậy.
“Vậy ta cũng muốn mặc.” Hắn kiên trì nói.
Hắn như vậy thật giống như cô trước đây, trong mỗi dịp mừng năm mới sẽ có một bộ quần áo mới, sau mặc đi ra ngoài được khen đẹp rồi, vừa không muốn quần áo bị bẩn, vừa muốn mặc mãi trên người.
Sơ Niệm chỉ có thể tiếp tục cười nói, “Sau này ta sẽ may cho chàng nhiều quần áo mới hơn.”
Rắn lớn cười càng tươi hơn, hiển nhiên là hắn vui muốn chết.
Sơ Niệm nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, “Quỷ ngây thơ.”
Sau khi ăn sáng xong, rắn lớn chính thức bắt đầu dựng khu vườn cho bọn họ. Sơ Niệm quyết định cho chính mình nghỉ ngơi, mấy ngày nay học may quần áo hai mắt cô mệt mỏi muốn chết rồi, quay về núi Tường Vân cô sẽ bắt đầu chuẩn bị vật tư cho mùa đông, bây giờ cứ nghỉ ngơi hai ngày đã.
Bởi vì Sơ Niệm thích cây đại thụ kia, lúc rắn lớn làm tường rào hắn cũng vây luôn cây đại thụ vào.
Trừ cái này ra thì khu vườn cũng rất ra dáng.
Về phần chuồng gà chuồng cừu, rắn lớn dựng ở nơi cách chỗ bọn họ ở một khoảng, chỉ có thể đứng xa xa nhìn.
Khoảng cách như vậy có giải quyết một vấn đề, chính là phân của súc vật.
Thậm chí Sơ Niệm cẩn thận quan sát một lúc, bên này hay có gió đông nam thổi qua, mấy chuồng gia súc kia đang ở dưới đầu gió, cơ bản mùi hôi sẽ không làm phiền đến ai cả.
Cho dù không được học địa lý, thế nhưng rắn lớn có thể lường tính được cả chuyện này.
Đây là điểm lợi hại nhất của hắn.
Lúc rắn lớn dựng hàng rào, Sơ Niệm nhàn rỗi ngồi trên xích đu dưới tàng cây râm mát, cô nói ra nghi hoặc của mình, “Cửu Di, nhiều súc vật như vậy, cả đêm chàng bắt như thế nào vậy. Có phải là cả đêm không ngủ hay không?”
“Không phải không ngủ.” Rắn lớn vẫn không ngừng động tác, hắn ngẩng đầu nhìn Sơ Niệm, “Đây là mang từ núi Tường Vân đến.”
Nếu mới bắt, cho dù là lấy năng lực của hắn, không có thuật phân thân cả đêm cũng không thể bắt được nhiều súc vật như vậy.
Nhưng hắn dùng hình rắn trực tiếp mang chúng từ núi Tường Vân lại đây, vậy thì không mất bao nhiêu thời gian.
Vậy mà vừa rồi cô không nghĩ đến.
Sơ Niệm nhịn không được bắt đầu cẩn thận nhìn kỹ con rắn này.
Nếu không phải cô biết quá khứ của hắn, khẳng định cô sẽ nghĩ hắn mới là người từ hiện đại xuyên tới.
Học sơ qua đã thông suốt được nhiều kỹ năng như vậy, nếu như tới hiện đại hắn sẽ trở thành một đại lão ngành xây dựng mất thôi.
Rắn lớn bị ánh mắt chuyên chú của tiểu thê tử soi một lúc lâu, hết cách, hắn ngẩng đầu đón nhận ánh nhìn nồng cháy chăm chú của cô, hỏi, “Niệm Niệm, trên mặt ta có dính thứ gì à?”
“Có!” Sơ Niệm đi tới gần, nằm sấp sau lưng hắn, cô dùng ánh mắt không ngừng soi kỹ khuôn mặt hắn, cô nghiêm giọng nói, “Có dính, dính khuôn mặt đẹp trai, và cả sự thông minh nữa.”
Nói xong rắn lớn không có phản ứng gì quá lớn, cô lại nở nụ cười.
Câu nói này thật sự sến súa quá đi.
Nhưng con rắn nào đó cũng rất hưng phấn.
Cô nghe thấy một tiếng sột soạt, cảm nhận được chiếc đuôi nhỏ nhiều vảy đang quấn quanh cổ chân của cô.
“!”
Sơ Niệm vội vàng ngẩng đầu nhìn bốn phía, thật may lúc này các chị em phụ nữ đều đã đi ra ngoài thu thập đồ ăn, những người đàn ông đang vội vàng tu sửa phòng ốc, nơi này vốn ở bên ngoài bộ lạc, hàng xóm phụ cận chỉ có chị Dương.
Lúc này không có ai chú ý tới chuyện hai chân hắn biến đuôi rắn.
“Chàng! Chàng mau thu lại đi.”
Bên cạnh bọn họ còn có hàng rào đang làm được một nửa, hàng rào rất cao, có thể ngăn đến thắt lưng hắn.
Nguy hiểm chỉ có bên cạnh.
Sơ Niệm ôm chặt nửa người dưới của hắn, cô muốn dùng cơ thể của mình che hắn thật kín.
Lúc này nếu có người đi từ bờ sông trở về, khẳng định có thể nhìn thấy một người phụ nữ nhỏ xinh đang ôm cái đuôi của một con rắn.
Đuôi rắn màu vàng óng, thô ráp hơn nhiều so với người phụ nữ, chóp đuôi nho nhỏ quấn quanh mắt cá chân của người phụ nữ cọ ra một vết hằn màu hồng nhạt.
Lớp vảy trên đuôi chỉnh tề xinh đẹp, dưới ánh mặt trời bị phản xạ tỏa ra ánh sáng mỏng manh, vô cùng xinh đẹp.
Cũng vô cùng nguy hiểm.
Rắn lớn thở dài một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói, “Niệm Niệm, hình như ta không thu lại được.”