Có mùi thịt, có mùi rau xanh, mùi cháy khét dính dính, vị đắng, và cả thịt viên sựt sựt.
Sơ Niệm đút ngụm cháo còn lại cho người đàn ông, đáy mắt cô mang ý cười, hỏi: “Có ngon không?”
Rắn lớn liếm khóe miệng, tựa như đang hình dung lại hương vị của ngụm cháo vừa rồi.
Cuối cùng hắn ngẩng đầu, nhìn Sơ Niệm, nhíu mày nói, “Không ngon.”
Hắn nấu không ngon, nhưng vị giác không có vấn đề.
Cháo này rõ ràng là không thể ăn được.
Nhìn thấy người đàn ông nhíu mày, Sơ Niệm nói, “Ta cảm thấy rất ngon mà.”
Cô ôm lấy cái bụng đói meo vì chuyện nào đó, mềm giọng nói, “Nhưng mà bát này vỡ mất rồi, chàng múc cho ta bát nữa đi, ta đói muốn chết mất.”
Tuy rằng cô đói bụng, nhưng ngoài trừ cái dạ dày lép kẹp thì bụng cô không hề xẹp xuống, nhìn còn hơi căng ra.
Sau khi ăn xong một bát cháo, dạ dày cũng dần dần ấm lại.
Sơ Niệm hào phóng nói, “Cháo còn lại trong nồi đều dành phần chàng.”
Ăn uống xong cũng đã qua buổi chiều, sau nhập thu thời tiết dần dần mát mẻ, mặt trời cũng không còn nắng gắt nữa, Sơ Niệm nằm trên ghế ngủ đến thoải mái.
Ngủ được chốc lát cô mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng có người nói chuyện.
Không chỉ có giọng của rắn lớn, còn có một giọng nói hơi quen quen.
“Mười tấm da thú cho ngươi.” Đây là giọng nói của rắn lớn.
“Điện thoại vệ tinh cho ngươi.” Đây là giọng của người đàn ông kia.
Da thú gì, cái gì điện thoại vệ tinh gì?
Sơ Niệm mê mang, muốn nghe rõ ràng, lại không muốn tỉnh.
Lúc cô mở mắt ra, trước mắt là một mảnh lá cây bị gió thổi lay động tạo nên tiếng sàn sạt êm tai. Đá dạ quang trên tán cây dưới ánh nắng tỏa ra vệt sáng dịu dàng.
Rắn lớn đang cầm công cụ làm vật gì đó.
Sau khi chuẩn bị xong kinh hỉ, rắn lớn lại biến thành bộ dạng trước đó, hắn thích loanh quanh ở những nơi cô có thể nhìn thấy, chỉ cần cô mở mắt luôn có thể nhìn thấy hình bóng của hắn, vừa làm cho người ta an tâm cũng làm cho đáy lòng như quay cuồng trong mật ngọt.
Hẳn là bởi vì làm gỗ có vẻ sẽ tạo ra tiếng động lớn nên hắn mới chọn một nơi cách xa cô hơn chút.
Sơ Niệm xốc tấm da thú trên người lên rồi đi đến, nghi hoặc hỏi: “Cửu Di, chàng đang làm cái gì vậy?”
“Ta đang làm cái chuồng gà.”
Bên cạnh người đàn ông có rất nhiều trụ gỗ, chất lên thành một đống cao cao, mỗi một cây gỗ đều đã được đẽo cho có bề ngang giống nhau, có hình trụ, có cả hình vuông, kích thước bất đồng, thậm chí còn có hình dẹp.
Có rất nhiều kiểu dáng.
Sơ Niệm ngồi xổm bên cạnh người đàn ông, hỏi: “Sao lại làm cái chuồng gà ở trong này vậy, hơn nữa làm chuồng gà cũng không cần nhiều gỗ như vậy.”
Rắn lớn chỉ vào vị trí bên cạnh, “Nơi này có thể làm chuồng gà.”
“Bên kia khá rộng, có thể làm chuồng cừu, và cả chuồng bò.”
“Còn mấy cây gỗ còn lại có thể làm một cái khu vườn.”
Hắn đang hoàn toàn dựa theo bố cục ở bộ lạc núi Tường Vân để làm lại tất cả mọi thứ ở nơi này.
Không thể không nói, ở một vài phương diện, rắn lớn hoàn toàn không muốn tạm bợ, nhất là các tiện nghi trong cuộc sống sinh hoạt.
Bọn họ không ở lại nơi này lâu, cái một cái phòng ở cũng đã đầy đủ hết, hiện tại ngay cả nơi nuôi trồng đều phải cùng nhau chuẩn bị.
Cô cười hỏi, “Ở trong này nuôi dưỡng động vật, sau này chúng ta không ở nơi này nữa chẳng phải là mấy con vật đều đói chết à?”
“Có thể nhờ hàng xóm nuôi giúp chúng ta mà.” Rắn lớn nói, “Ta có thể cho nàng ta thịt và da thú.”
Giỏi thật, ngay cả chuyện trả thù lao hắn đều đã tính xong luôn rồi.
Tựa hồ sợ Sơ Niệm sẽ lo lắng, hắn giải thích: “Chuyện ta xây dựng lại nơi này đã thông qua sự cho phép của thủ lĩnh rồi. Hơn nữa ta cũng đã hỏi hàng xóm, nàng ta nói đồng ý nuôi súc vật giúp chúng ta.”
Thật ra cũng không phải Sơ Niệm lo lắng, chỉ là cô đang kinh ngạc.
Trả thù lao cho hàng xóm để hàng xóm giúp hắn làm việc.
Đây thuộc về quan hệ thuê và được thuê.
Sơ Niệm kinh ngạc vì rắn lớn là người đầu tiên bắt đầu cho quan hệ thuê mướn.
“Hai người chúng ta có thể tự cung tự cấp, hơn nữa thời gian chúng ta ở nơi này cũng không nhiều, không cần thiết phải nuôi dưỡng ở bên này.” Sơ Niệm nói.
Mỗi lần trước khi đến bộ lạc núi Xà Thần, rắn lớn đều sẽ ăn một lần, như vậy trong lúc ở bộ lạc núi Xà Thần hắn sẽ không làm lộ ra sức ăn khác biệt với người thường.
Bình thường rắn lớn đi ra ngoài một chuyến mang một con mồi về cũng đủ để bọn họ ăn trong thời gian ở nơi này rồi.
Quả thật là không tất yếu phải nuôi thêm gia súc ở đây.
Rắn lớn còn nghiêm túc nói, “Nếu ngày nào đó ta săn bắn về muộn, nàng đói bụng thì làm sao bây giờ. Vẫn nên chuẩn bị một ít thức ăn sẽ tốt hơn.”
Sơ Niệm nằm úp sấp trên lưng của người đàn ông đang làm việc, mỉm cười, “Ta nào có yếu ớt như vậy, làm như thể đói chốc lát sẽ đói ngu người vậy đó.”
Hai tay của cô ôm lấy cổ của người đàn ông, lúc nói chuyện cô đối diện với tấm lưng của hắn mà nói.
Hơi thở ấm áp và rung động của yết hầu thông qua làn da của cô truyền đến tấm lưng của hắn.
Người đàn ông dừng động tác trên tay, quay đầu lại, còn không chưa kịp mở miệng, trên mặt đã được hôn một cái nhè nhẹ.
Sơ Niệm nhìn thấy vẻ mặt của hắn như có chút đăm chiêu, hỏi: “Suy nghĩ cái gì vậy?”
Hắn sửng sốt một chút, gỡ người nằm úp sấp trên lưng mình xuống ôm vào trong lòng, nhìn khuôn mặt hồng nhuận của cô, nhẹ giọng hỏi: “Không đau nữa?”
Cái ôm của người đàn ông vô cùng vững chắc, Sơ Niệm cuộn thành một cục, như có thể nằm ở bên trong.
Khóe mắt đuôi mày của cô đều nhiễm ý cười, “Không phải chàng đã xoa bóp chân cho ta rồi à, mặc dù hơi tê mỏi nhưng đi lại vẫn không thành vấn đề.”
Người đàn ông hỏi: “Bụng còn đau không?”
“…” Hôm nay, lúc cô tỉnh lại, quả thật là bụng có hơi trướng đau, thế cho nên ăn cái gì cũng không ăn được bao nhiêu.
Hiện tại đi bộ khắp nơi đều vì tiêu hóa cái bụng đang trướng đau kia.
Nhưng nói ra chuyện này còn hơi ngượng ngùng.
Sự im lặng làm cho rắn lớn ý thức được, đây là còn đang đau.
Lúc Sơ Niệm ngây người, một bàn tay to đã rơi xuống bụng của cô, dùng lực vừa phải thoải mái xoa khắp bụng cô.
Bàn tay của người đàn ông rất có lực, cảm giác trướng đau của cô thật sự ở dần dần giảm bớt, đồng thời thứ nào đó không phải của chính mình cũng bắt đầu chui ra ngoài.
Sơ Niệm nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, cô kẹp chặt hai chân, ngăn cản chuyện xấu hổ này lại.
“Đừng… Đừng xoa nữa.” Sơ Niệm đỏ mắt, hai tay cô cầm lấy tay của người đàn ông, không cho hắn nhúc nhích mảy may.
Cô cũng không dám đứng lên, sợ càng không thể vãn hồi.
Chỉ có thể giống một người nhu nhược, rầm rì nói: “Bế ta trở về đi.”
Khi trở về, vừa lúc đụng phải hàng xóm ra ngoài hái lượm trở về, hàng xóm nhiệt tình chào hỏi, “Thần nữ, Cửu Di.”
Nhìn thấy cả người Sơ Niệm như nằm trọn trong lòng người đàn ông, lại lo lắng hỏi: “Thần nữ, cơ thể người không thoải mái sao?”
Này không phải là hiện trường giả chết điển hình à!?
Sơ Niệm ừ hai tiếng, kéo kín vạt áo của mình, rúc đầu càng sâu vào trong ngực rắn lớn.
“Nàng ấy đi dạo mệt rồi, ta bế nàng ấy trở về nghỉ ngơi một chút.” Rắn lớn mở miệng đáp.
Hàng xóm nhìn đôi tình nhân ngọt ngào, mỉm cười rời đi.
Cuối cùng cũng về tới phòng ngủ, Sơ Niệm chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, lo lắng không yên nói, “Chàng ra bên ngoài đi, ta phải thay quần áo.”
Sau khi rắn lớn ra ngoài, chính cô ta cũng nhu liễu nhu bụng, lại hoãn trong chốc lát mới thay quần áo mới đi ra ngoài.
Cô đi ra ngoài, rắn lớn mới nhảy từ trên cây xuống, lúc nhảy xuống đất trong tay hắn còn cầm hai miếng to to màu đen.
“Niệm Niệm.”
“Hửm?” Sơ Niệm nhìn hắn tới gần, sau đó đưa cho cô một miếng.
“Đây là của nàng.” Sau đó hắn giơ giơ cái còn lại trong tay, “Đây là của ta.”
Một cái điện thoại vệ tinh nữa hẳn là ở trong tay Tần Thăng.
Sơ Niệm nhớ lại lúc mình mơ màng vào giấc đã nghe thấy cái gì mười tấm da thú, điện thoại vệ tinh linh tinh gì đó.
Nháy mắt cô đã hiểu ra.
Cô hỏi: “Chàng dùng mười tấm da thú đổi với Tần Thăng à?”
“Làm sao nàng biết được?” Rắn lớn hỏi.
Điện thoại vệ tinh trong tay là rắn lớn mới gở từ trên cây xuống, rõ ràng đã được sạc đầy.
Cô ấn nút trò chuyện trên điện thoại vệ tinh, thấy điện thoại trong tay rắn lớn lóe sáng hai lần.
Sau đó cô đưa điện thoại lên đặt ở bên tai, cười nhìn người đàn ông trước mặt nói: “Ở bên trong này ta nghe thấy được.”
Rắn lớn kinh ngạc trợn tròn hai mắt, học động tác của Sơ Niệm, cũng áp điện thoại vào tai, nghe được giọng nói vang lên từ bên trong điện thoại, “Cửu Di là tên ngốc to đầu, lúc ngủ ta nghe được hài người nói chuyện.”
Lúc này người đàn ông mới ý thức được mình bị đùa giỡn, hắn nhìn tội phạm bị tình nghi kia, nói vào điện thoại: “Bé hư hỏng.”
Sơ Niệm cười nói, “Ngốc to đầu và bé hư hỏng, xứng đôi xiết bao.”
Ở thời hiện đại, điện thoại vệ tinh rất đắt, nhưng ở đây da thú cũng là vật rất quý giá.
Trao đổi như vậy coi như công bằng.
Thì ra trước kia rắn lớn không cần cô tặng điện thoại vệ tinh là muốn tự mình mua một cái thuộc về mình.
Như vậy cho dù là hai người có một người ở nhà một người bên ngoài săn bắn, lúc nhớ nhau, cũng có thể tùy thời liên hệ.
Hắn thật sự là một con rắn dính người mà.
Điện thoại vệ tinh vẫn luôn để đó không dùng cũng đã có tác dụng mới, Sơ Niệm nhìn mấy tấm da thú ngày hôm qua vẫn chưa vẽ xong, cô chọn ra một tấm màu đen, dựa theo kích thước của hai chiếc điện thoại làm thành hai chiếc túi đựng.
Bỏ điện thoại vào túi đưng rồi có thể trực tiếp mang theo trên người, cũng có thể bảo vệ tốt cục to đen này ở một mức độ nhất định.
Làm xong rồi Sơ Niệm đột nhiên nghĩ ra, có lẽ cô có thể đi tìm Tần Minh Nguyệt để học cách đính mấy đóa hoa xinh đẹp lên vải.
Chiếc khăn voan hồng của cô dâu kia vô cùng tinh xảo và xinh đẹp.
Sắp cầm vài thứ đi ra ngoài, cô lại đột nhiên nhớ đến, ngoại trừ buổi chiều ngày đó bị cô ấy chặn lại. Hình như cô không nói chuyện nhiều với cô gái này, cô còn không biết cô ấy gia ở đâu luôn kìa.
Hơn nữa bây giờ cũng không sớm, hiện tại trong nhà người ta còn có người đàn ông, cô cũng không thể làm chuyện không thức thời được.
Hay là sáng sớm ngày mai hãy qua đó.
Cô mở ngăn tủ ra bỏ hai chiếc túi đựng đã được cắt xong vào, đột nhiên cô nhìn thấy một tấm gì đó bằng trúc màu vàng.
Đây là tờ giấy đầu tiên cô làm ra sau khi cô chế tạo giấy thành công, bên trên có chữ của hai người.
Tổng cộng năm hàng chữ.
Bốn hàng đầu đều là chữ Trung giản thể, Sơ Niệm đều nhận ra.
Cửu Di.
Sơ Niệm.
Sơ Niệm thích Cửu Di.
Cửu Di thích Sơ Niệm.
Nhưng sau bốn câu này còn có một hàng chữ, nhìn mặt chữ có thể thấy được nét chữ mang phong vị cổ xưa, tựa như đang vẽ một bức tranh, hoặc như đang viết một hàng chữ.
Mấy chữ này hơi giống với mấy chữ trên miếng đen thùi to to của Đại vu.
Lúc ấy Sơ Niệm hỏi câu này có nghĩa là gì, rắn lớn đáp cô hai chữ, “Bí mật.”
Cô mang tờ giấy này lại đây là muốn tìm cơ hội hỏi Đại vu, những lời này có ý gì, để bật mí bí mật của con rắn kia.
Sơ Niệm gấp tờ giấy thật cẩn thận, một lần nữa bỏ vào trong ngăn tủ.
Ngày mai cô sẽ đi hỏi.
Sau khi bỏ những đồ vật kia xuống, Sơ Niệm nghe thấy bụng của mình kêu ọt ọt hai tiếng.
Cái bụng không còn bị trướng làm dạ dày khó chịu, quả nhiên cô đã cảm thấy bụng đói nhiều hơn rồi.
Mấy con mồi hôm trước rắn lớn bắt được đều cho người trong bộ lạc làm tiếc mừng, hiện tại từ trong ra ngoài chỉ có một ít rau xanh được mang đến, trái cây, và một miếng thịt heo được Miêu Phát gửi tới.
Cô rửa sạch một quả, vị ngọt ngào tiến vào khoang miệng, càng làm cho con sâu đói trong bụng đòi nhiều hơn.
Cô rất muốn ăn thịt.
Miếng thịt heo này là loại không cần ướp muối do người bộ lạc núi Xà Thần nghĩ ra được, chỉ dùng khói để bảo quản thịt là được.
Vì để thịt giữ được thời gian lâu hơn, bình thường sẽ hong khói một thời gian rất lâu.
Sơ Niệm lấy tay gõ vào miếng thịt, nó trực tiếp vang lên tiếng cạch cạch.
Thịt cứng như vậy mà không có một chút vị muối nào vậy phải cần nghĩ ra cách nào để nấu lên ăn, không phải chưng thì là hầm.
Nếu hầm sẽ làm thịt hun khói mất đi hương vị ban đầu, nó sẽ chả khác gì so với thịt nấu thông thường, thậm chí có thể làm thịt bị nát bấy, dở ẹc.
Sơ Niệm chọn chưng.
Hồi còn nhỏ chỉ có lễ mừng năm mới mới có thể ăn thịt khô, đem thịt khô đã rửa sạch bỏ vào cái rá để chưng cách thủy một chút rồi cắt thành miếng là có thể ăn rồi.
Đó là thịt khô đã được muối sơ qua.
Hiện tại cũng không còn khách nào khác, Sơ Niệm rửa thịt sơ qua, cạo sạch lông ở trên da, sau khi hơi nước thấm vào mặt ngoài da heo, cô xát một lớp muối mỏng lên trên bề mặt, sau đó dùng vài miếng lá cây thật to gói miếng thịt lại, rồi dùng dây thừng trói chặt.
Lúc này cô mới để vào trong chõ, bắt đầu thêm củi, nhóm lửa to bắt đầu chưng.
Trong lúc chờ đợi, Sơ Niệm hòa một ít bột, dùng cái chảo bên cạnh làm vài cái bánh.
Lúc rắn lớn trở về, vừa lúc Sơ Niệm đang vui vẻ mở nắp nồi, cách một làn hơi nước màu trắng, Sơ Niệm cười nói, “Mau tới đây giúp ta!”
Giò heo ở nhiệt độ thường Sơ Niệm có thể dễ dàng bỏ vào, nhưng sau khi hầm nóng như vậy Sơ Niệm không đủ sức để lấy ra.
Cùng lúc rắn lớn lấy giò heo ra, Sơ Niệm cũng múc bánh vào cháo từ trong nồi ra.
Lá cây màu xanh biết bị chưng lâu như vậy đã mất đi màu sắc ban đầu, mấy sợi dây buộc bên ngoài cũng trở nên lỏng lẻo.
Sơ Niệm cầm một con dao nhỏ cắt đứt hết mấy sợi dây kia, rồi dùng chiếc đũa thật dài đẩy lá cây ra, chiếc giò heo bự bên trong lộ ra, tích tắc mùi thơm cũng ập đến.
Trông bề ngoài thì có vẻ thành công mỹ mãn.
Thịt heo hun khói có lớp da hơi ngả vàng, thịt được chưng lâu nên lớp muối và hương liệu ướp trên da cũng đã thấm vào đến lớp thịt bên trong, số muối còn lại ngưng kết thành mấy cục muối nho nhỏ trên lớp da.
Sơ Niệm gạt đi lớp muối còn lại kia rồi chọc nhẹ, chiếc đũa chui tọt vào bên trong giò heo.
“Mềm quá.” Vốn tưởng rằng chưng rồi thịt vẫn sẽ cứng chứ, thậm chí cô còn lấy dao ra rồi, không ngờ lại mềm đến mức này.
Điều này làm cho Sơ Niệm có chút ngạc nhiên, cô trực tiếp dùng đũa xé lớp da làm nước mỡ bén ra cùng lớp thịt mềm mềm tươi ngon bên trong.
Sơ Niệm gắp một miếng thịt béo bỏ vào trong miệng, mùi vị tươi mới hòa với chút mỡ vậy mà lại mang chút hương vị của gà hầm.
Xem ra miếng thịt cứng ngắc này là ngoài cứng trong mềm, nếu không sẽ không thể nấu ra được thành quả như vậy.
Nếm được hương vị của thịt rồi, Sơ Niệm cầm một cái bánh lên cắt làm hai, sau đó quét một tầng lớp nước tương lên giữa bánh, bỏ thêm hai cọng hành, lại bỏ thêm một miếng thịt chưng có da lên.
Cô cười tươi đưa cuốn bánh vô cùng đầy đủ hương vị cho rắn lớn, vui vẻ nói: “Mau nếm thử xem.”
Nếm một miếng bánh, hương vị tan ra trong miệng làm cho người đàn ông bất ngờ mở to mắt, ánh mắt của hắn như chứa đầy sự vui sướng do bị mỹ thực chinh phục.