Trong lòng Sơ Niệm như là bị đổ hũ gia vị, ngũ vị tạp trần, không thể nói rõ ràng là tâm trạng gì.
Bỏ đi cái thân phận rắn, rắn lớn thật sự là một người đàn ông rất tốt.
Được cô gái khác thích cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà chính mắt nhìn thấy, vẫn rất khó chịu.
Nếu là cô lúc trước kia, nhất định sẽ lập tức khóc lóc chạy đi.
Bây giờ mặc dù cô cũng rất ấm ức, nhưng vẫn quyết định trước tiên xem xem phản ứng của rắn lớn đã, rồi nói sau.
Không ngờ rắn lớn lại vẫn nhận lấy bó hoa, nghiêm túc nhìn đi nhìn lại bó hoa, còn cùng cô bé nói gì đó.
Sợi dây lý trí trong đầu Sơ Niệm lập tức đứt phựt, lý trí cái gì nữa, còn nghe cái gì, tất cả hành động đã nói rõ hết thảy.
“Cửu Di, tại sao chàng có thể tùy tiện nhận hoa của người khác chứ?!”
“Ta cảm thấy có lẽ con gái sẽ thích màu đỏ hơn.”
Hai tiếng nói đồng thời vang lên.
Cục diện này nháy mắt chết lặng.
Hóa ra là vừa nãy Sơ Niệm mắt kém, thực ra rắn lớn còn giữ khoảng cách rất xa với cô gái ấy, ít nhất có thể đứng xen vào hai người nữa.
Hơn nữa lời của cô gái cũng đã nói rõ ràng.
Hoa này là muốn tặng cho cô.
Rắn lớn chẳng qua là đang tham khảo xem cô sẽ thích màu nào mà thôi.
Vậy cô ỷ thế bày ra cái khí thế hung hăng muốn đánh nhau này còn có ý nghĩa gì.
“Ta cảm thấy con gái nhất định sẽ thích hoa hồng đỏ sậm này, đúng không, Niệm Niệm.”
Tần Minh Nguyệt cười cười, vẻ mặt như đang xem kịch vui, mặc dù là đang tiếp tục trả lời vấn đề của người đàn ông, nhưng mặt lại nhìn sang hướng cô.
“Nhưng mà mùa này, màu đỏ sậm tương đối khó tìm. Ta cũng muốn hỏi xem ngươi tìm đâu ra được nhiều hoa như vậy, lại còn tươi nữa. Ta cùng mọi người đi rừng đã qua rất nhiều chỗ, những thứ kia hoa cơ bản đã hết mùa rồi.”
Những lời này chính là nói cho cô nghe.
Sơ Niệm càng không nhìn thấy. Ở một góc khuất sau cái cây cách đó không xa còn có một người đàn ông. Chính là người lúc trước bị chó sói cắn bị thương, được Sơ Niệm dùng quả xanh cứu.
Tần Minh Nguyệt xoay người đi tìm hắn, sau đó cùng với hắn quay lại.
Người đàn ông thân thiện chào hỏi Sơ Niệm: “Thần nữ.”
Sơ Niệm cũng mỉm cười, biểu cảm trên mặt có hơi cứng ngắc.
Cũng may người đàn ông kia cũng không để ý vẻ mặt của cô lắm, vẫn nhiệt tình muốn bắt chuyện với cô.
Tần Minh Nguyệt thấy vậy lấy tay kéo kéo hắn, cười cười lôi hắn đi, còn quay đầu lại nháy mắt với Sơ Niệm một cái: “Chúng ta đi trước đây, ngày mai gặp.”
Dưới tàng cây chỉ còn lại hai người Sơ Niệm cùng rắn lớn. Rắn lớn đặt bó hoa vào trong tay Sơ Niệm, nghiêm túc nói: “Niệm Niệm, ta không có nhận hoa của những cô gái khác. Đây là hoa tự tay ta hái.”
Bó hoa bị dúi vào trong tay Sơ Niệm, ở khoảng cách gần như thế này Sơ Niệm mới nhìn rõ bó hoa.
Thật sự là đủ mọi màu sắc, hoa lớn hoa nhỏ giống như cái bảng màu bị trộn nháo nhào lên vậy, chủng loại cũng rất phong phú.
Rốt cục Sơ Niệm cũng hiểu tại sao Tần Minh Nguyệt lại nói đến hoa hồng đỏ, trong đó có một đóa hoa vô cùng bắt mắt, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, màu sắc rực rỡ như lửa, cực kỳ đẹp, rất giống hoa hồng.
Thấy Sơ Niệm nhận lấy hoa thì không nói tiếng nào, rắn lớn lại hỏi: “Niệm Niệm thích đóa hoa nào nhất?”
Sơ niệm nghĩ tới tình huống mất mặt lúc nãy, tai đỏ lên, lựa ra đóa hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu từ trong bó hoa kia.
“Bông này đẹp nhất. Nhưng thật ra thì tất cả đều đẹp.”
Vừa nói, cô đột nhiên cảm thấy không đúng: “Sao đột nhiên chàng lại tặng hoa?”
Nghe hỏi vậy, rắn lớn bắt đầu ấp a ấp úng: “Đây là bí mật.”
Gần đây hắn không chỉ thần thần bí bí, còn bắt đầu có bí mật.
Sơ Niệm đang định nói thêm thì nghe có tiếng Giang Nhu gọi: “Niệm Niệm, cô đang ở đâu vậy?”
Giang Nhu gọi rất lớn tiếng, nghe có vẻ như là có chuyện gì gấp, Sơ Niệm đáp lại một tiếng, từ sau gốc đại thụ đi ra, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Giang Nhu ôm bé con trong ngực, có thể thấy nó đã lớn hơn rất nhiều, nhìn trông còn là một đứa nhóc mũm mĩm mập mạp, vội vàng chạy một mạch tới đây, cô thở hổn hển một lúc mới có sức nói chuyện: “Đại vu nói, muốn để Mị Mị làm Đại vu đời tiếp theo.”
Đại vu ở trong bộ lạc là một sự tồn tại hết sức đặc biệt, ngay cả thủ lĩnh cũng cần có Đại vu chỉ dẫn.
Đại vu không chỉ có thể dự đoán hung họa, còn có thể hiểu rõ thượng thần, biết được ý chỉ của thần. Có năng lực giống như xem bói.
Đối với loại năng lực này, Sơ Niệm tin nhưng không tín. Dù gì từ xưa đã có những văn hóa truyền thông ngũ hành bát quái rồi chu dịch…
Trở thành Đại vu đối với bất kỳ người nào trong bộ lạc đều là vinh dự rất lớn.
Đồng thời, Đại vu còn là người từ nhỏ đã được Đại vu đời trước chọn trúng, đào tạo trở thành người thừa kế.
Mà lại chỉ có thể là nữ giới.
Một khi đã bắt đầu đào tạo, sẽ không thay đổi được.
Đứa trẻ sẽ được nuôi ở bên người Đại vu.
Trở thành Đại vu sẽ giúp cho Giang Nhu và đứa con của mình có được địa vị và sự công nhận lớn hơn trong bộ lạc núi Xà Thần.
Nhưng đây là đứa trẻ mình dứt ruột đẻ ra, đứa trẻ còn chưa dứt sữa đã bị đưa đi nuôi ở bên cạnh người khác, cho dù người này là bà nội của nó, Giang Nhu cũng nhất định sẽ lo lắng.
“Đại vu… Đại vu chính là người trước kia suýt chút nữa đã cho thiêu sống tôi.”
Cộng thêm chuyện này, bản năng của Giang Nhu thật ra vẫn luôn sợ hãi việc phải đến gần Đại vu.
Bây giờ bảo cô giao con mình cho Đại vu, đương nhiên cô không muốn.
Ở trong xã hội không một ai thân thích này, cô chỉ có thể tìm bạn thân của mình thương lượng xem chuyện này rốt cuộc phải làm như thế nào.
Nhìn Giang Nhu rơm rớm lệ, hoảng hốt mặt mũi trắng bệch. Sơ Niệm đỡ lấy cô, nói: “Đi thôi, vào nhà trước đã, cô cứ bế bé mãi như vậy sẽ mệt lắm. Chúng ta vào nhà rồi nói.”
Giang Nhu nhìn đứa bé nằm bò trên vai mình, đáp: “ Được.”
Bước vào nhà, đứa bé được bỏ lên giường, không ồn ào cũng không khóc nháo, rất ngoan.
Sơ Niệm hỏi: “Lúc Đại vu nói những lời này là nói như thế nào?”
Giống như người trong bộ lạc một mực tôn cô làm thần nữ vậy, đây là một loại gửi gắm, căn bản không thể nào thay đổi trong một sớm một chiều, cô có uốn nắn thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào làm bọn họ thay đổi được.
Thân phận Đại vu tồn tại ở bộ lạc núi Xà Thần từ rất xưa rồi, gần như đã là một phần trong tín ngưỡng của bọn họ.
Chỉ cần Giang Nhu còn tiếp tục sinh sống ở đây, thì nhất định phải thích ứng với phong tục tập quán nơi đây, dung nhập vào trong đó.
Vậy nên thái độ của Đại vu sẽ đóng vai trò cực kỳ quan trọng.
Giang Nhu thấp giọng nói: “Vừa nãy thủ lĩnh và Đại vu tới tìm ta, nói Mị Mị sẽ trở thành Đại vu đời kế tiếp. Bảo ta đưa Mị Mị sang đó.”
“Nguyên văn nói như vậy?”
“Đúng, nguyên văn là như vậy.”
Đây gần như là giọng ra lệnh, thật sự là có chút ép bức.
Sơ Niệm hỏi: “Miêu Phát đâu?”
“Không biết, mấy ngày nay chàng rất bận.”
Mấy ngày này chợ phiên chính là chuyện lớn nhất, không ngoài dự liệu thì là bận chuyện này.
Sơ Niệm lại hỏi: “Hắn có biết chuyện này không?”
Giang Nhu lắc đầu: “Có lẽ vẫn chưa biết, nếu biết chắc chắn chàng sẽ nói với ta.”
“Vậy có lẽ cô nên thương lượng trước với Miêu Phát một chút, đưa bé là con của hia người, tôi không tin hắn không sốt ruột.”
Nghe vậy, hốc mắt Giang Nhu lại ầng ậng nước, nói chắc chắn: “Nhất định hắn sẽ không phản đối.”
Trước mắt có hai người có năng lực cạnh tranh chức vị thủ lĩnh bộ lạc núi Xà Thần kế nhiệm nhất, đó là Miêu Phát và Mộc Lâm, hai người đều là con trai thủ lĩnh nhiệm kỳ này, hơn nữa đều là thợ săn rất lợi hại. Có thể nói là ngang tài ngang sức, không phân cao thấp.
Mặc dù Sơ Niệm không phải rõ ràng lắm phương thức cạnh tranh thủ lĩnh cụ thể, nhưng có thể khẳng định được. Nếu như con của Giang Nhu và Miêu Phát làm Đại vu kế nhiệm, như vậy Miêu Phát sẽ nhiều thêm một phần cơ hội thắng.
Hơn nữa đối với mỗi người trong bộ lạc núi Xà Thần, được trở thành Đại vu quả thực là vinh dự thần ban cho.
Bất kể là một người đàn ông, là một người cha, hay là một ứng viên thủ lĩnh nhiệm kỳ tới, hắn cũng không có bất kỳ lý do gì để từ chối.
Giang Nhu khóc thút thít: “Mị Mị của tôi còn nhỏ như vậy, vẫn chưa dứt sữa, lại sắp đến mùa đông lrồi, mùa đông năm ngoái bộ lạc núi Xà Thần chết mất mấy đứa trẻ, cái này thử hỏi làm sao mà tôi yên tâm được.”
Trẻ con cai sữa là cả một quá trình rất dài, đứa bé còn nhỏ như vậy, trực tiếp cai sữa thì ăn cái gì.
Vào mùa đông quả thật rất khó để cho người ta yên tâm.
“Vậy cô có muốn Mị Mị làm Đại vu không?”
Sơ Niệm hỏi.
Giang Nhu nhìn đứa bé đang mút ngón tay, tấm da thú trong lòng bàn tay bị nắm chặt trở nên nhăn nhúm, dường như cô rất do dự, cũng rất băn khoăn.
Rất lâu sau, mới trả lời: “Muốn.”
Nếu như có thể trở thành Đại vu, sau này Mị Mị ở bộ lạc núi Xà Thần có thể ngang nhiên mà sống, sẽ không bị bắt nạt như cô lúc trước.
Sơ Niệm hiểu suy nghĩ của cô ấy.
Ai mà chẳng hy vọng con mình có tiền đồ, nhưng mà hiện tại Mị Mị còn quá nhỏ, ít nhất bây giờ không thể rời xa mẹ.
“Nếu như vậy, chúng ta có thể đi thương lượng.”
Sơ Niệm phân tích: “Bọn họ muốn Mị Mị làm Đại vu, không phải muốn để Mị Mị xảy ra chuyện. Chúng ta thương lượng một chút, đợi Mị Mị lớn hơn một chút rồi lại bàn những chuyện này.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả.”
Sơ Niệm nói: “Tôi biết cô sợ Đại vu và thủ lĩnh, tôi nói hộ cô.”
Giang Nhu lắc đầu, kiên định nói: “Tôi sẽ đi.”
“Lần trước tôi sợ, cô cũng cùng tôi đi gặp Đại vu. Lần này đổi lại tôi đi cùng cô.”
Sơ Niệm cười nói.
Sau khi đã thông suốt, trên mặt Giang Nhu rốt cuộc cũng nở nụ cười: “Được.”
Hai người đưa đứa bé ra tới cửa, rắn lớn lại không thấy bóng, thật không biết lần này hắn đến bộ lạc núi Xà Thần đi làm chuyện gì mà cả ngày không thấy bóng dáng đâu.
Đang đi thì nhìn thấy một người đàn ông vội vã chạy tới.
“Nhu.”
Miêu Phát đứng ở trước mặt Giang Nhu.
Giang Nhu không biết phải đối mặt với người đàn ông của mình thế nào, không ngẩng lên nhìn hắn, chỉ cúi đầu nhìn đứa bé, hỏi: “Sao thế?”
Người đàn ông rất sốt ruột, nhưng cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt của người phụ nữ của mình, hắn lập tức hỏi: “Nhu, thủ lĩnh và Đại vu muốn cho Mị Mị làm Đại vu sao?”
Giang Nhu run run đáp: “Đúng.”
“Không được!”
Người đàn ông lớn tiếng nói: “Mị Mị còn nhỏ như vậy, buổi tối lại hay khóc nháo. Chỉ có ta và nàng mới dỗ được con.”
Không ngờ người đàn ông lại nói như vậy, Giang Nhu ngẩng mặt lên, trong mắt lấp lánh: “Chàng thật sự nghĩ như vậy à?”
Người đàn ông đau lòng nhìn cô, và cả đưa trẻ trong ngực cô: “Mị Mị ngủ rồi, để ta bế cho. Chúng ta đi tìm bọn họ nói rõ ràng.”
Sơ Niệm nhìn cảnh này, cười nói: “Hai người đi đi, ta đột nhiên nhớ ra là còn có rất nhiều đồ cần mua, trễ chút nữa sẽ không mua được mất.”
Nói xong, cô chuồn thẳng.
Chuyện còn lại, để bọn họ tự giải quyết.
Giang Nhu đi đằng sau người đàn ông, nhìn bờ vai rộng của hắn ôm đứa trẻ, lần đầu tiên chân thực cảm nhận được sự ấm áp và chỗ dựa của gia đình.
Thủ lĩnh và Đại vu thấy hai người ôm đứa trẻ đi vào, cho là bọn họ đưa đứa bé tới, nói luôn: “Yên tâm, mẹ ngươi nhất định sẽ chăm sóc Giang Dương thật tốt.”
Miêu Phát lại không hề gọi cha, mẹ, vẫn tôn trọng gọi bọn họ là thủ lĩnh và Đại vu.”
Giống như quan hệ lạnh nhạt giữa cha mẹ vậy, quan hệ giữa Miêu Phát và bọn họ cũng hết sức xa cách. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, hắn chính là được người trong bộ lạc cùng nhau nuôi lớn.
Nhưng từ khi cuộc đời hắn xuất hiện đứa bé là kết tinh của hai người, hắn cảm thấy đáy lòng mình tựa như có một góc trở nên mềm mại. Hắn cuộc sống không chỉ có săn bắn, sinh sôi. Còn nhiều thêm một phần trách nhiệm.
Trong nhà có một người phụ nữ và một cái đứa trẻ đang chờ hắn.
Bất kể về muộn thế nào, nàng vẫn để phần cho hắn cơm nước nóng hổi. Đứa bé thấy hắn thì vui vẻ cười toe.
Cho dù ở bên ngoài đi săn, trong lòng hắn cũng nhiều thêm một phần ràng buộc, thậm chí nhiều thêm một phần tín ngưỡng, để cho hắn trở nên vô địch, lớn mạnh hơn.
Miêu Phát nói ra tất cả suy nghĩ trong lòng.
Thủ lĩnh và Đại vu đều chấn kinh, trong lòng dường như có cái gì tuôn trào, luồng sức mạnh nhỏ nhoi đang dao động trong tâm thức bọn họ.
Bị cảm động nhất là Giang Nhu, mặt cô ướt đẫm lệ.
Hóa ra những gì mình bỏ ra hắn luôn nhìn thấy cả, hơn nữa quả thật hắn cũng đáp lại và thay đổi.
Thủ lĩnh muốn nói gì đó, há miệng ra, cuối cùng lại nuốt xuống.
Đại vu trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Ta có thể đồng ý, đợi đến khi đứa trẻ được ba tuổi mới đưa đến chỗ ta, cũng đồng ý cho đứa trẻ buổi tối được về ngủ với hai đứa, nhưng ban ngày phải theo ta học làm Đại vu.”
Trước mắt, đây đã là phương án giải quyết tốt nhất rồi.
Giang Nhu đột nhiên nghĩ đến lời vừa rồi Niệm Niệm nói: “Ta từng thấy trong phòng Đại vu có một khối đá, phía trên chẳng qua là ghi chép lại một loại chữ viết cổ xưa rất phức tạp. Trong bộ lạc chỉ có Đại vu biết những văn tự này. Về phần nguyên nhân tại sao chỉ có Đại vu mới biết những chữ viết này cũng rất đơn giản, in khắc chữ viết vô cùng phiền toái, khắc một chữ phải dùng đá nhọn khắc nửa ngày. Như vậy hiệu suất giáo dục vô cùng thấp, không thể đồng thời dạy nhiều đứa bé, đây là nguyên nhân khiến Đại vu đời đời chỉ có một. Còn một nguyên nhân khác chính là, khi tuổi đứa trẻ đã lớn hơn một chút, là có thể cho theo đi rừng, duy trì sinh kế. Lớn hơn chút nữa, cũng có thể tham gia việc săn bắt. Quá nhiều đứa trẻ đi học, sẽ giảm bớt lượng thức ăn. Sự đặc biệt của Đại vu là tương đương với phần tử trí thức duy nhất trong bộ lạc được tiếp nhận giáo dục từ nhỏ. Là một thân phận địa vị cao quý, đời đời tương truyền, là sự tồn tại được bảo vệ.”
“Niệm Niệm quả nhiên đã đoán đúng.”
Giang Nhu cười nói.
“Đoán đúng cái gì?”
Miêu Phát nghi ngờ hỏi.
“Có nói chàng cũng không hiểu.”
Giang Nhu vừa đi vừa trêu chọc đứa nhỏ trong ngực Miêu Phát: “Đây chính là sự khác biệt giữa các thế hệ, có phải hay không hả, Mị Mị.”
Mục đích chủ yếu Sơ Niệm tới bộ lạc núi Xà Thần chuyến này chính là tham gia phiên chợ, nói trắng ra là chính là đi dạo phố.
Đi dạo phố dĩ nhiên là phải mua mua mua.
Lần này cô mang tới mấy chục tấm da thú lận, có thể mua sắm rất nhiều thứ.
Lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác làm người có tiền.
Đi ngang qua gian hàng bày bình gốm của ông chú, cô phát hiện ông chú đã không bày sạp nữa, xem ra là đã trao đổi đủ thứ mình cần rồi.