Sơ Niệm vẫn là lần đầu tiên tự mình chăm sóc trẻ con, có chút luống cuống, cầm lấy đồ chơi bé cưng thích nhất lắc trước mặt nó, dịu dàng nói: “Mị Mị nhìn này, dì cùng chơi đồ chơi con thích nhất được không nè?”
Mị Mị nhìn thấy đồ chơi dường như vui vẻ trong nháy mắt, nhưng nhìn xung quanh không nhìn thấy mẹ, lập tức oa một tiếng khóc lên.
Lúc rắn lớn tiến vào, thì nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn.
Sơ Niệm muốn ôm lấy nó, nhưng cơ thể em bé mềm như không xương vậy, cô sợ ôm không khéo sẽ làm nó bị thương. Chỉ có thể không ngừng cầm lấy đồ chơi muốn hấp dẫn sự chú ý của nó.
“Niệm Niệm, ta tới rồi.” Sau khi rắn lớn tiến vào nói.
Sơ Niệm như là nhìn thấy cứu tinh: “Cửu Di, sao chàng lại đến rồi.”
“Giang Nhu nói nàng đang đợi ta.”
Chắc chắn là hắn canh giữ ở bên ngoài lại không tiến vào, cho nên Giang Nhu mới bảo hắn vào.
“Mị Mị cứ khóc mãi, hay là chúng ta gọi Mộc Vân đến đi.” Hôm qua lúc liên hoan, Mị Mị ở trong lòng Mộc Vân không khóc không quậy, khỏi phải bàn ngoan cỡ nào.
Rắn lớn nhớ tới tình cảnh mình mới nhìn thấy, nói: “Mộc Vân đang bận.”
Trong bộ lạc cô cũng chỉ tương đối quen thuộc với cả nhà Giang Nhu còn có Mộc Vân, người khác cô không biết tên, sao có thể gọi người đến giúp được chứ.
Xem ra hai người chỉ có thể tự trông đứa bé.
Đứa bé khóc đến tê tâm liệt phế, còn có một mùi kỳ quái truyền tới, hôi đến mức choáng váng đầu óc.
“Nó ị rồi!” Bây giờ không muốn bế nó thì cũng nhất định phải bế rồi, da thịt bé cưng yếu ớt, sau khi bị dính phải phân và nước tiểu rất dễ bị thương: “Cửu Di chàng lấy một miếng tã đến đây, ta thay cho nó.”
Rắn lớn hỏi: “Tã là cái gì?”
Chắc chắn hắn chưa từng dùng tã, tất nhiên không biết tã là cái gì.
Sơ Niệm chỉ có thể tự mình đi đến góc phòng lấy một miếng tã, trong bộ lạc không có vật dụng trong nhà, tất cả đồ đạc đều để thẳng xuống đất, may mà Giang Nhu không như vậy, cô còn biết làm một cái giá để đồ đơn giản, vắt một phần tã của em bé phơi nắng ở bên ngoài, một phần vắt ở trong phòng tránh cho trực tiếp tiếp xúc với mặt đất chống ẩm.
Lấy đồ vừa xoay người, cô phát hiện bé cưng đã được bế lên rồi, ở trong lòng bàn tay một cánh tay của người đàn ông.
Lực tay của rắn lớn lớn nhường nào cơ chứ, hơn nữa bé cưng chỉ có nửa người trên và đầu được hắn nắm lấy, hai chân lơ lửng trên không trung, tư thế thoạt nhìn rất dọa người.
Kỳ diệu là, nó lại không khóc nữa.
Hơn nữa nó còn rất hưởng thụ được một bàn tay của rắn lớn nâng cơ thể và cái ót.
“Chàng bế nó cẩn thận nha Cửu Di, nhất định không được buông tay.” Sơ Niệm nhắc nhở.
Rắn lớn gật đầu: “Được.”
Người đàn ông nâng bé cưng, Sơ Niệm thay tã cho nó, lại mặc quần áo nhỏ, cuối cùng cũng kết thúc khâu thay tã luống cuống tay chân.
Chỉ là tư thế nâng bé cưng bây giờ của rắn lớn, trông thế nào cũng thấy buồn cười.
Cực kỳ giống Thác Tháp Lý Thiên Vương trong phim hoạt hình được xem hồi nhỏ, chỉ là đồ rắn lớn nâng là một đứa bé.
Bé cưng lật người trong lòng bàn tay rắn lớn, Sơ Niệm sợ tới mức vội vàng chạy đến đỡ, nhưng rắn lớn nâng rất chắc, bé cưng trở thành tư thế nằm bò trong lòng bàn tay hắn, hai cái chân nhỏ ngắn cũn cưỡi lên cổ tay rắn lớn, cứ như vậy nằm bò chơi một lúc rồi ngủ mất.
Sơ Niệm không nhịn được đến gần, nhỏ giọng khen: “Cửu Di, chàng cũng giỏi quá đi.”
Bé cưng đã ngủ rồi, để tránh cho nó tỉnh dậy làm ầm ĩ lẫn nữa, tiếng Sơ Niệm nói chuyện rất nhỏ, cũng không dám nói quá nhiều.
Cuối cùng mơ mơ màng màng nằm bò trên đùi người đàn ông ngủ thiếp đi.
Lòng bàn tay nâng bé cưng, phụ nữ của mình cũng nằm ghé lên người, rắn lớn hơi híp mắt, cơ thể cực kỳ thả lỏng, cũng tiến vào một loại tư thế ung dung, bất động.
Một màn này vô cùng ấm áp.
Lúc Giang Nhu bận rộn xong tiến vào, rắn lớn mở mắt ngay tức khác, trong mắt hiện ra ánh sáng nguy hiểm sắc bén, Giang Nhu lùi về sau một bước đụng vào người Miêu Phát tiến vào sau.
Dường như bé cưng cảm nhận được mẹ mình quay về rồi, đôi mắt mông lung mở ra bắt đầu y y a a. Âm thanh này cũng đánh thức Sơ Niệm, cô mờ mịt hỏi: “Sao vậy?”
Rắn lớn cúi đầu nói kẽ: “Miêu Phát và Giang Nhu quay lại rồi.”
Sơ Niệm đột ngột ngồi dậy: “Bé cưng.”
Bé cưng đang làm một bảo tháp ngoan ngoãn trong lòng bàn tay của rắn lớn, ánh mắt đáng thương nhìn cha mẹ mình, chờ đợi mình được cứu đi.
Giang Nhu vừa bị ánh mắt của rắn lớn dọa sợ, nhưng nhìn thấy người đàn ông đang dịu dàng thì thầm với phụ nữ trong lòng, cô lại cảm thấy vừa nãy chắc chắn là mình xuất hiện ảo giác.
Phát hiện sự khác thường của phụ nữ của mình, Miêu Phát vỗ vai cô hai cái biểu thị an ủi: “Không sao, Cửu Di chỉ là thoạt nhìn hơi hung dữ thôi.”
Nói xong, hắn đến đón lấy còn mình.
Bây giờ sau khi đón lấy con, hắn cũng không đưa bé cho vợ mình giống như trước, mà tự mình bế và dỗ bé cưng.
Nhưng bé cưng lại không theo, nó y y a a giơ tay đòi mẹ.
Miêu Phát cảm thấy có chút thê lương, mặc dù đứa bé biết hắn, nhưng lại không thân thiết với hắn.
Đây cũng là hiện trạng tất cả quan hệ thân thuộc trong bộ lạc, con đều theo họ mẹ, không chỉ như thế, về mặt tình cảm cũng thân thiết với mẹ hơn, thậm chí có đứa trẻ nhìn thấy cha đều rất lạnh lùng.
Nhưng nghe nói trong bộ lạc của người phụ nữ của mình, quan hệ gia đình không phải như thế này, bọn họ có chế độ hôn nhân hoàn chỉnh, gọi nhau là vợ chồng, trung thành không rời, hơn nữa con cái chính là bảo bối của cha mẹ, người một nhà thân thiết hòa hợp.
Càng nghĩ như vậy, hắn càng cảm thấy, thái độ ban đầu của mình với con là sai rồi, chẳng trách người phụ nữ của mình thất vọng như thế, con cũng không gần gũi với hắn. Sau này hắn phải để quan tâm con hơn, thời gian không đi săn nhiều như vậy, ở bên cạnh người phụ nữ của mình, cùng nhau nhìn con cái trưởng thành, hình như cũng rất tuyệt.
Nhìn thấy Miêu Phát ở trước mặt bé và kiên nhẫn dỗ con, Sơ Niệm trêu chọc: “Tiến bộ rất lớn, xem ra A Nhu có cách dạy chồng nha.”
Giang Nhu cũng cười kéo cánh tay cô nói: “Là đầu óc Miêu Phát nhanh nhẹn, dễ thay đổi, lúc đó tôi còn sợ chàng ấy không chấp nhận được tư tưởng của mình.”
May mà kết quả rất tốt.
Vào mỗi thời khắc gặp mặt quan trọng, trong bộ lạc sẽ đốt lên một đống lửa cực lớn, mọi người vây quanh bên đống lửa, hoặc ngồi hoặc đứng, cười nói vui vẻ, vô cùng nháo nhiệt.
Sau khi Miêu Phát bế bé đi tới, trong nháy mắt đã trở thành tâm điểm của mọi người, trong lòng hắn chính là sinh mệnh mới, là hy vọng của bộ lạc.
Những người phụ nữ nhìn thấy hắn bế con, nhớ lại tình hình mình bế con lúc ấy, liếc nhìn người đàn ông của mình, bất giác trong lòng có chút ngưỡng mộ và rung động.
Miêu Phát bế đứa bé đi lên trên đài cao, Giang Nhu nói với Sơ Niệm một tiếng, cũng đi lên theo.
Trên đài cao có thủ lĩnh và Đại vu, còn có đồ ăn Giang Nhu chuẩn bị cho tất cả mọi người trong bộ lạc.
Hôm nay Miêu Phát săn được một con lợn rừng, hơn nữa là tự mình săn được, dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, vết thương trên mặt hắn giống như vinh quang không cần nói rõ, nhận được sự tôn trọng của tất cả người trong bộ lạc.
Đây là tôn trọng với người đi săn xuất sắc.
Điều đầu tiên trong tiệc trăm ngày là lời chúc phúc chân thành nhất cho đứa bé, bình thường lời chúc phúc này sẽ là Đại vu ban cho.
Mắt thấy nghi thức sắp bắt đầu, Đại vu lại xuống dưới đài cao, đi đến bên cạnh Sơ Niệm, cung kính hỏi: “Xin hỏi ngài có bằng lòng tự mình gửi lời chúc phúc cho đứa bé này không?”
“Ngài là Đại vu, hơn nữa ta cũng không hiểu lắm cần phải làm những gì.” Rất nhiều phong tục ở đây cô đều không hiểu, gửi lời chúc phúc trăm ngày cho bé rất quan trọng, sao cô có thể thay thế Đại vu được chứ.
Đại vu kiên trì nói: “Nếu không phải ngài không nguyện ý, giờ đây ngài đã là Đại vu rồi. Lời chúc phúc của ngài mới là quý giá nhất.”
Sơ Niệm bị đưa lên đài cao, rắn lớn đi theo bên cạnh cũng không có bất kỳ ai ngăn cản.
Đại vu giao quyền trượng của mình cho cô, trong lòng bàn tay bà lóe lên ngọn lửa, lại nhanh chóng phất nó qua quyền trượng, trong quyền trượng dấy lên ngọn lửa màu xanh tím.
Người trong bộ lạc bắt đầu reo hò.
“Mời ngài nói ra ban thưởng của thần linh cho Giang Dương.” Đại vu nói.
Sơ Niệm nghĩ một chút, nói ra lời chúc phúc chân thành nhất của mình bằng ngôn ngữ của bộ lạc: “Hy vọng về sau đứa bé này sẽ thật khỏe mạnh, cường tráng, hạnh phúc, vui vẻ, gan dạ, trở thành thợ săn vĩ đại nhất.”
Cô vừa nói xong, Đại vu bắt đầu lặp lại lời chúc phúc của cô, tất cả mọi người trong bộ lạc đều thu lại biểu cảm, nghiêm túc bắt đầu lặp lại lời chúc phúc cô vừa nói.
Đây là một kiểu nghi thức rất thần thánh.
Long trọng chỉnh thề, chấn động lòng người.
Tiếng nói dừng lại, dường như âm thanh vẫn vang vọng ở trong lòng mỗi người như cũ.
Hoàn thành nghi thức, tiếp theo chính là mỗi người đưa lên lễ vật của mình, sau đó bắt đầu ăn cơm.
Lễ vật của Sơ Niệm đã đưa lên từ sớm rồi, thấy thủ lĩnh và Đại vu đều đứng lại không rời đi, cô cũng cùng rắn lớn đứng bên cạnh nhìn người tới lui.
Cô hơi hiểu ra cương vị của mình là gì rồi.
Đại khái tương đương với người chủ trì.
Mặc dù sự thật không phải như vậy.
Lễ vật người trong bộ lạc đưa lên cái gì cũng có, có miếng thịt nhỏ, có trái cây, có lương thực, còn có người đưa lên quả trứng gà của nhà mình đẻ được.
Tiệc tối Giang Nhu chuẩn bị cũng rất phong phú, là thức ăn được làm từ chân lợn rừng Miêu Phát tự mình săn được hôm nay.
Bởi vì lợn rừng hôm nay là Miêu Phát tự mình săn được, cho nên hắn không chỉ được phân cho một tấm da lợn và một cái đầu lợn, còn bởi vì chuẩn bị tiệc trăm ngày lần này được phân thêm một cái chân lợn.
Giang Nhu luộc đầu heo với muối và hương liệu Sơ Niệm cho, mùi thơm của nước cốt xông vào mũi, bên trong còn om đỏ với thực phẩm khác, mỗi một người đến đều được phân một miếng thịt om đỏ và một chút rau khô.
Chân lợn cũng được lấy ra nấu thành nước cốt.
Có thể nói là vô cùng thịnh soạn.
Giang Nhu phân cho Sơ Niệm một miếng thịt lớn và rất nhiều rau dại, lại múc cho một bát nước cốt lớn, còn cười nói: “Không đủ có thể lấy thêm, nấu không ngon thì không cần nói, dù sao cô phải ăn hết.”
“Chắc chắn sẽ ăn hết.” Sơ Niệm bưng hai bát gốm to nói.
Mặc dù tay nghề nấu nướng của Giang Nhu không được coi là quá xuất sắc, nhưng có thể nấu ra món ngon như thế này từ những nguyên liệu nấu ăn đơn sơ như vậy, nên nhận được mọi người khen ngợi.
Lần đầu tiên người trong bộ lạc ăn được món ăn có hương vị mà không phải từ chỗ của Sơ Niệm, nên đều rối rít vây quanh hỏi nấu kiểu gì.
Giang Nhu giảng giải cho bọn họ theo những gì Sơ Niệm nói, rất nhanh đã có một nhóm người vây xung quanh cô, có cả đàn ông, thậm chí thủ lĩnh và Đại vu cũng nghiêm túc lắng nghe.
Giọng nói của Giang Nhu cũng giống như con người cô vậy, nhẹ nhàng từ tốn, chậm rãi giảng giải, người trong bộ lạc vội vàng hỏi, cô cũng kiên nhẫn chậm rãi giải thích cho họ, hơn nữa tổ chức ngôn ngữ rất dễ khiến người ta nghe hiểu, còn lấy sản phẩm mẫu mà Sơ Niệm cho cô bày ra.
Sau khi cơ thể Sơ Niệm ngày càng khỏe mạnh, ăn cũng nhiều hơn, hai bát cơm lớn đều có thể ăn hết sạch.
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Giang Nhu, cô dựa lên bả vai của người đàn ông cười nói: “Nếu như A Nhu làm giáo viên ở chỗ chúng ta, chắc chắn sẽ là một giáo viên được tất cả học sinh yêu mến.”
Có thể nói có một sự khác biệt rất rõ ràng giữa nhóm người Niệm Niệm với người của bộ lạc núi Xà Thần.
Không chỉ là khác biệt về ngoại hình và vóc dáng. Phần lớn làn da của người của bộ lạc núi Xà Thần đều ngăm đen thô ráp, dầm mưa dãi nắng, giống như vỏ cây khô ráp. Đàn ông rất ít khi cạo râu, để nó mọc dài. Phụ nữ thì sạch sẽ hơn chút, nhưng cũng chỉ là so với đàn ông mà nói.
Dáng người trong bộ lạc núi Xà Thần không cao, phụ nữ càng nhỏ hơn.
Nhưng đều rất khỏe mạnh.
Mấy người Sơ Niệm thì dáng người cao hơn chút, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ đều cao hơn người trong bộ lạc. Hơn nữa hoạt nhìn cũng gầy yếu hơn chút.
Bọn họ biết được rất nhiều điểm chung, đều là những thứ hắn không hiểu.
Luôn có một vài ý tưởng tuyệt vời mà hắn không thể nào ngờ tới, khiến người ta vô cùng kinh ngạc vui mừng.
Đặc biệt là Niệm Niệm của hắn.
Trắng trắng mềm mềm, mềm mại, đáng yêu.
Khiến hắn vừa nhìn đã có thể mềm lòng đến rối tinh rối mù, muốn giấu cô đi, tránh cho phải chịu dù chỉ là một chút tổn thương.
Cuối cùng rắn lớn không nhìn được tò mò hỏi: “Bộ lạc của Niệm Niệm như thế nào?”