Cho dù như vậy, thành công đến mức này đối với Sơ Niệm cũng là một tiến bộ không thể hình dung. Cô tin rằng chỉ cần tiếp tục cải tiến, dần dần sẽ ngày càng tốt hơn.
Làm xong giấy, Sơ Niệm vui vẻ đi hang lấy bút than của mình.
Cô vẫn luôn dùng bút than, bên ngoài lấy gì đó quấn lại, nó tương tự như bút chì.
Tìm một chỗ bằng phẳng đặt giấy lên, dùng bút than viết lên trên đó hai chữ.
“Cửu Di.”
Cô mỉm cười đọc hai chữ đó lên.
Rắn lớn vừa mới được ôm, lại nhanh chóng bị vứt bỏ, nhìn chạy vụt lên rồi lại ào ào chạy xuống. Hắn hoàn toàn rơi vào trạng thái mờ mịt, nghe được Sơ Niệm kêu tên mình, hắn đáp một tiếng: “Ta đây.”
“Không phải hỏi chàng ở chỗ nào.”
Sơ Niệm kéo tay hắn đặt lên cái tên viết trên mặt giấy, chỉ từng chữ một đọc to: “Cửu, Di. Đây là tên của chàng.”
Rắn lớn mân mê ngón tay lên hai chữ này, cảm giác thô ráp đem đến một xúc cảm thật thần kỳ, hắn thầm thì theo: “Cửu, Di. Đây là Cửu Di, vậy tên của Niệm Niệm là gì.”
Sơ Niệm lại cúi xuống, viết hai chữ.
“Đây là Sơ Niệm.”
Hắn chỉ nhìn thấy loại chữ viết này trong nhật ký của Niệm Niệm.
Đây là chữ viết thuộc về bộ lạc của Niệm Niệm.
Sơ Niệm đưa bút cho hắn.
“Chàng có muốn viết thử một chút không? Đây chính là giấy chúng ta cùng nhau làm ra, có thể dùng để viết chữ, cũng có thể dùng để lau chùi vệ sinh.”
Cô không nói thẳng rằng có thể dùng để lau cái mông, nhưng đại ý cũng như vậy.
Rắn lớn nhìn tờ giấy, đột nhiên hiểu ra tại sao Niệm Niệm lại phấn khích như vậy.
Bộ lạc núi Xà Thần cũng có chữ viết, chẳng qua là chữ của bọn họ rất ít, chỉ có những ký hiệu kỳ quái Đại vu dùng đá nhọn khắc họa ra, mỗi một ký hiệu hoặc ít hoặc nhiều đều biểu đạt ý nghĩa riêng.
Dùng đá khắc chữ tốc độ vô cùng chậm, hơn nữa không thể nào mang theo, chỉ độc có mỗi một bản.
Giấy đã giải quyết được điểm này.
Nó rất mỏng rất nhẹ, viết chữ rất dễ dàng, còn có thể viết sách.
Cái này giống như nhìn thấy được một loại thần thuật vậy làm người ta trầm trồ.
Từ khuôn miệng hơi hé và đồng tử mở to của rắn lớn, Sơ Niệm biết rắn lớn đã rõ kỹ thuật tạo ra giấy này có bao nhiêu vĩ đại.
Cô giới thiệu rất lấy làm vinh hạnh: “Đây là thiên công khai vật mà Tống Ứng Tinh, một tác giả rất nổi tiếng thời Minh tập hợp và biên soạn, trong đó có rất nhiều thứ, nông nghiệp, thủ công, còn có cả binh khí…”
Nói tới cái này cô thao thao bất tuyệt, thần thái sáng láng.
Rắn lớn lại tóm được trọng điểm trong đó: “Tống Ứng Tinh là ai?”
Lúc này Sơ Niệm vẫn không phát giác có gì không đúng, chỉ cho là rắn lớn cũng đang thán phục sự vĩ đại và thần kỳ của quyển sách này, dù gì vừa rồi rõ ràng hắn cũng rất tán thưởng kỹ thuật làm giấy này.
Cô vô tư thốt ra: “Là một người rất giỏi.”
Bầu không khí quanh người rắn lớn đột nhiên thay đổi, hắn hỏi: “Tống Ứng Tinh ở nơi nào?”
“Đã về cõi tiên từ rất lâu rồi.”
Nghe vậy, khí tức quái dị trên người rắn lớn tản đi không ít.
Sơ Niệm cũng phát hiện thay đổi này, cô cười hỏi: “Đừng nói là chàng ghen đấy nhé?”
Rắn lớn tỏ ra không được tự nhiên giống như thầm chấp nhận vậy.
Sơ Niệm không nhịn được ha ha cười lớn: “Hắn gần như tương đương với, nói thế nào nhỉ, tương đương với trưởng bối của ta, lớn hơn ta rất nhiều rất nhiều tuổi, chúng ta vốn chưa từng gặp mặt, ta chỉ thấy được quyển sách kia, còn chỉ lật qua quýt mấy trang thôi.”
“Ta đâu có.”
Hắn xoay mặt đi, tai hơi đỏ lên, còn có một chút vảy màu vàng hiện lên, vô cùng đáng yêu.
Nếu như dựa theo thời gian mà nói, Tống Ứng Tinh thật ra là người của mấy chục ngàn năm sau, rắn lớn không biết lớn hơn người ta bao nhiêu tuổi ấy chứ.
Không ngờ trong chuyện này, hắn lại nhỏ mọn như vậy.
Ngây thơ hệt như đứa bé vậy.
Sơ Niệm cười đủ rồi, kéo tay hắn, đặt tay hắn cầm bút chì ở tư thế viết chữ chính xác, nắn tay hắn từng nét một viết xuống một hàng chữ trên giấy.
Sau khi viết xong, cô vẽ một trái tim nhỏ ở cuối dòng này, cười đầy ẩn ý.
“Đoán xem cái này nghĩa là gì.”
Rắn lớn chỉ có thể dựa vào những gì học được lúc trước đọc lên: “Niệm Niệm… Cửu Di.”
“Ở giữa là gì?”
Hắn hỏi.
Sơ Niệm cười nói: “Bí mật.”
Cô buông tay rắn lớn, đứng ở một bên nói: “Chàng tự viết thử xem?”
Một mặt giấy chỉ có ba dòng chữ.
Cửu Di.
Sơ Niệm.
Sơ Niệm thích Cửu Di.
Rắn lớn suy nghĩ một chút mới cầm bút lên, từng nét một viết ra một hàng chữ: Cửu Di thích Sơ Niệm.
Xem ra mặc dù hắn không biết hai chữ kia rốt cuộc là gì, nhưng cũng đã đoán được hàm nghĩa trong đó.
Nhưng đằng sau câu này còn có một câu nữa, Sơ Niệm nhìn không hiểu.
Cô tò mò hỏi: “Câu này nghĩa là gì vậy.”
Vốn tưởng rằng rắn lớn nhất định sẽ nói cho cô, không ngờ hắn lại nói: “Bí mật.”
Câu phía sau dùng chữ viết rất giống chữ viết trên hòn đá Sơ Niệm nhìn thấy trong phòng của Đại vu bộ lạc núi Xà Thần, hoặc là nói, càng giống như là vẽ.
Chữ này cô cứ cảm giác giống như đã từng biết, lại không nhớ nổi đã từng thấy ở đâu.
Rắn lớn xem ra là không định nói cho cô, nhưng cũng không sao. Hắn không nói sẽ có người khác nói.
Là mảnh giấy đầu tiên làm ra ở xã hội nguyên thủy, tờ giấy này có ý nghĩa rất trọng đại.
Sơ Niệm trịnh trọng cất tờ giấy này lại.
Có lần đầu tiên, về sau sẽ dễ hơn nhiều. Cô cũng dần dần thuần thục.
Giai đoạn vừa mới bắt đầu, mỗi lần làm được một tờ giấy, cô đều vô cùng chậm rãi thận trọng, chỉ sợ làm có chỗ không đều.
Nhưng sau khi đã làm rất nhiều lần, cô phát hiện, làm càng nhanh và nhiều lần, mặt giấy làm ra càng đều càng mịn, tờ giấy càng mỏng càng dai.
Đây chẳng qua là mẻ trúc đầu tiên ngâm được, làm thành giấy mất hai ngày, trong đó tốn thời gian nhất chính là công đoạn hong khô.
Nhưng mà thành quả làm ra khiến người ta hết sức hài lòng.
Cô thu được một xếp giấy thật dày.
Sau khi làm ra giấy, cả ngày Sơ Niệm đều vui vẻ. Cô cắt thành kích thước phù hợp, dùng da thú làm bìa, dùng xương và gân thú ghim một xấp giấy làm thành quyển sổ. Quyển sổ làm ra đẹp ngoài ý muốn, giống như sổ da trâu phục cổ, trang giấy bên trong mặc dù vàng ố xù xì, nhưng bảo vệ mắt, hơn nữa cũng không ảnh hưởng viết chữ.
Cô làm rất nhiều quyển, cất hết vào chỗ khô ráo.
Còn lại chỗ giấy thừa cũng cất vào chỗ khô ráo nhất bảo quản. Sau khi dùng hết số sổ này, giấy phẳng có thể tiếp tục làm thành sổ khác, những trang giấy làm ra lúc đầu độ dày mỏng không đều thì để làm giấy vệ sinh.
Sau khi làm xong những thứ này, Sơ Niệm kiểm tra kỹ càng chỗ cất giấy không có bất kỳ sơ sót, mới yên tâm đi ra ngoài.
Sơ Niệm lấy một số giấy loại trong đó đi đến trụ sở bí mật của mình tiến hành sự nghiệp phấn đấu vĩ đại nhất của cả đời người.
Đi vệ sinh.
Cô đã háo hức dùng giấy lau mông lắm rồi.
Sau khi hoàn thành sự nghiệp, cô dùng giấy vệ sinh mình làm ra vẽ lên một cái dấu câu hoàn mỹ thư thái cho sự nghiệp này.
Thứ vĩ đại như vậy, càng nhiều càng tốt.
Đợi một thời gian nữa, khi mẻ trúc thứ hai đã được, cô phải làm nhiều hơn để dùng.
Lúc trở lại hang, cô lấy ra một quyển sổ da trâu bỏ vào tủ chứa đồ. Sống ở nơi này càng lâu, đồ càng ngày càng nhiều. Lúc trước bên trong cái tủ chứa đồ này chủ yếu để da thú, quần áo của hai người, còn có một ít đồ lặt vặt của cô, những thứ mang tới lúc đầu.
Sau đó da thú tích càng nhiều, nên bỏ ra cất riêng trong kho chứa đồ, nơi này chỉ để quần áo của hai người với vài thứ đồ lặt vặt.
Bây giờ nơi này chỉ để quần áo mùa hè, còn đồ lặt vặt thì không chứa nổi nữa.
Sơ Niệm thở dài: “Đúng là phụ nữ mà.”
Trước kia lúc da thú còn ít, cô nghĩ làm thế nào có được một bộ quần áo chống lạnh là tốt lắm rồi.
Có đủ da thú rồi, cô sẽ ưu tiên chọn lựa da thú đẹp làm quần áo, lúc làm quần áo cũng bắt đầu thử nghiệm thiết kế các kiểu dáng, ví dụ như áo yếm, váy, hay là thắt lưng gì đó, mặc dù cô không có cái lá gan dám mặc lên người.
Thậm chí cô còn làm đồ đôi cho mình và rắn lớn.
Giờ đây quần áo của cả hai gần như đã bày đầy.
Cái tủ này sợ là đã không đủ dùng, hôm nao phải bảo rắn lớn làm thêm một cái khác to hơn.
Hoặc là cô sẽ sửa sang sắp xếp lại căn phòng một chút, ví dụ như mặt tưởng đặt tủ chứa đồ này tương đối trống, cô có thể xếp một hàng tủ ở đây, làm riêng một cái tủ treo quần áo, còn có tủ chứa đồ thì chia ra cất giữ từng loại đồ vật.
Sau khi có ý tưởng này, Sơ Niệm hận không thể lập tức thử, để đến tối cô sẽ bắt tay vẽ một cái sơ đồ cải tạo hang.
Lúc rắn lớn xử lý xong con mồi trở lại, nhìn thấy cô gái nhỏ của mình đang cười ngốc với một thứ gì đó. Hắn đưa tay lấy thứ đó qua, tò mò nghiên cứu.
Sơ Niệm phục hồi tinh thần lại: “Chàng về rồi.”
Rắn lớn tò mò hỏi: “Đây chính là điện thoại vệ tinh mà nàng nói à?”
Lúc trước ở bộ lạc núi Xà Thần, Sơ Niệm kể với hắn về quê hương của mình, hắn đã rất tò mò về thứ này. Khi đó cô còn nói bao giờ hai người quay về sẽ cho hắn xem món đồ thần kỳ đó, mặc dù bây giờ nó chỉ là một thứ thừa thãi không dùng được, nhưng quả thực nó đã từng là một chiếc điện thoại.
Sơ Niệm gật đầu: “Đúng, cái này là nút trả lời, cái này là nút gọi, từ một đến chín và cả số không là những phím số, giả dụ chàng muốn gọi điện thoại thì có thể bấm những con số đối ứng, sau đó ấn nút gọi, như vậy hai người cách nhau rất xa cũng có thể nói chuyện với nhau.”
Chàng trai dường như thật sự rất hiếu kỳ đối với món đồ chơi này, phải nói là bất kỳ một người nào chưa từng được thấy món đồ này cũng sẽ cảm thấy bất ngờ đồng thời rất hiếu kỳ.
“Nhưng mà đáng tiếc, hiện tại cái này không thể dùng được.”
Sơ Niệm tiếc nuối nói.
Rắn lớn cầm điện thoại lật lại mặt sau của nó, tò mò nhìn cái điểm nhỏ lóe lên ánh sáng đỏ phía trên, ấn ấn sau đó hỏi: “Niệm Niệm, cái này là cái gì, phát sáng được này.”
Rắn lớn ấn xong, điểm nhỏ màu đỏ biến thành màu vàng ngay trước mặt Sơ Niệm, rồi biến thành màu xanh lá cây, duy trì một lúc rồi không ngừng chuyển đổi giữa hai màu.
“Ta cũng không biết cái phát sáng này là cái gì.”
Thứ như điện thoại vệ tinh, người bình thường căn bản không mấy khi tiếp xúc, cô cũng là lúc đi du lịch mới được biết tới nó, lúc ấy hướng dẫn viên du lịch cũng chỉ nói qua với cô cách gọi điện như thế nào.
Bây giờ đây là tình huống gì?
Khi Sơ Niệm đang hết sức mê mang, rắn lớn đột nhiên làm ra tư thế đề phòng với cái điện thoại vệ tinh.
Trong điện thoại vệ tinh truyền ra tiếng một người đàn ông hỏi rõ ràng rành mạch: “Sơ Niệm?”