Cùng lắm thì cũng chỉ là một cái bao tay được thôi.
Nhưng mà bây giờ hắn cứ nắm chặt quần áo trong tay không thả, động tác này thật sự có chút kì dị.
Sơ Niệm nghĩ tới gì đó, cúi đầu thấp giọng nói: “Nếu chàng thích, thì chàng cầm đi.”
Mang nhiều thứ như thế, còn phải mang theo cung tên với số lượng mũi tên đủ dùng cho hai người, hai bên người Bạch Tuyết đều chất đầy đồ, gần như che hết da thịt béo tốt của nó rồi.
Trên đường đi, rắn lớn cũng cứ nắm chặt tay thành nắm đấm, chết cũng không buông tay.
Sơ Niệm cười hắn nửa ngày, nhìn hắn không chậm trễ những hoạt động hàng ngày, càng không để ý tới hắn, để hắn tiếp tục xem quần áo nhỏ như trân bảo.
Trên đường tới bộ lạc, Sơ Niệm vẫn luôn cảm thấy có ai đó đi theo sau mình.
Mấy lần quay đầu lại cuối cùng phát hiện ra manh mối.
Trong mấy ngày hôm nayy, cô thu hoạch hoa quả nên không ra ngoài, Bạch Tuyết vẫn luôn ở một chỗ với con kì lân kia.
Hôm nay Bạch Tuyết ra ngoài với cô, con kì lân kia cũng lén lén lút lút đi theo sau họ, cũng không dám lại gần, cứ duy trì khoảng cách như thế với họ, họ đi thì nó cũng đi, họ dừng thì nó cũng dừng.
Thật không ngờ con kì lân này thế mà lại chung tình đến thế, khiến Sơ Niệm phải lau mắt mà nhìn.
Cô cũng không phải là loại người chia uyên rẽ thúy, một lát nữa sau khi tới bộ lạc cũng phải nói với những người khác một chút, tránh cho kẻ theo đuôi Bạch Tuyết này bị giết.
Vì muốn tới sớm một chút, lần này bọn họ đi đường cực kì nhanh, trừ lúc nửa đường dừng lại ăn lương khô, cả một đường đều không nghỉ ngơi.
Sau buổi trưa không lâu, bọn họ đã tới bộ lạc núi Xà Thần.
Vừa tới đã nhìn thấy một cô bé chạy ra đón, sau khi tới gần thì phát hiện ra là Mộc Vân.
Mộc Vân vì chạy nhanh quá mà trên mặt đều đỏ hồng lên, nhìn thấy Sơ Niệm thì cười tươi như một đóa hoa.
“Chạy chậm thôi chứ.” Sơ Niệm hỏi: “Xảy ra chuyện gì, mà em gấp thế?”
Sơ Niệm phát hiện lúc trước cô cũng không kén chọn như thế, khi nói chuyện với người của bộ lạc núi Xà Thần đều phải nhờ rắn lớn phiên dịch lại, cô cũng không thấy sao cả.
Nhưng một khi sau khi tự bản thân cô học được một chút thì có thể nghe ra được chỗ không thích hợp.
Ngữ khí giọng điệu khi cô nói chuyện với cô bé Mộc Vân là sự dịu dàng yêu chiều.
Sau khi được rắn lớn phiên dịch lại, giống như hòa thượng niệm kinh khiến tóc của người ta không khỏi dựng ngược lên một cách nghiêm trang.
Nhưng mà ai bảo cô lại chưa xuất sư, không để tự mình nói chuyện giao lưu được chứ, chỉ có thể tiếp tục góp nhặt thôi.
Mộc Vân thở hổn hển mấy cái, kích động nói: “Tỷ tỷ, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Biểu cảm của cô nhìn có vẻ hưng phân, cười tới mức hai con mắt nheo lại thành một đường chỉ.
Điều này chứng minh chuyện được gọi là chuyện lớn chính là chuyện vui.
“Chuyện gì thế?” Sơ Niệm hỏi.
“Tỷ theo ta vào nhìn xem.”
Sơ Niệm nói với rắn lớn một tiếng, rắn lớn đưa Bạch Tuyết với kẻ theo đuôi tới bên phía ngôi nhà của họ, Sơ Niệm bị Mộc Vân kéo đi theo một hướng khác.”
Đã tới bộ lạc rồi, hơn nữa bây giờ là ban ngày, vấn đề an toàn không cần phải suy nghĩ. Sẽ không có dã thú nào ngu ngốc mà dám đánh vào bộ lạc lớn, lại còn có đàn ông thành niên canh gác bảo vệ vào ban ngày như thế này cả. Thế nên rắn lớn rất yên tâm trở về thu dọn đồ đạc.
Sơ Niệm đi theo một lúc mới phát hiện, phương hướng mà các cô bây giờ đang đi tới chính là nơi mà khi đó cô trồng khoai tây.
Sau khi tới nơi, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là những phiến lá xanh mướt cao cao, tốc độ sinh trưởng cực kì đang mừng.
Cách lần trước tới đây cũng đã hơn bốn mươi ngày rồi, tốc độ sinh trưởng như thế này cũng là bình thường.
Nhưng Môcc Vân chưa từng thấy bao giờ. Cô ở đây vui vẻ suýt chút thì nhảy dựng lên rồi, kể sự vui mừng kinh ngạc của mình, “Tỷ tỷ, thức ăn có độc này thế mà lại có thể sinh ra được thứ có thể ăn à. Hơn nữa càng lớn càng nhiều như thế. Tỷ tỷ cũng quá lợi hại rồi, tỉ thế mà nghĩ tới được những thứ này. Thủ lĩnh với Đại vu nói tỉ chính là thần nữ được Xà Thần phái tới, thế nên mới biết những thứ này.”
Cô một lần nói một tràng dài, hơn nữa tốc độ cực kì nhanh, nuốt chữ cũng là vì nguyên nhân quá hưng phấn nên không rõ ràng.
Sơ Niệm theo rắn lớn học ngoại ngữ nhiều ngày như thế rồi, đang cảm thấy bản thân có tiến bộ, thì lại nhận phải một cú sốc nặng nề.
Cô chỉ có thể nghe hiểu đôi câu vài lời bên trong.
Cũng không biết lúc đầu rắn lớn làm sao có thể trong tình huống cô nói một lần đã có thể học được tiếng Trung rồi.
Sơ Niệm chậm rì rì dùng ngôn ngữ của bộ lạc núi Xà Thần hỏi: “Vừa rồi em nói gì thế, nói chậm một chút.”
Mộc Vân vui vẻ nói: “Tỷ tỷ, tỉ biết nói chuyện à?”
Sơ Niệm cười gật đầu, “Chỉ biết một chút thôi.”
“Mộc Vân nói, làm sao cô lại nghĩ tới những thứ lấy đồ ăn có độc trồng ra được đồ ăn. Cô giỏi quá. Thủ lĩnh với Đại vu đều nói cô là thần nữ được Xà Thần phái tới.”
Giọng nói của một người đàn ông từ phía sau người các cô truyền tới.
Từng câu từng chữ, chậm rãi lặp lại lời Mộc Vân vừa nói.
Sơ Niệm quay đầu.
Cô biết người đàn ông trước mặt, chính là anh trai của Mộc Vân.
“Cái phần mà các ngươi gọi là thức ăn có độc quả thật là không thể ăn được, nhưng đó thực ra là mầm của khoai tây, chính là khoai tây giống. Khi trồng khoai tây giống vào đất thì sẽ mọc lên được cây mới.” Cô cố gắng hết sức dùng những từ ngữ mình biết để giải thích rõ câu nói này, lúc nói chuyện còn khoa tay múa chân, cũng không biết hai anh em trước mặt này rốt cuộc là có nghe hiểu hay không nữa, hay nghe hiểu được bao nhiêu.
Mộc Vân hình như không quá hiểu.
Con người sở dĩ có thể cảm thấy là hạt giống thì chính là hạt giống, là bởi vì từ nhỏ thì bản thân đã ở trong hoàn cảnh xã hội kia rồi, mưa dần thấm đất.
Thậm chí tới cả chuyện hạt giống này, con nít cũng sẽ biết một chút, ví dụ như đồng hành cùng với cha mẹ trồng hạt giống cây xấu hổ, hoặc là trồng cây dâu tây mà bản thân mình thích.
Nhưng nếu muốn người nguyên thủy tiếp nhận quan niệm này, thật sự khó nói rõ được.
Sơ Niệm thậm chí cần phải tiến hành giải thích từ thực vật là gì, hạt giống là gì, từng chút một, cuối cùng mới miễn cưỡng giải thích được vì sao mầm khoai tây có thể trồng ra khoai tây.
Thật ra cô để Mộc Vân hỗ trợ trông coi mảng khoai tây này chính là muốn thông qua thành quả thực tế của việc trồng trọt để con người trong xã hội nguyên thủy tiếp nhận quan niệm về việc trồng trọt này.
Dùng lương thực dữ trữ tiến hành trồng trọt, bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng cô, cho dù là tiên, thì tạm thời cũng không nỡ thử. Dù sao thì lương thực mà các cô dùng chính là thức ăn cứu mạng trong ngày mùa đông của họ, ai nguyện ý đứng ra để làm một việc không rõ ràng cơ chứ.
Nhưng khoai tây thì không giống, phần khoai tây mọc mầm không thể ăn được, nhưng mầm này lại là hạt giống, một phần không thể ăn được lại có thể trồng ra được một cây khoai tây, một cây khoai tây có thể cho ra được bảy tám củ thậm chí là mười củ khoai tây.
Thành quả khách quan như thế này, mới có thể lay động được nội tâm của họ, khiến họ nguyện ý tiếp tục trồng trọt những lương thực khác.
Vốn dĩ cho rằng càn thêm hơn hai mươi ngày nữa thì chiêu này mới có tác dụng. Nhưng cô đã coi nhẹ một chuyện, nếu như người của bộ lạc đã từng tìm kiếm thu lượm khoai tây, thì sẽ biết được khoai tây ăn như thế nào, thế thì bọn họ chắc chắn đã từng thấy lá của khoai tây mang hình dáng như thế nào. Thế nên không cần đợi tới lúc thu hoạch khoai tây, Mộc Vân nhanh chóng phát hiện ra chuyện thần kỳ này, nói với anh trai Mộc Lâm của mình, Mộc Lâm biết chuyện này thần kì như thế nào nên mới đi nói với thủ lĩnh và Đại vu, chuyện này nhanh chóng được lan truyền ra khắp cả bộ lạc.
“Muội tự thử theo phương pháp của tỷ tỷ một chút, bây giờ cũng mọc ra một mảng khoai tây lớn rồi.” Mộc Vân dang tay ra diễn tả, vui vẻ nói: “Còn có những người khác, họ cũng tiến hành thử, đều thành công rồi, vốn dĩ mầm khoai tây có độc sẽ phải vứt đi nhưng bây giờ lại trở thành bảo bối của chúng ta rồi.”
Không ngờ chuyện này lại lan truyền nhanh như thế, thật sự khiến Sơ Niệm cực kì kinh ngạc và vui mừng thanh thản.
Đây là một tin tức cực kì tốt.
Hy vọng số khoai tây này có thể khiến người con người vượt qua được mùa đông thiếu thốn lương thực.
Thật ra củ khoai tây khỏe có thể nuôi ra được mầm khoai tây, nhưng thức ăn trong bộ lạc thiếu hụt như thế, cô không muốn nói chuyện này ra bây giờ.
Trong tương lai gần thì khi bây giờ trồng khoai tây, tới tháng mười kết thúc thì ít nhất có thể trồng thêm vụ khoai tây thứ hai.
Sơ Niệm nói một cách nghiêm túc, chi tiết những hạng mục cần chú ý trong việc trồng trọt khoai tây ra, Mộc Vân kích động đỏ hết mặt lên, Mộc Lâm cũng đứng ở một bên nghiêm túc lắng nghe và ghi chép lại.
Những lời này nhanh chóng được truyền tới bên phía thủ lĩnh với Đại vu, người trong bộ lạc từ ngày trước đều cho rằng tất cả lương thực thức ăn là trên trời ban cho, bây giờ đột nhiên biết được, thì ra lương thực thức ăn cũng có thể tự mình trồng ra được, thì hưng phấn giống như là nhận được thần ban ơn vậy đó.
Đại vu hưng phấn run hết cả tay, lại thành kính nghiêm túc khắc hết tất cả toàn bộ những kĩ năng trồng trọt khoai tây mà Sơ Niệm nói lên hòn đá lớn.
Lúc trước hòn đá này chỉ dùng để ghi chép các câu chuyện của Xà Thần, với một số chuyện quan trọng của bộ lạc, ví dụ như chuyện đám lửa tự nhiên bên kia bờ sông lần trước.
Hôm nay những ghi chép bên trên phần nhiều là có liên quan tới Sơ Niệm. Chỉ là bên trên đó, Sơ Niệm được viết thành thần nữ.
Ghi chép thần nữ đưa mồi lửa của đám lửa tự nhên, còn có việc thần nữ tự tay mình vẽ ra hình dạng quả xanh có thể chữa khỏi bệnh tật, hôm nay lại tăng thêm việc thần nữ truyền thụ lại phương pháp trồng khoai tây.
Sơ Niệm hoàn toàn không biết bản thân thế mà lại thật sự trở thành thần nữ của bộ lạc núi Xà Thần rồi.
Lần này cô tới đem theo rất nhiều đồ đạc, ngày mai là trăm ngày con của Nhu Nhi, bây giờ cô phải sắp xếp lại những thứ này, tránh cho phòng ốc lung tung lộn xộn, không có chỗ mà đặt chân.
Rắn lớn đã sắp xếp được một phần rồi, trải chiếu cỏ mà cô dùng cỏ cói đan thành lên giường. Vốn dĩ cái giường được làm từ gỗ cứng, chỉ trải một lớp da thú lên trên, ban đêm ngủ rất cứng, ngủ một giấc dậy đau hết cả người.
Một giấc ngủ ngon chính là sự đảm bảo tinh thần cho ngày hôm sau, sau khi trở về việc đầu tiên Sơ Niệm làm chính là đan một chiếc chiếu cỏ trải lên trên.
Lần này đưa tới còn có những vật nhỏ khác, nồi niêu xoong chảo để ăn cơm, kích thước đều căn cứ vào kích thước của bàn bếp nấu ăn làm ra, sau khi sắp xếp bố trí như thế này, sau này khi bọn họ nấu cơm cũng không cần dùng bếp lửa bên ngoài nữa, cũng không phải chỉ ăn mình thịt nướng.
Một phần nhỏ gia vị mà Sơ Niệm chuẩn bị cũng được bỏ vào bình bình lọ lọ rồi sắp xếp chỉnh tề.
Cả căn phòng nhìn không trống không chỉ có mỗi cái giường nữa, bây giờ ngập tràn hơi thở của cuộc sống, đơn giản thoải mái.
Chỉ là dùng nước thì không thuận tiện lắm, cần phải tới bờ sông lấy nước.
Người đàn ông đã lấy một số nước rửa sạch sẽ nồi niêu xoong chảo rồi, Sơ Niệm ôm hắn từ phía sau, nằm bò lên vai hắn một cách uể oải nói: “Cửu Di, làm sao chàng lại có năng lực làm việc như thế chứ, có chàng rồi, ta giống như không cần phải làm gì hết ấy.”
“Niệm Niệm phải ăn cơm, không thì sẽ chết đó.”
Cô đang sến sẩm tình cảm, hắn lại nghiêm túc đàng hoàng nói với cô không được để bản thân chết đói.
Hai người hoàn toàn không ở chung một tần số. Nhưng mà may là Sơ Niệm đã quen với hành vi của tên rắn đầu gỗ là hắn rồi, cười nói: “Có chàng, ta chắc chắn sẽ không chết đói đâu.”
Người đàn ông quay lại, nghiêm túc dặn dò, “Không có ta, cũng không được chết đói.”
Sơ Niệm cười thành tiếng, “Được được được, ta chắc chắn sẽ không để mình chết đói đâu, Cửu Di yên tâm đi.”
Dạo này đang là lúc nóng nực, nửa thân trên của người đàn ông không mặc quần áo, bây giờ hắn quay người lại, ánh mắt cô chạm đúng vào hầu kết của hắn.
Sơ Niệm ho nhẹ một tiếng, di chuyển ánh mắt nói: “Nhanh tránh ra, hôm nay ta chưa được ăn đồ nóng, đói cả một ngày rồi giờ phải đi khai trai thôi.”