• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày 20 tháng Giêng, bộ phim Song Châu bất ngờ ra mắt sớm, gây nên cơn sốt lớn. Đến tháng Tư, bộ phim Thiên Đường Hoa Viên của Ngọc Bội Linh cũng hoàn thành và chính thức công chiếu vào đầu tháng Năm.

Đây là tác phẩm đánh dấu bước chuyển mình của Ngọc Bội Linh. Những ngày trước khi phim ra mắt, cô lo lắng đến mất ngủ, thường xuyên gọi điện làm phiền Văn Đình Lệ và Hoàng Viễn Sơn lúc nửa đêm. Văn Đình Lệ vỗ ngực đảm bảo rằng mọi chuyện sẽ ổn, nhưng Ngọc Bội Linh vẫn không thể yên tâm.

Nói gì thì nói, Ngọc Bội Linh đôi khi như một đứa trẻ: thích náo nhiệt, yêu những lời tâng bốc, và luôn muốn có người bầu bạn. Khi vui thì vô cùng lạc quan, nhưng khi gặp thất bại lại dễ dàng sa sút tinh thần.

Sợ rằng nếu cô tiếp tục mất ngủ, sẽ mắc chứng “suy nhược thần kinh” như y học phương Tây đã nói, Văn Đình Lệ và Hoàng Viễn Sơn quyết định đến ở cùng Ngọc Bội Linh vài đêm. Cô không chỉ muốn họ trò chuyện cùng, mà còn phải nắm tay họ mới chịu ngủ. Kỳ lạ thay, cách này lại hiệu quả, giúp cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mỗi lần.

Nhờ vậy, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Khi phim ra mắt, nó nhận được phản hồi rất tích cực.

Một nhà phê bình điện ảnh kỳ cựu nhận xét:

“Trước đây, người ta chỉ coi cô Ngọc là một ‘bình hoa di động,’ chỉ hợp diễn những vai tiểu thư phù phiếm hoặc mợ lớn trong gia đình giàu có. Nhưng trong phim mới, cô đã bộc lộ đủ mọi sắc thái cảm xúc, từ vui vẻ, giận dữ, đến trào phúng, mỉa mai, tất cả đều sống động như thật. Diễn xuất của cô khiến khán giả cảm nhận như đang đối diện một người quen.

“Tiến bộ vượt bậc này hẳn có liên quan đến scandal hợp đồng gần đây. ‘Ăn một lần nhớ một đời,’ những khó khăn trong cuộc sống thường giúp con người có cái nhìn sâu sắc hơn. Bên cạnh đó, không thể thiếu sự chỉ đạo tài tình của đạo diễn Hoàng Viễn Sơn. Rõ ràng, diễn viên và đạo diễn là những mắt xích không thể tách rời, cùng thăng trầm và chia sẻ vinh quang.”

Văn Đình Lệ và Hoàng Viễn Sơn cảm thấy tinh thần phấn chấn. Họ vui mừng vì đã giúp Ngọc Bội Linh thành công chuyển mình và tự hào vì ba bộ phim liên tiếp của Tú Phong đều đạt thành công vang dội. Từ đó, Tú Phong không chỉ chuyển từ lỗ sang lãi mà còn khẳng định vị thế vững chắc trên thị trường điện ảnh Thượng Hải.


Cuối tháng Năm, Cao Tiểu Văn viết thư báo tin công ty Ngạo Sương đã chính thức khai trương. Ngoài sản phẩm kem phấn ‘Ngạo Sương’ làm thương hiệu chính, công ty còn ra mắt son môi ‘Kỷ Niên’ và nước hoa ‘Tiêu Tiêu.’ Sự phối màu độc đáo rất được lòng phụ nữ địa phương, và dù chỉ mới thử nghiệm kinh doanh một tháng, doanh thu đã khá khả quan.

Kèm theo thư là ảnh chụp gần đây của Cao Tiểu Văn.

Trong ảnh, Cao Tiểu Văn cười rạng rỡ trước ống kính, trên người vẫn mặc những trang phục cầu kỳ quen thuộc. Chiếc mũ với lông vũ đỏ rực không biết làm từ lông đà điểu hay chim gì khác.

Bức ảnh không chỉ có mình cô, mà còn có vài người bạn trẻ vây quanh, có lẽ là những người mới quen khi cô đến Hồng Kông. Cô vốn là người hướng ngoại, thích kết bạn và sống nghĩa khí, nên việc cô có thêm nhiều bạn bè cũng không khiến ai bất ngờ.

Mọi người cùng chuyền tay nhau xem thư và ảnh, vừa đọc vừa cười, cuối cùng cũng yên tâm sau nhiều tháng lo lắng.


Một tuần sau, Kiều Bảo Tâm cũng có tin vui. Cô viết thư báo rằng mình đã vượt qua kỳ thi tuyển liên kết giữa Học viện Nội trú và Học viện Nữ sinh Mary của Mỹ, không lâu nữa sẽ lên đường du học.

Qua từng dòng chữ, dường như có thể thấy nụ cười dịu dàng đáng yêu của cô.

Đọc xong thư, Văn Đình Lệ khẽ thở dài.

Bảo Tâm cũng sắp đi rồi, ai nấy đều đang nỗ lực vì tương lai của mình.

Cô cũng có dự định mới. Khi thấy Tú Phong đã đi vào quỹ đạo, cô liền nộp đơn xin học lại ở trường. Tiếc rằng học kỳ này đã gần kết thúc, cô phải đợi đến tháng Chín mới có thể làm thủ tục nhập học.

Trong thời gian trống này, Văn Đình Lệ gọi điện cho Nguyệt Chiếu Vân, bàn về việc mua bản quyền chuyển thể cuốn sách mới của cô thành phim, đồng thời mời Nguyệt Chiếu Vân đến Thượng Hải làm biên kịch.

Nguyệt Chiếu Vân rất vui vẻ nhận lời, nhưng vì còn phải hoàn thành phần cuối cùng của tiểu thuyết, cô dự định sẽ tạm thời đóng cửa sáng tác thêm một thời gian, đợi xong xuôi mới tới Thượng Hải.

Đúng lúc này, tình hình ở Bắc Bình trở nên căng thẳng, khiến Văn Đình Lệ và Hoàng Viễn Sơn vô cùng lo lắng, liên tục giục Nguyệt Chiếu Vân khởi hành. Ngày cô định lên tàu, đột ngột bị sốt cao. Bạn bè địa phương gấp rút đưa cô vào bệnh viện Hiệp Hòa, kết quả chẩn đoán là viêm não.

Văn Đình Lệ và Hoàng Viễn Sơn lo lắng đến phát điên, nhưng biết rằng bệnh nhân không nên di chuyển xa, đành kiên nhẫn chờ tin từ bệnh viện. Sau một ngày đêm cấp cứu, bệnh tình của Nguyệt Chiếu Vân đã ổn định, nhưng thời gian xuất viện vẫn chưa thể nói chắc.

Tối hôm đó, Hoàng Viễn Sơn đến nhà Văn Đình Lệ để chờ tin cùng cô. Khi cô đặt điện thoại xuống, liền vui mừng nói:

“Bác sĩ xác nhận chị Nguyệt có thể đi tàu được rồi. Em sẽ đi Bắc Bình đón chị ấy ngay trong đêm.”

“Không được. Công ty dạo này bận rộn, em phải ở lại trông coi mọi việc. Chị và Lý Trấn sẽ đi. Anh ấy có nhiều quen biết ở Bắc Bình, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn.”

“Không. Chị là ông chủ lớn, phải ở lại điều hành công ty mới đúng. Chị yên tâm, em sẽ không đi một mình. Em sẽ nhờ Lục Thế Trừng đi cùng.”

Lời này chỉ là để trấn an Hoàng Viễn Sơn, bởi gần đây Lục Thế Trừng bận rộn ở nhà máy dược phẩm Trác Bắc, hàng loạt thuốc đang được chuyển đến tiền tuyến. Anh luôn túc trực ở nhà máy, có khi thức trắng cả đêm.

Văn Đình Lệ không muốn khiến Lục Thế Trừng phân tâm vì chuyện của bạn mình, giống như anh chưa từng làm ảnh hưởng đến công việc của cô.

Vì vậy, cô quyết định tự mình đi Bắc Bình đón người.

Hoàng Viễn Sơn kiên quyết phản đối:

“Bây giờ em ra ngoài, ai cũng nhận ra em ngay. Đến ga tàu, chắc chắn không thể đi nổi. Để chị và Lý Trấn đi thì tiện hơn nhiều.”

Văn Đình Lệ tiễn Hoàng Viễn Sơn ra cửa. Trong khi đó, điện thoại phòng khách đổ chuông, thím Chu ngồi trên ghế sofa đan len, tiện tay nhấc máy.

Văn Đình Lệ nói thêm vài câu với Hoàng Viễn Sơn ở cửa, nhưng không thấy thím Chu gọi mình. Cô ngạc nhiên, liếc mắt với Hoàng Viễn Sơn, rồi quay vào hỏi:

“Thím Chu, ai gọi vậy?”

Thím Chu cầm ống nghe, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.

Văn Đình Lệ chợt có linh cảm chẳng lành:

“Rốt cuộc có chuyện gì? Có phải tình hình của chị Nguyệt không tốt?”

“Không… không phải…” Thím Chu lắp bắp, “Ông Khuông vừa gọi, bảo người Nhật bất ngờ tấn công Bắc Bình, dặn mọi người tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.”

Không khí lập tức đông cứng. Trong ánh mắt kinh hoàng của Văn Đình Lệ và Hoàng Viễn Sơn, thím Chu đứng bật dậy, cuộn len trên đùi lăn xuống đất, lăn xa mãi.


Tin tức lan truyền, cả nước phẫn nộ. Ở khắp nơi, các cuộc biểu tình chống lại hành động xâm lược của quân Nhật bùng nổ.

Giới văn nghệ Thượng Hải cũng không đứng ngoài. Họ lập tức tổ chức các hoạt động tuyên truyền kháng chiến. Văn Đình Lệ và Hoàng Viễn Sơn tạm gác công việc ở công ty, mỗi tối đều đến Hiệp hội Điện ảnh và Hiệp hội Kịch để giúp đỡ.

Ba ngày sau, vào buổi chiều, Văn Đình Lệ nhận được một tin mừng. Cô lập tức lái xe đến một tòa nhà cũ kỹ gần miếu Kim Tư Đồ ở đường Khang Định.

Một thiếu niên khoảng 16-17 tuổi ra mở cửa.

Cô gật đầu chào, theo cậu ta đi qua sân trời lên tầng ba. Trước cửa phòng ngủ, cánh cửa mở ra, cô nhìn thấy Nguyệt Chiếu Vân tựa trên giường uống nước, bên cạnh là y tá trưởng Lưu đang chăm sóc.

Văn Đình Lệ thấy sống mũi cay xè. Qua cơn bạo bệnh, Nguyệt Chiếu Vân gầy rộc, suýt nữa cô không nhận ra.

Nguyệt Chiếu Vân dang tay về phía cô. Cả hai không kìm được xúc động.

“Tôi cứ nghĩ lần này mình sẽ kẹt mãi ở Bắc Bình.” Giọng Nguyệt Chiếu Vân run run, nước mắt lã chã, “Không ngờ… Đình Lệ, cảm ơn em.”

Cô nhìn y tá trưởng Lưu với ánh mắt biết ơn sâu sắc:

“Tôi biết cô là bạn của Đình Lệ, tôi không dám hỏi tên cô. Ngàn lời cảm ơn, chỉ gói gọn trong một câu: Cảm ơn các cô.”

Y tá trưởng kéo Văn Đình Lệ ra ngoài. Chưa kịp nói gì, Văn Đình Lệ đã ôm chầm lấy vai cô ấy.

Y tá trưởng Lưu mắt ngấn lệ, nhưng vẫn mỉm cười:

“Cô mạnh mẽ hơn người khác, cứu người ra được rồi, còn khóc cái gì. Tôi vốn không giỏi an ủi người khác.”

“Không, em không cần an ủi. Chỉ là khóc một chút sẽ thấy nhẹ lòng. Chị Lưu, lần này nhờ cả vào chị.”

“Trước đây em liều mạng giúp chúng tôi, có bao giờ em nói gì đâu?” Y tá trưởng thở dài, “Nước nhà gặp nạn, người dân phải tương trợ lẫn nhau. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, năm ngàn đồng này là em gửi đến, đúng không? Đừng giả vờ, hôm đó chỉ có em biết địa chỉ liên lạc.”

Cô ấy rút từ túi ra một phong bì dày, định trả lại.

Văn Đình Lệ không nhận:

“Báo chí nói Nhật đang tăng cường các vụ ám sát. Em nghĩ tình cảnh của mọi người chắc hẳn rất nguy hiểm, nên không dám liên lạc trực tiếp, chỉ có thể hỗ trợ bằng cách này. Xin chị hãy nhận, đây là sự ủng hộ dưới danh nghĩa em gái chị Lệ.”

Nghe đến tên “chị Lệ,” y tá trưởng Lưu lập tức quay mặt đi.

Im lặng vài giây, cô ấy quay lại, nói:

“Tôi phải xin ý kiến tổ chức trước khi quyết định nhận hay không. Để an toàn, tối nay chúng tôi sẽ rời đi. Em cũng mau đưa cô Nguyệt đi khỏi đây.”

Hoàng Viễn Sơn chờ tin, sốt ruột đi lại trước cửa nhà họ Văn. Thấy xe của Văn Đình Lệ về tới, cô ấy chạy ra giúp đỡ Nguyệt Chiếu Vân xuống xe.

Hai người vốn là bạn thân nhiều năm, lại là tri kỷ. Giữa cảnh nước mất nhà tan, lánh nạn ngàn dặm, họ không tránh khỏi ôm nhau khóc một trận.

Sau khi bàn bạc, Nguyệt Chiếu Vân sẽ ở lại nhà Văn Đình Lệ một đêm, rồi chuyển sang nhà Hoàng Viễn Sơn để dưỡng bệnh. Nhà họ Hoàng không có trẻ con, môi trường yên tĩnh hơn.

Yến Trân Trân từ lâu xem Nguyệt Chiếu Vân là thần tượng. Nghe tin cô được đưa về, Yến vội đến thăm.

Nguyệt Chiếu Vân nằm trên giường, nói:

“Tiểu thuyết mới của tôi… không quay phim cũng được. Thời gian qua, lòng tôi lúc nào cũng như có ngọn lửa lớn cháy bừng. Dù chỉ là một người viết văn, tôi cũng muốn góp sức cho đất nước. Trên đường đi, tôi đã nghĩ ra kịch bản chủ đề yêu nước. Tựa đề là Kháng Tranh. Sáng mai tôi sẽ bắt đầu viết. Đừng khuyên tôi nghỉ, tôi đã hồi phục gần hết rồi.”

Mọi người chỉ biết im lặng gật đầu.

Từ hôm đó, Văn Đình Lệ và Hoàng Viễn Sơn ban ngày tiếp tục tập luyện với Hiệp hội Kịch Yêu Nước Thượng Hải, ban đêm bận rộn chuẩn bị cho bộ phim mới.

Tiếc rằng sức khỏe của Nguyệt Chiếu Vân vẫn yếu, thường chỉ viết được vài trang rồi phải ngừng. Trưa hôm đó, Văn Đình Lệ thấy sắc mặt cô không tốt, hết lời khuyên cô nghỉ ngơi, nhưng Nguyệt Chiếu Vân kiên quyết không buông bút.

Đến chạng vạng, tiếng “sột soạt” từ giường đột ngột im bặt. Quay lại, mọi người thấy Nguyệt Chiếu Vân ngã gục trên giường mà không nói một lời.

Mọi người lo lắng đến phát hoảng, lập tức gọi bác sĩ Louis. Sau khi cấp cứu, Nguyệt Chiếu Vân tỉnh lại, nhưng bác sĩ nghiêm nghị cảnh báo:

“Cô ấy phải ngừng công việc ngay lập tức. Nếu cứ tiếp tục, sẽ rất nguy hiểm.”

Nguyệt Chiếu Vân yếu ớt lắc đầu, Văn Đình Lệ cúi gần hơn, nghe cô thì thầm:

“Tôi không thể dừng lại… Kịch bản chỉ còn mười cảnh nữa là hoàn thành, mọi người đang chờ tôi.”

Văn Đình Lệ nước mắt lã chã:

“Nhưng sức khỏe của chị không cho phép nữa!”

“Không… tôi…” Nguyệt Chiếu Vân lại rơi vào hôn mê.


Tin Nguyệt Chiếu Vân bệnh nặng lan truyền, những người trong công ty Tú Phong lần lượt đến thăm. Cố Kiệt lo lắng:

“Trong tình trạng này, tuyệt đối không thể để cô ấy viết tiếp. Nhưng nếu bỏ dở, thiệt hại của công ty thì sao? Trang phục của diễn viên vừa hoàn thành, cảnh trí và đạo cụ đã tốn không ít tiền. Lịch của các diễn viên cũng đã sắp xếp. Lúc này mà kịch bản đổ bể, toàn bộ chi phí coi như mất trắng.”

Hoàng Viễn Sơn quả quyết:

“Không thể để vở kịch này dang dở. Nếu cần, tôi sẽ viết tiếp.”

“Không được!” Đàm Quý Vọng lập tức phản đối:

“Sư phụ, thầy đã làm việc quá sức, mỗi ngày ngủ chưa đầy bốn tiếng. Nếu thầy lại thức đêm viết kịch bản, sức khỏe sẽ suy sụp. Sao không giao cho Kha Khánh? Anh ấy là trưởng phòng biên kịch, tiếp tục viết là hợp lý nhất.”

“Kha Khánh? Anh ấy tuy tài năng, nhưng tính cách ngạo mạn. Nếu kịch bản rơi vào tay anh ấy, chắc chắn sẽ bị sửa lại toàn bộ. Đó còn là kịch bản của chị Nguyệt sao?”

Mọi người đều trầm ngâm, khó tìm ra người phù hợp. Người này phải đồng cảm với tư tưởng của Nguyệt Chiếu Vân, hiểu rõ ý đồ sáng tác của cô, đồng thời tôn trọng nội dung ban đầu.

Quan trọng nhất, phải có khả năng viết lách để đảm bảo không làm hỏng câu chuyện.

Văn Đình Lệ đột nhiên nói:

“Tôi biết một người.”


Yến Trân Trân vội vàng đến nhà họ Hoàng. Nghe xong đề nghị của Văn Đình Lệ, cô ngỡ ngàng:

“Tôi? Tôi tiếp tục viết Kháng Tranh cho chị Nguyệt? Đừng đùa, tôi không làm được đâu!”

“Bạn làm được!” Văn Đình Lệ quả quyết, “Ngoài bạn ra, không ai phù hợp hơn. Từ khi ngồi cùng bàn với bạn ở trường Trung học Nữ Sinh Vụ Thực, tôi đã đọc gần hết các bản thảo của bạn. Tôi biết rõ khả năng viết của bạn. Hơn nữa, bạn luôn xem chị Nguyệt là thần tượng, hiểu rõ phong cách và ý tưởng của chị ấy. Bạn viết tiếp, tôi không lo nội dung sẽ lệch hướng.”

Yến Trân Trân vẫn lắc đầu quầy quậy:

“Không, không được. Đây là câu chuyện của chị Nguyệt. Tôi không đủ khả năng viết tiếp. Chị ấy cũng sẽ không đồng ý để người khác viết thay.”

“Người khác thì chị ấy không đồng ý, nhưng bạnthì khác. Chị ấy luôn xem bạn như hậu bối thân thiết, từng đích thân sửa bản thảo cho bạn. Thôi được, nếu bạnkhông nhận, tôi và chị Hoàng sẽ tìm Kha Khánh.”

“Kha Khánh? Cái tên ngạo mạn ấy?” Yến Trân Trân giật lấy bản thảo từ tay Văn Đình Lệ. “Không được! Không thể giao tâm huyết của chị Nguyệt cho anh ta!”

Nhìn ánh mắt cười như không cười của Văn Đình Lệ, Yến Trân Trân biết mình đã rơi vào bẫy, đành thở dài:

“Được rồi, tôi sẽ thử.”

Nhưng Yến Trân Trân không chỉ “thử.” Dù bề ngoài có vẻ phóng khoáng, cô lại rất nghiêm túc với bất kỳ việc gì đã nhận lời. Dưới sự động viên của Văn Đình Lệ, cô tự nhốt mình trong nhà, viết miệt mài suốt năm ngày. Khi mệt, cô chợp mắt; khi đói, cô nhai vội mẩu bánh mì. Đến cuối cùng, đầu cô đau như búa bổ, chân tay rã rời, nhưng mắt vẫn sáng rực. Trời chưa sáng, cô đã vội chạy đến tìm Văn Đình Lệ và Hoàng Viễn Sơn.

May mắn, sức khỏe của Nguyệt Chiếu Vân đã khá hơn. Cả ba người luân phiên đọc phần kịch bản mới của Yến Trân Trân, càng đọc càng kinh ngạc. Đến cuối, Nguyệt Chiếu Vân không kìm được nước mắt.

Yến Trân Trân bối rối:

“Chẳng lẽ chị thất vọng với phần em viết tiếp?”

“Không, đây hoàn toàn là câu chuyện tôi muốn viết. Cảm ơn em, Trân Trân.”

Văn Đình Lệ cười rạng rỡ, đẩy vai Yến Trân Trân:

“Nghe chưa? Tôi biết mà, bạn sẽ làm được!”

“Đưa tên Trân Trân lên trước tên tôi.” Nguyệt Chiếu Vân dặn dò, “Tôi không khách sáo. Nâng đỡ hậu bối là một chuyện, nhưng hiếm ai như cô ấy, không chỉ giữ nguyên ý đồ của tôi mà còn thêm thắt nhiều chi tiết còn hay hơn cả ý tưởng ban đầu. Nếu không có cô ấy, câu chuyện này đã không thể tiếp tục. Cô ấy xứng đáng là biên kịch chính, xin mọi người làm theo ý tôi.”

Với nhiều khó khăn, cuối cùng bộ phim Kháng Tranh cũng chính thức khởi quay. Tất cả mọi người đều dốc hết tâm huyết, làm việc với cường độ cao để hoàn thành.

Trong số đó, Văn Đình Lệ là người bận rộn nhất. Thường ngày, cô vẫn tranh thủ được bữa ăn cùng Lục Thế Trừng, nhưng lần này đã một tuần trôi qua mà không gặp anh.

Trưa nay, Lục Thế Trừng gọi điện, nhưng cô bận rộn nên không nghe máy, trong lòng cảm thấy áy náy và lo lắng.

Chiều tối, khi hoàn thành hết các cảnh quay của mình và tạm thời không còn việc gì cần gấp, cô dự định đến nhà máy tìm anh. Vừa lúc đó, nghe thấy Tiểu Điền trên lầu gọi:

“Chị Văn, có điện thoại cho chị.”

Cầm máy, cô nghe thấy một giọng nói xa lạ:

“Chị Văn, chúng ta từng gặp nhau tại nhà của y tá trưởng Lưu. Tôi họ Miêu, là cấp dưới của cô Lưu Hướng Chi.”

Lập tức, Văn Đình Lệ nhớ đến cậu thiếu niên đã mở cửa hôm ấy.

Cô im lặng, lắng nghe.

“Vài ngày trước, cô Lưu dẫn người đi Bắc Bình để giải cứu một đồng đội. Theo kế hoạch, muộn nhất là sáng qua họ đã về đến nơi, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức. Tôi… tôi sợ đã xảy ra chuyện.”

Giọng nói non nớt của thiếu niên run rẩy, như sắp khóc.

“Xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi vốn chỉ liên lạc với cô Lưu qua đường dây riêng, giờ không biết phải làm sao. Tôi thấy cô ấy rất tin tưởng chị, nên đã mạo muội tra số điện thoại của công ty chị. Tôi biết mình vi phạm quy tắc, nhưng nếu còn chần chừ, e rằng sẽ lỡ mất cơ hội cứu người.”

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Văn Đình Lệ là: Có phải cái bẫy không?

Cô thực sự đã gặp cậu tại nhà y tá trưởng Lưu. Nếu không đáng tin, cô Lưu chắc chắn sẽ không để cậu ta xuất hiện hôm đó.

Tuy vậy, chuyện này vẫn có vẻ đáng ngờ. Cô chần chừ, rồi bỗng nhớ lại cảnh tượng bi thảm khi chị Lệ bị hại, lòng đau như cắt.

Thiếu niên nói đúng, nếu bỏ lỡ thời điểm cứu người tốt nhất, cô sẽ hối hận cả đời.

Nghĩ đến một người, cô thản nhiên đáp:

“Chắc cậu nhận nhầm người rồi, tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

Vừa cúp máy, cô lập tức gọi cho Lưu Á Kiều. Là người luôn rõ ràng về mối quan hệ với viện trưởng Đặng, lập trường của Lưu Á Kiều không bao giờ đáng ngờ.

Lưu Á Kiều đang làm việc ở văn phòng luật sư, nghe điện thoại của Văn Đình Lệ, tưởng cô tìm mình vì quỹ từ thiện dành cho nữ công nhân:

“Tôi đang bận, vài ngày nữa sẽ gặp cô.”

Văn Đình Lệ trầm giọng:

“Chị Á Kiều, tôi có một người quen mất tích, họ Lưu. Chị có biết người đó không?”

Không khí im lặng trong giây lát.

“Tám giờ tối, gặp ở nhà tôi.” Lưu Á Kiều dứt khoát cúp máy.

Điều này càng làm Văn Đình Lệ tin rằng y tá trưởng Lưu thực sự đã gặp nguy hiểm. Cô cảm giác như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, dù trời đang rất nóng.

Tối đó, cô đến nhà Lưu Á Kiều và thấy sắc mặt chị ấy không khá hơn mình là bao.

“Chuyện cuộc gọi chiều nay là thế nào?”

Văn Đình Lệ kể lại ngọn nguồn. Lưu Á Kiều ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt đau đớn:

“Đúng vậy, chị Hướng Chi đã xảy ra chuyện. Đi cùng chị ấy còn có ba thành viên của tổ chức yêu nước. Lần liên lạc cuối cùng, họ bảo đã giải cứu thành công, nhưng sau đó mất tích. Điều lạ là danh sách bắt giữ không hề có tên ai mới, chứng tỏ họ không bị bắt.

“Tôi đoán họ có thể bị mắc kẹt gần khu vực giới nghiêm, chưa tìm được cơ hội rời đi. Nếu cứ trốn mãi, họ sẽ bị chết đói hoặc bị quân Nhật phát hiện. Điều khó khăn là cô Lưu là cấp trên trực tiếp của tôi, tôi không có cách nào liên lạc với các thành viên khác, cũng không thể vượt cấp để cầu cứu, chỉ có thể ở đây chờ tin.”

Văn Đình Lệ bồn chồn đi đi lại lại, chợt nói:

“Tôi nghe nói xe của Hội Chữ Thập Đỏ quốc tế vẫn có thể ra vào Bắc Bình. Nếu tìm được người của Hội giúp, có lẽ sẽ tìm được cách vào thành phố tìm họ?”

Cô nghĩ ngay đến bác sĩ Louis.

“Nhưng trong tình hình này, ai dám mạo hiểm lớn như vậy?” Lưu Á Kiều bỗng ngừng lại, rồi nói:

“Khoan đã, có thể Lục Thế Trừng sẽ giúp được.”

Văn Đình Lệ thoáng ngạc nhiên, Lưu Á Kiều giải thích:

“Nhà máy dược của anh ấy có tuyến đường vận chuyển riêng. Hơn nữa, trong bệnh viện Huệ Quần thuộc sở hữu của nhà họ Lục, có vài bác sĩ là thành viên Hội Chữ Thập Đỏ quốc tế. Tôi có danh sách chi tiết, chỉ không biết liệu Lục Thế Trừng có chịu mạo hiểm không. Trước giờ, tổ chức của chúng ta chưa từng tiếp xúc với anh ấy.”

“Không, anh ấy nhất định sẽ giúp.” Văn Đình Lệ mỉm cười, giọng chắc chắn.


Hai người lập tức đến nhà máy dược Đại Sinh. Lục Thế Trừng không ở văn phòng mà đang cùng quản lý sản xuất kiểm hàng trong xưởng.

Trời nóng bức, anh mở cúc áo cổ, tay áo xắn cao, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thấy quản lý dẫn Văn Đình Lệ vào, anh hơi ngạc nhiên, rồi đưa cô đến nơi mát hơn gần cửa thông gió:

“Sao em đến giờ này? Đã ăn gì chưa?”

Văn Đình Lệ hạ giọng:

“Em có chuyện gấp cần nhờ anh. Đây là chị Á Kiều, chắc anh còn nhớ.”

Lục Thế Trừng quay sang chú ý đến Lưu Á Kiều, gật đầu chào.

Lưu Á Kiều vội vã gật đầu với Lục Thế Trừng, anh lịch sự đáp lại, sau đó nhìn Văn Đình Lệ với ánh mắt dò hỏi. Cô ghé sát tai anh thì thầm điều gì đó, anh liếc mắt nhìn quanh rồi nói:

“Được, lên văn phòng nói chuyện.”

Ba người lên lầu, Lưu Á Kiều kể lại tình hình cho Lục Thế Trừng. Anh không lập tức trả lời, dường như đang suy nghĩ sâu xa.

Lưu Á Kiều cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cô không tiết lộ thân phận thật sự của Lưu Hướng Chi và những người đi cùng, cũng không giải thích lý do họ đến Bắc Bình trong lúc nguy hiểm này. Hợp tác đòi hỏi sự thẳng thắn, nếu một bên giữ kín thông tin, rất khó để bên kia đồng ý giúp đỡ.

Đặc biệt, đây không phải một chuyện nhỏ, mà là một việc rất nguy hiểm.

Lưu Á Kiều gần như có thể đoán được phản ứng của Lục Thế Trừng. Cô bất giác nhíu mày đầy lo lắng.

Không ngờ, câu đầu tiên anh nói lại là:

“Được, tối nay tôi sẽ đưa người đến Bắc Bình. Nhưng trước đó, cô phải cung cấp một khẩu hiệu nhận diện để chứng minh lập trường của mình, tránh bị nghi ngờ. Ngoài ra, hãy mô tả chi tiết khu vực họ có thể mất tích, cùng đặc điểm ngoại hình và độ tuổi của từng người.”

Lưu Á Kiều không khỏi vui mừng khôn xiết.

Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn là sự ăn ý giữa Lục Thế Trừng và Văn Đình Lệ.

Vừa dặn dò xong các chi tiết, Văn Đình Lệ đã mang hành lý đến trước mặt Lục Thế Trừng, hai người nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau.

Lưu Á Kiều nhanh chóng lùi ra xa để họ dễ bề trò chuyện, nhưng vẫn vô tình nghe được vài câu.

“Tất nhiên em phải đi cùng anh. Em biết hóa trang, giả làm bà lão, và có tài thuyết phục. Có em bên cạnh, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn nhiều…”

Lục Thế Trừng bật cười khi nghe đến từ “thuyết phục”:

“Em cũng tự biết mình giỏi thuyết phục người khác… Nhưng bộ phim em đang quay quan trọng như vậy, sao bỏ được? Anh sẽ tìm một bà lão thật đi cùng.”

Văn Đình Lệ cười phá lên, vừa cười vừa nói gì đó. Hai người trao đổi thoải mái, hòa hợp, khiến Lưu Á Kiều không kìm được quay lại nhìn.

Cô bắt gặp cảnh Lục Thế Trừng nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa trên vai Văn Đình Lệ.

Mái tóc cô hơi rối sau chặng đường dài. Ánh mắt anh nhìn mái tóc rồi lướt sang khuôn mặt cô, ánh lên vẻ yêu chiều và say đắm, như thể trong mắt anh chỉ có duy nhất cô, không hề bận tâm đến bất cứ điều gì khác.

Khoảnh khắc dịu dàng ấy làm Lưu Á Kiều cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô mỉm cười, bước xa hơn để họ tự do nói chuyện riêng.


Lục Thế Trừng lên đường đến Bắc Bình ngay trong đêm.

Suốt một tuần, không có tin tức gì.

Văn Đình Lệ bận rộn quay Kháng Tranh và tham gia các hoạt động yêu nước, nhưng trong lòng cô đầy lo âu, chỉ mình cô hiểu rõ.

Dù vậy, cô không để bản thân mất bình tĩnh. Cô tin rằng Lục Thế Trừng có cách của anh, giống như khi cô cứu Nguyệt Chiếu Vân, anh cũng không xen vào.

Việc duy nhất cô có thể làm là chờ đợi.

Nhưng nỗi lo lắng không ngừng bủa vây, khiến cô gần như thức trắng mỗi đêm. Khi chợp mắt được, cô vẫn giữ tai mình căng thẳng, chỉ sợ bỏ lỡ cuộc gọi từ anh.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK