• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật kỳ lạ, trong nhà chỉ thêm một người mà không khí lại rộn ràng như ngày Tết. Thím Chu tươi cười bước vào bếp hâm nóng thức ăn, Văn Đình Lệ thì hối hả đi rửa ly pha lê. Còn Tiểu Đào, dù ban đầu có chút lạ lẫm với vị khách mới, nhưng với bản tính trẻ con dễ quên, cô bé đã không còn nhớ những lần trước đây gặp Lục Thế Trừng.

Lục Thế Trừng là người mang sức hút đặc biệt—ngày trước khi bị câm, anh đã luôn im lặng, nay bệnh khỏi nhưng anh cũng chẳng nói nhiều. Thế mà, dù anh ít lời, mọi người xung quanh anh luôn cảm thấy thư thái và thoải mái. Văn Đình Lệ từng phân tích và rút ra kết luận: Lục Thế Trừng chưa bao giờ chỉ trích hay phán xét người khác, anh chỉ yêu cầu khắt khe với chính mình.

Ở cạnh một người như vậy, bất kỳ ai cũng cảm thấy như được tắm trong gió xuân.

Tiểu Đào tuy nhỏ nhưng nhạy bén, dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa tính cách của người lớn. Cô bé ngồi bên bàn, lén quan sát Lục Thế Trừng, phát hiện dù làm mặt hề hay giành trái cây từ tay anh, vị Lục tiên sinh này vẫn điềm tĩnh và trầm lặng như thế.

Dần dà, Tiểu Đào buông bỏ sự phòng bị của trẻ nhỏ. Khi thím Chu và Văn Đình Lệ bưng đồ ăn ra, Tiểu Đào liền hào hứng giúp đặt đũa trước mặt Lục Thế Trừng, vẫy tay nói: “Lục tiên sinh tới, chị em vui lắm. Chị định nấu ăn mà suýt nữa cháy cả tóc.”

Lục Thế Trừng khựng lại, ngước lên nhìn mái tóc của Văn Đình Lệ. Cô xấu hổ đến đỏ mặt.

“Em định tự nấu vài món, nhưng thất bại thảm hại. Sau này em sẽ không bao giờ vào bếp nữa. Nhưng em cược là những món này hợp khẩu vị của anh đấy. Anh thử món này trước đi.”

Cô múc một muỗng trứng xào cua đặt vào bát của anh.

Lục Thế Trừng vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó trên bàn, thì Tiểu Đào lên tiếng: “Món chị em nấu đâu? Em muốn ăn món chị nấu.”

Thím Chu giật mình: “Trời ơi, món chị cháu nấu không ăn được đâu!”

“Em muốn ăn, muốn ăn!”

Văn Đình Lệ đành miễn cưỡng mỉm cười, vào bếp bưng ra một đĩa đồ ăn: “Đây, món sườn kho của chị đấy. Không sợ khó ăn thì cứ thử.”

Mọi người trên bàn đều sững sờ, bởi màu sắc lẫn hình dạng của món ăn này thật sự đáng sợ.

Dù vậy, Lục Thế Trừng vẫn tò mò gắp một miếng. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi cắn vào, suýt nữa không kiểm soát được nét mặt. “Mùi vị gì thế này? Sao giống giày da thế?” Anh gần như phải cố nuốt xuống để không lộ vẻ khó chịu.

Văn Đình Lệ ngượng chín mặt, vội rót nước cho anh và giật lấy đôi đũa: “Em đã bảo không ăn được mà, anh cứ đòi thử! Nếu nghẹn thì em không chịu trách nhiệm đâu! Nào, ăn món khác đi.”

Thím Chu nhìn hai người mà trong lòng vui không tả xiết.

Sau bữa ăn, Văn Đình Lệ kéo Lục Thế Trừng đến xem cây đàn piano cô mới mua cho Tiểu Đào, anh tiện tay thử vài âm.

Thím Chu ôm Tiểu Đào đứng cạnh, khẽ nói: “Lục tiên sinh, cậu cứ ngồi chơi tự nhiên nhé.”

Tiểu Đào không chịu: “Con muốn chơi với chị và anh thêm chút nữa.”

Không đợi Tiểu Đào phản đối, thím Chu bế cô bé lên và rời đi.

Văn Đình Lệ nhìn sang Lục Thế Trừng. Anh vẫn chăm chú nhìn vào bản nhạc trên giá piano. Dù phòng khách bây giờ yên tĩnh hơn nhiều, nhưng cả hai đều cảm thấy có điều gì đó rất ồn ào trong tâm trí.

Sự náo động vô hình ấy khiến tâm trạng cả hai trở nên xao động.

Sau một lúc im lặng, Lục Thế Trừng đứng dậy, rời khỏi piano, đi đến sofa và ngồi xuống nhấp trà. Văn Đình Lệ thấy anh có vẻ giống mình, đều đang bận tâm điều gì đó. Cô không vội nói, mà chọn một quả quýt tròn nhất từ đĩa trái cây, thong thả bóc vỏ.

Vừa bóc quýt, Văn Đình Lệ vừa nhớ lại khoảnh khắc khi cô bị thương phải nhập viện, Lục Thế Trừng đã tỉ mỉ gọt táo cho cô. Khi ấy, anh luôn chiều theo mọi ý của cô, không như bây giờ, hai người cứ mãi gần gũi mà xa cách.

Cô thở dài, phá vỡ sự im lặng: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Lục Thế Trừng, lúc đó đang mải mê nhìn cô bóc quýt, nghe hỏi, dường như định nói điều gì, nhưng ngay lúc đó, chiếc đồng hồ Tây trong phòng khách vang lên tiếng chuông “đong~ đong~ đong”. Cả hai đồng loạt quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.

Tiếng chuông kéo dài mười hồi. Văn Đình Lệ chợt kinh ngạc, thời gian trôi nhanh đến vậy sao?

Lục Thế Trừng thu lại ánh mắt, quay sang cô: “Tôi đang nghĩ, đã mười giờ rồi, tôi nên cáo từ.”

Anh đứng dậy, lấy áo khoác từ lưng ghế. Anh có linh cảm, nếu ở lại thêm chút nữa, anh sẽ không kìm nén được khát khao trong lòng, sẽ ôm cô vào lòng, tìm kiếm đôi môi của cô…

Văn Đình Lệ không nói gì, chỉ đặt trái quýt chưa bóc xong lên bàn trà, đứng đó tiễn anh bằng ánh mắt.

Lục Thế Trừng gần như rời khỏi nhà cô như chạy trốn. Trời đêm đã khuya, đường phố thưa thớt người qua lại. Anh vừa lái xe vô định trên đường, vừa nới lỏng cà vạt, nhưng cơ thể vẫn nóng rực.

Cô vẫn không chịu nói gì với anh, vậy mà anh cứ lao về phía cô trong vô thức, lý trí của anh đã hoàn toàn sụp đổ. Anh bước từng bước, tiến dần về phía sự mù quáng. Phía trước là thiên đường đầy hoa tươi, hay địa ngục lửa đỏ sẽ thiêu cháy anh? Ai có thể trả lời?

Anh dừng xe bên đường, đặt tay lên vô lăng, rồi lại tiếp tục lái xe không phương hướng. Khi ngang qua bến cảng bên sông, một cơn gió mát từ mặt sông thổi qua, như một lời nhắn gửi thần thánh, lập tức xoa dịu ngọn lửa trong lòng anh.

Như bị ma xui quỷ khiến, anh dừng xe, sau đó xuống xe và đi bộ ra bờ sông. Trên bến có vài công nhân ca đêm ngồi rải rác. Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, họ đồng loạt quay đầu.

Lục Thế Trừng đi thẳng tới mép sông và đứng lại. Anh chợt thấy một chiếc hộp đèn phát sáng đang từ từ trôi theo dòng sông tối đen. Nhìn kỹ, đó là một con tàu sang trọng. Trên cột buồm, hàng chữ đèn sáng lấp lánh: “Xe đạp Uyên Mộng”.

Bên dưới dòng chữ, một hộp đèn quảng cáo khổng lồ hiện lên hình ảnh một cô gái tràn đầy sức sống đang đạp xe. Ánh đèn neon nhấp nháy, làm gương mặt cô gái rạng rỡ như đóa hoa súng nở yên tĩnh giữa mặt hồ.

Khuôn mặt ấy, anh không bao giờ quên được, ngay cả trong mơ. Không ngờ rằng, ngay cả khi trốn đến đây, anh vẫn gặp được Văn Đình Lệ.

Trên quảng cáo ghi dòng chữ:

“Ngôi sao nổi tiếng Văn Đình Lệ cũng yêu thích xe đạp Uyên Mộng.”

“Đẹp chứ?” Một giọng già nua bỗng vang lên từ bóng tối phía sau. “Ha ha, ngày xưa người tình của ta còn đẹp hơn cả cô gái này.”

Lục Thế Trừng không trả lời. Anh nhận ra đó là một người lang thang, quần áo rách rưới, cơ thể bốc mùi khó chịu, vừa nói vừa chép miệng.

Anh lặng lẽ móc vài đồng bạc từ túi quần, cúi người đặt vào bát của lão.

Lão già không để ý đến tiền, mà tò mò ngước nhìn anh: “Ồ, là một cậu chủ bảnh bao. Sao nửa đêm rồi mà không về nhà?”

Lục Thế Trừng lặng lẽ đi tới một khoảng đất trống và ngồi xuống. Không ngờ lão cũng chuyển theo, rồi dừng lại, hít hít mũi: “Thơm quá. Ha ha, vừa rồi cậu có ở cạnh cô gái nào đúng không? Trên người cậu có mùi phấn son.”

Tim Lục Thế Trừng đập nhanh hơn, mặt anh cũng nóng bừng. Anh không nhớ mình có bất kỳ sự thân mật nào với cô tối nay. Có lẽ, khi đứng cạnh nhau bên cây đàn piano, mùi hương từ tóc cô vương lại trên anh, hoặc khi cô kéo tay anh đi tham quan căn nhà, hương thơm từ ngón tay cô đã lưu lại.

Khi hồi tưởng lại, từng khoảnh khắc tối nay đều như những giấc mộng ngọt ngào thoang thoảng mùi hương, khiến anh đến giờ vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.

Lục Thế Trừng nhặt một viên đá, chau mày ném về phía bờ sông.

“Chắc chắn là hai người cãi nhau rồi.” Lão già khẳng định, giọng đầy chắc nịch. “Nếu không, sao cậu lại chạy ra đây hờn dỗi giữa đêm khuya? Vợ chồng nào mà chẳng cãi nhau. Mau về nhà đi.”

“Tôi không có nhà.” Lục Thế Trừng lạnh lùng đáp.

“Không có nhà? Sao một người lại không có nhà? Cha mẹ cậu đâu?”

Lão già sững sờ, nhìn anh kỹ hơn, rồi thở dài buồn bã. Lão ngồi phịch xuống bên cạnh:

“Thảo nào. Những đứa trẻ mồ côi thường có số phận cay đắng. Không nơi nương tựa, mọi chuyện đều phải tự mình gánh vác. Ngày lễ, Tết đến, nhà người khác càng rộn ràng, lòng cậu lại càng cô đơn. Nhưng nhớ lấy, một người cuối cùng sẽ có nơi gọi là nhà. Tâm cậu an ở đâu, nhà cậu ở đó.”

Lục Thế Trừng liếc nhìn lão. Lão tuy điên khùng, nhưng lời nói lại mang chút đạo lý.

Đúng lúc đó, một con bướm từ mặt sông bay đến, đáp nhẹ lên vai anh. Lão già mắt sáng lên, giơ tay bắt lấy, nhưng con bướm vỗ cánh bay đi.

Lão thất vọng ngồi thụp xuống, lẩm bẩm, rồi bắt một con rận từ người mình, bỏ vào miệng nhai. Lão lại bắt thêm một con, đưa cho Lục Thế Trừng. Thấy anh không tránh né, lão cười lớn:

“Cậu nghĩ nếu cậu né, lão già này sẽ thấy mất mặt, đúng không? Cậu là người tốt.”

Lục Thế Trừng cười nhạt: “Tôi chỉ mệt, không muốn động đậy.”

“Cậu coi thường mắt nhìn người của tôi à?” Lão già chỉ vào mũi mình, cười khẩy. “Tôi từng là ông chủ lớn, nhìn người rất giỏi. Cậu là người tốt, nên nghe lời tôi: Nếu cậu vì một cô gái mà bế tắc, mau đi tìm cô ấy. Sau này đừng hối hận.”

Lục Thế Trừng nhìn chằm chằm vào hộp đèn quảng cáo, đột nhiên hỏi: “Người tình của ông đâu?”

Lão ngẩn người, cũng quay đầu nhìn về phía hình ảnh Văn Đình Lệ trên tàu.

“Cô ấy có lừa ông không?” Lục Thế Trừng hỏi, như đang tự hỏi chính mình.

Lão già bỗng bật khóc: “Cô ấy không lừa tôi, mà tôi đã lừa cô ấy. Rồi cô ấy bay đi, như con bướm vừa nãy. Bay đi mãi.”

Lão vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Cậu nghĩ có thể tìm con bướm khác ư? Không đâu. Không có hai con bướm nào giống nhau. Cậu gặp bao nhiêu con nữa cũng chẳng phải con cậu muốn tìm. Cậu chỉ hạnh phúc khi ở bên con bướm ấy. Nhưng cậu đang đánh cược, và cậu sẽ thua.”

Lục Thế Trừng đứng dậy, rút vài đồng bạc nhét vào áo lão già, nhẹ nhàng phủ lại vạt áo.

“Cậu đi đâu?” Lão già hỏi.

“Tìm con bướm của tôi.” Lục Thế Trừng đáp, bước thẳng về phía bờ sông.


Đêm đã khuya, nhưng Văn Đình Lệ không sao ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt, gương mặt Lục Thế Trừng lại hiện lên.

Lúc này, anh đang làm gì? Có nghĩ đến chuyện của họ không?

Dù tối nay họ chưa nói hết mọi điều, cô đã nhìn thấy sự giằng xé và đau khổ trong lòng anh.

Cô không thể nào thỏa hiệp, dù có thích anh đến đâu, cô cũng không nhượng bộ về chuyện này. Nếu muốn làm hòa, trừ khi anh phải cúi đầu trước. Đây chẳng phải điều dễ dàng gì, hiện giờ tâm trạng của anh chắc chắn còn rối bời hơn cô.

Nghĩ ngợi một hồi, cô xoay người, lòng đầy phiền muộn. Bỗng, tiếng chuông chói tai vang lên bên gối.

Văn Đình Lệ ngạc nhiên ngẩng đầu. Lần này, sau khi chuyển đến nhà mới, cô đặc biệt lắp một chiếc điện thoại trong phòng riêng. Nhưng cô không hiểu ai lại gọi cho cô vào giờ này.

Sợ làm thím Chu dưới lầu tỉnh giấc, cô chậm rãi nhấc ống nghe:
“A lô?”

“Ngủ rồi sao? Xin lỗi đã làm phiền em muộn thế này.” Giọng nói trầm thấp từ đầu dây bên kia vang lên, như thể không qua ống nghe, mà ngay sát bên tai cô.

Văn Đình Lệ giật mình.

Đây là lần đầu tiên Lục Thế Trừng gọi điện vào lúc nửa đêm.

Quá đường đột! Nhưng cô lại không thể ngăn được sự vui sướng trong lòng.

“Anh sao lại——” Tim cô đập thình thịch.

Lục Thế Trừng siết chặt ống nghe, anh vốn định trực tiếp lái xe đến nhà cô, nhưng điều đó quả thật quá điên rồ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK