• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc,” âm thanh đột ngột và dồn dập, cắt ngang dòng chảy của ngòi bút.

Văn Đình Lệ khẽ ho một tiếng, còn Lục Thế Trừng nhíu mày nhìn về phía cửa. Cửa phòng không đóng, chỉ nghe thấy tiếng ai đó ngoài kia gấp gáp nói:

“Lục tiên sinh, hội trưởng Hiệp hội Công Thương và ông chủ Lưu của Dược nghiệp Chấn Lâm vừa gọi điện, nói muốn đến bệnh viện thăm ngài.”

Văn Đình Lệ giật mình, sao bên ngoài lại biết tin Lục Thế Trừng nhập viện? Nhà họ Lục xưa nay vẫn nổi tiếng kín tiếng, chưa từng để lộ bất kỳ thông tin gì…

Lục Thế Trừng cũng rõ ràng đang nghĩ đến vấn đề này. Anh quay đầu, lấy một xấp báo từ trên bàn trà. Trang đầu của tờ báo trên cùng ghi rõ:

[Cháu đích tôn của Lục Hồng Tuấn – danh gia đất Nam Dương, Lục Thế Trừng, nhập viện do bị thương nặng.]

Không chỉ có mỗi tờ này, các tờ báo khác trên bàn cũng đăng tải tin tức tương tự. Rõ ràng, Lục Thế Trừng đã dành cả buổi sáng để điều tra việc này.

Lúc đó, từ ngoài cửa, Khuông Chí Lâm gõ cửa báo cáo: “Tôi đã trả lời họ theo chỉ thị trước đó của ngài.”

Anh liếc nhìn Văn Đình Lệ trong phòng, phất tay ra hiệu cho đám người hầu rời đi, sau đó bước vào, nói:

“Chỉ qua một đêm, chuyện Lục thiếu gia bị thương đã rầm rộ khắp nơi. Chúng tôi đang gấp rút điều tra xem thông tin bị lộ từ đâu. Văn tiểu thư, mạo muội hỏi, gần đây cô có vô tình đề cập đến việc Lục tiên sinh nhập viện không?”

“Đương nhiên là không!” Văn Đình Lệ khẳng định ngay.

Lục Thế Trừng liếc Khuông Chí Lâm đầy trách móc. Khuông Chí Lâm cười khổ, nói: “Tôi biết rõ Văn tiểu thư rất cẩn thận, nhưng người ta nói tai vách mạch rừng, có khi nào trong lúc gọi điện hỏi thăm, cô bị người khác nghe lén? Thôi vậy, với tính cách thận trọng của cô, suy đoán này khó đứng vững. Tôi mạo phạm, mong Văn tiểu thư bỏ qua.”

Văn Đình Lệ lắc đầu, tỏ ý không để bụng, chợt nói: “Tôi nhớ ra rồi. Hôm qua, tôi và tiểu thư Đổng đi ngang qua bệnh viện, tình cờ thấy hiệu trưởng Tào và ông vào. Khi đó, chị Thấm Phương đã nói thấy lạ. Có lẽ chị ấy đã kể chuyện này với ai đó, và rồi lọt vào tai những kẻ có ý đồ. Hay để tôi hỏi chị ấy xem hôm qua đã nói chuyện này với những ai?”

Khuông Chí Lâm nhìn Lục Thế Trừng, gật đầu: “Hiểu rồi, tôi sẽ ra ngoài gọi vài cuộc điện thoại.”

Ông vừa bước ra, từ hành lang vọng lại giọng của hiệu trưởng Tào.

“Lão Khuông, tôi đang tìm cậu đây. Tử Hà nhìn thấy tin tức sáng nay, nhất quyết đòi đi thăm Thế Trừng. Nghĩ mẹ cô ấy và mẹ Thế Trừng là bạn thân, hai đứa trẻ cũng từng gặp gỡ không ít lần, tôi đã tự ý dẫn cô ấy đến. Thế Trừng tối qua ngủ ngon không?”

Lục Thế Trừng và Văn Đình Lệ lập tức trao đổi ánh mắt. Hiệu trưởng Tào đã bước một chân vào phòng.

Khuông Chí Lâm theo sát sau lưng bà, vẻ mặt có chút ngượng ngùng. Hiệu trưởng Tào khoác tay một cô gái trẻ, chính là Chu Tử Hà.

Văn Đình Lệ vội đứng dậy chào: “Chào hiệu trưởng Tào.”

“Văn Đình Lệ?!” Hiệu trưởng Tào kinh ngạc, “Sao em lại ở đây?”

Chu Tử Hà dùng ánh mắt khó đoán nhìn Văn Đình Lệ.

Lục Thế Trừng “cố gắng” đẩy xe lăn, nhưng vì vết thương ở tay chưa lành, vừa nhích một chút đã “kẹt” lại. Quả nhiên, hiệu trưởng Tào ngay lập tức chuyển sự chú ý sang anh, vội bước đến đỡ:

“Đừng cử động, thương tích chưa lành.”

Điều này giúp mọi người trong phòng có thêm thời gian ứng phó tình huống. Theo ám hiệu của Lục Thế Trừng, Khuông Chí Lâm định khéo léo đưa Văn Đình Lệ ra ngoài, nhưng cô lại nảy ra ý khác, mỉm cười với hiệu trưởng Tào và Chu Tử Hà:

“Hôm qua, em bị phát ban, sợ quá nên chạy ngay đến bệnh viện khám. Không ngờ lại tình cờ gặp ông Khuông ở khoa cấp cứu. Thấy tôi không có ai chăm sóc, ông ấy đã nhờ bác sĩ sắp xếp một phòng riêng. Sáng nay, đọc báo mới biết Lục tiên sinh cũng nhập viện. Nghĩ đến những lần được ngài ấy giúp đỡ, tôi lên đây thăm. Tình cờ gặp ông Khuông ở cửa, ông ấy liền dẫn tôi vào.”

Hiệu trưởng Tào thoáng yên tâm, tiến lại gần xem xét vết phát ban trên cổ Văn Đình Lệ, lo lắng hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”

Văn Đình Lệ kể lại tình hình hôm qua. Hiệu trưởng Tào thở dài:

“Vất vả cho em rồi, cha mới qua đời, dưới còn em gái phải lo, lại thêm chuyện tự mình gom học phí đại học. Vất vả thế này, người sắt cũng không chịu nổi, huống hồ là một cô gái mới lớn như em.”

Văn Đình Lệ nhân cơ hội vòng tay qua vai bà, làm nũng: “Hiệu trưởng, em đâu phải trẻ con, em đã mười tám tuổi rồi.”

“Em vẫn là trẻ con!” Hiệu trưởng Tào cưng chiều nói, “Trong mắt tôi, các cô cậu đều là trẻ con cả.”

Bà chỉ vào Lục Thế Trừng: “Cậu ta cũng thế!”

Lục Thế Trừng cười nhạt, mời hiệu trưởng Tào ngồi nói chuyện. Chu Tử Hà nhân cơ hội lên tiếng: “Lục tiên sinh và Văn tiểu thư vừa dùng bữa sáng sao?”

Lục Thế Trừng ngước lên liếc cô một cái.

Lời nhắc này khiến hiệu trưởng Tào quay đầu nhìn về phía bàn trà, bất ngờ nhận ra tất cả đồ ăn sáng đều được bày ở phía Văn Đình Lệ, sắc mặt hiện lên nét kinh ngạc, nhìn Lục Thế Trừng rồi lại nhìn Văn Đình Lệ.

Lần này, Lục Thế Trừng tỏ ra hoàn toàn thản nhiên, dường như không định giải thích gì thêm. Văn Đình Lệ thì muốn nói gì đó, nhưng khi cúi đầu, ánh mắt cô bị hút vào mảnh giấy trên bàn.

Trên đó ghi rõ ba chữ:

[Bởi vì tôi—]

Đó là câu nói chưa hoàn thành của Lục Thế Trừng.

Câu trả lời của anh là gì?

Tim cô lại một lần nữa đập loạn nhịp.

Thấy cả hai đều im lặng, Khuông Chí Lâm đành cười lớn, chủ động lên tiếng:

“Văn tiểu thư đã ăn sáng trong phòng từ sớm rồi, còn tôi và Lục thiếu gia thì vẫn chưa ăn. Bọn họ biết tôi thích đồ ngọt nên mua thêm mấy món điểm tâm. Hiệu trưởng Tào và tiểu thư Chu đã ăn sáng chưa? Nếu chưa, mời hai vị dùng bữa cùng chúng tôi?”

Hiệu trưởng Tào chợt hiểu ra, cười nói:

“Lão Khuông, khẩu vị của ông bao năm rồi vẫn không đổi, cẩn thận kẻo hỏng răng. Tôi và Tử Hà đã ăn rồi, ông với Thế Trừng cứ ăn đi.”

Dù thế nào, câu chuyện cũng đã được chuyển hướng. Chu Tử Hà mỉm cười, đưa bó hoa lớn trong tay cho Lục Thế Trừng.

“Sáng nay đọc báo mới biết anh gặp chuyện. Thời gian qua ở Thượng Hải, nhờ có anh quan tâm, tôi mới thuận lợi. Hôm đó cũng nhờ anh mà tôi tránh được rắc rối lớn. Nghe tin anh bị thương nặng, tôi phải đến thăm mới yên tâm. Không báo trước mà theo dì Tào đến đây, mong anh đừng trách tôi đường đột. Chúc anh mau chóng bình phục.”

Văn Đình Lệ khẽ cau mày. “Hôm đó”? Hôm nào?!

Lục Thế Trừng lạnh lùng nhìn bó hoa trước mặt, không đưa tay nhận, cũng không ra hiệu cho Khuông Chí Lâm nhận thay.

Đây là lần đầu tiên Lục Thế Trừng khiến người khác mất mặt nơi công cộng.

Hiệu trưởng Tào nhìn Lục Thế Trừng rồi lại nhìn Chu Tử Hà:

“Sao thế này? Có phải có hiểu lầm gì không?”

Chu Tử Hà chỉ mỉm cười. Khuông Chí Lâm nhanh chóng hòa giải:

“Lục thiếu gia vốn đã bị thương, sáng nay lại bận rộn, nên chắc tinh thần không được tốt.”

Hiệu trưởng Tào ngồi xuống hỏi han kỹ lưỡng về tình trạng thương tích của Lục Thế Trừng. Văn Đình Lệ thì hào hứng ngồi bên cạnh Chu Tử Hà, bắt chuyện:

“Dạo này cô bận gì thế?”

“Bận cùng dì Tào đi dạo, mua quà cho mẹ tôi. À đúng rồi, lần trước cô đoạt giải quán quân cuộc thi Hoa khôi Hỗ Giang, tôi chưa kịp chúc mừng. Tôi có xem ảnh chụp trên sân khấu, thật sự độc đáo.”

“Biểu diễn của cô cũng rất xuất sắc,” Văn Đình Lệ đáp. “Lần này cô đến Thượng Hải, chúng tôi chưa có dịp đưa cô đi chơi. Tiểu Văn cứ nhắc mãi, muốn hẹn cô một lần. Hay là hôm nào đó chúng ta đi xem phim cùng nhau?”

Chu Tử Hà mỉm cười:

“Nói đến Tiểu Văn, hôm nọ tôi gặp cô ấy ở công ty Huệ La trên Bến Thượng Hải. Cô ấy bảo dạo gần đây mãi không hẹn được cô, không biết cô bận rộn gì mà không gặp.”

Văn Đình Lệ liếc nhìn Lục Thế Trừng, bình thản đáp:

“Bộ phim tôi sắp quay, tôi lo mình vào đoàn phim không quen, nên gần đây ở nhà tập trung học kịch bản.”

“Thì ra là vậy. Khi nào phim bắt đầu quay?”

Lúc này, hiệu trưởng Tào hỏi Lục Thế Trừng về ngày xuất viện, vẻ mặt bà hiện rõ sự nhẹ nhõm:

“Xuất viện trong hai ngày tới là tốt rồi, ít ra không phải ở bệnh viện đón sinh nhật. Năm nay cậu định tổ chức thế nào? Vẫn chỉ ăn bát mì trường thọ như mọi năm sao?”

Khuông Chí Lâm cười:

“Nghe ý ông cụ, năm nay nhất định phải tổ chức lớn, dù sao cũng vừa xảy ra chuyện, làm tiệc vui để xua đuổi xui xẻo. Nhưng Lục thiếu gia không thích ồn ào, nên vẫn chưa quyết định.”

Chu Tử Hà nhanh nhảu hỏi:

“Sinh nhật anh Lục vào ngày nào?”

“Cuối tuần này,” hiệu trưởng Tào trả lời. “À đúng rồi, hôm qua cô bảo phòng triển lãm của mình cần tạo thêm tiếng tăm. Sao không dự tiệc sinh nhật Thế Trừng trước khi đi? Nếu cậu ấy tổ chức, cô có thể gặp gỡ thêm nhiều nhân vật nổi tiếng, rất có lợi cho sự nghiệp.”

Chu Tử Hà dựa vào vai hiệu trưởng Tào, làm nũng:

“Thời gian thì sắp xếp được, chỉ là không biết anh Lục có đồng ý không—”

Văn Đình Lệ bất ngờ nhận ra ánh mắt sâu thẳm của Lục Thế Trừng đang chăm chú nhìn Chu Tử Hà. Chu Tử Hà tuy quen ứng phó tình huống này, nhưng vẫn thoáng bối rối, rồi nhanh chóng nở nụ cười:

“Anh Lục có gì muốn nói với tôi sao?”

Bất ngờ, Lục Thế Trừng rút từ túi áo ra một tấm danh thiếp, đưa cho Chu Tử Hà.

Văn Đình Lệ sửng sốt mở to mắt.

Trên danh thiếp in ba chữ: “Lục Thế Trừng.”

Khuông Chí Lâm cũng thoáng bất ngờ, vừa quan sát vừa cười giải thích:

“Lục thiếu gia muốn mời tiểu thư Chu tham dự tiệc sinh nhật. Tiểu thư có nể mặt không?”

Chu Tử Hà thản nhiên nhận danh thiếp:

“Nếu là lời mời chân thành, tôi rất vinh hạnh.”

Lục Thế Trừng bình thản gật đầu.

Văn Đình Lệ bỗng nhiên đứng dậy.

“Thưa hiệu trưởng, em không thể ở lại lâu, bác sĩ dặn mười giờ phải đi thay băng.”

Nói xong, cô bước thẳng ra ngoài, không nhìn Lục Thế Trừng lần nào nữa.


Sau khi thay băng, Văn Đình Lệ về phòng lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

Thương tích đã ổn định, cô định xuất viện ngay.

Cô không hiểu Lục Thế Trừng đang toan tính điều gì. Ít nhất, qua thái độ của hiệu trưởng Tào với Chu Tử Hà, Lục Thế Trừng rõ ràng chưa hề nghi ngờ gì về cô ta. Với sự tôn trọng dành cho hiệu trưởng Tào, nếu biết Chu Tử Hà có vấn đề, anh tuyệt đối không để cô ta tiếp cận.

Nhưng anh vẫn giữ thái độ thụ động, có lẽ không chút nghi ngờ. Anh trao danh thiếp cho cô ta là hoàn toàn tự nguyện.

Hoặc cũng có thể, anh muốn lợi dụng buổi tiệc sinh nhật để dụ Chu Tử Hà lộ sơ hở.

Khả năng đầu tiên có vẻ lớn hơn.

Chuyện này cũng không đáng gì, binh bất yếm trá, không thế thì làm sao dụ địch mắc bẫy?

Điều thực sự khiến cô đau lòng chính là lời Chu Tử Hà nhắc đến “hôm đó.”

Dù cô ta có ý đồ gì, thì lời nói trước mặt Lục Thế Trừng cũng không thể là giả dối.

Rõ ràng, giữa họ đã từng có một đêm như thế.

Chẳng trách Lục Thế Trừng luôn lạnh nhạt với cô. Có lẽ ngay từ đầu, anh đã để mắt đến Chu Tử Hà, và cái đêm hủy hẹn đó không chỉ do bị Bạch Long Bang phục kích, mà còn vì anh trúng “mỹ nhân kế” của cô ta.

Càng nghĩ, mọi thứ càng trở nên hợp lý.

Về những quan tâm gần đây của Lục Thế Trừng dành cho cô, Văn Đình Lệ cuối cùng cũng thầm nghĩ, tất cả chỉ xuất phát từ sự biết ơn—đến đây là đủ rồi. Cô quyết định không tự đa tình thêm nữa, và tốt nhất Lục Thế Trừng cũng đừng làm những hành động dễ gây hiểu lầm khiến cô dao động.

Nếu không, cô nhất định sẽ cho anh thấy thái độ!

Cô thu dọn đồ đạc, quyết tâm mở cửa phòng.

Bất ngờ, hai người hầu xuất hiện bên ngoài, mang theo hộp đồ ăn.

“Văn tiểu thư chưa ăn gì trong phòng, Lục tiên sinh lo cô đói nên đặc biệt dặn làm mới mấy món cháo và đồ ăn nhẹ, gửi đến cho cô.”

Lời nói của họ làm mọi suy nghĩ trong đầu Văn Đình Lệ chững lại.

Hai người hầu nhiệt tình bày từng đĩa đồ ăn lên bàn, toàn là những món bổ dưỡng mà nhẹ nhàng.

Văn Đình Lệ đứng lặng, không phải vì dễ dàng bị cảm động, mà vì cô đột nhiên nhớ đến bó hoa lớn Chu Tử Hà đã tặng cho Lục Thế Trừng.

Chết tiệt! Nếu bó hoa có độc thì sao?

Không chần chừ, cô lao ra khỏi phòng. Theo những thông tin mới mà Lệ Thành Anh phái người đến Thiên Tân điều tra được, rất có khả năng Chu Tử Hà đang bị tên Bang chủ Bạch Long nắm thóp. Nếu bị Bạch Long Bang đe dọa, một người như cô ta có thể làm bất cứ điều gì.

Cho dù Lục Thế Trừng nghĩ gì, cô cũng không thể đứng nhìn anh bị Chu Tử Hà hãm hại.

Vừa đến cửa phòng bệnh của Lục Thế Trừng, cô phát hiện phòng trống không.

Đúng lúc đó, Khuông Chí Lâm trở về. Văn Đình Lệ vội hỏi:

“Lục tiên sinh đâu rồi?”

“Ở phòng chụp X-quang. Trưởng khoa tai mũi họng đang đợi để hội chẩn cho ngài ấy.”

“Còn Chu tiểu thư?”

“Đi cùng hiệu trưởng Tào rồi.” Khuông Chí Lâm đáp, vẻ mặt khó hiểu.

Như nhớ ra điều gì, anh kéo Văn Đình Lệ qua một bên, nghiêm giọng hỏi:

“Bác sĩ Louis nói trong lúc bị bệnh nặng, Lục thiếu gia đã từng nói chuyện, và cô là người nghe thấy. Có đúng không?”

Văn Đình Lệ ngẩn người, rồi gật đầu: “Đúng.”

Khuông Chí Lâm lộ vẻ mừng rỡ:

“Lục thiếu gia đã nói gì? Nói được mấy câu? Phát âm có rõ không?”

“Anh ấy chỉ gọi ‘mẹ’ trong giấc mơ, phát âm rất rõ ràng, nhưng ngoài từ đó ra thì không nói thêm gì khác.”

“Mẹ…” Khuông Chí Lâm sững sờ, rồi thở dài đầy tâm trạng:

“Trưởng khoa họng, bác sĩ Tạ, là một chuyên gia Tây – Đông y kết hợp. Ông ấy nghe chuyện này thì rất lạc quan, cho rằng Lục thiếu gia có thể hồi phục. Ban đầu, chúng tôi hy vọng lần bị thương này sẽ k.ích thích anh ấy mở lời, nhưng xem ra vẫn chưa đủ, có lẽ cần thêm—”

Chưa để anh nói hết, Văn Đình Lệ đã lao vào phòng, cầm lấy bó hoa kia.

Cô đoán trong hoa không có bom, bởi Chu Tử Hà không thể đoán trước lúc nào mình rời khỏi phòng bệnh của Lục Thế Trừng. Vậy khả năng lớn là hoa bị tẩm độc.

Phải xử lý ngay trước khi có chuyện xảy ra.

“Văn tiểu thư!” Khuông Chí Lâm ngạc nhiên, vội đuổi theo.

“Bó hoa này tôi thích, dù sao Lục tiên sinh cũng nhận được nhiều hoa rồi, bó này để tôi mang về phòng mình.”

“E rằng không được.” Khuông Chí Lâm thoáng ngây người, sau đó miễn cưỡng cười nói:

“Lục thiếu gia đặc biệt dặn không được tùy tiện đụng vào quà của Chu tiểu thư. Nếu cô thích hoa, tôi sẽ lập tức sai người mua vài bó mới cho cô.”

Trong lòng đang rối như tơ vò, Văn Đình Lệ nghe câu nói đó mà không khỏi bực tức, đáp thẳng:

“Tôi cứ muốn bó này! Nếu Lục tiên sinh có trách, cứ để anh ấy tìm tôi hỏi tội.”

Cô ôm bó hoa chạy xuống lầu. Trên đường, cô không dám mở ra kiểm tra, mà đi thẳng đến cửa sổ hành lang, ném bó hoa vào một góc vắng phía sau bệnh viện, sau đó gọi điện báo cho Lệ Thành Anh.

Người của Lệ Thành Anh có trạm liên lạc gần đó, vốn rất giàu kinh nghiệm trong việc xử lý những thứ đáng nghi như vậy.

Không lâu sau, Lệ Thành Anh gọi lại:

“Không có độc, cũng không có bom. Nhưng bên trong có một tấm ảnh của Chu Tử Hà.”

Có lẽ Chu Tử Hà đã từ bỏ thủ đoạn cứng rắn, chuyển sang dùng phương pháp mềm mỏng. Bất kể cô ta định làm gì để đối phó với Lục Thế Trừng, nhìn vẻ mặt anh, dường như anh rất sẵn sàng chấp nhận.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hà tất cô phải xen vào chuyện này nữa?

Văn Đình Lệ quyết định không can thiệp nữa. Trở về phòng, nhìn thấy cháo và đồ ăn vẫn còn nguyên trên bàn, cô giữ nguyên tắc không lãng phí, miễn cưỡng ăn vài miếng rồi cầm túi sách lên, định rời khỏi bệnh viện.

Bất ngờ, bên ngoài vang lên tiếng lăn của bánh xe lăn.

“Lục thiếu gia,” giọng người hầu vang lên.

Bước chân Văn Đình Lệ khựng lại.

Lục Thế Trừng đến rất nhanh. Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng dồn dập.

Văn Đình Lệ xoay người, dựa lưng vào cửa:

“Lục tiên sinh? Sao anh lại đến đây?”

“Cốc cốc cốc,” Lục Thế Trừng tiếp tục gõ cửa, âm thanh mang theo chút vội vàng, khác hẳn phong thái điềm tĩnh thường ngày của anh.

“Ồ, tôi hiểu rồi. Lục tiên sinh nhất định muốn đòi lại bó hoa của Chu tiểu thư, đúng không?” Văn Đình Lệ khoanh tay, lạnh nhạt nói. “Thật xin lỗi, tôi thấy bó hoa đó chướng mắt, đã ném vào thùng rác rồi.”

Tiếng gõ cửa lập tức ngừng lại.

Qua cánh cửa mỏng, hành lang bên ngoài im phăng phắc.

Văn Đình Lệ không kiềm được, khẽ mở cửa nhìn ra ngoài, đột nhiên chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Lục Thế Trừng. Anh không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười.

Nhìn vào đôi mắt ấy, Văn Đình Lệ cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cô lập tức đóng cửa lại, lớn tiếng nói:

“Lục tiên sinh sao còn chưa đi? Anh định đến hỏi tội tôi sao?”

Không nghe tiếng trả lời, nhưng có một tấm giấy nhỏ được nhét qua khe cửa.

Trên đó viết:

“Tôi muốn mời cô tham dự tiệc sinh nhật của tôi, tôi có một món quà rất quan trọng muốn tặng cô.”

Văn Đình Lệ cười khẩy, đáp qua cánh cửa:

“Nhưng Lục tiên sinh đã mời người khác rồi. Tôi là người có tính chiếm hữu cao và rất độc đoán. Trừ khi anh chỉ mời mình tôi, nếu không, tôi thà không đi.”

Bên ngoài lại vang lên tiếng động nhẹ, Văn Đình Lệ nín thở, chờ xem anh sẽ đưa thêm tấm giấy gì.

Nhưng ngay lúc đó, có tiếng bước chân vội vã từ hành lang vọng lại:

“Lục thiếu gia, lão gia đã đến. Ông cụ vừa tới cổng, Khuông tiên sinh đang dẫn người ra đón. Nếu ngài còn ở đây, lão gia có thể sẽ đến thẳng, mà với tính khí của ông cụ, khó tránh khỏi làm Văn tiểu thư khó xử.”

Văn Đình Lệ nghe mà tim đập thình thịch. Khi cô mở cửa ra, hành lang đã vắng tanh.

Cô từng nghe nói Lục lão gia đã khởi hành về nước, nhưng không ngờ ông lại về nhanh như vậy và gây ra một trận thế lớn đến thế.

Thực ra, cô luôn tò mò không biết vị Lục lão gia – người được coi là huyền thoại của nhà họ Lục – trông như thế nào. Là thế hệ thứ hai của gia tộc, ông sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng không hề dựa dẫm vào gia sản mà từng bước vững chắc mở rộng địa bàn của nhà họ Lục ở Nam Dương lên gấp đôi chỉ trong vòng hơn mười năm.

Lục Thế Trừng và cha anh chắc chắn thừa hưởng năng lực xuất chúng từ vị lão gia này.

Tuy nhiên, trong chuyện gia đình, Lục lão gia lại hoàn toàn thất bại. Những bi kịch của nhà họ Lục đều bắt nguồn từ ông, khiến quan hệ giữa Lục Thế Trừng và ông nội xa cách.

Nhìn hành lang trống vắng, Văn Đình Lệ ngẩn người một lúc, rồi quyết định quay lại phòng để tránh gây thêm phiền toái. Khi bước đi, cô nhận ra dưới chân có một mẩu giấy, chắc hẳn do Lục Thế Trừng để lại.

Cô nhặt lên, mở ra đọc:

“Không có ai khác, chỉ có em.”

Tim cô không tự chủ được mà đập thình thịch.


Buổi tối, Văn Đình Lệ nhiều lần muốn đến bệnh viện thăm Lục Thế Trừng, nhưng lại lo chạm mặt Lục lão gia. Khi Lục Thế Trừng chưa nói rõ mọi chuyện, cô không muốn gây thêm lời đàm tiếu.

Không ngờ, suốt hai ngày sau đó, Lục Thế Trừng không gọi cho cô dù chỉ một lần. Ngay cả Khuông Chí Lâm cũng không có tin tức gì.

Tâm trạng cô lên xuống không ngừng. Ban đầu, cô lo lắng liệu bệnh tình của anh có nghiêm trọng hơn không. Nhưng ngày hôm sau, báo chí bắt đầu đăng tin nhà họ Lục chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật, chứng tỏ sức khỏe của Lục Thế Trừng đã hồi phục nhanh chóng.

Sau đó, cô đoán anh bận rộn đối phó với ông nội. Tuy nhiên, trong lúc chờ đợi, cô chợt nhận ra rằng, một người nếu thực sự quan tâm, dù bận đến đâu cũng sẽ tìm cách gọi cho cô.

Điều này chứng tỏ, Lục Thế Trừng không thực sự nghĩ nhiều về cô. Thật nực cười khi cô còn tưởng anh sẽ không nhịn được mà tìm cô ngay.

Duy chỉ có những vệ sĩ nhà họ Lục là vẫn ngày đêm canh giữ trước nhà cô.

Ngoài ra, vị nữ bác sĩ da liễu vẫn đều đặn đến nhà khám cho cô mỗi ngày, mang theo chiếc cặp dụng cụ. Phí khám chắc chắn không rẻ, nhưng đối phương chưa bao giờ nhắc đến chuyện tiền bạc, chắc hẳn chi phí đã được thanh toán trước.

Văn Đình Lệ nghĩ, có lẽ đúng như lời người hầu nói, Lục Thế Trừng xem cô là ân nhân, nên dù chăm sóc thế nào cũng là chuyện bình thường.

Suy nghĩ vậy, cô vò nát những mẩu giấy của anh, ném chúng vào ngăn kéo, quyết định không tự chuốc phiền muộn nữa, mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào bộ phim sắp tới.

Hàng ngày, cô đến phim trường từ sáng sớm, tối muộn mới về. Chỉ cần trong trường quay có cảnh quay, cô liền lặng lẽ quan sát cách các diễn viên lão luyện di chuyển, biểu đạt cảm xúc trước ống kính.

Dần dần, cô tiến bộ rõ rệt. Những người trong đoàn phim, thấy cô chăm chỉ và nghiêm túc, cũng dần có thiện cảm, thân thiết gọi cô là “cô bé kia.” Đôi khi, có cảnh cần quay lại, họ sẽ chủ động gọi cô đến để học hỏi.

Chỉ có đoàn làm phim Thời Gian và Cát là ngoại lệ. Nam chính Đặng Thiên Tinh, dựa vào danh tiếng của mình, đã nhiều lần xua đuổi Văn Đình Lệ một cách quá đáng. Là người mới, cô chỉ có thể nhẫn nhịn và xin lỗi để xoa dịu tình hình.

Trưa hôm đó, Hoàng Viễn Sơn tìm cô trong phòng hóa trang. Cô ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cô.

Văn Đình Lệ ngạc nhiên:

“Sao thế? Có phải Đặng Thiên Tinh lại đi mách lẻo không? Em thật không hiểu mình đắc tội gì với anh ta, cứ thích gây chuyện với em mãi.”

Hoàng Viễn Sơn nheo mắt nhìn Văn Đình Lệ:

“Em đang có tâm sự. Kỳ lạ thật, Văn Đình Lệ đâu phải kiểu người hay buồn phiền. Gần đây có phải gặp chuyện gì không vui rồi?”

“Chuyện lớn nhất là sắp khai giảng, trong khi bộ phim này còn chưa chính thức quay. Em đang lo không biết làm sao xin phép nhà trường.”

Hoàng Viễn Sơn cười khẩy:

“Em mà lại lo chuyện vặt vãnh thế này? Em vốn là người luôn tin ‘xe đến chân núi ắt có đường.’ Nói thật đi, có phải đang yêu không? Thảo nào dạo gần đây chẳng thấy mặt mũi đâu.”

Văn Đình Lệ như bị ong chích:

“Em yêu ai chứ? Chị Hoàng, đừng nói bậy.”

Hoàng Viễn Sơn không chịu bỏ qua, giọng điệu như muốn xuyên thẳng vào lòng cô:

“Hôm trước chị phân tích với em ở nhà, em đã hẹn Lục Thế Trừng nói chuyện chưa? Anh ta nói gì?”

“Lục Thế Trừng là ai? Em hẹn anh ta làm gì? Em với anh ta chẳng liên quan gì đến nhau, chị đúng là bận quá hóa rối.”

“Đúng đúng, chị rối. Không chỉ chị, mọi người đều rối.”

Hoàng Viễn Sơn đứng dậy, chỉnh lại mái tóc trước gương, rồi vừa nhịp chân vừa hát:

“Ái tình à, ngươi làm người ta rối loạn, ngươi đúng là thứ xấu xa. Ngươi khiến người ta chẳng thể đoán được, cứ ngỡ người kia nghĩ thế này, hóa ra lại là thế khác. Ôi, trái tim ta sắp bị ngươi hành hạ nát rồi…”

Văn Đình Lệ định lẩn đi chỗ khác thì bỗng thấy Hoàng Viễn Sơn mặc một bộ váy âu màu xám nhạt rất thanh lịch.

Trong ấn tượng của Văn Đình Lệ, Hoàng Viễn Sơn hiếm khi ăn diện như vậy, vì chị luôn khinh ghét chuyện trau chuốt vẻ ngoài. Chị từng nói, thay vì phí thời gian và tiền bạc vào quần áo son phấn, thà tập trung vào học hành và công việc.

Ngay cả khi ông chủ lớn của Hoàng Kim Ảnh Nghiệp từng khuyên chị mặc sườn xám và uốn tóc để xây dựng hình tượng “nữ đạo diễn xinh đẹp,” Hoàng Viễn Sơn cũng lập tức phản bác:

“Muốn tôi ăn diện? Được thôi, các ông mặc váy hoa trước đi xem có đẹp không.”

Nhớ lại những chuyện này, Văn Đình Lệ không nhịn được cười.

“Chị Hoàng, hôm nay sao ăn mặc trịnh trọng thế?”

“Sau giờ làm, chị phải dự tiệc sinh nhật Lục Thế Trừng.” Hoàng Viễn Sơn phẩy nhẹ chiếc áo khoác mỏng, nói một cách tự nhiên: “Tối nay, chị không chỉ đại diện cho bản thân mà còn đại diện cả Hoàng Kim Ảnh Nghiệp. Ăn mặc nổi bật một chút, vừa dễ gây chú ý, vừa tiện tìm nhà tài trợ. Đây là trang phục chiến đấu của chị.”

Nụ cười của Văn Đình Lệ khựng lại, hóa ra đã đến cuối tuần.

“Lục Thế Trừng vốn là người kín đáo, đây là lần đầu tiên anh ta tổ chức sinh nhật chính thức. Lát nữa chị sẽ chở em đi cùng. Này, sao cứ ngẩn ra thế? Em có đi không?”

Bên ngoài, một giọng nói lười biếng chen vào:

“Chị Hoàng, người khác có thể không muốn đi, nhưng Văn tiểu thư thì chắc chắn sẽ đi. Cô ấy sẽ không bỏ lỡ cơ hội xuất hiện trước đám đông đâu.”

Người vừa nói chính là Đặng Thiên Tinh, nam chính của phim Thời Gian và Cát. Anh ta vốn xuất thân là nhân viên phục vụ sòng bạc, nhờ vẻ ngoài hào hoa mà được một đạo diễn phát hiện, sau đó nổi lên nhờ vai diễn trong phim Phồn Hoa. Nhưng dù nổi tiếng, Đặng Thiên Tinh vẫn giữ thói kiêu ngạo, xa cách, thường yêu cầu trợ lý đuổi Văn Đình Lệ khỏi trường quay vì nghi ngờ cô là “gián điệp” từ đoàn phim đối thủ.

Cả đoàn phim đều hiểu lầm Văn Đình Lệ là người đến học lén, và vì cô chỉ là diễn viên mới, ai nấy đều tỏ ra lạnh nhạt.

Văn Đình Lệ híp mắt nhìn Đặng Thiên Tinh, định nói gì đó thì Hoàng Viễn Sơn đã lên tiếng muốn mỉa mai thay. Nhưng cô chỉ bình thản đứng dậy, cầm túi sách:

“Chị Hoàng, em ra ngoài mua chút đồ.”

Tiếng cười khinh miệt phía sau vang lên, Văn Đình Lệ cười lạnh, bước xuống lầu.

Vừa đến hành lang, một nhân viên bước tới, cầm tờ giấy nhỏ, vừa đi vừa hỏi:

“Ở đây có ai là Văn Đình Lệ không?”

“Đây này.”

Người đó quay lại, nhìn Văn Đình Lệ với ánh mắt tò mò:

“Văn tiểu thư, có một vị họ Lục đang đợi cô dưới lầu.”

“Lục tiên sinh? Lục tiên sinh nào?” Đặng Thiên Tinh và những người khác ngạc nhiên nhìn nhau.

Văn Đình Lệ khựng lại, im lặng bước nhanh xuống lầu. Vừa ra tới đường, cô thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu dưới tán cây ngô đồng.

Cô vừa xuất hiện, chiếc xe chậm rãi tiến lại gần.

Người lái xe chính là Lục Thế Trừng. Anh đã tháo băng trên đầu, nhưng trên trán và khóe môi vẫn còn những vết thương mờ nhạt. Với làn da trắng của anh, dưới ánh nắng thu, những vết thương ấy trở nên đặc biệt nổi bật.

Lục Thế Trừng vừa bước xuống xe, vài người vội đến chào hỏi, nhưng anh chỉ lặng lẽ tiến đến chỗ Văn Đình Lệ.

Anh trịnh trọng đưa cho cô một tấm thiệp màu vàng nhạt.

Văn Đình Lệ giữ khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng vô thức cầm lấy tấm thiệp.

Trên thiệp viết vài dòng ngay ngắn:

“Trân trọng mời cô Văn Đình Lệ đến dự tiệc sinh nhật của tôi. Tại buổi tiệc, sẽ có rượu ngon, món ngọt và hài kịch… Hy vọng cô sẽ đến góp mặt. Lục Thế Trừng kính mời.”

Văn Đình Lệ cầm thiệp, đứng ngẩn ngơ hồi lâu. Khi ngẩng lên, cô bắt gặp ánh mắt tĩnh lặng của Lục Thế Trừng.

Dù anh không nói lời nào, cô vẫn cảm nhận được sự chân thành và thẳng thắn trong đôi mắt ấy.

Cô cắn môi, lòng nghĩ thầm:

Anh tưởng đích thân mang thiệp mời là tôi sẽ đi sao? Ba ngày không liên lạc là thế nào?

Còn nữa, rượu ngon, món ngọt, hài kịch? Anh đang dùng những thứ đó để dụ tôi ư?

Văn Đình Lệ lạnh lùng nhếch môi. Cô sẽ không dễ dàng bị mấy thứ đó lay động.

Cô trừng mắt nhìn anh, còn anh dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.

Khi cô định từ chối, ánh mắt cô chợt dừng lại trên mu bàn tay anh—những vết sẹo ngang dọc còn rõ mồn một.

Cô nhớ như in cảnh đêm đó, khi Lục tam gia đẩy xe lăn cán qua tay anh, máu thịt lẫn lộn.

Văn Đình Lệ không thể không nhớ lại những ngày tháng Lục Thế Trừng dưỡng thương tại nhà cô. Khi đó, anh nhiều lần rơi vào hôn mê, thân thể yếu ớt.

Giờ đây, tuy đã xuất viện, nhưng những vết thương trên người anh làm sao có thể lành hẳn chỉ trong vài ngày ngắn ngủi? Vậy mà hôm nay, anh tự mình lái xe đến đây. Vết thương của anh không đau sao?

Anh trông hoàn toàn không giống người đang được chăm sóc chu đáo, rõ ràng mấy ngày qua anh chẳng hề nghỉ ngơi tử tế.

Trái tim cô mềm nhũn đi trong thoáng chốc.

Nhìn quanh, tất cả ánh mắt đều đang dồn về phía hai người họ.

Cô quay lại nhìn Lục Thế Trừng, thấy anh chẳng bận tâm đến ánh mắt người ngoài, chỉ yên lặng chờ đợi câu trả lời của cô.

Ngay cả nếu muốn hỏi cho rõ ràng, nơi này cũng không phải là lúc thích hợp. Huống chi, trong lòng cô vẫn còn nhiều điều chưa hiểu.

Vì vậy, cô gật đầu, nhìn tấm thiệp và nói:

“Đã là Lục tiên sinh đích thân đến mời, tôi sẽ cân nhắc đến dự.”

Câu nói vừa dứt, mọi người xung quanh không khỏi ngạc nhiên nhướn mày, nhưng ánh mắt Lục Thế Trừng lại ánh lên một nụ cười nhẹ. Anh cúi người chào cô một cách trang trọng, sau đó quay trở lại xe. Trước khi lên xe, anh khẽ gật đầu chào Hoàng Viễn Sơn và những người khác, rồi thoáng nhìn Văn Đình Lệ lần nữa, mỉm cười trước khi đóng cửa.

Văn Đình Lệ đứng tại chỗ, dõi theo bóng xe anh khuất dần.

Chiếc xe vừa rời đi, mọi người xung quanh lập tức vây lấy cô:

“Văn Đình Lệ, không ngờ cô quen thân với Lục Thế Trừng đến vậy. Nếu không nhờ chiếc Rolls-Royce kia, chắc chúng tôi còn nghĩ đây là kẻ giả mạo.”

Đặng Thiên Tinh liếc nhìn Văn Đình Lệ và tấm thiệp trên tay cô, sắc mặt khi thì đỏ, khi thì xanh. Sau đó, khi cô trở lại tiếp tục công việc, Khuông Chí Lâm gọi điện tới xác nhận giờ kết thúc để sắp xếp xe đến đón cô đi dự tiệc.

Khi cô vừa cúp máy, Hoàng Viễn Sơn liền trêu:

“Tôi mời cô thì không chịu đi, Lục Thế Trừng mời là lập tức đồng ý. Cô còn chối là không có gì với anh ta à?”

“Tôi đi vì ‘hài kịch, rượu ngon và món ngọt’ thôi. Chị Hoàng, chị có nói tiệc ấy thú vị đâu?”

“Cứ mạnh miệng đi. Nhưng nói thật, tôi chưa từng nghe Lục Thế Trừng đích thân đưa thiệp mời cho ai.”

Chẳng phải vì anh xem cô là ân nhân cứu mạng sao? Văn Đình Lệ thầm nghĩ.

Dù nghĩ vậy, cô vẫn không thể phủ nhận sự tò mò. Sau khi kết thúc công việc, cô trở về nhà thay đồ, rồi gọi điện cho Lệ Thành Anh:

“Tôi đổi ý rồi. Tôi sẽ đích thân đến Lục gia.” Giọng cô dứt khoát. “Tôi muốn biết Chu Tử Hà rốt cuộc đang toan tính gì. Nếu cô ta hành động tối nay, tôi có thể ứng phó ngay.”

Lệ Thành Anh có vẻ cười khẽ ở đầu dây bên kia, nhưng vẫn nghiêm túc đáp:

“Được, làm theo ý cô. Luật sư Bao không ở Thượng Hải lúc này, nhưng Lưu Á Kiều sẽ dự tiệc. Bên Thiên Tân đã tìm được một người thân thất lạc lâu năm của nhà họ Chu. Người này biết rất rõ tình hình mẹ con Chu Tử Hà, chắc tối nay chúng ta sẽ có kết quả.”

Nghe vậy, Văn Đình Lệ vội dò hỏi thêm chi tiết.

Sau khi cúp máy, cô ra khỏi nhà, thấy xe của Lục gia đã chờ sẵn ở đầu hẻm. Cô chậm rãi bước đến, lên xe, và yêu cầu tài xế ghé qua tiệm giấy Tây Dương Vĩnh Hưng gần đó.

Một giờ sau, chiếc xe chở cô tiến vào con đường rợp bóng cây dẫn đến Lục gia trang viên. Văn Đình Lệ nhìn qua cửa sổ, ánh đèn rực rỡ từ Lục gia khiến cô bất giác nhớ lại lần đầu tiên đến đây.

Hôm đó, Hoàng Viễn Sơn dẫn cô tới gặp Lục Thế Trừng. Với tâm trạng tò mò, cô bước vào khu vườn vừa trang nhã vừa uy nghiêm, nhớ rõ khung cảnh tĩnh lặng, sâu thẳm nơi đây.

Trên bãi cỏ xanh mướt, cô nhìn thấy một thiếu niên đang cho bồ câu ăn. Dáng vẻ anh ấy trầm lặng, tao nhã, tựa như hòa quyện cùng ánh hoàng hôn vàng ấm của buổi chiều xuân.

Khung cảnh đó như một bức tranh lấp lánh, khắc sâu vào trí nhớ cô, khó mà quên được.

Giờ đây, sau vài tháng, khi cô nhìn bãi cỏ bạc ánh dưới ánh đèn đêm từ trong xe, cô bỗng cảm thấy như mình đã rời xa chốn này cả một đời.

Xe vừa dừng, một người quản gia lập tức bước tới mở cửa. Văn Đình Lệ ngẩng đầu, nhận ra đây không phải là vị quản gia Trần mà cô từng gặp trước đây, mà là một gương mặt xa lạ.

Kể từ sau vụ tai nạn của Lục Thế Trừng, những người thân cận bên cạnh anh đều đã thay đổi. Quản gia Trần, ông Phương Đạt, và một số người khác, tất cả đều không còn xuất hiện.

Lần cuối cùng Văn Đình Lệ gặp Phương Đạt là tại tòa nhà Thự Quang. Hôm đó, Phương Đạt thay mặt Lục Thế Trừng ký hợp đồng quảng cáo cho “Nước ép Hy Lệ.” Sau khi ký xong, cô mạnh dạn nhờ ông chuyển lời rằng mình sẽ chờ lời mời của anh tại quán Đào Đào Cư.

Thế nhưng, cũng chính hôm đó Lục Thế Trừng bị phục kích. Sau sự việc, vì nghi ngờ Phương Đạt có vấn đề, cô từng nhắc nhở anh. Nhìn vẻ mặt anh lúc đó, rõ ràng anh đã sớm nhận ra điều này. Kể từ khi dưỡng thương, quanh anh chỉ còn bác sĩ Louis và Khuông Chí Lâm.

Rõ ràng, không chỉ Phương Đạt, mà ngay cả quản gia Trần cũng đã bị thay thế.

“Văn tiểu thư, mời đi theo tôi.” Quản gia mới lễ phép nói.

Vừa bước vào sảnh, một bóng dáng nhanh như cơn gió đã nhào tới.

“Ha ha, cuối cùng bạn cũng chịu xuất hiện rồi!” Cao Tiểu Văn nắm chặt tay Văn Đình Lệ. “Nửa tháng nay bạn bận gì thế? Mấy lần tụi mình rủ đi xem phim bạn đều từ chối. Hôm nay không giải thích rõ ràng thì đừng hòng thoát!”

“Đừng vội hỏi tội chứ.” Triệu Thanh La và Yến Trân Trân cười kéo hai người ra. “Ít nhất cũng để Văn Đình Lệ qua chào hỏi hiệu trưởng Tào đã.”

Văn Đình Lệ nhìn quanh đám đông, chỉ thấy hiệu trưởng Tào, nhưng không thấy Chu Tử Hà.

“Chu tiểu thư đâu?”

“Vừa vào phòng rửa tay rồi,” Triệu Thanh La nói, chỉ tay về phía đó. “Kìa, chị Tử Hà về rồi.”

Các cô gái ríu rít chạy đến trò chuyện cùng Chu Tử Hà. Dường như trong thời gian qua, mọi người rất thân thiết với cô ấy, ngay cả Yến Trân Trân vốn nhút nhát cũng liên tục gọi “Chị Tử Hà.”

Cao Tiểu Văn liếc thấy tấm giấy trong tay Chu Tử Hà, tò mò hỏi:

“Đó là gì vậy?”

Chu Tử Hà bình thản nắm tờ giấy trong lòng bàn tay: “Không có gì, chỉ là địa chỉ mà một người bạn cho thôi.”

Dù nói vậy, khuôn mặt cô thoáng ửng đỏ. Sau khi nói xong, cô chậm rãi bước tới gần Văn Đình Lệ, nhấc ly champagne uống một ngụm, rồi từ tốn cất tờ giấy vào túi xách.

Nhờ động tác chậm chạp ấy, Văn Đình Lệ kịp nhìn rõ dòng chữ trên tấm giấy:

“Mười phút nữa, gặp tôi tại thư phòng nhỏ cuối hành lang tầng hai, tòa nhà phía sau.”

Như có ai đó quất một roi mạnh vào đầu cô.

Cô nhận ra nét chữ ấy. Quá quen thuộc.

Trong khoảnh khắc, toàn thân cô lạnh toát, dạ dày quặn lại. Dòng chữ như bầy côn trùng bay loạn trước mắt, khiến cô không thể suy nghĩ rõ ràng. Lần đầu tiên trong đời, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, nhưng lại không thể nhấc nổi bước chân.

Cố gắng kìm nén cảm xúc, cô lặng lẽ quan sát Chu Tử Hà.

Chu Tử Hà dường như đang chìm trong suy tư nào đó, thi thoảng nở một nụ cười mơ màng, thậm chí khi hiệu trưởng Tào bắt chuyện, cô cũng chỉ đáp qua loa.

Chỉ vài phút sau, Chu Tử Hà viện cớ rời đi.

Văn Đình Lệ nhấp một ngụm champagne, rồi quả quyết bước theo.

Vừa đi được vài bước, cô đã bị Khuông Chí Lâm chặn lại.

“Văn tiểu thư,” anh nói, “phiền cô theo tôi một lát.”

“Tôi đang vội đi rửa tay, có chuyện gì thì để lát nữa tôi quay lại tìm anh.”

“Chuyện rất gấp. Hay thế này, nhà vệ sinh ở sảnh hơi đông, để tôi dẫn cô đến phòng Phong Vãn, vừa yên tĩnh, vừa tiện trao đổi.”

Trong vài câu ngắn ngủi ấy, Chu Tử Hà đã biến mất khỏi tầm mắt.

Văn Đình Lệ thấy lòng mình rối bời, cô bắt đầu nghi ngờ Khuông Chí Lâm cố tình ngăn cản mình.

Điều đó cũng hợp lý. Tấm giấy rõ ràng là nét chữ của Lục Thế Trừng. Anh hẹn Chu Tử Hà gặp ở “thư phòng nhỏ tòa nhà phía sau” trong mười phút. Ngay lúc đó, Khuông Chí Lâm lại xuất hiện, định đưa cô đi nơi khác.

Điều này chứng tỏ, Lục Thế Trừng không muốn bị ai làm phiền trong khoảng thời gian ấy.

Lựa chọn khôn ngoan nhất lúc này là giả vờ không biết gì, rồi cắt đứt mọi liên hệ với anh sau hôm nay.

Nhưng nếu Chu Tử Hà có âm mưu hại anh, thì mười phút sau có thể là thời khắc sinh tử của anh.

Dù thất vọng, cô cũng không thể làm ngơ.

Văn Đình Lệ đứng trước tình huống khó xử: Có nên trực tiếp nói với Khuông Chí Lâm rằng Chu Tử Hà là kẻ nguy hiểm? Nhưng cô không thể giải thích việc mình biết trước mối quan hệ giữa Chu Tử Hà và Bạch Long Bang. Nếu tiết lộ, rất có thể sẽ làm lộ thân phận của Lệ Thành Anh và đồng đội cô.

Cô nhanh chóng quyết định:

“Được thôi, nhưng tôi cần báo với mấy người bạn trước, để tránh họ tìm không thấy mà lo lắng. Ông chờ tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay.”

Nói xong, cô giả vờ quay lại tìm Cao Tiểu Văn và những người bạn, nhân lúc họ đang mải mê ăn uống và xem biểu diễn trong phòng nhạc, cô khéo léo chen vào nói vài câu rồi lẻn ra ngoài qua cửa sổ lớn, tiến vào khu vườn.

Lần trước, khi cô giả vờ bị trẹo chân để ở lại Lục gia, cô được quản gia Trần chăm sóc. Lúc đó, cô để ý thấy quản gia Trần đi qua bãi cỏ, vào khu nhà phía sau để lấy băng và khăn nóng. Nhìn qua cửa sổ, cô đoán phía đông có một cánh cửa bên hông.

Quả nhiên, bên cạnh cây chuối cảnh có một lối vào nhỏ, Văn Đình Lệ lặng lẽ lẻn vào khu nhà phía sau.

Ngay lúc này, Khuông Chí Lâm từ tiền sảnh chạy tới. Một người trong bóng tối bước ra xin chỉ thị:

“Khuông tiên sinh, có cần ngăn Văn tiểu thư lại không?”

Khuông Chí Lâm nhìn theo hướng Văn Đình Lệ biến mất, cười khổ:

“Không cần.”

Bên trong hành lang, Văn Đình Lệ nhanh chóng xác định phương hướng, rón rén bước lên cầu thang như một con mèo. Lối đi hoàn toàn vắng vẻ, ngay cả bóng dáng người hầu cũng không thấy. Cô lập tức hiểu, Lục Thế Trừng chắc chắn đã chuẩn bị từ trước.

Anh và Chu Tử Hà hẹn gặp riêng. Cô không thể không tò mò.

Chu Tử Hà làm mọi thứ quá cố ý, như thể muốn thu hút sự chú ý của cô. Nhưng cô muốn biết hơn cả là phản ứng của Lục Thế Trừng. Sau sự kiện ở bệnh viện, làm sao anh không nhận ra Chu Tử Hà có vấn đề?

Ý nghĩ ấy khiến cô vừa hồi hộp vừa căng thẳng, mồ hôi rịn đầy trán.

Đến tầng hai, cô men theo hành lang phía đông. Cuối hành lang chỉ có một cánh cửa. Hẳn đây là “thư phòng nhỏ” mà Lục Thế Trừng nhắc đến trong tấm giấy.

Nhưng khi nhìn kỹ, cô sững sờ.

Trên cánh cửa treo một tấm biển đề ba chữ: “Phong Vãn Các.”

Sao lại trùng hợp đến thế?

Khuông Chí Lâm vừa rồi cũng định đưa cô đến “Phong Vãn Các.”

Nếu cô tới, chẳng phải sẽ chạm mặt Lục Thế Trừng và Chu Tử Hà sao? Điều này chỉ có thể là do Lục Thế Trừng sắp đặt.

Trong tích tắc, cô hiểu ra mọi chuyện. Một cảm giác lẫn lộn giữa ngọt ngào và nhẹ nhõm dâng lên trong lòng.

Nín thở, cô lặng lẽ bước tới, đặt tay lên chốt cửa.

Đúng lúc này, một tiếng động trầm đục vọng ra từ trong phòng. Cô giật mình, đẩy mạnh cửa vào.

Cửa không khóa, cảnh tượng bên trong khiến cô chết lặng.

Trên sàn là Chu Tử Hà, dáng vẻ vô cùng thảm hại.

Lục Thế Trừng quỳ một gối, tay cầm súng chĩa thẳng vào sau gáy Chu Tử Hà.

Chu Tử Hà cố gắng chống cự, giọng run rẩy:

“Anh cố tình giăng bẫy để tôi lộ mặt? Hãy nghe tôi giải thích! Vì mẹ tôi và mẹ anh từng là bạn thân, xin hãy cho tôi nói vài câu!”

Chỉ nghe một tiếng “cạch,” Lục Thế Trừng không hề dao động, lạnh lùng lên đạn.

Chu Tử Hà nhắm mắt hét lên, nhưng khi nghe thấy tiếng động ở cửa, cô gắng gượng ngẩng đầu, phát hiện Văn Đình Lệ đang đứng đó.

Thay vì xấu hổ hay bối rối, cô lại như tìm được cứu tinh:

“Cuối cùng cô cũng tới! Mau, cứu tôi! Anh ấy định giết tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK