• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đó, Văn Đình Lệ ngủ một giấc thật ngon.

Sáng hôm sau, cô thức dậy với cảm giác cơ thể nhẹ nhõm.

Kỳ thi lớn đã kết thúc, kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu. Từ hôm nay, cô không cần đến trường, cũng chẳng phải ôn bài nữa, chỉ việc chờ kết quả được công bố. Sáng nay, sau khi ăn sáng, cô vui vẻ dẫn bé Tiểu Đào ra công viên gần bệnh viện chơi suốt cả buổi sáng. Những ngày sau đó, cô cũng tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã.

Tuy nhiên, trong lòng Văn Đình Lệ vẫn không thể yên ổn. Vụ nhà họ Kiều giở trò, khiến chi phí y tế như một ngọn núi đè lên vai cô. Dự án phim Nam Quốc Giai Nhân của Hoàng Viễn Sơn đến tháng sau mới bắt đầu, và tiền thù lao chỉ được thanh toán sau khi quay xong. Đúng như câu “nước xa không cứu được lửa gần,” mỗi sáng tỉnh dậy, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô là phải kiếm tiền bằng mọi cách.

Vốn dĩ cô không mấy hứng thú với cuộc thi sắc đẹp, nhưng lần này, cô không còn do dự. Một hôm, khi đọc báo thấy cuộc thi của hai hãng bách hóa lớn là  và Dật Phi Lâm đã được khởi động trở lại, cô lập tức đến đăng ký tham gia tại  Bách Hóa Hân Hân.

Tuy nhiên, Hoàng Viễn Sơn phản đối kịch liệt việc cô tham gia cuộc thi, vì sợ trùng lịch với lịch quay phim mới.

“Chị Hoàng, đây không phải là cuộc thi bình thường.” Văn Đình Lệ đẩy một chồng báo mới ra trước mặt Hoàng Viễn Sơn, giải thích: “Hai bên đối đầu là tiểu thư Đổng Thấm Phương, con gái của một hãng bách hóa lâu đời, và thiếu gia nhà họ Cao, mới gia nhập lĩnh vực này. Cả phố xá đều chờ xem cuộc cạnh tranh này. Nếu em có thể tỏa sáng trong cuộc thi, thì chắc chắn sau này sẽ thu hút nhiều người quan tâm đến bộ phim em đóng hơn. Như vậy, chẳng phải tiết kiệm được một khoản lớn cho quảng bá sao?”

Hoàng Viễn Sơn chớp mắt, cảm thấy cô nói cũng có lý. Hơn nữa, cô biết Văn Đình Lệ đang cần tiền gấp, trong khi bản thân cũng đang mắc kẹt với hai dự án phim lớn, không giúp được gì. Suy nghĩ hồi lâu, cô không tìm được lý do nào hợp lý để ngăn cản, đành để cô ấy làm theo ý mình.


Bận rộn mấy ngày liền, sáng thứ bảy, Văn Đình Lệ đến bưu điện gọi điện cho hiệu trưởng Tào và Lệ Thành Anh.

Cô muốn trả lại số tiền pháp lạng mà hiệu trưởng Tào đã đưa, đồng thời cảm ơn Lệ Thành Anh. Nếu không có sự sắp xếp ngầm của cô ấy, Hoàng Viễn Sơn sẽ không thể tìm được luật sư Lưu Á Kiều nhanh như vậy.

Cú điện thoại đầu tiên gọi đến nhà hiệu trưởng Tào, nhưng bà ấy không có ở nhà. Người quản lý điện thoại nói rằng bà đang bận tiếp một người bạn cũ từ Thiên Tân đến chơi, phải đến tối mới về.

Tiếp đó, cô gọi cho Lệ Thành Anh, nhưng người bắt máy là một phụ nữ lạ. Nghe giọng cô, người phụ nữ lạnh lùng nói:
“Tôi đã nói là không đặt sữa bò, đừng gọi nữa!” rồi “cạch” một tiếng, dập máy.

Văn Đình Lệ ngẩn người, ngồi đờ đẫn trong bưu điện một lúc, sau đó vội vã về bệnh viện hỏi thăm tình hình từ y tá trưởng Lưu.

Không ngờ y tá trưởng Lưu cũng xin nghỉ bệnh từ sáng sớm. Lòng cô nặng trĩu, càng nghĩ càng thấy có chuyện không ổn.

Cô gọi đến văn phòng luật sư Thự Quang.

“Luật sư Bao đi công tác ngoài tỉnh rồi, phải vài ngày nữa mới về.” Lưu Á Kiều nói qua điện thoại. “Lệ à, em có việc gấp sao?”

Văn Đình Lệ cầm ống nghe, ngập ngừng không biết Lưu Á Kiều có biết về Lệ Thành Anh hay không, cuối cùng chỉ cười nói:
“Không có gì, em muốn hỏi luật sư Bao chút chuyện về hợp đồng thôi. Chị Lưu, chị bận đi nhé.”

Cúp máy, lòng cô càng thêm rối ren. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân giống như một con diều đứt dây, không tìm được phương hướng.

Ra khỏi bưu điện, cô nhìn dòng người trên phố, đầu óc trống rỗng. Cô biết, lúc này tuyệt đối không thể đi tìm Lệ Thành Anh. Nếu bên đó thực sự có chuyện, hành động của cô chỉ càng khiến mọi thứ tệ hơn. Việc duy nhất cô có thể làm là chờ đợi họ liên lạc với mình trước.


Buổi trưa, sau khi ăn cơm, Triệu Thanh La và Yến Trân Trân đến tìm cô.

Họ mang đến nhiều đồ ăn và ở lại chơi với Tiểu Đào một lúc. Thấy thời gian còn sớm, cả ba quyết định rủ nhau đi mua sách.

Đây là lần đầu tiên kể từ kỳ nghỉ hè mà cô cùng bạn bè hẹn hò. Văn Đình Lệ vui vẻ đồng ý. Bé Tiểu Đào đòi theo chị, thế là cả ba dẫn theo cô bé, bắt xe đến khu đại học Hỗ Giang. Khu vực này không chỉ có hiệu sách Đại Nghiệp với bộ sưu tập phong phú, mà còn có một quán cà phê nổi tiếng với hương vị tuyệt hảo.

Sau khi chọn xong sách, đã hơn bốn giờ chiều, mấy cô gái cùng nhau vào quán cà phê đối diện Đại học Hỗ Giang, vừa ăn điểm tâm vừa nhìn ngắm đường phố qua ô cửa kính.

Đối diện chính là khuôn viên của Đại học Hỗ Giang.

“Thật mong ngày mai có điểm luôn,” Triệu Thanh La buông một tiếng thở dài đầy căng thẳng. “Tôi cũng chẳng kén chọn gì, Hỗ Giang hay Thánh John gì cũng được, trường nào nhận là tôi đi trường đó.”

“Thật không biết xấu hổ,” Yến Trân Trân trêu chọc, trong lúc bận rộn mở chai nước ngọt cho Tiểu Đào. “Này, Văn Đình Lệ, bạn đang nhìn gì mà nhập tâm thế?”

Văn Đình Lệ vẫn đang lo lắng về chuyện của Lệ Thành Anh, lật qua lật lại tờ báo, may mắn không thấy tin tức nào về ám sát hay hành hung. Nghe câu hỏi, cô lơ đãng đáp: “Tôi xem có mục nào đăng tin tuyển gia sư hay công việc thời vụ không.”

“Bạn định tìm việc làm à? Chẳng phải sắp bắt đầu thi chọn hoa khôi rồi sao?”

“Tiền thưởng thì phải đợi thi xong mới nhận được, mà tôi cũng đâu dám chắc mình sẽ đoạt giải. Nhà cửa thì chả còn bao nhiêu tích lũy, tôi phải dành dụm để có tiền học đại học chứ.”

Triệu Thanh La nghe vậy hơi sững lại, thốt lên: “Đến nước này mà bạn vẫn giữ lòng tự trọng, chúng tôi muốn cho bạn vay mà bạn cương quyết không nhận.”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên: “Văn tiểu thư, cần gì phải khổ sở như vậy?”

Cả bọn ngẩng lên nhìn, thấy hai người ăn mặc lịch sự bước vào quán. Người đàn ông là Cao Đại Công tử – Cao Đình Tân của công ty bách hóa Dật Phi Lâm, còn người phụ nữ đi cùng chính là Cao Tiểu Văn.

“Lần trước ở Lục công quán, Cao mỗ mời Văn tiểu thư tham gia cuộc thi hoa khôi của Dật Phi Lâm, nhưng tiểu thư cương quyết từ chối. Lúc ấy tôi cứ nghĩ bên Đổng gia đưa ra thù lao hậu hĩnh hơn, nhưng nghe cô nói thì hóa ra không phải.” Cao Đình Tân thản nhiên ngồi xuống bàn bên cạnh, cười lớn: “Cao mỗ là người thẳng thắn, chỉ cần tiểu thư đồng ý tham gia thi bên Dật Phi Lâm, tôi sẵn sàng ứng trước cho cô một khoản tiền lớn, thế nào?”

Cao Tiểu Văn bĩu môi cười nhạt: “Là em không cho Văn Đình Lệ đăng ký thi bên anh. Cuộc thi ‘Hoa Khôi Hỗ Giang’ của chị Đổng Thấm Phương không chỉ nhằm nâng cao vị thế phụ nữ, mà còn hứa trích một phần lợi nhuận làm từ thiện sau cuộc thi. Đâu giống anh, suốt ngày chỉ nhắc đến ‘mỹ nhân’. Với lại, Thượng Hải đầy người đẹp, sao cứ nhắm vào Văn Đình Lệ làm gì?”

“Chỉ cần cái danh hiệu ‘Hoa khôi Nữ Trung học Vụ Thực’ là đủ rồi,” Cao Đình Tân liếc em gái với vẻ chán ghét. “Nếu tôi gom hết các hoa khôi danh tiếng từ các trường lớn ở Thượng Hải tham gia thi, thì chắc chắn sẽ thu hút đông đảo các công tử và quý nhân tới xem, điều mà em không hiểu được đâu.”

“Đúng là em không hiểu,” Cao Tiểu Văn nháy mắt trêu ghẹo đám Văn Đình Lệ. “Cũng không thèm hiểu. Nhưng em biết, hai cuộc thi này đa phần nữ sinh đều chọn thi ở bên Đổng tiểu thư. Sáng nay đọc báo, em thấy các công ty mỹ phẩm, sữa bò, hàng may mặc đều sắp quảng cáo bên cuộc thi của Đổng gia rồi. Anh trai à, chưa khai chiến mà anh đã thua chắc rồi.”

Cao Đình Tân không tỏ vẻ tức giận, chỉ cười khẩy rồi cốc trán em gái một cái: “Em vì tức cha không chia cổ phần Dật Phi Lâm cho mình mà muốn anh thất bại, nhưng anh có thí sinh sẵn rồi. Một đại mỹ nhân mới đến, bảo đảm đủ sức lấn át các hoa khôi. Chưa thi mà đã thắng, chờ xem đi.”

Mọi người tò mò không biết “đại mỹ nhân” mà Cao Đình Tân nói tới là ai. Bất chợt, anh ta đứng lên như thấy ai đó, vội nói: “Các tiểu thư, cáo từ. Bữa này để tôi mời.”

Nói xong, rút ra một tờ tiền đặt lên bàn, rồi vội vàng bước ra ngoài.

Chỉ thấy từ cổng trường Đại học Hỗ Giang, một nhóm người bước ra. Văn Đình Lệ ngay lập tức nhận ra Lục Thế Trừng trong nhóm. Có vẻ anh tới đây để xử lý việc gì, xung quanh còn có mấy vị lớn tuổi đi cùng.

Yến Trân Trân ngạc nhiên: “Lục công tử đến Đại học Hỗ Giang làm gì thế?”

“Các bạn không biết sao? Hỗ Giang là nửa ngôi trường mẹ của Lục Thế Trừng.” Cao Tiểu Văn nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bật cười: “Dù các bạn có ‘bế quan tỏa cảng’, cũng phải biết lý lịch vị đại cổ đông chứ. Năm cuối đại học, Lục Thế Trừng từng học ở khoa Kinh tế của Hỗ Giang.”

Văn Đình Lệ im lặng uống nước, trong lòng tự hỏi làm học sinh thì ai dám tùy tiện dò hỏi chuyện của các cổ đông lớn.

“Một lũ nhát gan, muốn biết gì cứ hỏi tôi là được rồi. Tôi thì chẳng sợ trời, chẳng sợ đất. Hồi đó vì sao anh ấy chuyển đến Hỗ Giang, tôi kể một câu chuyện là các cô sẽ hiểu ngay. Lục Thế Trừng hồi bốn tuổi—”

Năm ấy, nhà họ Lục tiếp đón vài vị khách, trong đó có một người là giáo sư khoa Kinh tế của Đại học Công Lập Nam Dương, tên là Ngô Tinh Vân. Ông nổi tiếng trong giới học thuật và tài chính ở địa phương. Nghe nói Lục Thế Trừng thông minh vượt trội, ban đầu ông chỉ nghĩ đó là lời tâng bốc để lấy lòng nhà họ Lục. Ai ngờ có lần ở nhà họ Lục, cậu bé Lục Thế Trừng ôm một bàn cờ nhỏ đến tìm ông đòi chơi cờ. Ban đầu Ngô Tinh Vân chỉ chơi qua loa, nhưng không ngờ Lục Thế Trừng đánh cờ rất bài bản, suýt nữa ông còn không giữ được thế thượng phong.

Ông nhận thấy Lục Thế Trừng là nhân tài hiếm có, liền tuyên bố muốn nhận cậu làm đệ tử. Trong mắt người khác, đây là cơ hội vô giá, bởi kiến thức uyên thâm của Ngô Tinh Vân là điều bao người mơ ước. Nhưng Lục Thế Trừng lại lắc đầu nguầy nguậy, vừa lắc vừa nói: “Không muốn, không muốn, không muốn.”

Bà Lục hỏi con trai lý do từ chối, vừa nghe Lục Thế Trừng trả lời, khách khứa liền bật cười. Hóa ra cậu bé vẫn còn giận Ngô Tinh Vân vì ban đầu không coi trọng mình.

“Đây là một giai thoại rất nổi tiếng về nhà họ Lục,” Cao Tiểu Văn chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, “Bây giờ đến vùng Nam Dương hỏi thăm, chắc hẳn vẫn có nhiều người còn nhớ. Chỉ tiếc là ông cụ Lục không mấy thân thiết với đại phòng. Ngày Lục Thế Trừng bái sư, ông cụ cũng không xuất hiện, nếu không buổi lễ đã náo nhiệt hơn nhiều.”

“Tại sao không thân thiết? Vì bà thiếp Nam Dương đó sao?”

“Đó chỉ là một lý do.” Cao Tiểu Văn hạ giọng, “Nguyên nhân khác là cụ Lục không thích mẹ của Lục Thế Trừng. Ông cho rằng bà con dâu cả này quá mạnh mẽ, không yên phận. Dù đã gả vào nhà họ Lục, bà vẫn khăng khăng muốn quay về nước mở nhà máy dược phẩm. Sau này, cả gia đình ba người họ bị bắt cóc ở Kolobaba, thuộc địa Hà Lan. Cụ Lục khẳng định rằng đó là do bà Lục muốn tham quan nhà máy dược phẩm của nước ngoài nên mới xảy ra bi kịch. Ông căm hận bà con dâu này đến mức suýt không cho chôn cất bà trong lăng mộ gia tộc. Còn nữa, các bạn thấy Lục Thế Trừng có phải đẹp hơn đàn ông bình thường không? Đó là vì anh ấy giống mẹ mình. Nghe nói mỗi lần cụ Lục nhìn thấy cháu nội là lại nhớ đến bà con dâu mà ông ghét cay ghét đắng, nên mối quan hệ ông cháu lạnh nhạt như thế.”

Không, không đúng. Văn Đình Lệ lặng lẽ nhớ lại lời của bà Lưu trong dinh thự nhà họ Lục. Chắc chắn còn có sự khiêu khích từ nhị gia và tam gia nhà họ Lục. Dù sao sau khi đại gia qua đời, người duy nhất còn đủ tư cách thừa kế khối tài sản khổng lồ chính là Lục Thế Trừng. Nếu Lục Thế Trừng không trở thành “kẻ câm,” liệu anh ấy có thể sống đến tuổi trưởng thành hay không vẫn khó nói.

“Sau khi xảy ra chuyện, giáo sư Ngô Tinh Vân thường đến nhà họ Lục thăm Lục Thế Trừng với tư cách sư phụ. Vài năm sau, ông bắt đầu dạy Lục Thế Trừng học toán. Môn sinh của ông ai cũng sớm được vào đại học. Lục Thế Trừng cũng không ngoại lệ, mười lăm tuổi đã đỗ vào Đại học Công Lập Nam Dương, ngành Kinh tế. Nghe nói anh ấy đứng đầu khoa, học ba năm thì vì ‘một vài lý do’ mà chuyển đến Thượng Hải. Ngô Tinh Vân đã giúp liên hệ với trường cũ của ông, Đại học Hỗ Giang, để Lục Thế Trừng chuyển đến học, vừa học vừa quản lý công việc kinh doanh. Một năm trước, anh ấy đã tốt nghiệp.”

Cuối cùng, Cao Tiểu Văn từ tốn nói: “Anh trai tôi thường đùa rằng khả năng dùng người của Lục Thế Trừng quả là đáng kinh ngạc—Nam Dương có Ngô Tinh Vân, Thượng Hải có Khuông Chí Lâm, hai người này đều là kỳ tài hiếm thấy trong kinh doanh. Khuông Chí Lâm thì không nói, ông vốn là tâm phúc của đại gia nhà họ Lục. Ngô Tinh Vân lại là người do chính Lục Thế Trừng thu phục. Khi đó anh ấy mới bao nhiêu tuổi, mà đã khiến một người tài như vậy chịu làm việc cho mình. Vậy nên chuyện hai năm trước, anh ấy lặng lẽ giành lại quyền quản lý nhà họ Lục, chẳng có gì là lạ cả—Hả?”

Cô kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lục Thế Trừng không phải đồng ý ăn tối với anh tôi rồi chứ? Không được, tôi phải ra nghe xem họ nói gì—Các bạn còn nhớ tôi nói ở Tinh Lạc Tư hôm đó muốn lập một công ty sản xuất mỹ phẩm không? Văn kiện tôi đã chuẩn bị xong, chỉ còn tìm thêm vài cổ đông nữa. Các bạn đợi tin vui của tôi nhé.”

“Khoan đã, anh trai bạn tìm Lục tiên sinh làm gì?”

“Chẳng phải vì dự án khai trương khu giải trí mới dưới tên Dật Phi Lâm sao. Anh ấy đã thuyết phục Mạnh Kỳ Quang đầu tư, giờ lại thử thuyết phục Lục Thế Trừng góp vốn. Nhưng vì Lục Thế Trừng không đồng ý chỉ chiếm hai cổ phần nên vẫn chưa thành công. Kỳ lạ thay, Bạch Long Bang cũng có hứng thú với dự án khu giải trí này. Cách đây không lâu, bang chủ Tào đột nhiên tìm đến anh tôi đòi đầu tư. Trước đây Bạch Long Bang tham gia làm ăn của người khác chỉ ký giấy khống, lần này bang chủ Tào lại mang theo một thùng tiền mặt. Anh tôi không muốn dính líu đến Bạch Long Bang nên không nhận, nhưng lại lo bọn họ sẽ nhòm ngó cổ phần còn lại. Vì thế, anh ấy cuống cuồng đi thuyết phục Lục Thế Trừng.”

Văn Đình Lệ bỗng động tâm. Hôm đó khi Khâu Lăng Vân dẫn người đến Tinh Lạc Tư gây sự, hắn từng nói bang chủ của họ sẽ tiếp đãi một vị khách quý đến từ Bắc Bình.

Vị khách quý này, liệu có phải chính là người đầu tư lần này? Người này rốt cuộc là ai mà có thể dễ dàng xuất ra một số tiền lớn như vậy, lại còn thần bí đến thế.

Trong khi nói chuyện, Cao Tiểu Văn đã vội vã bước ra ngoài. Vì đi quá nhanh, cô vô tình va phải một bà lão đang bước vào tiệm.

Thật kỳ lạ, khách của quán cà phê kiểu Tây phần lớn là thanh niên, hiếm thấy người lớn tuổi. Bà lão khom lưng chậm rãi đi như đang tìm kiếm ai đó.

Khi bà ta đi qua bàn, Văn Đình Lệ cảm thấy mắt cá chân mình bị thứ gì đó chạm nhẹ. Nhìn xuống, cô thấy một mảnh giấy kẹo không đáng chú ý rơi dưới chân. Linh tính mách bảo điều bất thường, cô nhân lúc không ai để ý, nhặt mảnh giấy lên.

【3895-893, Bình.】

Lòng Văn Đình Lệ đập mạnh. “Bình” là ám hiệu của Lệ Thành Anh. Cô ngẩng đầu, bà lão đã ra khỏi quán.

Đảo mắt tìm quanh, cô thấy trước quầy có điện thoại. Bảo Yến Trân Trân và Triệu Thanh La trông giúp Tiểu Đào, cô bước tới gọi điện.

Khi kết nối, đầu dây vang lên: “A lô, tôi là—”

“Tiểu Văn, cô đừng nói gì, nghe tôi nói.” Đó chính là giọng của Lệ Thành Anh. “Tam gia nhà họ Lục đã đến Thượng Hải. Hai ngày trước, bọn họ cùng người của Bạch Long Bang đâm trọng thương hai đồng đội của chúng ta.”

Trái tim Văn Đình Lệ như nhảy lên tận cổ.

“Bạch Long Bang luôn muốn hợp tác với nhà họ Lục để làm ăn ở Nam Dương. Nhưng nhà họ Lục nghiêm cấm con cháu dây dưa với bang phái. Lục Khắc Kiệm chắc muốn giành lại quyền quản lý nhà họ Lục, nên mới phá bỏ gia quy liên minh với Tào Chấn Nguyên. Hai người bọn họ kết hợp, thế cục sẽ cực kỳ bất lợi cho chúng ta. Hiện giờ chỉ có một người có thể phá vỡ cục diện này, đó là Lục Thế Trừng. Còn cuộc đối đầu giữa Bách Hóa Hân Hân và Dật Phi Lâm chính là cơ hội tốt nhất.”

Văn Đình Lệ cố kiềm chế không đặt câu hỏi.

“Lục Thế Trừng hiểu rõ điểm yếu của tam thúc mình hơn bất kỳ ai. Thay vì đề phòng Bạch Long Bang và Lục Khắc Kiệm ngày đêm, chúng ta nên mượn tay Lục Thế Trừng để phá vỡ liên minh của hai người bọn họ,” Lệ Thành Anh nói rõ kế hoạch.

Tam gia họ Lục và Tào Chấn Nguyên đã để mắt đến việc làm ăn của nhà họ Cao, chắc chắn sẽ ủng hộ Dật Phi Lâm trong cuộc thi để lấy lòng Cao Đình Tân. Cao Đình Tân không muốn bị Bạch Long Bang khống chế nên vội vã tìm đến Lục Thế Trừng.

Khi Lục Thế Trừng biết tam thúc mình có dính líu, chắc chắn sẽ tìm cách gây bất hòa giữa Tào Chấn Nguyên và Lục Khắc Kiệm. Tào Chấn Nguyên là người thâm độc, đa nghi, nếu xuất hiện rạn nứt, ông ta sẽ không còn trung thành nghe theo Lục tam gia nữa.

Như vậy, cái gọi là “liên minh” giữa Bạch Long Bang và tam gia nhà họ Lục sẽ tự sụp đổ, tạo cơ hội cho Lệ Thành Anh bố trí mai phục cả hai bên.

Vấn đề là không thể đoán trước Lục Thế Trừng sẽ hành động thế nào. Với phong cách của Lục tam gia, nếu kế hoạch thất bại, ông ta sẽ lập tức rời Thượng Hải. Thế lực của ông hiện giờ tập trung ở Bắc Bình. Một khi ông ta rút lui, việc bố trí của họ sẽ gặp khó khăn, nên thời gian và cơ hội dành cho Lệ Thành Anh không còn nhiều.

Sau khi nghe toàn bộ kế hoạch, Văn Đình Lệ vô thức quay đầu nhìn bóng người phía bên kia đường. Cô đã hiểu rõ: trong chuyện này, cô và Lục Thế Trừng thực ra đứng cùng một chiến tuyến.

Chỉ là anh hành động công khai, còn cô lặng lẽ trong bóng tối.

Kẻ thù chung của họ đều là Lục tam gia và Bạch Long Bang.

Điều này khiến cô không còn mâu thuẫn như lần trước.

Huống hồ, Lệ Thành Anh khi tìm đến cô còn không dám lộ diện, chắc hẳn hoặc là bị thương, hoặc là phải dùng cách này để cắt đuôi kẻ theo dõi.

Dù vậy, Lệ Thành Anh không hề nhắc đến tình cảnh của mình, rõ ràng không muốn dùng điều đó để tác động đến quyết định của cô.

Đến giờ, Văn Đình Lệ đã hiểu vì sao viện trưởng Đặng lại coi trọng Lệ Thành Anh đến vậy, và vì sao cả luật sư nổi tiếng Bao Á Minh cũng sẵn lòng làm “thuộc hạ” của cô. Lệ Thành Anh không chỉ có tài năng xuất chúng mà còn có tấm lòng bao dung, thấu hiểu.

Nhưng giờ đây, người kế nghiệp xuất sắc này cũng đang đối mặt với khó khăn mà viện trưởng Đặng từng gặp phải. Văn Đình Lệ thầm siết chặt lòng, quả quyết nói: “Vâng.”

Cô nắm chặt ống nghe, như thể làm vậy sẽ truyền tải được sự kiên định của mình đến Lệ Thành Anh.

Lệ Thành Anh im lặng hồi lâu rồi nói: “Còn một việc cô cần cảnh giác trước. Theo tin từ đồng đội ở Thiên Tân, mấy ngày trước, Tào Chấn Nguyên đích thân đến đó, chắc hẳn có sắp đặt gì. Kết hợp với việc Dật Phi Lâm gần đây rầm rộ tổ chức cuộc thi sắc đẹp, cô nên để ý những phụ nữ mới đến từ Thiên Tân. Bạch Long Bang có cách riêng để ép buộc người khác. Dựa vào phong cách trước đây của Tào Chấn Nguyên, rất có thể ông ta sẽ phái người tiếp cận Lục Thế Trừng.”

“Ý chị là, người phụ nữ đó sẽ tham gia cuộc thi sắc đẹp?” Văn Đình Lệ che ống nghe, nhỏ giọng hỏi.

“Chúng tôi chưa xác định rõ tình hình cụ thể. Cô có thể nhắc nhở Lục Thế Trừng cẩn thận, nhưng không được để lộ lập trường của mình. Nếu có việc gì, hãy gọi số này…”

Văn Đình Lệ bồn chồn quay lại bàn, lúc này Cao Tiểu Văn đã quay lại, giày cao gót gõ lách cách trên sàn.

“Lục Thế Trừng đồng ý ăn tối với anh trai tôi rồi. Tôi cũng phải tranh thủ cơ hội này để giới thiệu công ty mỹ phẩm của mình. Các bạn có muốn đi cùng không?”

Văn Đình Lệ vội đáp: “Được. Tôi nghĩ, Lục công tử là cựu sinh viên của Đại học Hỗ Giang, cũng là cựu học sinh danh tiếng. Nếu lát nữa anh ấy vui vẻ, không biết có thể giúp chúng ta viết vài lá thư giới thiệu không?”

Yến Trân Trân đang bận giành viên kẹo sô cô la hình tròn với Tiểu Đào, nghe vậy liền đập bàn: “Phải nói là bạn nhanh trí! Nếu điểm số của chúng ta chỉ vừa đủ, có thư giới thiệu của cựu sinh viên danh tiếng, ít nhiều cũng gây được ấn tượng tốt. Chỉ là không biết Lục công tử có chịu giúp không.”

Cả nhóm phấn khởi ra ngoài. Cao Tiểu Văn kéo Văn Đình Lệ cùng đi lên chào hỏi: “Đây là bạn học của tôi, Lục tiên sinh chắc từng gặp rồi.”

Lục Thế Trừng nhìn Văn Đình Lệ một lúc mà không phản ứng.

Anh đang nghĩ tại sao mình cứ gặp Văn Đình Lệ hết lần này đến lần khác.

Văn Đình Lệ lại tươi cười: “Trùng hợp quá, Lục tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau.”

Lục Thế Trừng cúi đầu, chú ý thấy cô còn dắt theo một bé gái.

Đứa bé này nhiều lắm chỉ ba tuổi, trông giống như một quả bí đỏ nhỏ.

“Ồ, quên giới thiệu, đây là em gái tôi, Tiểu Đào. Tiểu Đào, mau chào Lục tiên sinh và Cao tiên sinh đi.” Văn Đình Lệ nói.

Tiểu Đào nấp sau lưng chị, vẻ mặt đầy cảnh giác, nhìn Cao Đình Tân rồi lại nhìn Lục Thế Trừng. Có lẽ cảm thấy Lục Thế Trừng hiền lành hơn, bé cúi đầu lễ phép: “Lục tiên sinh chào.”

Cao Đình Tân kêu lên: “Này, nhóc con, sao không chào tôi? Tôi thiếu mắt hay thiếu tai à?”

Mọi người cười ầm lên.

Lục Thế Trừng ngồi xổm xuống, nghiêm túc bắt tay với Tiểu Đào, sau đó mới đứng dậy.

Tiểu Đào hiếm khi gặp người nào chào hỏi mình như người lớn, lập tức phấn khích nhìn chị mình, giơ tay chỉ Lục Thế Trừng.

Văn Đình Lệ cười, nắm tay em gái hạ xuống: “Lục tiên sinh lịch sự như vậy, Tiểu Đào của chúng ta cũng phải lễ phép. Nào, chào Cao tiên sinh đi.”

“Dao tiên sinh chào,” Tiểu Đào ngọng nghịu gọi “Cao” thành “Dao,” khiến cả nhóm lại phá lên cười.

“Đã vậy các quý cô có hứng thú đi cùng, chúng ta xuất phát thôi.” Cao Đình Tân hào hứng nói. “Nơi đó không xa, ngay tại Khách sạn Phú Xuân.”

Đột nhiên anh khựng lại: “Tiểu Văn, xe của em đâu?”

“Không lái, hôm nay em đi xe anh đấy.”

“Chết rồi—” Cao Đình Tân lúng túng. Tiểu Văn mang theo ba bạn học, cộng thêm Tiểu Đào là bốn người, một chiếc xe không chở nổi. Nếu gọi xe từ gara, ít nhất cũng mất nửa tiếng. Lục Thế Trừng là khách quý, sao có thể để anh đợi bên đường.

Bỏ lại hai người bên lề đường chờ taxi thì dễ, nhưng làm vậy thật không ga lăng.

Cao Tiểu Văn chớp thời cơ kéo tay Văn Đình Lệ: “Hay chúng ta đi xe của Lục tiên sinh? Không biết có làm phiền anh không?” Cô dịu dàng hỏi, ra vẻ quý phái.

Lục Thế Trừng quay lại nhìn tình hình, gật đầu không chút ngần ngại.

“Tôi biết ngay, Lục tiên sinh là người dễ gần nhất mà.” Cao Tiểu Văn vui mừng kéo Văn Đình Lệ lên xe. Cao Đình Tân nhìn thấy rõ em gái và bạn mình đang tính toán, chắc chắn họ muốn nhân cơ hội này thuyết phục Lục Thế Trừng đầu tư vào công ty mỹ phẩm của cô.

Văn Đình Lệ biết ý, không muốn chen vào xe Cao Đình Tân, bèn nói: “Cao tiên sinh, các vị cứ đi trước. Tôi và Tiểu Đào sẽ đợi xe từ hãng xe đến đón.” Vừa nói, cô vừa cúi xuống lau tay cho em gái bằng chiếc khăn tay.

Lục Thế Trừng nhìn thấy tình cảnh đó, không nói gì, chỉ xuống xe, mở cửa phía cô.

Văn Đình Lệ vội xua tay: “Cảm ơn Lục tiên sinh, nhưng chúng tôi đợi một chút cũng không sao. Tôi sợ đồ ăn vặt trên người Tiểu Đào sẽ làm bẩn xe của tiên sinh.”

Cô cố ý chờ một lát nhưng không nghe thấy Lục Thế Trừng đáp lại. Ngước mắt lên, cô bắt gặp ánh nhìn trầm ngâm của anh. Ánh mắt ấy mang theo chút dò xét, đây là lần đầu tiên Lục Thế Trừng lộ ra biểu cảm như vậy.

Lòng Văn Đình Lệ chợt run lên. Vừa rồi, để tránh phải ngồi chung xe với Cao Đình Tân, cô cố tình bóp nát viên kẹo sô cô la của Tiểu Đào. Cô nghĩ rằng Lục Thế Trừng sẽ không chú ý đến hành động nhỏ nhặt đó, nhưng rõ ràng anh đã nhìn thấu mọi việc. Dẫu vậy, anh không vạch trần cô, còn khéo léo giữ thể diện cho cô trước mọi người.

Cô mím môi, khẽ nở nụ cười. Khi ngẩng lên lần nữa, Lục Thế Trừng đã trở lại với vẻ lãnh đạm thường ngày, như thể mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Anh bình tĩnh chỉ tay về phía bảng quảng cáo của hãng xe bên đường, ý bảo nếu cô không muốn ngồi xe anh, anh có thể gọi xe giúp.

Văn Đình Lệ lập tức bế Tiểu Đào lên xe: “Vậy thì cảm ơn Lục tiên sinh.”

Lần này đến lượt Cao Đình Tân bối rối. Lục Thế Trừng vốn kỹ tính, vậy mà không hề tỏ ra để ý những chuyện nhỏ nhặt này. Cao Đình Tân gãi gãi tay, nói: “Được rồi, vậy chúng ta xuất phát thôi.”

Trong xe, Văn Đình Lệ tỏ ra bận rộn dỗ dành Tiểu Đào, nhưng ánh mắt cô vẫn dán chặt vào Lục Thế Trừng ở ghế trước.

Nhiệm vụ đầu tiên Lệ Thành Anh giao cho cô là “vô tình” tiết lộ cho Lục Thế Trừng rằng tam gia nhà họ Lục đã âm thầm quay về Thượng Hải. Tam gia chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng, lần này lại có sự giúp đỡ của Bạch Long Bang, nên kế hoạch của họ diễn ra rất suôn sẻ. Xem tình hình, có vẻ Lục Thế Trừng chưa hay biết gì.

Nếu không nhờ Lệ Thành Anh và đồng đội cài cắm người từ Bắc Bình một tháng trước, họ cũng không thể biết được tin này. Tin tức bị che giấu càng lâu, họ càng khó mượn tay Lục Thế Trừng đối phó tam gia, nên phải sớm có người để lộ thông tin này.

Nhưng làm thế nào để “vô tình” nói ra mà không khiến Lục Thế Trừng nghi ngờ?

Từ ghế trước vọng lại vài tiếng lật giấy. Lục Thế Trừng chăm chú đọc tài liệu về dự án xây dựng khu giải trí Dật Phi Lâm mà Cao Đình Tân vừa đưa.

Văn Đình Lệ chống cằm nhìn nghiêng khuôn mặt Lục Thế Trừng.

Anh đọc tài liệu tập trung đến mức cô không dám ngắt lời.

Không ngờ, tiếng lật giấy lại thu hút sự chú ý của Tiểu Đào. Bé ngồi sau lặng lẽ quan sát một hồi, rồi ngước mặt hỏi: “Chị ơi, Lục tiên sinh… đang ôn thi đại học à?”

Văn Đình Lệ bật cười, vội giả vờ bịt miệng em gái: “Lục tiên sinh không cần thi đại học nữa, anh ấy tốt nghiệp rồi.”

Tiểu Đào tròn mắt nhìn chằm chằm vào gáy Lục Thế Trừng, ngờ vực nói một cái tên: “Bác sĩ Thang!”

Văn Đình Lệ suýt bật cười thành tiếng. Tiểu Đào quen biết vài người tốt nghiệp đại học tại bệnh viện Từ Tâm, trong đó có bác sĩ Thompson, người mà bé hay gọi là “Bác sĩ Thang.” Tiểu Đào thắc mắc vì sao cùng tốt nghiệp đại học mà bác sĩ Thompson lại trông già hơn Lục Thế Trừng nhiều.

Cô cười khẽ, giải thích: “Hai người học khác ngành mà. Bác sĩ Thompson học y, nên nhìn già hơn, còn Lục tiên sinh học kinh tế. Hơn nữa, Lục tiên sinh vào đại học từ năm mười lăm tuổi.”

Lục Thế Trừng hơi quay đầu, có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô hiểu rõ lý lịch của mình như vậy.

Văn Đình Lệ ngượng ngùng nói: “Lục tiên sinh đừng hiểu lầm. Tôi chỉ tình cờ nghe mấy giáo sư trong trường nhắc đến lý lịch của anh tối hôm đó ở Tinh Lạc Tư. Hình như có một học sinh muốn thi vào khoa Kinh tế Đại học Hỗ Giang nên giáo sư mới nhắc đến anh. Nhưng nói chưa được mấy câu thì họ Khâu kia dẫn đám người vào quậy phá rồi.”

Cô tức giận thở dài: “Nghĩ đến chuyện đó là thấy bực. Hôm ấy, mọi người vất vả mời hiệu trưởng Tào ra ngoài mừng sinh nhật, vậy mà suýt nữa bị bọn họ phá hỏng. Chủ quán đã nói có người bao cả phòng, vậy mà Khâu Lăng Vân vẫn khăng khăng bảo bang chủ của họ muốn tiếp đón một vị khách quý từ Bắc Bình, cứ xông vào. Nhưng tôi biết chắc là hắn nói khoác, vì nghe nói người bao phòng là Lục tiên sinh, hắn lập tức dẫn người rút lui. Xem ra cái gọi là khách quý Bắc Bình chỉ là bịa đặt.”

Cô vừa nói vừa để ý phản ứng của Lục Thế Trừng. Quả nhiên, anh khựng lại khi nghe hai chữ “Bắc Bình,” động tác lật tài liệu cũng ngừng hẳn.

Biết rằng nếu nói thêm sẽ lộ ý đồ, Văn Đình Lệ quyết định dừng lại. Lúc này, Tiểu Đào bất chợt cất tiếng hỏi: “Sao anh ấy không nói gì?”

Văn Đình Lệ giật mình, Tiểu Đào lại chỉ vào cổ họng của mình, quay sang hỏi chị: “Anh ấy đau họng à?”

Lục Thế Trừng quay lại nhìn bé, không lộ chút bất mãn nào. Văn Đình Lệ vội vàng bịt miệng em gái, lần này là thật sự bịt.

Tiểu Đào liền rút từ túi áo một viên kẹo đưa cho Lục Thế Trừng:

“Kẹo này, thím Chu ăn vào là hết đau họng.”

Văn Đình Lệ nhìn kỹ, hóa ra đó là viên kẹo La Hán mà cô mua cho Tiểu Đào. Trước đây, thím Chu bị cảm, cô nhờ bác sĩ Thompson kê thuốc. Uống thuốc khỏi rồi nhưng thím vẫn thường ho nhẹ, nên y tá trưởng Lưu đưa kẹo La Hán cho bà.

Tiểu Đào thấy thím Chu hết cảm sau khi ăn kẹo, nên cũng nằng nặc đòi mua.

Biết kẹo này dùng hàng ngày không vấn đề gì, cô bèn mua một hộp ở hiệu thuốc Ngũ Châu gần đó, nhưng quy định Tiểu Đào mỗi ngày chỉ được ăn một viên.

Văn Đình Lệ dù đã kịp bịt miệng em gái nhưng không ngăn được Tiểu Đào đưa tay ra. Một viên kẹo màu nâu lăn qua tay Lục Thế Trừng, suýt chạm vào ống quần anh. May mà anh nhanh tay bắt được.

Văn Đình Lệ không tiện giành lại viên kẹo từ tay anh, chỉ đành cười ngượng: “Lục tiên sinh đừng phiền lòng, đây là kẹo La Hán dưỡng họng, Tiểu Đào vẫn hay ăn. Ngài cứ đặt lên khăn tay của tôi, kẻo dính tay.”

Cô cúi xuống cảnh cáo Tiểu Đào không được nói linh tinh, đồng thời lấy khăn tay chuẩn bị nhận lại kẹo.

Nhưng Lục Thế Trừng không làm theo. Anh không vứt kẹo đi mà lấy khăn tay trong túi áo, bọc viên kẹo lại rồi cẩn thận đặt vào túi trước ngực. Sau đó, anh nghiêm trang cúi đầu cảm ơn Tiểu Đào.

Tiểu Đào, dù bị chị bịt miệng, vẫn quan sát mọi hành động của anh. Thấy vậy, bé ngước nhìn chị rồi vỗ tay mũm mĩm đầy thích thú.

Văn Đình Lệ âm thầm thở phào. Ít nhất, Lục Thế Trừng không coi thường thiện ý của Tiểu Đào. Đúng lúc đó, xe dừng trước cửa khách sạn Phú Xuân. Cô mỉm cười: “Viên kẹo này là bảo bối của Tiểu Đào, người trong phòng bệnh ai xin cũng không cho.”

Lục Thế Trừng xuống xe, mở cửa giúp hai chị em rồi đi thẳng vào khách sạn. Văn Đình Lệ cảm ơn, nhìn quanh không thấy xe của anh em nhà họ Cao. Không quen thuộc nơi này, cô chỉ đành dắt Tiểu Đào theo sau anh.

Vừa đi, cô vừa nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây là khách sạn, Tiểu Đào của chúng ta là tiểu thư, lát nữa ăn phải nhớ giữ lễ phép.”

Tiểu Đào háo hức gật đầu: “Vâng!”

“Nếu hôm nay ngoan, vài ngày nữa chị sẽ dẫn em đi chơi công viên giải trí.”

“Mai Tiểu Đào ngoan, mai đi!” Bé con nũng nịu đòi ngay.

Văn Đình Lệ kiên nhẫn giải thích: “Dạo này chị hết tiền rồi. Đợi có tiền sẽ dẫn em đi ngay, được không?”

Lục Thế Trừng vốn không muốn nghe cuộc trò chuyện riêng tư, nhưng tiếng nói cứ vô tình lọt vào tai anh. Chợt, anh dừng bước quay lại. Hóa ra, dây giày của Tiểu Đào bị tuột. Văn Đình Lệ cúi xuống buộc lại cho em, hoàn toàn không để ý đến sợi tóc xoăn rơi bên má.

Từ góc độ này, Lục Thế Trừng phát hiện ra cô khi im lặng cũng có nét duyên dáng riêng, trên trán còn có một đường tóc mai hiếm thấy.

Khi buộc xong, cô đứng dậy, vén tóc ra sau tai. Lúc ngẩng đầu, cô thấy anh đang đứng đợi ở phía trước, ánh mắt như nhìn về nơi khác nhưng rõ ràng là chờ họ.

Văn Đình Lệ hơi ngại, vội kéo Tiểu Đào đến gần, cười nói: “Ngài đang chờ chúng tôi sao? Xin lỗi vì đã làm phiền ngài.”

Lục Thế Trừng không đáp, chỉ tiếp tục bước đi. Cô định nói thêm thì bỗng nghe thấy giọng của anh em nhà họ Cao.

“Nhìn xem, đây chính là đại mỹ nhân Chu Tử Hà mà tôi kể. Hiệu trưởng Tào, thì ra bà quen cô ấy à?”

Văn Đình Lệ nhìn theo ánh mắt của Lục Thế Trừng, thấy một cô gái mặc váy hồng đứng yểu điệu trên bậc thềm.

Chỉ một ánh nhìn, cô gần như không rời mắt được. Vẻ đẹp của cô gái này không thể diễn tả bằng lời. Đến cả đàn ông qua lại trong khách sạn đều ngẩn ngơ, huống chi là cô, một cô gái.

“Cô ấy là con gái một người bạn học cũ của tôi,” hiệu trưởng Tào hồ hởi giới thiệu. “Mẹ cô ấy từng đi dạy ở Thiên Tân, còn tôi ở lại Thượng Hải. Những năm gần đây, sức khỏe của mẹ cô ấy không tốt, nên cô ấy ít về Thượng Hải. Nhưng đúng là một cô gái đáng tự hào, khi còn trẻ thi đỗ Đại học Nam Vọng, giờ làm phó giám đốc Bảo tàng Mỹ thuật Thiên Tân. Gần đây bảo tàng sửa chữa, nên cô ấy về đây chơi vài ngày.”

Thiên Tân!

“Đúng là trùng hợp.” Cao Đình Tân cười: “Một người bạn của tôi từng học chung với cô Chu. Khi tôi tìm người tham gia cuộc thi, bạn tôi liền giới thiệu cô ấy. Cô ấy đồng ý ngay. Tôi nghe danh cô Chu đã lâu. Cô ấy vừa giỏi thơ, giỏi vẽ, lại từng là hoa khôi của Đại học Nam Vọng. Với tài sắc ấy, chỉ riêng việc cô tham gia đã đủ gây chấn động. Tiểu Văn, anh nói đúng không? So với cô Chu, các hoa khôi ở Thượng Hải cũng phải thua kém vài phần.”

Cao Tiểu Văn cộc cằn đổi chủ đề: “Ơ, Văn Đình Lệ và Lục tiên sinh sao chưa tới nhỉ?”

Hiệu trưởng Tào thấy Văn Đình Lệ và Lục Thế Trừng ở phía sau, liền gọi: “Lại đây, đây là Chu Tử Hà. Mẹ cô ấy từng học chung với tôi và mẹ của cậu.”

Chu Tử Hà đứng đó, nhẹ nhàng cúi mắt, nở nụ cười: “Tôi từng gặp Lục tiên sinh rồi.”

Lục Thế Trừng hơi ngạc nhiên nhìn cô, Chu Tử Hà tiếc nuối khoác tay hiệu trưởng Tào: “Có vẻ Lục tiên sinh hoàn toàn không nhớ tôi.”

Câu nói ấy buộc anh phải nghiêm túc quan sát lại cô. Hiệu trưởng Tào tò mò hỏi: “Hai người gặp nhau ở đâu?”

Lúc này, Cao Tiểu Văn vẫy tay trước mặt Văn Đình Lệ: “Bạn đang ngẩn người à?”

Văn Đình Lệ đúng là thất thần, hai từ “Thiên Tân” và “cuộc thi sắc đẹp” đã hoàn toàn chiếm lấy suy nghĩ của cô. Làm sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy? Cô chăm chú nhìn Chu Tử Hà, không thể liên hệ cô gái đoan trang, xinh đẹp này với một gián điệp của Bạch Long Bang. Nhưng tin tức từ Lệ Thành Anh trước giờ chưa từng sai lệch.

“Thật ra chúng tôi chỉ gặp nhau thoáng qua từ xa, chẳng trách Lục tiên sinh không nhớ.” Chu Tử Hà nhanh chóng mở lời, rõ ràng rất giỏi giao tiếp.

Văn Đình Lệ bước tới, cúi người chào hiệu trưởng Tào: “Chào hiệu trưởng Tào.”

Hiệu trưởng Tào nắm tay cô, vui vẻ hỏi: “Em sáng nay có gọi cho tôi phải không?”

“Vâng, em có thứ cần trả lại cho cô.” Văn Đình Lệ khẽ cúi đầu rồi quay sang nhắc Tiểu Đào, “Mau chào Cô Tào.”

Văn Đình Lệ khéo léo chặn lời Chu Tử Hà, nhưng Chu lại không hề tức giận, mà còn quay sang nhìn cô một lượt rồi hỏi: “Vị này là?”

“Đây là hoa khôi trường chúng tôi, cô Văn Đình Lệ,” Cao Tiểu Văn cười hóm hỉnh. “Cô ấy cũng từng là hoa khôi của trường Trung học Nữ sinh Tú Đức. Chu tiểu thư đừng để anh trai tôi dọa nhé. Cô xem, hoa khôi Thượng Hải của chúng tôi đâu có tệ.”

Cao Đình Tân bật cười: “Em đúng là chỉ thích gây rối! Nói thế làm khó Chu tiểu thư rồi.”

Chu Tử Hà lại điềm nhiên đáp: “Tôi chỉ được bạn bè nhờ tham gia góp vui, sao dám coi trọng lời đùa của Cao công tử. Vừa nhìn thấy cô Văn, tôi đã ngại ngùng không dám chủ động chào hỏi. Cao tiểu thư cũng rất xinh đẹp, cô đã đăng ký tham gia cuộc thi nào chưa? Còn hai vị tiểu thư này là…”

Văn Đình Lệ nhướng nhẹ chân mày. Ai mà chẳng thích nghe lời khen? Chu Tử Hà khéo léo tự hạ mình, đồng thời không quên tâng bốc đối thủ, lại nói bằng giọng chân thành, khiến Cao Tiểu Văn bất giác hạ bớt sự phòng bị.

Chẳng trách Cao Đình Tân tự tin như vậy, Chu Tử Hà quả không chỉ “xinh đẹp bên ngoài” mà còn “thông tuệ bên trong.”

Giọng Cao Tiểu Văn đã dịu đi nhiều: “Đây là Yến Trân Trân, còn đây là Triệu Thanh La, chị họ của tôi. Chúng tôi đều học ở Vụ Thực. Chu tiểu thư, nếu trong thời gian ở Thượng Hải thấy buồn chán, có thể đến tìm chúng tôi chơi. Cô và hiệu trưởngTào cũng đã đặt bàn ở đây rồi phải không? Hay là cùng ăn chung đi.”

Chu Tử Hà đáp lời, đồng thời khoác tay hiệu trưởng Tào đi vào trong. Bề ngoài, cô trò chuyện với các cô gái, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa phải với Lục Thế Trừng.

Văn Đình Lệ cảm thấy cảnh giác. Mong rằng Chu Tử Hà không phải gián điệp do Bạch Long Bang cài vào, nếu không, tình thế sẽ rất khó đối phó.

Khi vào bàn, hiệu trưởng Tào ngồi ở vị trí chủ tọa, Lục Thế Trừng ngồi bên phải, còn Chu Tử Hà được mời ngồi bên trái.

Như vậy, Văn Đình Lệ và nhóm bạn chỉ có thể ngồi ở phía đối diện.

Trong suốt bữa tiệc, Chu Tử Hà giữ phong thái lễ phép của một bậc hậu bối, chăm sóc hiệu trưởngTào rất chu đáo. Bà Tào cũng đối đãi với cô đặc biệt hơn hẳn người khác.

Có lẽ vì Lục Thế Trừng khó mời đến, nên anh em nhà họ Cao vô cùng trân trọng cơ hội này. Chẳng bao lâu sau khi ngồi xuống, họ liền thi nhau giới thiệu về dự án của mình.

“Không phải tôi khoe, dự án khu giải trí này hiện có rất nhiều người muốn đầu tư. Miếng đất ở Hồng Khẩu có vị trí tuyệt vời, quy mô công trình cũng chưa từng có tiền lệ… Nếu Lục công tử nhất định đòi chiếm 40% cổ phần, tôi e khó mà đáp ứng được… Bạch Long Bang? Đúng vậy, họ cũng rất quan tâm, lại còn dùng tiền mặt.”

Trên bàn có giấy bút, Lục Thế Trừng thỉnh thoảng ghi vài câu hỏi. Nhìn có vẻ thoải mái, nhưng mỗi câu đều chạm đến điểm yếu của Cao Đình Tân. Chỉ qua vài hiệp, anh ta đã bị áp chế. Có vẻ như câu chuyện Văn Đình Lệ kể trên xe đã phát huy tác dụng. Ngay từ đầu, Lục Thế Trừng đã khéo léo dẫn dắt câu chuyện về phía Bạch Long Bang.

“Bang chủ Tào lấy đâu ra nhiều tiền mặt như vậy? Tất nhiên tôi đã điều tra kỹ. Nửa tháng trước, ông ta đến Thiên Tân. Công ty Đào Lâm và Nhà máy sữa Gia Nhĩ ở đó đều có cổ phần của Bạch Long Bang. Phần lớn số tiền này được rút từ hai công ty đó.”

Văn Đình Lệ thầm lắc đầu: Không, không phải vậy. Đây chỉ là khói mù do Bạch Long Bang tung ra, kẻ đứng sau thực sự là tam gia nhà họ Lục!

Nhưng không rõ Lục Thế Trừng có tin lời này không. Anh chỉ cúi đầu trầm tư, khiến cô sốt ruột nghĩ cách đưa câu chuyện trở lại Bắc Bình. Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu.

Có lẽ vì cô cứ chăm chú nhìn anh, nên đối diện có người để ý và hỏi:

“Cô Văn, nghe nói cô chuẩn bị đóng phim? Vai diễn của cô là gì vậy?” Người hỏi chính là Chu Tử Hà, giọng điệu mang chút trêu chọc.

Văn Đình Lệ nháy mắt với cô ta: “Đạo diễn của chúng tôi bảo trước khi quay, mọi thứ đều phải giữ bí mật. Nhưng tôi có thể tiết lộ một chút, đây là kịch bản của nhà biên kịch nổi tiếng ở Bắc Bình, cô Nguyệt Chiếu Vân. Cốt truyện chắc chắn sẽ rất hấp dẫn.”

Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “Bắc Bình.”

“Nguyệt Chiếu Vân?” Chu Tử Hà lập tức hứng thú. “Vậy thì chắc chắn phim sẽ rất đặc sắc. Khi phim ra rạp, tôi nhất định mua nhiều vé ủng hộ.”

Hai câu nói ngắn gọn đã nhanh chóng chuyển sự chú ý của mọi người sang chuyện phim ảnh.

Nhưng Lục Thế Trừng không dễ bị đánh lạc hướng. Anh không hỏi thêm gì về khu giải trí, chỉ ngồi uống trà, vẻ như chẳng liên quan gì đến mình.

Cao Đình Tân không chịu bỏ cuộc: “Lục công tử còn điều gì băn khoăn sao? Bang chủ Tào đến tìm tôi còn dẫn theo một cổ đông lớn từ ngân hàng ngầm Bắc Bình. Người này từng được bang chủ Tào giúp đỡ, lần này chính là một trong những nhà đầu tư. Có điều, tiền của ngân hàng ngầm thường không rõ nguồn gốc, nên sau khi đến Thượng Hải, ông ta không dám phô trương. Vừa rồi tôi e gây rắc rối nên không tiện nhắc đến.”

Anh ta ngừng lại, ánh mắt tự tin: “Chuyện này tôi dám khẳng định! Lục tiên sinh chắc biết gia đình chúng tôi khởi nghiệp từ ngân hàng. Truy vết nguồn gốc tiền bạc, không ai làm tốt hơn nhà họ Cao.”

Nghe có vẻ như kế hoạch lần này của tam gia họ Lục đã được chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, từ nhân sự đến tài chính đều sắp xếp trước đâu vào đấy.

Không rõ Lục Thế Trừng đã hết nghi ngờ hay cho rằng không thể khai thác thêm gì từ Cao Đình Tân, nên chỉ tập trung hỏi về chi tiết các hạng mục trong khu giải trí, không đả động gì khác.

Văn Đình Lệ ngồi bên cạnh lo lắng không yên. Khi bữa tiệc kết thúc, hiệu trưởng Tào quay sang Chu Tử Hà: “Đi, trả phòng ở khách sạn Ái Mai đi. Những ngày tới cháu ở nhà ta.”

Chu Tử Hà khẽ cười, vẻ bất lực trước sự quan tâm của bậc trưởng bối: “Được, được, theo ý cô. Chỉ là hành lý của cháu nhiều quá, lát nữa phải thuê hẳn một chiếc xe mới chuyển hết được.”

Cô liếc nhìn Lục Thế Trừng. Hiệu trưởng Tào như hiểu ra, chỉ vào anh: “Thế Trừng chẳng phải có xe sao? Thế Trừng, cháu tiện đưa chúng ta đi một chuyến không?”

Chu Tử Hà cúi mắt, chờ đợi. Lục Thế Trừng không do dự, ra hiệu cho tài xế lái xe đến. Nhưng khi xe vừa dừng, anh liền giơ tay chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, tỏ ý mình còn bận việc.

Đây là thói quen của anh, ngầm thông báo rằng mình không thể ở lại lâu.

Hiệu trưởng Tào tiếc nuối thở dài: “Dạo này cháu bận quá, muốn trò chuyện đôi chút mà cũng khó.”

Lục Thế Trừng chỉ mỉm cười. Hiệu trưởng Tào kéo Chu Tử Hà lên xe, trước khi ngồi còn dặn: “Chủ nhật này đến nhà ta một chuyến nhé? Ta có vài kế hoạch giáo dục cần bàn trước với cháu.”

Lục Thế Trừng gật đầu, hiệu trưởng mới hài lòng. Khi ấy, tài xế cũng vừa gọi xong điện thoại, quay lại báo: “Quản gia Trần sẽ sớm điều xe tới.”

Hiệu trưởng Tào đột nhiên nhớ ra điều gì, hạ cửa kính hỏi: “Tiểu Văn, chẳng phải em nói có thứ muốn đưa cho tôi sao?”

Văn Đình Lệ lúc này đầu óc vẫn mải nghĩ về việc Chu Tử Hà sẽ ở lại nhà hiệu trưởng. Nghe hỏi, cô cúi xuống tìm trong túi sách, rõ ràng tờ tiền franc nằm ngay bên trong, nhưng cô cố tình làm ra vẻ bối rối: “Ôi, em quên mang theo mất rồi. Để lần sau em sẽ mang tới cho hiệu trưởng.”

Hiệu trưởng Tào bất đắc dĩ cười: “Cái con bé này.”

Văn Đình Lệ thuận lợi đứng lại bên cạnh Lục Thế Trừng, tay phải dắt Tiểu Đào, rồi vẫy tay: “Chào cô, chào Chu tiểu thư.”

Chu Tử Hà thoáng nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng cũng chỉ có thể vẫy tay từ trong xe chào tạm biệt.

Phía sau, Cao Đình Tân tựa tay lên cửa xe, lười nhác hỏi nhỏ em gái: “Thì ra cô Văn thích Lục Thế Trừng?”

Anh lại cười, vẻ khó hiểu: “Lạ thật, Lục Thế Trừng thông minh như vậy, lẽ nào không nhận ra những hành động nhỏ của cô ấy, vậy mà vẫn dung túng?”

Cao Tiểu Văn mơ màng, đặt gương trang điểm xuống: “Hả? Ai dung túng ai cơ?”

Cao Đình Tân ho hai tiếng, cao giọng: “Thanh La, các vị tiểu thư, Cao mỗ xin đưa các vị về nhé?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK