Hai chị em về đến nhà thì trời đã chạng vạng. Vì mua quá nhiều đồ, bác tài xế Lão Lý giúp mang lên lầu.
Vừa bước vào cửa, Tiểu Đào Tử đã vỗ tay gọi: “Thím Chu, chúng cháu về rồi!”
“Chị mua nhiều đồ lắm—” Cô bé vung tay làm thành một vòng tròn lớn, giống như chú chim nhỏ đang vỗ cánh, “Thím cũng có phần, còn cả đồ chơi nữa. Hôm nay còn gặp một Mạnh tiên sinh nữa—”
“Mạnh tiên sinh?” Thím Chu chớp mắt, hạ giọng hỏi: “Là Mạnh tiên sinh nào vậy?”
Văn Đình Lệ đã vội vàng bước thẳng vào trong phòng, bữa tiệc tối nay nhất định không thể đến muộn.
Cô không có tên trong danh sách khách mời, nên không thể ăn mặc quá nổi bật, nhưng cũng không muốn quá giản dị. Sau khi lục lọi một hồi, cô chọn một chiếc váy dạ hội đen bằng nhung ôm sát, phối cùng sợi dây chuyền ngọc trai.
Sợi dây chuyền này vốn thuộc về Cao Tiểu Văn, từng viên tròn lớn, ánh ngọc sáng bóng. Nhưng vì Văn Đình Lệ thường ngày không có nhiều trang sức, Cao Tiểu Văn đã bán lại cho cô với giá cực rẻ.
Sau khi chỉnh trang, Văn Đình Lệ lên xe đến thẳng dinh thự Lục gia. Khi đến con đường rợp bóng cây trước cửa, từ xa cô đã thấy một hàng dài xe kéo Tây dừng chờ, số lượng và khí thế khiến ai cũng phải ngạc nhiên.
Cô bảo Lão Lý lái thẳng đến bậc thềm trước dinh thự. Ngay lập tức có người lịch sự chặn lại: “Chào cô.”
Văn Đình Lệ mỉm cười đưa tấm thiệp mà Mạnh Kỳ Quang đã đưa cho cô.
Người quản lý đối chiếu tên trên thiệp với gương mặt cô, rồi cười hỏi: “Cô là tiểu thư Văn, phải không?”
“Đúng vậy.”
“Xin mời theo tôi.” Người này khẽ ra hiệu cho đồng nghiệp bên cạnh.
Quản gia Hứa nhanh chóng nhận được tin.
“Ý cậu là, cô Văn đã dùng thiệp mời của người khác để đến dự tiệc?”
“Đúng vậy. Chúng tôi đã xác nhận kỹ, tên cô ấy không có trong danh sách. Đây là vị khách không mời đầu tiên trong tối nay.”
Quản gia Hứa trầm ngâm: “Tôi sẽ lập tức báo cho cậu Lục.”
Lúc này, Văn Đình Lệ đã được dẫn vào phòng tiệc. Cô cầm túi xách, điềm tĩnh quan sát xung quanh. Trước mắt là những bông hoa rực rỡ và bộ đồ ăn bằng vàng lấp lánh, âm nhạc du dương êm ái văng vẳng bên tai, không khí trong lành, không chút tạp uế.
Rõ ràng, nhà họ Lục rất biết cách tổ chức tiệc. Quy mô càng lớn, mọi thứ lại càng được sắp xếp chu toàn.
Tuy nhiên, dù cô đã tìm quanh một vòng, cũng không thấy gương mặt quen thuộc, càng không thấy bóng dáng thầy Hiệu trưởng Tào.
Người phục vụ bưng khay rượu tiến tới, trên khay không chỉ có champagne và rượu vang, mà còn cả nước lê Hỷ Lệ.
Không khó hiểu vì sao Lục Thế Trừng chẳng cần mời minh tinh quảng cáo, chỉ riêng việc chọn nước lê Hỷ Lệ làm thức uống chính cho buổi tiệc đã là quảng cáo tốt nhất.
Ngoài ra, trên khay còn có một tập tài liệu giới thiệu các sản phẩm mới của Đại Sinh Dược Nghiệp. Các loại thuốc này có giá thành hợp lý hơn nhiều so với các hãng thuốc nước ngoài. Từ bản tài liệu này, có thể thấy rõ chí hướng phát triển ngành công nghiệp quốc gia của Lục Thế Trừng.
Đột nhiên, cô nghe thấy có người gọi mình từ trên lầu:
“Tiểu Văn.”
Ngẩng đầu lên, cô thấy hiệu trưởng Tào đứng sau lan can chạm khắc của hành lang tròn trên tầng hai, bên cạnh bà là Lục Thế Trừng.
Không nói một lời, Văn Đình Lệ vén váy bước lên lầu. Nhưng vừa đến khúc quanh cầu thang, cô đã thấy hiệu trưởng Tào một mình bước xuống.
“Lục tiên sinh đâu rồi?” Văn Đình Lệ ngạc nhiên hỏi.
“Quản gia Hứa có việc gấp cần báo, cậu ấy vừa đi rồi.”
Văn Đình Lệ vui vẻ khoác tay bà Tào: “Cô có khát không? Chúng ta ra vườn uống chút gì đó nhé.”
Vừa đi được vài bước, từ xa Văn Đình Lệ đã thấy quản gia dẫn theo A Hỷ tiến lại gần. A Hỷ cầm trong tay một túi vải nhỏ, lo lắng nói: “Cô Tào quên uống thuốc rồi.”
Hiệu trưởng Tào vỗ trán: “Ta đã bảo là quên gì đó, cả ngày hôm nay ở bệnh viện chăm bạn ốm, tối lại chạy thẳng từ bệnh viện đến đây. A Hỷ ngoan, vất vả cho con phải nhớ giúp ta.”
A Hỷ được khen, cười ngây ngô, quay sang Văn Đình Lệ chào: “Cô Văn.”
Hiệu trưởng Tào kéo Văn Đình Lệ sang một bên: “Bộ phim của các em chẳng phải cần giữ bí mật sao? Ở nơi đông người như thế này ký tên cho em không ổn, dễ bị lộ. Hay em ra phía sau chờ tôi một chút, tôi uống thuốc xong sẽ tới.”
“Cũng được.”
Lúc ấy, phía sau có tiếng gọi Văn Đình Lệ, hóa ra là anh em nhà họ Cao.
“Cô Văn.” Cao Đình Tân vừa cười vừa quan sát cô từ đầu đến chân, “Cô đã đến đây rồi, sao Kỳ Quang vẫn chưa tới?”
Văn Đình Lệ ngẩn ra, không hiểu gì.
Cao Đình Tân định nói thêm nhưng bị mấy chàng công tử quần áo chỉnh tề kéo sang bên kia.
Văn Đình Lệ hỏi Cao Tiểu Văn: “Anh bạn nói vậy là có ý gì?”
“Miệng anh ấy chưa bao giờ nói lời đứng đắn, đừng bận tâm làm gì. Kìa, bên kia là bà Ninh, cổ đông lớn của xưởng tàu Vạn Long ở Quảng Đông, để tôi dẫn bạn qua làm quen.”
Văn Đình Lệ lẻn ra hành lang tầng một của tòa nhà phía sau để chờ hiệu trưởng Tào. Đây vốn là nơi yên tĩnh, ít người qua lại. Cô đứng trước khung cửa kính lớn, lặng lẽ chờ đợi.
Dưới cửa sổ dường như có vài khóm hoa tử la lan nở rộ, hương thơm nhè nhẹ phảng phất làm cô không khỏi cảm thấy dễ chịu.
Cô thầm nghĩ, sao mùa này lại có hoa xuân? Chợt nhớ ra, đã là tháng tư rồi.
Vì tò mò, cô khẽ đẩy cửa kính, nghiêng người nhìn ra ngoài.
Bỗng nhiên, có tiếng nói từ phía sau: “Cô đang tìm gì vậy?”
Quay đầu lại, cô thấy Lục Thế Trừng đứng trong hành lang nhìn mình.
Văn Đình Lệ hơi bất ngờ, tự nhiên bước về phía anh: “Sao anh lại ở đây? Tôi đang đợi hiệu trưởng Tào.”
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, lòng cô chợt dấy lên một cảm giác lạ lùng.
Kể từ khi anh trở về từ Nam Dương, sự lạnh nhạt của anh với cô chỉ thể hiện qua lời nói. Nhưng lúc này, cả khí chất của anh như đang toát ra một sự xa cách, khiến cô cảm thấy mình bị đẩy lùi ngàn dặm.
Văn Đình Lệ cố gắng bỏ qua cảm giác ấy, chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Tôi đang tìm hoa.”
Lục Thế Trừng bằng giọng lạnh lẽo, hỏi: “Thiệp mời của cô từ đâu ra?”
“Gì cơ?”
“Tôi nhớ không nhầm thì cô Văn không nằm trong danh sách khách mời của nhà họ Lục tối nay.”
Vừa nghe nhắc đến chuyện này, Văn Đình Lệ không khỏi bực bội: “Chẳng lẽ tôi không thể tự tìm cách đến đây sao? Tôi có chuyện rất quan trọng cần gặp hiệu trưởng Tào.”
“Vậy thiệp mời là do hiệu trưởng Tào đưa cho cô à?”
Văn Đình Lệ cảm thấy có gì đó không ổn: “Không phải, là một người bạn khác.”
“Bạn?” Lục Thế Trừng tối nay dường như có chút hung hăng, “Là bạn nào? Loại bạn gì?”
Văn Đình Lệ không hiểu ý.
“Tấm thiệp tối nay mỗi người chỉ có một. Người kia đưa thiệp cho cô, nghĩa là họ không thể đến. Với tư cách là chủ nhà, tôi có trách nhiệm biết vị khách đó là ai.”
Không ngạc nhiên khi suốt buổi tiệc không thấy Mạnh Kỳ Quang. Văn Đình Lệ nhớ lại lời của Lệ Thành Anh, lòng thầm trách Mạnh Kỳ Quang đã chơi cô một vố: “Là… ông Mạnh cho tôi.”
Cô bổ sung thêm: “Chính là Mạnh Kỳ Quang.”
Lục Thế Trừng không đáp lời. Văn Đình Lệ chợt nhận ra câu nói của mình hơi thừa, anh dĩ nhiên biết Mạnh Kỳ Quang là ai.
“Có lẽ anh ấy có việc không đến được nên đã chuyển thiệp cho tôi.”
Lục Thế Trừng lặng lẽ nghe hết, gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Trong đôi mắt thẳm sâu của anh, hình bóng cô như hai vì sao bạc lấp lánh.
Không đúng, anh hình như đang tức giận.
Tức vì cô không mời mà đến? Hay tức vì cô dùng thiệp của Mạnh Kỳ Quang?
Cả hai im lặng trong giây lát. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, kéo dài bóng của hai người. Bóng anh phủ lên bóng cô, hòa quyện khó phân biệt. Văn Đình Lệ bất giác xúc động, định nói gì đó thì bỗng cảm thấy trước ngực lạnh buốt. Sợi dây chuyền ngọc trai trên cổ cô đã trượt xuống.
“Ôi!” Cô vội cúi xuống nhặt.
Lục Thế Trừng đứng ngay trước mặt, nhanh tay bắt lấy. Anh đứng thẳng dậy, đưa sợi dây chuyền lại cho cô.
Văn Đình Lệ thở phào: “May mà không bị hỏng, sợi dây này là bạn tặng, tối nay tôi mới đeo lần đầu.”
“Bạn.”
Ánh mắt anh dừng trên chiếc cổ trắng ngần của cô.
Cô cẩn thận nhấc sợi dây lên, xoay người về phía cửa kính để đeo lại.
Vì rất trân trọng món quà, cô thao tác cực kỳ cẩn thận.
Ánh mắt Lục Thế Trừng lướt qua từng viên ngọc trai lớn, rồi từ từ nâng lên, chăm chú nhìn cô không chớp mắt.
Văn Đình Lệ không hề hay biết ánh nhìn ấy, chỉ mải mê với sợi dây. Đột nhiên phát hiện khóa bị hỏng, cô liền lấy một túi vải mềm từ túi xách ra, cẩn thận cất dây chuyền vào. Sau khi xong xuôi, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu lại, cô mới nhận ra Lục Thế Trừng đang nhìn mình, ánh mắt lạnh lẽo như nước hồ mùa đông.
“Cô tìm hiệu trưởng Tào có việc gì?”
“Là thế này, đoàn phim chúng tôi muốn mượn trường Nữ sinh Vụ Thực quay ngoại cảnh hai ngày. hiệu trưởng Tào đã đồng ý rồi.”
“Xin lỗi, tôi không đồng ý.”
Văn Đình Lệ sửng sốt: “Tại sao?”
Lục Thế Trừng không cười lấy một lần: “Trường Vụ Thực là ngôi trường có kỷ luật nghiêm khắc, không thích hợp để cho các đơn vị bên ngoài sử dụng. Là thành viên hội đồng quản trị, tôi có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho học sinh.”
Nói xong, anh quay người bước đi.
“Anh đúng là—” Văn Đình Lệ vội đuổi theo, “Cuối tuần học sinh không có ở trường, sẽ không ảnh hưởng gì đến trật tự cả. Tôi cam đoan trong quá trình quay phim sẽ không làm hỏng bất cứ cơ sở vật chất nào, chúng tôi thậm chí có thể ký cam kết với hội đồng quản trị.”
Lục Thế Trừng dừng lại, nhìn xa xăm: “Thượng Hải có rất nhiều trường học, tại sao nhất định phải là Vụ Thực?”
“Vì—” Văn Đình Lệ mím môi.
Lục Thế Trừng quay mặt lại, nhìn thẳng vào cô.
“Tôi với hiệu trưởng Tào quen thân như vậy, với anh… dù sao cũng coi là bạn. Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ tìm trường khác!”
Lục Thế Trừng nghe thấy từ “bạn”, sắc mặt càng trở nên khó coi. Anh chỉ khẽ gật đầu, rồi tiếp tục bước đi.
Văn Đình Lệ ngây người nhìn anh rời đi.
Chưa bao giờ cô thấy Lục Thế Trừng lại vô lý đến thế.
Tối nay, rốt cuộc Lục Thế Trừng bị làm sao vậy?
Văn Đình Lệ đứng tại chỗ chờ thêm một lúc nhưng vẫn không thấy hiệu trưởng Tào đến. Chợt nhận ra, có lẽ Lục Thế Trừng đã cố ý đẩy bà đi chỗ khác.
Cô quyết định đến tòa nhà phía trước để tìm hiệu trưởng Tào, định chào một câu rồi rời đi. Tuy nhiên, sau khi lùng sục khắp nơi, cô vẫn không thấy bóng dáng bà đâu.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy quản gia Hứa trong đám đông, cô vội chạy đến hỏi: “Xin hỏi hiệu trưởng Tào đang ở đâu?”
Quản gia Hứa lắc đầu khó hiểu. Lúc này, từ sân trước vang lên tiếng đàn êm dịu, ban nhạc Nga đã chính thức biểu diễn, khiến nhiều khách mời kéo nhau ra vườn, để lại nửa đại sảnh trống trải.
Văn Đình Lệ bước theo vài bước, tình cờ quay đầu thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Là hiệu trưởng Tào!
Cô lập tức đuổi theo, đến hành lang phía đông, nơi dẫn tới thư phòng của Lục Thế Trừng. Bước chân cô chậm lại khi nhận ra cửa thư phòng chỉ khép hờ. Định đẩy cửa bước vào, nhưng nhớ tới lời cảnh báo của Lệ Thành Anh, cô liền rút tay về, quả quyết xoay người rời đi.
Bỗng từ trong phòng vọng ra tiếng thở yếu ớt, nghe rất quen.
Cô lạnh cả người: Hiệu trưởng Tào!
Cảnh giác, cô rút khẩu súng từ trong túi, nhẹ nhàng trở lại cửa thư phòng, nín thở đẩy cửa ra.
Trong phòng, hiệu trưởng Tào đang nằm dưới sàn.
“Hiệu trưởng Tào!” Văn Đình Lệ kinh hoàng, quay ra hành lang hét lớn: “Có ai không, mau đến đây!”
Hiệu trưởng Tào dường như bị tấn công, sau đầu sưng vù một cục lớn.
Ngay lúc ấy, tiếng bước chân dồn dập vang lên, quản gia Hứa và Khuông Chí Lâm dẫn người tới.
Văn Đình Lệ vội giấu khẩu súng vào túi, nhưng động tác ấy không qua được mắt quản gia Hứa và Khuông Chí Lâm.
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Tôi cũng không rõ, vừa tới đã thấy bà ấy nằm đây.”
Cô định vào kiểm tra vết thương cho bà thì Khuông Chí Lâm nhẹ giọng ngăn lại: “Cô Văn, xin đừng động vào.”
Giọng ông tuy ôn hòa, nhưng quản gia Hứa lại cứng rắn hơn: “Đúng vậy, mọi việc chờ cậu Lục đến giải quyết.”
Trong lúc nói, Lục Thế Trừng đã tới. Nhìn thấy Văn Đình Lệ, anh thoáng ngạc nhiên, ánh mắt quét qua cô vài lượt trước khi cúi xuống kiểm tra vết thương của hiệu trưởng Tào. Anh nghiêm giọng: “Có vẻ bị đập bằng báng súng. Mau đến Bệnh viện Huệ Quần mời bác sĩ Vương!”
Văn Đình Lệ định tiến tới, nhưng quản gia Hứa đã giơ tay ngăn lại như đối phó với kẻ trộm. Sau đó, ông thuật lại toàn bộ sự việc cho Lục Thế Trừng nghe.
Lục Thế Trừng hỏi: “Khi các người vào, trong phòng chỉ có hiệu trưởng Tào và cô Văn?”
“Đúng vậy. Đây là danh sách khách mời, tối nay có ba người không mời mà tới, trong đó có cô Văn.”
Anh không nhận danh sách từ tay quản gia Hứa, chỉ quay lại nhìn Văn Đình Lệ với ánh mắt khó lường.
Văn Đình Lệ sửng sốt: “Anh nghi ngờ tôi?”
Trong khoảnh khắc, cô bỗng hiểu ra tất cả.
“Anh nghi tôi là gián điệp?! Anh có biết mình đang nói gì không?” Cô kinh ngạc: “Chỉ vì tôi không có thiệp mời?”
Lục Thế Trừng hỏi: “Lúc cô đến đây, cô đã thấy gì?”
Văn Đình Lệ tưởng anh đang tra hỏi mình, cảm thấy bực bội hơn: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đến để tìm hiệu trưởng Tào, vừa vào đã thấy bà ấy nằm trên sàn, ngoài ra không biết gì hết.”
Quản gia Hứa cố gượng cười: “Chúng tôi không phải vô cớ nghi ngờ cô—”
Văn Đình Lệ lạnh lùng cười: “Thật sao? Vậy mời ông nói rõ lý do, đừng bảo là chỉ dựa vào danh sách này?”
Cô chỉ tay vào tờ danh sách trong tay quản gia Hứa.
Quản gia Hứa đáp: “Nhưng cô có súng!”
“Ông—”
Đúng lúc đó, Lục Thế Trừng bước tới gần. Văn Đình Lệ không biết anh định làm gì, nhưng cô hiểu rõ tình thế hiện tại rất bất lợi cho mình. Khi anh đến trước mặt, cô tức giận nói khẽ: “Chẳng lẽ tôi đã lừa anh vài lần thì cả đời sẽ là kẻ nói dối? Trong mắt anh, tôi thấp kém đến thế sao?”
Lục Thế Trừng không nói một lời, nắm chặt tay cô, kéo ra ngoài.
Văn Đình Lệ vùng vẫy: “Anh định bắt tôi à? Anh thật sự tin vào những lý do của bọn họ? Khoan đã, nếu nói không mời mà tới, sao anh không kiểm tra A Hỷ?!”
Mọi người trong phòng đều sửng sốt, Lục Thế Trừng dừng bước.
“Tối nay cô ấy không phải lấy cớ mang thuốc đến cho hiệu trưởng Tào sao? Người này hiện giờ ở đâu?”
Cô quét ánh mắt quanh phòng: “Cô ấy nhất định có vấn đề. Lần đầu tôi gặp cô ấy ở nhà thiệu trưởng Tào, cô ấy nói không biết chữ. Nhưng tối qua, khi tôi đến, cô ấy lại đọc rành rọt nội dung trên tấm thiệp mời ở nhà hiệu trưởng Tào. Này, Lục Thế Trừng! Anh nghe rõ chưa? Đồ ngốc! Anh thà tin người khác, chứ không tin tôi sao?”
Văn Đình Lệ đột ngột ngừng nói vì có một nhóm người bước vào. Kẻ bị trói gô không ai khác chính là A Hỷ. Miệng cô ta bị nhét giẻ, giãy giụa điên cuồng.
“Cậu Lục, người đã bắt được rồi.”
Quản gia Hứa há hốc miệng, Văn Đình Lệ cũng sững sờ.
Lục Thế Trừng thản nhiên ra lệnh: “Áp giải xuống dưới.”
Văn Đình Lệ không thốt nên lời, liếc nhìn “đồ ngốc” bên cạnh. Không phải anh không tin cô, mà chính cô từ đầu đã không tin anh. Cảm thấy lúng túng, cô đưa tay ôm trán, lẩm bẩm: “Đau đầu quá.”
Nói xong, cô khẽ nhắm mắt, lảo đảo, dựa vào sofa ngất đi.
“Cô Văn!”
Văn Đình Lệ mềm nhũn “ngất” trên sofa, diễn xuất thiên phú kết hợp kỹ năng được rèn luyện đã đạt đến mức hoàn hảo. Mọi người trong phòng đều tin tưởng, nhưng cô biết, Lục Thế Trừng có lẽ sẽ không dễ bị lừa.
Cô cố ý dựa chặt vào tay vịn sofa, nhất quyết không mở mắt.
Cô phải hỏi thẳng anh: tại sao hôm nay anh lại khó chịu như vậy?
Nếu giỏi thì anh cứ thừa nhận đi: anh đang ghen với Mạnh Kỳ Quang!
Lục Thế Trừng thấy cô ngất, liền thành thạo ngồi xổm trước sofa, vừa khéo léo che chắn ánh mắt của mọi người, vừa chăm chú quan sát gương mặt cô, chờ cô “tỉnh lại”.
Tuy nhiên, không lâu sau, anh cũng dần mất kiên nhẫn, đưa tay chạm vào trán cô.
“Văn Đình Lệ?”
Cô không có phản ứng.
Lục Thế Trừng khẽ vỗ nhẹ lên má cô, động tác mỗi lúc một gấp gáp hơn. Quản gia Hứa đứng bên lo lắng: “Chắc do tôi hỏi gấp quá—cô Văn vừa rồi xúc động mạnh, nhất thời khó thở cũng là chuyện thường. Dù sao bác sĩ Vương sắp đến, hay là trước hết đưa cô Văn lên lầu, tôi sẽ cho người dọn sạch hành lang.”
Không lâu sau, có người quay lại báo: “Cậu Lục, bên ngoài đã không còn ai.”
Lục Thế Trừng lập tức bế Văn Đình Lệ ra khỏi phòng.