Đến năm giờ rưỡi, Văn Đình Lệ bắt đầu cảm thấy không yên.
Đã nói trước với mọi người là sẽ kết thúc vào giờ này, nhưng xem chừng chẳng ai có ý định rời đi. Cô không muốn làm mất hứng, đành giả vờ vui vẻ cùng mọi người nhảy múa, trò chuyện.
Cuối cùng, Hoàng Viễn Sơn, người từng trải nhất trong nhóm, cũng nhận ra Văn Đình Lệ có chút bồn chồn.
Cô nhìn đồng hồ, mỉm cười vỗ tay, nói:
“Hôm qua tôi chỉ đặt sàn cho buổi chiều, giờ cũng sắp hết rồi. Nếu mọi người còn muốn tiếp tục nhảy, tôi sẽ ngay lập tức nói với ông chủ đặt thêm buổi tối. Còn nếu muốn đổi sang hoạt động khác như xem phim, ăn kem thì không cần đặt thêm nữa.”
“Cứ đi ăn trước rồi xem phim sau đi.”
Các cô gái đồng thanh hưởng ứng. Văn Đình Lệ liền nhân cơ hội lẻn ra quầy thanh toán. Nhưng khi tới nơi, cô mới biết Hoàng Viễn Sơn đã thanh toán từ hôm qua.
Cô đành lấy ra một khoản tiền boa, đưa cho quản lý người nước ngoài, nhờ ông ta sang rạp chiếu phim Đại Quang Minh đối diện mua hai mươi mốt vé hạng nhất. Lúc nãy cô đã đếm, trong nhóm có đúng hai mươi mốt người.
“Đợi khi mọi người đến trước cửa rạp, ông hãy đưa vé ra và nói rằng đã thanh toán xong.”
Lời vừa dứt, một bạn học tình cờ đi ngang nghe thấy, liền hỏi:
“Là thế nào đây? Rủ mọi người đi xem phim mà mình thì lại vội vã bỏ đi?”
Văn Đình Lệ cười trừ, nhấn mạnh mình không vội, chỉ là nhà có việc nên cần về một lát.
Triệu Thanh La bật cười: “Phải phải, bạn không vội, vậy xin mời ở lại thêm chút nữa. Này này, sao lại chạy nữa rồi?”
Hoàng Viễn Sơn còn trêu chọc, gọi một chiếc xe kéo, đẩy cô lên, rồi giả vờ dặn dò người phu xe:
“Cô ấy nói mình không vội, không hề vội, cứ thong thả mà đi nhé.”
Văn Đình Lệ chỉ biết cười, vẫy tay chào mọi người.
Nhìn đồng hồ, cô thấy mình đã trễ nửa tiếng. Lục Thế Trừng vốn luôn đúng giờ, có lẽ giờ này anh đã đợi ở nhà cô cả tiếng rồi.
Lòng cô nóng như lửa đốt, chỉ mong nhanh chóng về nhà. Nhưng mới đi được một lúc, trời bỗng đổ cơn mưa tầm tã. Phu xe bị mưa làm ướt không mở nổi mắt, đành dừng lại tìm áo mưa.
Đúng lúc này, một chiếc xe ô tô lao tới. May thay, Văn Đình Lệ kịp thời nhắc nhở phu xe, nếu không cả hai đã bị chiếc xe thiếu quan sát đó tông trúng.
Dù đã né được, nhưng phu xe vẫn trượt ngã trong mưa, đầu gối dường như bị thương, ngồi bệt giữa đường, chán nản nói:
“Cô gái, cô gọi xe khác đi, tôi… tôi không đi nổi nữa rồi.”
Cảnh ngộ đáng thương của phu xe khiến Văn Đình Lệ nhớ tới cha mình, không nỡ trách mắng. Cô vẫn trả đủ tiền xe, rồi vội vã chạy tới bưu điện để thuê xe khác.
Nào ngờ, trời mưa lớn, người gọi xe đông hơn thường lệ. Cô gọi liền bốn cuộc mà không thuê được chiếc nào, đành chờ thêm nửa tiếng mới có xe.
Lục Thế Trừng gõ cửa nhà họ Văn, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng bước chân.
Thím Chu mở cửa, vừa thấy anh, liền niềm nở cười:
“Cậu Lục! Mời vào!”
Lục Thế Trừng khẽ gật đầu, bước vào, ánh mắt theo thói quen lướt quanh gian phòng.
“Tiểu thư nhà tôi chưa về.” Thím Chu hồ hởi nói, “Nhưng chắc cũng sắp rồi, mời cậu ngồi, để tôi pha trà.”
Lục Thế Trừng nhìn theo thím Chu đi vào bếp, rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Đây là lần thứ hai anh đến thăm nhà họ Văn. Cách bài trí phòng khách vẫn giống hệt lần trước. Trên bàn trà chất đầy thuốc mà bệnh viện kê cho cô, cùng với một cuốn sách tiếng Anh của Văn Đình Lệ. Bìa sách có nhãn mượn từ thư viện, là tác phẩm Giấc mộng đêm hè của Shakespeare.
Cô vốn yêu thích kịch nghệ. Lục Thế Trừng cúi người nhặt sách lên, lật qua vài trang, ánh mắt lại hướng về tủ kê bên trái phòng khách. Trên đó có đặt một bức ảnh chụp Văn Đình Lệ khi còn học tiểu học, diễn vai trong Tây Du Ký.
Anh tò mò đứng trước tủ, ngắm kỹ bức ảnh. Văn Đình Lệ khi ấy trông vô cùng ngây thơ, vậy mà diễn vai Trư Bát Giới cũng xuất sắc.
Giờ là hoàng hôn, cửa phòng ngủ hé mở, ánh sáng vàng cam xuyên qua. Nhìn cảnh này, Lục Thế Trừng bất giác nhớ lại khoảng thời gian anh tạm dưỡng thương tại nhà cô, lòng chợt xao xuyến. Anh lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp trang sức cùng một phong thư, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà.
Anh hy vọng khi cô về, món quà sinh nhật sẽ đập vào mắt đầu tiên.
“Cậu Lục, mời uống trà.” Giọng thím Chu cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Thím Chu có chút ngại ngùng, đặt chén trà xuống rồi lui về bếp, để lại anh ngồi một mình.
Lục Thế Trừng ngồi lâu, cảm thấy có chút buồn chán, liền tiện tay nhặt một xấp thẻ học chữ trên bàn trà, từng tấm từng tấm lật xem.
Trong ngôi nhà đơn sơ này, đâu đâu cũng có đồ dùng trẻ em: thẻ học chữ, đồ chơi nhỏ, đồ ăn vặt… Mỗi thứ đều chứa đầy tình yêu thương và sự kiên nhẫn mà Văn Đình Lệ dành cho em gái.
Cô là người hết mực yêu thương gia đình, điều này anh đã cảm nhận rõ ngay từ lần đầu tiên đến thăm nhà cô.
Nhưng lạ thật, sao lại không thấy Tiểu Đào đâu? Đột nhiên, từ một phòng vang lên tiếng trẻ con mơ màng nói mớ, xem ra vẫn đang ngủ trưa.
Trời đã tối từ lúc nào, mà Văn Đình Lệ vẫn chưa về.
Nhìn lên đồng hồ, đã là bảy giờ rưỡi.
Thím Chu ái ngại bước ra, bật đèn trong phòng khách. Lục Thế Trừng đứng dậy, chợt nhận ra rằng, ngôi nhà này hoàn toàn dựa vào một tay Văn Đình Lệ gánh vác, vì vậy mọi thứ đều phải tiết kiệm, ngay cả việc dùng điện cũng phải tính toán từng chút.
“Tiểu thư chắc đang trên đường về rồi.” Thím Chu chà chà đôi tay, “Hay là để tôi gọi điện hỏi mấy bạn của cô ấy?”
“Không cần, tôi chờ cô ấy được.”
Bỗng một tràng tiếng mưa xối xả vang lên, bên ngoài trời đã đổ cơn mưa lớn.
Lục Thế Trừng nhìn màn mưa trắng xóa ngoài hiên, trong lòng bắt đầu lo lắng, liền vào bếp nhờ thím Chu gọi điện cho Khuông Chí Lâm.
Khuông Chí Lâm rất nhanh đã trả lời:
“Người quản lý ở Tiên Lạc Tư nói, hơn sáu giờ, tiểu thư Văn và bạn bè đã chia tay ngay trước cửa sàn nhảy. Các cô gái khác đi xem phim, còn tiểu thư Văn thì tự bắt xe kéo rời đi. Mưa lớn thế này, người dùng xe đông, có lẽ bị kẹt trên đường rồi. Có cần tôi phái người đi đón không?”
Lục Thế Trừng gật đầu ra hiệu cho thím Chu. Bà liền đáp qua điện thoại: “Vậy làm phiền ông Khuông rồi.”
Cúp máy xong, Lục Thế Trừng nhìn thím Chu như muốn nói “Không cần lo lắng”, rồi trở lại ghế sô pha ngồi.
Thím Chu có phần bối rối, cố phá vỡ bầu không khí bằng một nụ cười, nói:
“Cậu Lục, hay là—”
Bà vừa mở lời, một bóng dáng nhỏ nhắn từ phòng trong chạy ra.
Tiểu Đào đã tỉnh giấc. Hôm nay chơi quá vui, về nhà vẫn nằng nặc chơi đến gần năm giờ mới lăn ra ngủ. Vừa tỉnh dậy, gương mặt còn ngơ ngác, bất chợt nhìn thấy Lục Thế Trừng trong phòng khách, cô bé khựng lại. Chốc lát, Tiểu Đào mơ màng chạy thẳng tới anh.
Lục Thế Trừng mỉm cười, khom người đón lấy cô bé đang lao đến như một chiếc tàu nhỏ.
“Tiểu Đào, mau chào Lục tiên sinh đi nào.” Thím Chu vội vàng bước tới, muốn bế Tiểu Đào ra khỏi vòng tay anh, “Ngoan nào, chúng ta đi rửa mặt trước nhé, coi chừng làm bẩn áo Lục tiên sinh đấy.”
Lục Thế Trừng chẳng bận tâm, để Tiểu Đào kéo mình đi quanh phòng khách.
Lúc đi qua bàn trà, Tiểu Đào chỉ vào hộp trang sức trên bàn.
Thím Chu giật mình, vội nói: “Đó là đồ Lục tiên sinh mang tới, Tiểu Đào không được động vào.”
Tiểu Đào hiểu chuyện, liền chỉ vào bàn cờ mới của mình.
Lục Thế Trừng mỉm cười chỉ vào nó, ý hỏi có muốn chơi không.
Tiểu Đào vui vẻ gật đầu.
Thím Chu yên tâm, quay lại bếp rót thêm trà cho Lục Thế Trừng, rồi nói với vẻ ngưỡng mộ:
“Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy ai kiên nhẫn như cậu Lục. Phải nói hôm nay thật may có cậu Lục giúp cô chủ nhà tôi đứng ra đối chất với Kiều phu nhân, nếu không chắc bà ta càng lấn lướt hơn nữa. Thật không biết nói sao, người phụ nữ này thật là—”
Tiểu Đào đang mải chơi cờ với Lục Thế Trừng, vừa nghe thấy ba chữ “Kiều phu nhân”, lập tức như bị kích động, bực bội nói:
“Kẻ xấu! Đại ác nhân!”
Lục Thế Trừng bật cười, xoa đầu cô bé. Tiểu Đào nghiêm mặt, kéo tay anh về phía phòng trong.
“Đi đánh kẻ xấu!”
Thím Chu lúc này mới nhận ra, vội đuổi theo: “Không được, đó là phòng chị con mà.”
Nhưng Tiểu Đào quyết không buông tay, nhanh chóng lôi Lục Thế Trừng đến trước cửa phòng Văn Đình Lệ.
Lục Thế Trừng đứng yên trước cửa, không chịu vào. Anh chỉ vào trong phòng, lắc đầu nói với Tiểu Đào:
“Không có sự cho phép của chị em, Tiểu Đào không được dẫn ai vào phòng chị em, hiểu chưa?”
Tiểu Đào vẫn không cam lòng, thấy không kéo được anh, liền tự chạy đến bên giường Văn Đình Lệ.
Vừa vào phòng, cô bé cố sức kéo một chiếc vali nhỏ từ dưới gầm giường ra, rồi lục tìm trong cặp sách của chị mình.
Lục Thế Trừng lập tức bước vào phòng, định bế Tiểu Đào ra ngoài.
Nhưng Tiểu Đào đã nhanh nhẹn rút từ trong vali ra một chiếc ví, đưa cho anh xem, nói bằng giọng non nớt:
“Tiền, chị có nhiều tiền lắm. Chị không phải kẻ nghèo, người xấu không được ức hiếp chị.”
Lục Thế Trừng ngây người một lúc, sau đó im lặng. Ngay cả thím Chu cũng thoáng hiểu ra, hẳn là những lời xúc phạm của Kiều phu nhân đã bị đứa trẻ này nghe thấy.
Trẻ con không phân biệt được lời người lớn và lời ác ý, cứ ngỡ rằng Kiều phu nhân nói thật. Chắc hẳn cô bé sợ rằng Lục Thế Trừng sẽ như lời Kiều phu nhân, khinh thường gia cảnh nghèo nàn của nhà họ Văn mà không trân trọng chị mình.
Hiểu ra điều này, thím Chu chợt cảm thấy thương cảm trước những hành động kỳ lạ của Tiểu Đào. Cô bé đang cố gắng bảo vệ chị theo cách của mình.
Quả nhiên, Lục Thế Trừng không những không cười nhạo Tiểu Đào mà còn tỏ ra vô cùng phối hợp.
Tiểu Đào nghiêng đầu, vỗ vào vali, hỏi:
“Tiền của ông Lục nhiều hơn, hay tiền của chị nhiều hơn?”
Lục Thế Trừng không chút do dự, chỉ vào vali của Văn Đình Lệ.
Tiểu Đào hài lòng, liền lôi từ trong vali ra vài tấm ngân phiếu và một bản hợp đồng, bày ra trước mặt Lục Thế Trừng.
Tấm lớn nhất là bản hợp đồng, cô bé chắc mẩm đó là “tiền lớn”, nên đặc biệt lật ra cho anh xem.
“Chị có nhiều tiền lắm.”
Lục Thế Trừng cười bất đắc dĩ, định gấp lại và cất vào vali, nhưng vô tình ánh mắt anh lướt qua dòng chữ “Lục Thế Trừng” trên trang đầu hợp đồng.
Anh tưởng mình nhìn nhầm, nhìn kỹ lại, nụ cười trên môi chợt đông cứng.
Văn Đình Lệ ngồi trong xe kéo, không ngừng ngóng ra ngoài cửa sổ. Một cơn mưa đã khiến cô mất hơn một tiếng đồng hồ, thật vất vả mới về tới nhà, thì mưa lại bất ngờ ngớt. Thật là bực bội.
Cô trả tiền xe, vừa bước xuống đã thấy chiếc xe hơi của Lục Thế Trừng đỗ trước tòa nhà. Lòng cô phấn chấn, vội vàng bước lên bậc thềm, ba bước thành hai.
Đến trước cửa, vừa dùng khăn tay lau những giọt mưa trên mặt, vừa lục túi lấy chìa khóa mở cửa. Nhưng thật kỳ lạ, trong nhà lại yên ắng lạ thường.
Cô mở cửa, nhìn vào phòng khách thì không thấy ai.
Đứng ở giá để giày, cô vừa thay giày vừa gọi:
“Thím Chu, thím Chu. Lục tiên sinh đâu rồi? Có phải đi ra đầu ngõ đón tôi không?”
Bất chợt, cô thấy trên bàn trà có một chiếc hộp trang sức màu đỏ hải đường và một bức thư. Nghi hoặc, cô bước tới, cầm lên xem.
Trên phong bì có dòng chữ: Kính gửi cô Văn Đình Lệ.
Đúng là nét chữ của Lục Thế Trừng.
Một nụ cười hiện lên trên gương mặt cô. Cô vui vẻ cầm chiếc hộp và lá thư, nhưng không vội mở hộp, mà nhìn quanh, thấy một bóng người ở hành lang cuối dẫn ra ban công.
Dù cách một cánh cửa kính lớn, cô vẫn nhận ra đó là Lục Thế Trừng. Thảo nào anh không nghe thấy tiếng động trong phòng khách.
Lúc này, thím Chu dắt Tiểu Đào từ phòng tắm bước ra, thấy cô, liền sốt ruột dậm chân:
“Sao cô giờ mới về? Ông Lục đợi cô mấy tiếng đồng hồ rồi đấy!”
Văn Đình Lệ rón rén đẩy cửa, đặt chiếc hộp lên bàn mây ngoài ban công, rồi chậm rãi bước đến sau lưng Lục Thế Trừng.
Bất ngờ, cô nhón chân, dùng tay bịt mắt anh lại, cười khúc khích:
“Đoán xem ai đây?”
Lục Thế Trừng không có phản ứng gì.
“Meo meo, meo meo.” Cô làm điệu bộ nhí nhảnh, tiếp tục che mắt anh, mỉm cười bước ra trước mặt.
Nhưng Lục Thế Trừng từ từ, lạnh lùng gỡ tay cô khỏi mặt.
Trong lòng Văn Đình Lệ thoáng chút bất an, cô hỏi:
“Sao thế—đợi lâu quá nên giận rồi à?”
Lục Thế Trừng quay đầu nhìn cô.
Tim cô thót lại. Ánh mắt anh sắc lạnh như băng, khiến nụ cười trên mặt cô đông cứng.
Cô bối rối, định nắm lấy tay anh, nhưng chợt nhìn thấy anh đang cầm một thứ gì đó.
Cơn lạnh chạy dọc sống lưng cô.
Là bản hợp đồng!
Chính là bản hợp đồng mà cô ký với luật sư Bao Á Minh, với mức thù lao lên đến hai ngàn đồng bạc!
Lưng cô bắt đầu rịn mồ hôi lạnh. Thứ này lẽ ra phải được cất kỹ trong vali của cô, sao lại nằm trong tay Lục Thế Trừng?
Cô cảm thấy hoảng loạn. Ánh mắt Lục Thế Trừng quá đỗi lạ lùng, như thể anh lần đầu tiên quen biết cô, cứ thế nhìn cô bằng đôi mắt xa lạ, lạnh lẽo.
Cô muốn mở miệng giải thích, nhưng bao nhiêu lời đã chuẩn bị sẵn lại nghẹn cứng nơi cổ họng.
Hẳn là anh đã nhìn rất rõ, bản hợp đồng này chính là lý do cô tiếp cận anh lúc ban đầu.
Trên đó, tên cô được ký rõ ràng, còn có dấu tay, cất giấu kỹ dưới gầm giường, không ai có thể vu oan.
Văn Đình Lệ bỗng cảm thấy bất lực, nước mắt lưng tròng.
“Em…” Cô chỉ nói được một chữ, Lục Thế Trừng đã vung tay, quăng bản hợp đồng vào mặt cô.
Tiếng giấy mỏng bị ném xuống đất vang lên trong gió đêm, trang hợp đồng lật mở đúng chỗ ghi “Hai ngàn đồng bạc”, trông đầy châm biếm.
Văn Đình Lệ ngẩn ngơ nhìn bản hợp đồng dưới chân, còn Lục Thế Trừng quay người bước đi.
Như tỉnh khỏi cơn mộng, cô vội đuổi theo, từ phía sau ôm lấy eo anh.
“Em thừa nhận! Bản hợp đồng này là em ký!” Nước mắt cô tuôn rơi, “Nhưng đó đều là chuyện trước kia. Khi ấy cha tôi nằm viện, em sống rất khó khăn. Nếu không có người giúp đỡ, em đã không qua khỏi. Vì trả ơn, em mới đồng ý điều tra anh. Nhưng nhiệm vụ đó đã kết thúc từ lâu. Từ sau đó, mỗi lần gặp anh, em đều không có ý đồ gì khác. Em đã yêu anh thật lòng, điều này anh biết mà!”
Gương mặt Lục Thế Trừng vẫn căng cứng, quai hàm như ghìm chặt.
Cô diễn giỏi như thế, lời nào là thật, lời nào là giả, ai mà biết được? Anh chỉ biết rằng bản hợp đồng này là do chính cô ký, tất cả những gì cô nói về “Vệ Anh giúp đỡ” đều là lời dối trá! Ngay từ đầu, cô đã có mục đích riêng khi tiếp cận anh.
Thật nực cười khi anh bị cô mê hoặc đến mất cả lý trí! Trái tim anh như đang chảy máu, mỗi nhịp thở đều mang theo cơn đau nhói. Nhìn hộp trang sức trên bàn mây, anh càng thấy chua xót.
Trong ánh sáng mờ mờ của ban công, màu đỏ hải đường của hộp trang sức bỗng hóa thành sắc đen bẩn thỉu.
Anh chợt cầm lấy hộp trang sức, mở ra trước mặt cô.
Đôi mắt đẫm lệ của Văn Đình Lệ lóe lên trong ánh sáng rực rỡ từ hộp trang sức.
Bên trong là một chuỗi dây chuyền hồng ngọc, đỏ như máu chim bồ câu.
Mỗi viên ngọc to bằng móng tay cái, hình dáng tròn trịa, màu sắc đỏ thẫm như những trái tim đang đập. Dưới nắp hộp lót vải sa trắng, một dòng chữ ánh vàng nổi bật:
“Chúc tiểu thư Văn Đình Lệ sinh nhật vui vẻ.”
Tim Văn Đình Lệ quặn thắt như bị dao cắt. Nước mắt làm nhòe đi mọi thứ, cô không còn nhìn rõ biểu cảm của anh.
Chỉ thấy Lục Thế Trừng vô cảm lấy dây chuyền từ trong hộp ra, định ném nó khỏi ban công. Cô hoảng hốt, vội nhón chân ôm lấy cánh tay anh:
“Xin anh! Xin anh đừng tự làm đau mình! Bình tĩnh nghe em nói—”
Ngực Lục Thế Trừng phập phồng kịch liệt, trong mắt như có hai ngọn lửa cháy rực. Không đợi cô nói thêm, anh buông tay, để dây chuyền rơi trước mặt cô.
Chuỗi dây chuyền tỏa sáng, lấp lánh trong ánh mắt cô.
Cô ngơ ngác, nước mắt rơi lã chã, nhìn anh từng động tác. Lục Thế Trừng ung dung vòng dây chuyền quanh cổ cô, ngắm nhìn hồi lâu, rồi ngẩng lên, ánh mắt đầy mỉa mai.
“Đây chắc là thứ cô muốn, phải không?”
Anh lạnh lùng xoay người, đẩy cửa ban công rồi bước ra ngoài.
Văn Đình Lệ vừa khóc vừa ôm chặt lấy eo anh lần nữa:
“Anh có thể nghe em nói hết rồi hãy giận được không? Em chưa từng lừa dối tình cảm của anh. Từ khi quen nhau đến giờ, mọi chuyện em có thể nói đều không giấu giếm anh nửa lời. Chỉ có điều này… chỉ có chuyện này là không thể giải thích rõ, vì liên quan đến nhiều người. Nhưng em đối với anh là thật lòng, anh nhất định cảm nhận được mà—”
Nhưng anh lạnh lùng hất cô ra.
Cô ngã ngồi xuống ghế mây, hoảng hốt cầm lấy lá thư trên bàn, rồi lao ra ngoài đuổi theo anh.
Bên ngoài trời vẫn mưa, khi cô đến trước tòa nhà, xe của Lục Thế Trừng đã khuất bóng.
Cô quyết đoán chạy tới chỗ đội vệ sĩ do nhà họ Lục cử tới:
“Làm ơn, đưa tôi đến Lục gia công quán ngay!”
Cô cũng không ngờ rằng lần đầu tiên mở miệng nhờ người của Lục gia giúp, lại là để đuổi theo Lục Thế Trừng.
Khi xe đi được nửa đường, mưa bên ngoài lại trút xuống như thác.
Văn Đình Lệ chẳng buồn để ý tới tiếng mưa. Cô cúi đầu đọc lá thư trong tay, cắn chặt ngón tay để không bật khóc.
**”Đình Lệ:
Hôm nay là sinh nhật mười chín tuổi của em.
Anh đã chuẩn bị một món quà, không biết em có thích không.
Anh muốn mọi thứ thật trịnh trọng, vì đây là sinh nhật đầu tiên của em mà anh có cơ hội cùng em đón mừng.
Thật đáng tiếc, dù trải qua một thời gian điều trị cẩn thận, chứng bệnh câm của anh vẫn không tiến triển. Các vị bác sĩ đã nghĩ ra nhiều cách, nhưng cuối cùng vẫn không hiệu quả. Họ nói dây thanh quản của anh hoàn toàn bình thường, việc không thể nói được có lẽ chỉ vì thiếu một cú hích nào đó.
Dù sao đi nữa, đến ngày sinh nhật của em, anh vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện với em như mong muốn. Một số lời muốn nói, đành phải viết ra giấy thêm lần nữa.
Anh đoán em sẽ bật cười khi đọc tới đây. Anh không giỏi nói lời hoa mỹ, giống như lần em hỏi anh bắt đầu thích em từ khi nào, anh hoàn toàn không biết trả lời ra sao. Nhưng anh chắc chắn rằng, lần đầu gặp em đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh.
Đêm hôm đó, tại hậu trường rạp Hoàng Kim, vì em đột ngột xông vào, viên đạn vốn nhắm vào anh lại sượt qua cánh tay em…”**
Em đã bật khóc ngay khi bị thương, lo sợ mình sẽ mất mạng. Nhưng khi biết đó chỉ là vết thương ngoài da, em lại mỉm cười trong nước mắt.
Lúc ấy, anh ngỡ rằng em là một tiểu thư chưa từng trải qua khó khăn. Về sau, anh mới hay, em đang một mình gánh vác cả gia đình. Em khóc là vì lo lắng, nếu bản thân xảy ra chuyện, em gái nhỏ và người cha bệnh nặng của em sẽ không ai chăm sóc.
Từ đó về sau, dù gặp em lúc nào, trên gương mặt em cũng luôn có nụ cười. Có lẽ em không biết, anh yêu biết bao cái cách em cười. Tựa như mọi vấn đề trên đời đều có thể giải quyết bằng nụ cười ấy, chẳng có gì là nghiêm trọng cả.
Vì cuộc sống, em đóng phim, phát báo, chăm sóc cha mình, tham gia đủ loại cuộc thi, dầm mưa dãi nắng, dù mệt đến phát bệnh cũng không hề than vãn.
Như hiệu trưởng Tào từng nói, em là một người tràn đầy sức sống.
Lần duy nhất anh thấy em nổi giận là tối hôm đó, khi em ẩu đả với Kiều phu nhân tại Tiên Lạc Tư. Em đánh rất hăng, tựa như một con thú nhỏ dựng thẳng gai nhọn. Anh lo chuyện đó khó mà êm xuôi, định âm thầm giúp em một tay, nhưng em không chỉ tự giải quyết được vấn đề, mà còn giải quyết vô cùng đẹp đẽ.
Đêm về, anh cứ nhớ mãi những lời em nói với Kiều phu nhân. Em bảo bà ta đáng thương, và rằng nhân cách của em cao quý hơn bà ta gấp trăm lần. Nghĩ tới dáng vẻ em khi nói những lời ấy, anh không khỏi bật cười.
Có lẽ, lòng thương mến và ngưỡng mộ dành cho em đã bắt đầu từ những ngày đó.
Chỉ là chính anh không nhận ra.
Anh đoán em sẽ lại cười mất. Được rồi, anh thừa nhận, trước khi anh vì trọng thương mà được đưa đến nhà em, mọi thứ đã bắt đầu từ rất lâu rồi. Dù không có sự cố ấy, anh cũng sẽ sớm nhận ra tình cảm của mình dành cho em. Khoảng thời gian dưỡng thương tại nhà em chỉ càng làm anh thêm say mê em mà thôi.
Đến hôm nay, tình yêu anh dành cho em đã sâu đậm đến mức chính anh cũng phải bất ngờ.
Nếu tình yêu không thể diễn đạt bằng lời, thì hãy để hành động lên tiếng.
Anh đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chọn chuỗi dây chuyền này làm quà sinh nhật cho em. Từ xưa, hồng ngọc được cho là biểu tượng của lòng dũng cảm, sự nhiệt huyết và sức sống mãnh liệt, mà những phẩm chất ấy lại chính là điều anh thấy ở em.
Đúng vậy, trong lòng anh, em tựa như một viên hồng ngọc độc nhất vô nhị—sáng rực, dũng cảm, kiên cường, xinh đẹp và lấp lánh.
Dẫu có khi phải đối mặt với bóng tối, em vẫn rực sáng, soi tỏ mọi góc khuất xung quanh mình.
Không ai xứng đáng với chuỗi dây chuyền này hơn em. Anh hy vọng em sẽ thích món quà sinh nhật này.
Em còn nhớ câu nói tiếng Nga đó chứ? Gửi tới em, người chân thành nhất, xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất—Văn Đình Lệ tiểu thư, chúc em sinh nhật vui vẻ.
Của em,
Lục Thế Trừng.”
Đọc đến cuối, Văn Đình Lệ đã khóc như mưa. Chạm vào chuỗi dây chuyền trên cổ, trái tim cô đau đớn đến nghẹn thở. Cô mơ hồ ngẩng đầu lên, chợt nhận ra xe đã đến trước cổng Lục công quán.
Cô nhanh chóng lau nước mắt, cẩn thận như đang ôm chính trái tim mình, cất lá thư vào trong ngực áo.
Dưới ánh đèn đường trắng sáng bên cánh cổng sắt, cô lao ra trong cơn mưa lớn, tiến lên gõ cửa.
Chỉ một lát sau, cửa hông mở ra, một người che chiếc ô đen lớn bước tới. Đó là một quản gia quen thuộc của nhà họ Lục.
Quả nhiên, ông nhận ra cô:
“Tiểu thư Văn.”
Văn Đình Lệ cố nặn ra một nụ cười:
“Xin chào, tôi muốn gặp Lục tiên sinh, phiền ông thông báo giúp.”
Nhưng quản gia Lưu lại lộ vẻ khó xử, đáp:
“Thật xin lỗi, thiếu gia Thế Trừng đã dặn, tối nay không gặp bất kỳ ai.”
“Văn tiểu thư, làm phiền cô ra ngoài. Ông Lục không muốn gặp cô.”
Câu nói lạnh lùng vang lên như một chiếc đinh nhọn đâm thẳng vào tâm trí Văn Đình Lệ, khiến thái dương cô nhói đau. Không cam tâm, cô bước lên, đập nhẹ vào cánh cửa lần nữa, nhưng không ai đáp lại.
Quay đầu nhìn về phía chiếc xe đỗ bên ngoài, hai người hộ tống vẫn đứng đó, không hay biết gì.
Ánh mắt lóe lên tia hy vọng mong manh. Lục Thế Trừng chưa bảo họ rời đi, có lẽ anh chỉ đang giận dữ nhất thời. Nếu cô có thể khiến anh hiểu rằng cô thật lòng, rằng anh quan trọng với cô biết bao, anh sẽ bỏ qua thôi.
Cô quyết định đứng chờ. Mưa rơi lác đác dưới tán ô, thấm lạnh đến tận xương.
Thời gian chậm chạp trôi qua, màn đêm bao trùm lấy Lục gia công quán, mang theo sự lạnh lẽo và im lìm đáng sợ.
Văn Đình Lệ hiểu rằng, dẫu có đứng dưới mưa đến sáng, Lục Thế Trừng cũng sẽ không ra gặp cô.
Đúng lúc ấy, trong bóng tối tĩnh lặng, hai luồng sáng trắng bất ngờ lóe lên từ khu vườn, kèm theo tiếng động cơ xe chạy nhanh trên lối chính. Cánh cổng lớn chậm rãi mở ra, để lộ người bước xuống xe không phải Lục Thế Trừng, mà là Khuông Chí Lâm.
Dẫu vậy, cô vẫn vội vàng bước lên:
“Khuông tiên sinh, làm ơn dẫn tôi vào. Tôi cần gặp Lục tiên sinh.”
Khuông Chí Lâm thoáng nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ xa lạ, khiến chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng cô tắt lịm. Anh lịch sự từ chối:
“Văn tiểu thư, đã khuya rồi, mưa lớn thế này cô sẽ bị cảm lạnh. Tôi sẽ cho người đưa cô về.”
“Không, tôi nhất quyết không rời đi nếu chưa gặp được Lục tiên sinh!” Cô kiên quyết.
“Văn tiểu thư,” giọng Khuông Chí Lâm thoáng phiền lòng, “Lời này là ý của thiếu gia, xin cô đừng làm khó chúng tôi.”
Nghe thế, Văn Đình Lệ chỉ cảm thấy cơn mưa cũng không lạnh lẽo bằng những lời này.
Cô đột nhiên buông ô, nhắm mắt ngã xuống cạnh xe.
Tiếng mưa rơi lách tách trên gương mặt cô, lạnh buốt, nhưng cô không hề nhúc nhích. Bên tai vang lên giọng nói kinh ngạc của Khuông Chí Lâm:
“Văn tiểu thư? Văn tiểu thư!”
Cô không mở mắt, trong lòng thầm nghĩ, dù thế nào cô cũng phải gặp được Lục Thế Trừng.
Nhưng cô đã đánh giá cao sức chịu đựng của mình. Chỉ vài phút sau, Văn Đình Lệ đã bất tỉnh giữa cơn mưa lạnh giá.
Không rõ đã bao lâu trôi qua, một âm thanh kỳ lạ khiến Văn Đình Lệ chầm chậm tỉnh lại.
Vừa mở mắt, Văn Đình Lệ nhìn thấy trần nhà kiểu Pháp cao rộng. Cô cảm giác như đầu óc vẫn còn mơ hồ, xoay nhẹ đầu trên gối, bất chợt trông thấy một khung cửa sổ đẹp mắt.
Cô giật mình ngồi bật dậy, nhanh chóng nhận ra đây là căn phòng khách tầng một của Lục gia công quán. Căn phòng này cô từng ở khi trẹo chân, lần đó Lục Thế Trừng đã cho người đưa cô đến đây nghỉ ngơi.
Không sai, ngoài cửa sổ chính là góc khu vườn của Lục gia. Tiếng chim hót ngoài vườn vừa nãy đã đánh thức cô.
Tim cô bỗng chốc nhảy lên vì vui sướng.
Không có sự cho phép của Lục Thế Trừng, ai dám đưa cô vào phòng khách của Lục gia? Có lẽ, sau khi biết cô bất tỉnh trong mưa, cuối cùng anh đã mềm lòng.
Cô vội vàng xuống giường, đi giày. Trên tủ đầu giường đặt một khay cháo, càng khiến cô thêm phần phấn khởi.
Lúc này, một người hầu già nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, chính là bà Lưu lần trước từng chăm sóc cô.
“Văn tiểu thư, cô tỉnh rồi.”
“Bà Lưu, lại làm phiền bà rồi.”
Bà Lưu nhiệt tình đáp: “Đừng khách sáo, bác sĩ nói cô không sao, chỉ là xúc động quá mà thôi. Văn tiểu thư ăn chút gì đi, để tôi báo với Khuông tiên sinh rằng cô đã tỉnh.”
Bà đưa khay đồ dùng cá nhân cho Văn Đình Lệ, rồi rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng bà Lưu, Văn Đình Lệ hỏi lớn:
“Hôm qua là Lục tiên sinh bảo đưa tôi vào đây sao?”
“Đúng vậy, thiếu gia nghe Khuông tiên sinh nói cô ngất xỉu, liền gấp rút cho người khiêng vào, còn mời bác sĩ Louis đến khám.”
Câu trả lời khiến Văn Đình Lệ ngọt ngào trong lòng. Cô cầm lấy khăn và bàn chải, vào phòng vệ sinh chỉnh trang lại bản thân.
Sau khi rửa mặt, không thấy bà Lưu trở lại, cô từ từ uống hết bát cháo.
Một lát sau, bà Lưu quay lại, nói:
“Khuông tiên sinh mời Văn tiểu thư ra phòng khách.”
Văn Đình Lệ vội vàng theo bà Lưu ra ngoài. Phòng khách rộng lớn, cửa sổ sát đất mở toang, đón ánh sáng rực rỡ, không khí trong lành và hương hoa từ khu vườn ùa vào.
Khuông Chí Lâm ngồi đọc báo dưới ánh nắng. Thấy Văn Đình Lệ, ông đặt cốc cà phê và tờ báo xuống, lịch sự mời:
“Văn tiểu thư, mời ngồi.”
Văn Đình Lệ nhìn quanh, không thấy Lục Thế Trừng đâu.
Khuông Chí Lâm vẫy tay cho người hầu lui ra.
“Thiếu gia không có ở nhà, sáng sớm nay đã đến công ty xử lý công việc. Tối nay, cậu ấy sẽ khởi hành đi Nam Dương.”
“Đi Nam Dương?” Văn Đình Lệ bàng hoàng, giọng run run.
“Nam Dương vốn chất đầy công việc. Trước đây, thiếu gia vì luyến tiếc Văn tiểu thư mà trì hoãn, nhưng sau tối qua, có lẽ cậu ấy cảm thấy không cần kéo dài thêm nữa.”
“Vậy khi nào anh ấy trở về?”
“Khó mà nói.”
“Anh ấy định không gặp tôi nữa sao?”
Khuông Chí Lâm ngập ngừng, rồi thở dài.
Văn Đình Lệ gào lên: “Nếu anh ấy không muốn gặp tôi, sao còn quan tâm tôi sống chết? Để tôi chết dưới mưa không phải tốt hơn sao?!”
“Văn tiểu thư, xin hãy bình tĩnh.”
Văn Đình Lệ ngã phịch xuống sofa, hai tay ôm mặt khóc nức nở.
Khuông Chí Lâm chậm rãi nói:
“Tôi không rõ giữa cô và thiếu gia xảy ra chuyện gì, nhưng cô hẳn biết rõ tính cách cậu ấy. Thiếu gia luôn cẩn trọng, suy nghĩ thấu đáo trước khi quyết định.”
Văn Đình Lệ nghẹn ngào: “Tôi không tin anh ấy lại tuyệt tình đến vậy! Chẳng lẽ anh ấy không cho tôi một cơ hội để giải thích sao?”
Nhớ lại những kỷ niệm vui vẻ bên Lục Thế Trừng, cô càng đau đớn. Họ từng gần gũi, trân trọng nhau đến vậy.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chỉ trong một đêm!
Cô quay mặt đi, giấu nước mắt. Một lúc lâu sau, cô cất giọng khàn khàn:
“Tôi muốn viết thư cho anh ấy. Phiền Khuông tiên sinh chuyển giúp…”
“Không thành vấn đề,” Khuông Chí Lâm đáp, “nhưng tôi phải nhắc Văn tiểu thư, thiếu gia xử lý mọi chuyện rất dứt khoát. Điều này liên quan đến—”
Khuông Chí Lâm dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Thiếu gia Lục từ nhỏ đã sống trong môi trường đầy mưu mô và phòng bị. Người đối xử chân thành với cậu ấy thì ít, nhưng một khi nhận ra ai đó thật lòng, cậu ấy sẽ dùng trái tim chân thành nhất để đáp lại. Từ ngày thiếu gia quyết định ở bên Văn tiểu thư, cậu ấy đã trao trọn niềm tin và sự yêu thương.”
Văn Đình Lệ nghe vậy, nước mắt lại chực trào ra.
“Nhưng nếu phát hiện mình bị lợi dụng hay lừa dối, thiếu gia sẽ không bao giờ quay đầu lại. Với tính cách quyết đoán ấy, cậu ấy mới có thể sống sót trong môi trường khắc nghiệt. Văn tiểu thư, thư của cô tôi sẽ chuyển giúp, nhưng thiếu gia có đọc hay không, hoặc đọc rồi có thay đổi ý định hay không, thì tôi không thể đảm bảo. Cô nên chuẩn bị tâm lý trước.”
Văn Đình Lệ im lặng.
Khuông Chí Lâm đứng dậy tiễn khách:
“Văn tiểu thư, mời về trước. Đưa thư đến văn phòng của tôi trước buổi trưa.”
Về đến nhà, thím Chu lo lắng chạy ra:
“Sao cả đêm không về? Cãi nhau với Lục tiên sinh à?”
Văn Đình Lệ lặng lẽ bước vào phòng, dựa lưng vào cửa, nhắm mắt thở dài. Khi mở mắt, cô vô tình thấy bản hợp đồng trên bàn. Một cảm giác đau nhói như kim châm lan khắp tim cô.
Bìa hợp đồng bị nước mưa làm nhăn, có lẽ thím Chu khi tìm cô trên sân thượng đã nhặt nó về.
Cô tức giận nhét hợp đồng vào ngăn kéo, không muốn nhìn lại.
Ngồi xuống, cô bối rối lấy giấy bút ra viết thư cho Lục Thế Trừng, vô tình chạm vào bức thư mà anh từng viết cho mình.
Mở ra, từng dòng chữ đầy cảm xúc chân thành khiến mắt cô cay xè, nước mắt nhỏ xuống thấm ướt trang giấy.
Nhưng rất nhanh, cô lau khô nước mắt, cúi đầu nghiêm túc viết dòng đầu tiên:
【Em muốn nói với anh cả ngàn lần vạn lần rằng, em yêu anh. Em không hề diễn kịch trước mặt anh…】
Mười giờ sáng, Văn Đình Lệ mang lá thư đến Ngân hàng Lực Tân.
Có lẽ Khuông Chí Lâm đã dặn trước, nên khi cô đến, người gác cổng Ấn Độ lập tức tiếp nhận lá thư một cách lịch sự.
Cô đứng nhìn người đó mang thư vào trong, rồi bất lực chờ đợi tin tức.
Tới gần trưa, người của Khuông Chí Lâm ra báo rằng lá thư đã được trao tận tay Lục Thế Trừng. Nếu thiếu gia thay đổi ý định sau khi đọc thư, anh nhất định sẽ tìm cô, khuyên cô nên về nhà chờ tin.
Văn Đình Lệ liên tục cảm ơn.
Cô trở về nhà, chờ đợi trong vô vọng. Đến chiều tối, vẫn không có cuộc gọi nào từ Lục Thế Trừng.
Lá thư như đá chìm đáy biển, không gợn chút hồi âm.
Cô cầm lấy túi xách, bước ra ngoài. Nhớ lại lời Khuông Chí Lâm rằng Lục Thế Trừng tối nay sẽ khởi hành đi Nam Dương, cô đoán anh đang ở Ngân hàng Lực Tân hoặc Tòa nhà Phong Hoa để sắp xếp công việc.
Cô lập tức đến Ngân hàng Lực Tân.
Dựa vào kinh nghiệm buổi sáng, lần này người gác cổng Ấn Độ không còn nghi ngờ cô. Sau khi nhận được một khoản tiền nhỏ, anh tiết lộ:
“Lục công tử rời đi lúc ba giờ chiều. Nếu tôi không nghe nhầm, hình như họ nói đến Tòa nhà Chấn Hưng để họp.”
Văn Đình Lệ liền bắt taxi tới Tòa nhà Chấn Hưng.
Tuy nhiên, người gác cửa ở đó vì không quen biết cô nên kiên quyết không tiết lộ Lục Thế Trừng có ở trong hay không.
Bất đắc dĩ, cô tìm một quán cà phê Tây đối diện, chọn chỗ gần cửa sổ để quan sát.
Cô ngồi im lặng một lúc, lấy từ túi xách ra một quyển sổ nhỏ chứa những từ tiếng Anh, thứ mà cô và Lục Thế Trừng từng dùng để trao đổi trong bữa ăn đầu tiên của họ.
Trên sổ vẫn còn nét bút của anh:
【Cô gọi món nhiều quá rồi.】
【Cảm ơn.】
【Nếu lúc nãy tôi không kịp đến, Văn tiểu thư còn ai khác để cầu cứu không?】
Nhìn từng dòng chữ, cô như thấy lại gương mặt anh, nghiêm nghị và điềm tĩnh.
Càng lật sổ, trái tim cô càng nhói đau.
Từng câu chữ là từng kỷ niệm.
Cô ngồi trong quán cà phê, trời dần tối. Đèn đường màu vàng cam bật sáng, gợi lại hình ảnh Lục Thế Trừng đứng đợi cô trước cửa studio dưới ánh đèn ấm áp ấy.
Chỉ cần nhìn bóng dáng cao gầy của anh, lòng cô đã tràn ngập sự an yên và gần gũi.
Cảnh tượng ấy, giờ đây chỉ còn là hồi ức.
Cô cắn môi, nước mắt lặng lẽ rơi. Tất cả những gì liên quan đến anh, từ cuốn sổ nhỏ đến ánh đèn đường, đều khắc sâu trong tim cô, khiến cô không thể buông bỏ.
Đột nhiên, từ tòa nhà đối diện, một nhóm người mặc vest bước ra. Văn Đình Lệ lập tức mở to mắt.
Lục Thế Trừng bước ra, được nhiều người vây quanh nói chuyện. Hình bóng ấy khiến anh trông càng xa cách. Văn Đình Lệ không thể nhìn rõ nét mặt anh, chỉ biết rằng anh sắp rời đi.
Cô vội vã rời khỏi quán cà phê, nhưng không chạy đến chỗ anh. Cô chỉ lặng lẽ đứng bên này đường, ánh mắt dịu dàng hướng về anh.
Không lâu sau, có người nhận ra cô, thì thầm gì đó bên tai Lục Thế Trừng.
Lục Thế Trừng dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô. Cô nắm chặt cuốn sổ nhỏ chứa đầy ký ức giữa hai người, ánh mắt đầy vẻ yếu đuối, khẩn cầu.
Cô tin rằng, khi nhìn thấy cô như vậy, anh sẽ mềm lòng.
Quả nhiên, anh không dời ánh mắt, mà chỉ đứng đó nhìn cô thật lâu. Cảm thấy thời điểm đã chín muồi, cô bắt đầu bước qua đường, tiến về phía anh.
Lần này, cô phải chủ động. Nếu không, cô có thể sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Hiểu ý, những người xung quanh nhanh chóng tản ra, chỉ còn lại Khuông Chí Lâm đứng bên cạnh Lục Thế Trừng.
Đến trước mặt anh, Văn Đình Lệ nghẹn ngào:
“Anh bị bệnh sao?”
Lục Thế Trừng không đáp, chỉ im lặng nhìn cô.
“Anh đã đọc thư em viết chưa?”
Anh vẫn không biểu lộ cảm xúc. Văn Đình Lệ lau nước mắt, đưa cuốn sổ nhỏ cho anh.
“Nếu anh có gì muốn nói, hãy viết lên đây.”
Cô biết anh nhớ về lần đầu họ gặp nhau. Lời nói vừa rồi cũng giống hệt những gì cô từng nói lúc đó. Trên bìa cuốn sổ, cô đã cẩn thận viết hàng trăm lần dòng chữ: “Em yêu anh” và “Xin lỗi”. Anh chỉ cần cúi xuống là có thể thấy.
Chỉ cần anh chịu nhận lấy…
Nhưng Lục Thế Trừng chỉ lạnh lùng nhìn cô, sau đó xoay người, mở cửa xe và bước vào trong.
Khuông Chí Lâm tiến lên, hạ giọng nói:
“Văn tiểu thư, mời cô rời đi.”
Văn Đình Lệ nhìn chằm chằm vào anh qua cửa kính xe, nhưng Lục Thế Trừng không quay lại dù chỉ một lần.
Cô cảm thấy sự tuyệt vọng xâm chiếm.
Như Khuông Chí Lâm từng nói, anh lớn lên trong môi trường đầy hiểm nguy, mất cha mẹ từ nhỏ, sống giữa những kẻ mưu mô. Điều đó khiến anh không thể tha thứ cho sự lừa dối.
Nước mắt cô, nỗi đau của cô, trong mắt anh giờ đây chỉ là một màn kịch đáng khinh.
Khuông Chí Lâm nhẹ nhàng nói thêm:
“Thiếu gia đã dặn dò bác sĩ Louis chăm sóc Văn tiểu thư khi cần. Nhưng xin cô đừng liên hệ với Lục công quán hay Ngân hàng Lực Tân nữa. Thiếu gia sẽ không về Thượng Hải trong thời gian tới và cũng không muốn cô quấy rầy cuộc sống của cậu ấy.”
Trong suốt thời gian đó, Lục Thế Trừng không nhìn ra ngoài một lần. Anh như dựng lên một bức tường vô hình, cự tuyệt tất cả.
Văn Đình Lệ ngẩng đầu, cố nuốt nước mắt vào trong, sau đó quay người rời đi mà không ngoảnh lại.
Chỉ một lát sau, xe của Lục Thế Trừng nổ máy và rời đi.
Văn Đình Lệ không dừng bước, cũng không quay đầu, tiếp tục đi một cách dứt khoát. Khi tiếng xe biến mất ở cuối đường, cô cảm nhận như một phần linh hồn mình cũng tan biến theo.
Đêm đó, Văn Đình Lệ phát sốt.
Bác sĩ Louis cùng y tá Melissa vội vã đến nhà để thăm khám.
“Trước khi đi, Khuông tiên sinh đã nhờ tôi chăm sóc đặc biệt cho Văn tiểu thư, vì cô vừa xuất viện chưa lâu mà lại bị dầm mưa tối qua.”
Văn Đình Lệ vùi đầu trong chăn, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Louis và thím Chu.
Lục Thế Trừng luôn đối xử chu đáo với cô, ngay cả khi họ đã chia tay, anh vẫn không để cô chịu khổ.
Nhưng cô hiểu rõ, từ giờ trở đi, anh không còn thuộc về cô nữa.
Sự dịu dàng, trung thành, mọi niềm vui nỗi buồn của anh giờ đã không còn liên quan gì đến cô.
Cô cắn răng, ép bản thân xóa sạch hình bóng anh khỏi tâm trí, rồi lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.