Cả người cô đều nằm úp sấp ở trên người hắn, đã một lần lại một lần kêu tên của hắn, Mạc Tư Tước, Mạc Tư Tước, Tước của em !
Hắn toàn thân đều đang run rẩy, là hoảng loạn, sợ hãi, hay là căm giận bó tay hết cách?
Mạc Tư Tước nắm tay một chút lại một chút nện ở trên đầu mình, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng giống như hiện tại vô lực uể oải qua.
Không có cách nào, nhưng lại không có cách nào nhìn cô đau khổ hư vậy! Hắn hận không thể thay cô chịu đau như vậy!
Mạc Tư Tước tự nói với mình, nếu như cô có thể qua được cửa ải này, hắn nhất định sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô, cho dù là muốn hắn buông tay!
Chỉ cần cô hoàn hảo khỏe mạnh… Sống!
Sống mới có hy vọng, sống là hy vọng!
“Ôm em , Mạc Tư Tước anh hãy ôm em !” Ôn Hinh yêu thương ôm cánh tay của hắn,cô mở môi hôn hắn,cô biết người đàn ông này trên người đang phát ra ưu thương cùng nước mắt, chỉ là vì cô! Bởi vì cô là Ôn Hinh!
Cô không biết nên làm thế nào để an ủi hắn, chỉ có dùng phương thức này để chứng minh cô là của hắn!
Ngày mai… Ngày mai…
Mặc kệ ngày mai có hay không , giữa bọn họ đều hẳn là đã kết thúc!
Ôn Hinh trong lòng tràn ngập không muốn dời xa hắn ,cô và Mạc Tư Tước từ khi quen biết, đến căm ghét, đến tính toán, rồi đến căm hận, đó là bởi vì yêu cho nên mới phải hận như vậy ?
Cô để lại cho hắn ngoại trừ đêm nay,thì còn có thể còn lại cái gì đây ?
Ôn Hinh chủ động cho Mạc Tư Tước cổ vũ cùng chống đỡ, hắn cần cô, vẫn luôn cần cô, ngay hiện tại và trong mộng đều là cô.
Cô là cô gái trong giấc mộng tuyệt trần của hắn , hắn làm sao có thể cự tuyệt được cô?
Ôn Hinh từ từ hôn vào trên môi của hắn, trên cổ, rõ ràng là vô tâm hành động như vậy , lại có thể trong nháy mắt có thể đốt toàn bộ nhiệt tình của thân thể hắn , trong chốc lát tỉnh lại khát vọng hắn đối với cô!
Đáy mắt của Mạc Tư Tước hiện đầy tơ máu, đầu giường mở ra một ánh đèn màu vàng,ánh đèn mông lung chiếu sáng vào thân người giao quấn trên thân thể , hắn trợn tròn mắt, màu xanh sâu thẳm từ trong con ngươi nhìn từ đầu đến chân, đem cô khắc sâu lưu giữ ở trong lòng.
“Hinh nhi, Hinh nhi của anh…” Mạc Tư Tước dùng tim hô lên tên của cô, mồ hôi cùng với đau đớn từ trên trán hai người rơi xuống, Mạc Tư Tước đột nhiên hô ba chữ kia lên , thế nhưng cô lại nghe không được.
Thời điểm đi vào trong ,cô đau, hắn cũng đau!
Có lẽ là trong lòng ưu thương ,lúc bọn họ triền miên bên nhau nếm được một phần đau đớn mà trước nay chưa từng có!
Mạc Tư Tước dường như là không biết mệt mỏi, ngoài ra tinh thần của Ôn Hinh cũng thật là tốt, cặp mắt to tối như mực kia cho dù là nhìn không thấy bất kỳ vật gì, xóa sạch như không có ánh mắt rơi vào trong lòng của hắn , giống như là trêu chọc từ trong đáy lòng của hắn …
Hắn nặng nề va chạm, tới tới lui lui rút ra lại đưa vào, khi hắn kích tình cô cảm thấy phấn khích đến tột đỉnh, một luồng sóng lần lượt bị chôn vùi! Cả đêm, bọn họ cả thể xác lẫn tinh thần đều kết hợp, mồ hôi giao hòa, đến lúc trời gần sáng thân thể hai người vẫn quấn lấy nhau cùng một chỗ như là trẻ sinh đôi kết hợp mật thiết làm thế nào cũng chia không ra.
“Trời đã sáng…” Ôn Hinh chuyển động toàn thân bủn rủn uể oải , Mạc Tư Tước còn gục lên trên người cô, toàn thân của hắn nóng rực ấm áp như cũ chôn ở trên người cô, Ôn Hinh đẩy hắn ra , mặc dù Ôn Hình nhìn không thấy sắc trời bên ngoài, thế nhưng cô lại có cảm giác.
Cho dù là nhìn không thấy, nghe không được, chí ít,cô còn có thể hít thở …
Mạc Tư Tước không tình nguyện mở mắt, sau đó nhìn dưới thân khuôn mặt thuần khiết mỹ lệ nhỏ nhắn của cô, trong nháy mắt mắt của hắn liền chảy ra chất dịch lạnh như băng rơi vào trên mặt của Ôn Hinh, trượt chảy đến trong miệng cô.
Mặn mặn , là vị yêu…
Ôn Hinh lại bắt đầu chảy máu mũi, thậm chí là trong miệng đều ho ra máu, trái tim cũng là một trận một trận quặn đau, loại này sống không bằng chết giày vò cô không thành hình người .
Cô đau,đau cũng đã kêu không ra tiếng được .
Mạc Tư Tước cả ngày đều là ôm cô, không ngừng giúp cô lau chùi máu, xoa ngực của cô, hắn điên cuống lần lượt bấm dãy số điện thoại của Trì Hạo , thế nhưng lấy được kết quả là một điều khó , Tàng Long còn chưa ra khỏi động !
Cái này cũng cho thấy , hắn không có nghiên cứu ra giải dược!
Hôm nay đã là ngày thứ ba, khi đêm đến Ôn Hinh lại ngủ hôn mê , mặc hắn gọi sao cô cũng không tỉnh .
Mạc Tư Tước canh giữ ở bên người cô, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, thẳng đến nhiệt độ thân thể của cô từng chút từng từng chút đều rất lạnh , cuối cùng ngay cả tim đập cũng không đều …
Sáng sớm ngày thứ tư, bên ngoài lại có tuyết rơi .
Mạc Tư Tước ôm Ôn Hinh nhìn về phía ngoài cửa sổ, chẳng sợ cô nghe không được, hắn vẫn là nhẹ nhàng nói ở bên tai nàng , “Hinh nhi, em xem, tuyết lại rơi!”
Kỳ thực bọn họ trong lòng đều rõ ràng,là Mạc Tư Tước cho cô một thế giới không có tiếc nuối!
Ôn Hinh yên lặng giống như đang ngủ, lông mi thật dài che ở trên mí mắt , cặp mắt kia đang nhắm chặt giống như thể xác đã không có linh hồn.Mạc Tư Tước cứ như vậy si mê nhìn chằm chằm mặt của cô .
Cô tức giận,cô bướng bỉnh,cô cười,côkhóc , làm cho hắn mê muội … chính là cô!
Mạc Tư Tước giúp Ôn Hinh thay đổi một bộ quần áo, da thịt trắng nõn của cô đã từ từ biến thành màu tím nhạt.Mạc Tư Tước không biết điều này đại diện cái gì, hắn chỉ biết là hắn đã nói muốn cho cô tự do, điều kiện đầu tiên là muốn cô sống.
Vậy hô hấp và bàn tay,ngay cả trong hơi thở của hắn bàn tay của hắn quan tâm đều không cảm nhận được .
Mạc Tư Tước thân hình tiều tụy, quỳ xuống giúp cô mặc từng món đồ vào khi mặc xong quần áo, áo khoác, giầy, một thân tuyết trắng kia giống như là búp bê ở trong lòng hắn, thánh khiết , mỹ lệ , động lòng người …
Hắn có thể nghĩ đến một người duy nhất để hình dung của cô , đó là thiên sứ nhưng lại bị hắn bẻ gãy cánh!
“Hinh nhi, anh hứa với em, nếu như em có thể sống được, anh sẽ để cho em được tự do, anh dùng sinh mạng của anh thề!” Mạc Tư Tước lại một lần nữa cúi đầu.
Hắn quỳ gối trước mặt cô, sợi tóc màu rám nắng che trên trán của hắn ,nhưng che không được trong mắt của hắn chảy ra một chất dịch thể.
Một giọt, hai giọt… rơi xuống trên mu bàn tay của cô, Mạc Tư Tước vuốt ve trên ngón út bên trái của cô sau đó chậm rãi hôn lên.Lúc Trì Hạo gọi điện tới , hắn ôm lấy cô giống như điên chạy ra ngoài.
Lúc Tàng long từ trong tay của Mạc Tư Tước đón nhận Ôn Hinh , khó xử nhìn hắn nói, “Tôi nói rồi, loại phương pháp này rất mạo hiểm, tôi chỉ có nắm chắc năm mươi phần trăm , nếu như thân thể của cô ấy không chịu được một loại độc tố khác làm có thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại !”
Con ngươi màu xanh của Mạc Tư Tước đã là một mảnh màu đậm, hắn trầm trọng gật gật đầu, sau đó chậm rãi buông lỏng Ôn Hinh trong tay ra .
Nếu như chỉ có một phần vạn cơ hội có thể làm cho cô sống sót, hắn đều phải thử một lần!
Lúc tay hắn buông cô ra, hắn đột nhiên rùng mình,đột nhiên lại cầm tay cô lại , mở lòng bàn tay của cô ra, đầu ngón tay của hắn viết xuống lòng bàn tay cô ba chữ: Anh, yêu, em!