“Mạc Tư Tước con ngươi màu xanh anh , anh cũng là màu xanh …” Ngón tay của cô sờ lên chọc chọc vào mí mắt của hắn, sau đó thận trọng gật gật đầu.
Mạc Tư Tước bị vẻ mặt mơ hồ đáng yêu của cô chọc dở khóc dở cười, hắn ngửi trên người cô cũng có mùi rượu nhàn nhạt, không khỏi làm lộ câu thô tục, mẹ nó, Trì Hạo, cậu hãy chờ đó ! Món nợ hôm nay hắn sẽ giữ lại cùng tính một lượt!
Ôn Hinh dường như còn đang nghiên cứu người đàn ông ở trước mắt vấn đề có phải Mạc Tư Tước hay không, Mạc Tư Tước tà quang chợt lóe lên, đột nhiên đem cô áp ngã xuống giường, sau đó vén lọn tóc ở trước ngực cô lên đặt lên chóp mũi nhẹ ngửi.
“Hinh nhi, em có chán ghét Mạc Tư Tước không?” Mạc Tư Tước nắm bàn tay nhỏ bé không an phận của cô, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm trên khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ say rượu .
Ôn Hinh suy nghĩ, sau đó nháy một đôi mắt to theo dõi hắn, sau đó gật gật đầu nặng nề mà nói, “Chán ghét!”
“Vậy em có thích qua Mạc Tư Tước không?” Mạc Tư Tước thở ra hơi thở có chút hỗn loạn, con ngươi lam sắc cũng tập trung ở cô.
Vấn đề này hình như đang làm khó Ôn Hinh,cô chán ghét hắn, thế nhưng cũng không tự chủ được thích hắn!
“Hi, Thích!” Ôn Hinh suy tư thật lâu, sau đó trong con ngươi nước dày lên một tầng hơi mỏng sương mù, giống như lúc thừa nhận sự thật này lòng của cô cũng đau.
Cô và hắn giống như là hai con nhím, ai tới gần ai đều sẽ bị thương tổn, thế nhưng lại không thể kiềm chế lực hấp dẫn của đối phương đối với mình.
Ôn Hinh trả lời làm cho Mạc Tư Tước mừng rỡ như điên, hắn chẳng thể nghĩ tới, khi hắn phát hiện mình yêu cô còn có thể được tình yêu của cô đáp lại.
Thì ra cô cự tuyệt không phải là cô không thương hắn, mà là trong giữa bọn họ không còn tin tưởng lẫn nhau !
Mạc Tư Tước thương tiếc hôn lên trán của cô, hắn cũng không đáng được phụ nữ thích, thậm chí trước đó lúc nói những người phụ nữ kia nói yêu đối với hắn, hắn chẳng qua chỉ cảm thấy buồn nôn, thế nhưng hắn thật không ngờ sẽ có một ngày như thế,khi cô gái này nói với hắn hai chữ này lại làm cho hắn kích thích như vậy!
Mạc Tư Tước hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn ôm Ôn Hinh thật chặt,sau đó hắn như là nhớ tới cái gì lại tiếp tục dụ dỗ hỏi, “Hinh nhi có thích Doãn Thiên Kình hay không ?”
Ôn Hinh không do dự như là phản xạ có điều kiện tựa như gật đầu, cái này làm cho Mạc Tư Tước buồn bực.
Hắn bóp bả vai của cô loạng choạng, như là đang tra khảo đứa nhỏ hỏi ngược lại, “Vậy em thích ai nhất ? Mạc Tư Tước hay là Doãn Thiên Kình?”
Ôn Hinh bị hắn làm cho hoảng hai mắt nhíu lại, thân thể mềm mại không có một tia khí lực, lửa nóng trong người như đốt cháy làm cô mơ hồ nói .
“Mạc Tư Tước, Mạc Tư Tước…” Ôn Hinh không biết là bởi vì khó chịu, hay là bởi vì hắn ép hỏi, trong miệng nhỏ mê người không ngừng kêu tên của hắn.
Mạc Tư Tước mềm lòng thành, hắn cẩn thận hôn gương mặt của cô, cổ, sau đó một đường xuống phía dưới, Ôn Hinh người như là khô cạn thoáng cái tìm được nguồn nước , Mạc Tư Tước một lần nữa hôn lên môi cô , Ôn Hinh ôm cổ của hắn không chịu buông tay, luôn luôn ngượng ngùng bị động cô cư nhiên cũng to gan vươn lưỡi câu dẫn hắn.
Mạc Tư Tước nhắm nghiền hai mắt hưởng thụ, trầm luân ở trong kích thích cô mang đến cho hắn!
Ôn Hinh chậm rãi hai chân cũng quấn lên hông của hắn, Mạc Tư Tước đại não nóng lên, tình hình không thể điều khiển hai người tự động cởi bỏ quần áo, sau một khắc, mắt của hắn sắc bén nhìn đến trên đỉnh phía trên trần nhà có một khe hở, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, vội vã ôm Ôn Hinh và lấy quần áo, cầm lấy đèn trên đầu giường ném lên trần nhà .
“Khó chịu, A ưm…” Ôn Hinh ở trong ngực hắn khóc thút thít , Mạc Tư Tước vội vã ôm chặt cô, một bên an ủi một bên đi ra ngoài, “Hinh nhi, ngoan nha, nơi này là ổ sói không an toàn, chúng ta đi về ha!”
Ngồi xuống trên xe, Ôn Hinh không đợi Mạc Tư Tước khởi động máy, cô liền dán đến, trong trái tim giống như là có vô số con kiến đang gặm cắn ,trong tê dại mang theo cảm giác đau nhói làm cho cô một khắc đều không nhịn được.
Mạc Tư Tước điên rồi!
Hắn cũng bị cô dằn vặt sắp chết!
Mặc dù là một lần kia là hắn ép buộc lấy lần đầu tiên của cô, bởi vì trong đầu cô đều chán ghét hắn, vì thế cho dù bị hạ thuốc cô cũng không muốn thần phục hắn.
Như vậy lúc này đây, không phải là bởi vì trong lòng cô có hắn, vì thế nguyện ý đem chính mình giao cho hắn?
Hắn thế nào còn có thể hoài nghi nha, từ lúc cô không nhìn thấy lại không nghe thấy buổi tối kia ,cô cũng đã đem chính mình hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao cho hắn …
Mạc Tư Tước không hề do dự, hắn bấm cửa sổ xe lên , Ôn Hinh ôm cổ của hắn chậm rãi mút thỏa thích, hắn than thở phát ra âm thanh rên rỉ , thân thể của hắn lửa nóng, khi bàn tay của hắn một đường thăm dò xuống, chính xác chỗ thâm nhập cửa vào mềm mại .
Không đợi cô chuẩn bị, Mạc Tư Tước trực tiếp kéo khóa quần ra, ấn cô ngồi ở trên thân thể của chính mình, hắn giống như bàn ủi lửa nóng dâng trào thoáng cái xông vào nơi ấm áp chặt trất trong cơ thể cô.
Trên mức độ đụng trạm , trùng kích, hai chân của cô quàng qua bên hông hắn,tay còn lại đẩy cao áo lông của cô, khát khao hôn lên gò ngực rất tròn trước mặt.
Lượng thuốc trong cơ thể của Ôn Hinh bị hạ rất nhiều,hạ thân của Mạc Tư Tước chuyển động đều dều, thậm chí là hai người đổi vài loại tư thế, vẻ mặt Ôn Hinh ửng đỏ dáng vẻ xinh đẹp làm hắn động tâm.
Hai tiếng sau Mạc Tư Tước gầm nhẹ một tiếng đạt đến đỉnh, Ôn Hinh đã không còn sức lực gục trong lòng hắn ngủ, Mạc Tư Tước yêu thương lau mồ hôi bên gò má của cô, nhanh chóng giúp cô chỉnh lý lại quần áo đàng hoàng , cửa sổ xe bất ngờ bị người gõ xuống, hắn vừa mới bấm cửa sổ xe xuống ,khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Trì Hạo liền xuất hiện ở trước mặt hắn.
“A, làm xe rung động luôn ? Thực sự là thật lợi hại ,mình đã đứng ở chỗ này nhìn hồi lâu …”
“Tước, có bị ép khô hay không a?”
“Đều là anh em cũng không cần cám ơn, ha ha!”
Trì Hạo cười vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, Mạc Tư Tước gương mặt đã chìm xuống , hắn cấp tốc bỏ lại một chữ sau đó khởi động xe bỏ đi, “Cút!”
“Ha ha ha ha!” Trì Hạo nhìn dáng vẻ hắn thở hổn hển, tiếng cười vang bốn phía, ở sau người hắn có người giống như bóng ma bay tới phía sau hắn, hắn mở ra khuôn mặt tuấn tú nhất thời trướng thành màu gan heo .
“Thiếu gia, anh tôi tìm cậu !”
Trì Hạo xoay người nhìn bóng người mặc áo xanh, ôm đầu bỏ chạy, “Ôi, đầu ta đau!”
Ôn Hinh bị Mạc Tư Tước đưa về biệt thự, hắn tự mình tắm rửa cho cô, hắn nhìn thấy trên người cô đầy vết hôn xanh tím tất cả đều là vết tích hắn lưu lại, hắn hài lòng gật gật đầu, khóe môi vẫn nhướng lên.
Ôn Hinh ban đêm lại theo thói quen giật mình tỉnh giấc, một phòng màu đen cùng yên tĩnh làm cho cô sợ hãi, “A —— “