Trên cánh tay Ôn Tố Tâm bị trầy da, Ôn Hinh cẩn thận tỉ mỉ dùng cái muỗng múc thức ăn đưa đến miệng mẹ, bà nhìn cặp mắt to xinh đẹp kia,trong viền mắt của Ôn Tố Tâm mắt nước mắt đột nhiên chảy xuống.
“Mẹ,mẹ làm sao vậy? Tại sao lại khóc?” Ôn Hinh lập tức khẩn trương lên,cầm khăn tay lau mặt của mẹ, lại bị Ôn Tố Tâm dùng sức bắt được tay, chân thành nhìn cô, “Hinh nhi,con có phải trách mẹ hay không? Cho con chịu oan ức…”
“Mẹ! Con không có oan ức, chỉ cần mẹ sống thật tốt con cái gì cũng không quan tâm!”
“Thế nhưng,Chú Doãn đối với mẹ không tốt sao?” Ôn Hinh cũng nhịn không được nữa mắt cũng đỏ lên,cô yêu thương mẹ, hiểu mẹ, cho nên cô chỉ có thể rời xa mẹ nhưng mẹ không sống tốt giống như cô tưởng tượng vậy….
“Trước đây giành không lại bà ta, hiện tại bà ấy đã chết nhiều năm như vậy, vẫn là không tranh lại bà ấy…” Ôn Tố Tâm chỉ là liên tục lắc đầu, mặc cho nước mắt vẩy ra, không biết là bà đang khóc hay là đang nhớ lại việc gì.
Ôn Hinh nhẹ nhàng ra khỏi cửa,tình cảm căng thẳng mới thư giản xuống,lúc Ôn Tố Tâm gả cho Doãn Chính Hào, Ôn Hinh chưa thấy qua mẹ khóc nhưng mà hôm nay mẹ lại khóc rất thương tâm, Ôn Hinh biết trong lòng mẹ rất đau khổ.
Trở lại phòng khách lầu ba tắm rửa,cô gọi điện thoại cho Kiều Lâm,kêu cô giúp mình xin nghỉ. Đột nhiên nghe được tiếng đàn dương cầm đứt quãng, Ôn Hinh hiếu kỳ chạy ra phòng ngoài.
Lầu ba gian phòng cũng không nhiều,anh em Doãn Thiên Kình đều ở lầu bốn, Ôn Hinh theo tiếng đàn đi tới một gian phòng độc lập có cây đàn dương cầm,người đàn ông ngồi bên trong chính là Doãn Chính Hào.
Thì ra chú ấy đã trở về nhưng vì sao không trở về phòng lại tới đây?
Ôn Hinh cảm thấy kinh ngạc,chỉ là đứng ở ngoài cửa thủy tinh, nhìn chú ấy thành thạo đạn đàn dương cầm, thoáng cái cảm thấy người đàn ông này cách thế giới của cô thật nhiều.
Doãn Chính Hào thóang cái nhìn thấy Ôn Hinh, trong lòng có cảm giác gì không thể nói rõ giống như là ba mươi năm trước lần đầu tiên gặp gỡ Thiên Huệ lúc đó ông đã động tâm.
Cô tóc dài xõa ngang vai hướng mặt lên trời, cách một cánh cửa nhìn ông.
Ôn Hinh tưởng mình quấy rầy tới chú ấy,cô áy náy nhìn chú gật đầu cười, vừa muốn rời đi thì Doãn Chính Hào gọi cô lại.
“Ôn Hinh…”
Lúc đi tới trước mặt cô, trong lúc đó hắn bất chợt phát hiện, trên người cô bé này sở hữu khí chất quen thuộc,nhã nhặn lịch sự,dịu dàng như nụ hoa vừa chớm nở !
“Chú Doãn…” Ôn Hinh nhìn kỹ ánh mắt của ông, đáy lòng bồi hồi một chút, vẫn là cố lấy dũng khí đón nhận chú ấy, “Chú, có thể đối xử với mẹ con tốt một chút không?”
Trong lúc Ôn Hinh và chú ấy trò chuyện, cho tới bây giờ cũng không có trao đổi quá như vậy, mà giờ khắc này, Doãn Chính Hào nhìn thấy cô gái xinh đẹp trắng nõn trước mắt này, trong lòng lại có một cảm giác thân thiết xông đến.Ông không biết đó là cảm giác gì…
Có lẽ là ánh mắt của con bé quá mức trong suốt,Doãn Chính Hào như bị quỷ thần sai khiến gật đầu, một chốc kia ông ấy lại nhìn thấy trên mặt Ôn Hinh nở rộ nụ cười thanh lệ, so với mặt trời còn ấm áp hơn, so với hoa còn đẹp hơn, so với ánh trăng còn sáng hơn…
Ôn Hinh tỉnh giấc cảm thấy có chút khát nước,cô rời giường rót chén nước,nhìn đồng hồ trên cổ tay chỉ qua khỏi mười hai giờ,đó quà Doãn Thiên Kình tặng quà sinh nhật hai mươi tuổi của cô,cô đeo lên sẽ không bao giờ tháo xuống.
Trong phòng đèn treo thủy tinh chiếu lên màn cửa, Ôn Hinh đột nhiên nghe được dưới lầu truyền đến một trận động cơ,cô đi tới phía trước cửa sổ, nhìn xuống dưới biệt thự có một chiếc màu đỏ đang dừng ở đó, Doãn Vân Tuyên vui mừng từ trên xe bước xuống, đi hai bước lại đột nhiên quay đầu lại, Mạc Tư Tước cũng từ trong xe đi ra rồi nhiệt tình ôm Doãn Vân Tuyên vào trong lòng rồi hôn.
Ôn Hinh le lưỡi một cái,vừa muốn xoay người, con ngươi màu lam trong bóng tối toát ra ánh sáng u ám , Ôn Hinh động tác đột nhiên dừng lại.
Hắn đang nhìn cô sao ???