Trái tim cô lại không theo quy luật co rút đau nhói,Ôn Hinh cố gắng chạy hết sức.
Cô bất chấp xe cộ xung quanh,chạy thật nhanh sang đường cái đối diện, Mạc Tư Tước kinh hãi nhìn Ôn Hinh bất chấp nguy hiểm,hắn đuổi theo,còn cô liều mạng chạy.
Hắn dần dần dừng bước,nhìn cô chán ghét muốn trốn khỏi hắn thật xa, hắn vô lực ôm đầu ngồi xổm xuống.
Cho tới hôm nay hắn không bao giờ hối hận vì đã yêu Ôn Hinh,chẳng qua lúc bắt đầu,lẽ ra hắn không nên lừa cô!
Ý thức Ôn Hinh dần dần có chút rối loạn,cuối cùng hô hấp cô gấp lên, cảnh vật trước mắt cô cứ xoay vòng vòng,lúc cô muốn vươn tay bắt gì đó để chống đỡ, thì bỗng nhiên một đôi bàn tay nam tính đỡ lấy eo cô.
“Hinh Nhi? Hinh nhi?” Triển Dương vội vã cô ôm lên xe,cấp tốc đưa cô tới bệnh viện.
Ôn Hinh nhớ rõ cô chỉ muốn tránh Mạc Tư Tước,nên Triển Dương xuất hiện đúng là ngoài dự liệu của cô.
Cô lặng lẽ nhổ kim truyền dịch trên mu bàn tay, sau đó chạy đến toilet, lấy di động gọi điện thoại cho Kiều Lâm.
Cô ấy tắt điện thoại!
Ôn Hinh có chút phát điên, cô hiện tại không muốn lại nợ ai gì cả, nhất là Triển Dương!
Ôn Hinh bất đắc dĩ, sửa dãy số điện thoại gọi cho Doãn Thiên Kỳ.
Lúc ra ngoài hai tay Triển Dương ôm cô, dùng một ánh mắt kĩ càng xem xét đánh giá cô, Ôn Hinh vén chăn lên một lần nữa nằm trở lại, cô hiện tại mệt chết đi,hít thở thôi đã cảm thấy rất tốn sức.
“Nếu lựa chọn hắn,tại sao anh lại thấy em không hạnh phúc?”
“Ôn Hinh,bộ dáng em bây giờ làm cho anh cảm thấy,lúc trước em buông tay anh ra, thật không có một chút ý nghĩa gì!”
Ánh mắt lóe sáng của Triển Dương rơi vào trên người cô, Ôn Hinh có chút phiền toái bịt kín chăn,lòng của cô thật là loạn, nợ ân tình hay là nợ cái gì đó,cho dù cô không muốn nợ bất kì ai !
Một hồi chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên phá vỡ tĩnh bầu không khí yên lặng, Triển Dương buồn liếc mắt nhìn Ôn Hinh không lên tiếng, do dự một hồi, sau đó vẫn là đi ra ngoài nhận điện thoại.
Doãn Thiên Kỳ tốc độ rất nhanh, mười phút sau liền chạy đến.
“Anh hai…” Ôn Hinh nhìn thấy hắn, trong lòng cảm giác có một chút tình thân gia đình, trong lòng ủy khuất cũng bùng phát ra.
Cô hướng phía Doãn Thiên Kỳ mở hai tay, Doãn Thiên Kỳ điểm điểm cái trán của cô,sau đó vươn tay ôm lấy cô.
“Đừng nói với anh cả…” Ôn Hinh tựa đầu ở trên vai Doãn Thiên Kỳ,giọng rầu rĩ nói.
Doãn Thiên Kình muốn kết hôn,cô không muốn tiếp tục liên lụy hắn, cô không sợ mình không hạnh phúc, nhưng cô muốn cho hắn được hạnh phúc!
“Ừ!” Doãn Thiên Kỳ bình tĩnh lên tiếng, sau đó vuốt tóc Ôn Hinh, tức giận quát lớn , “Tại sao em lại đem mình làm thành bộ dáng xấu xí thế này hả?”
“Anh hai, nếu như anh thích Lâm Lâm, nhất định phải vững vàng nắm lấy cô ấy nha!” Ôn Hinh đánh trống lảng, hai tay dưới thân đan vào nhau, Doãn Thiên Kỳ liền biết cô nhất định là đã trải qua chuyện gì.
“Cái gì cũng không được nghĩ , hai ngày sau chính là hôn lễ của anh lớn, em có điều gì ủy khuất thì hãy nói cho anh hai biết…”
Doãn Thiên Kỳ vỗ vỗ lồng ngực của mình, đem Ôn Hinh ấn vào trong ngực hắn.
Triển Dương lúc trở lại nhìn thấy Doãn Thiên Kỳ ở trong phòng bệnh, ánh mắt thâm thúy sắc bén của hắn liếc nhìn Ôn Hinh, sau đó lại lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Bệnh Ôn Hinh tái phát nhiều lần khiến tim cô đau thắt, ban đêm bị đau đều bị tỉnh lại nhiều lần, cô cắn răng cố gắng chống đỡ, cuối cùng đau ngất đi, lại khi tỉnh lại, liền nhìn khuôn mặt tuấn tú chứa đầy sự lo lắng kia của Doãn Thiên Kình, hắn tựa như tiều tụy đi rất nhiều, cũng gầy đi rất nhiều.
“Anh lớn, sao anh lại tới đây?” Ôn Hinh suy yếu nhìn hắn cười, Doãn Thiên Kình một tay kéo lấy cô vào trong lòng, yêu thương lau đi mồ hôi trên mặt cô “Ôn Hinh, cô bé ngu ngốc này!”
Cô ngốc như vậy,sẽ không biết tự chăm sóc mình, tại sao hắn có thể yên tâm nhìn cô một mình?
“Anh lớn, anh đi kết hôn, anh đi kết hôn có được không?” Ôn Hinh đẩy hắn, Doãn Thiên Kình đứng ở bên người cô không nhúc nhích, ánh mắt dịu dàng trước sau như một, nhìn cô “Chỉ cần là mong muốn của em,anh sẽ làm tất cả!”
“Cưới cũng sẽ cưới vì thế em không cần phải lo lắng!” Doãn Thiên Kình trước mặt cô thỏa hiệp,thậm chí là đêm trước ngày hôn lễ, hắn cũng ở lại trong bệnh viện.
Ôn Tố Tâm cùng Doãn Thiên Kỳ đều từng tới khuyên hắn, hắn cố ý không muốn rời khỏi, vẫn coi chừng Ôn Hinh, nhìn cô tái phát bệnh chống chọi với cơn đau, tim hắn cũng thắt lại quặn đau, Doãn Thiên Kình không nhìn được.
“Kiểm tra kĩ càng lại thân thể của cô ấy, ngày mai báo lại kết quả!”
Doãn Thiên Kình một đêm chưa chợp mắt, ngày thứ hai liền bị tài xế đón đi giáo đường, khi đó Ôn Hinh kỳ thực đã tỉnh,chỉ là cô không có mở mắt, bởi vì cô đã đồng ý với hắn, sẽ không nhìn hắn kết hôn!
Hôn lễ cử hành vào lúc mười hai giờ,mời khách cũng không nhiều, hôn lễ cũng không long trọng, Giản Ny mặc dù có mang bầu sáu tháng, mặc vào bộ áo cưới do chính Doãn Chính Hào đặt may riêng cho cô, vẫn là đẹp không gì sánh nổi.
Trong tay cô đang cầm hoa cưới cô dâu, nhìn chú rể đứng ở cách đó không xa,cô thấy mình sung sướng không gì sánh bằng!
Giản Ny không sợ bây giờ cô cùng Doãn Thiên Kình kết hôn mà không có tình yêu,giống như bọn họ cảm tình sâu đậm đến có thể vì người kia mà hi sinh.
Giống như cô nguyện ý vì hắn phá đứa nhỏ, hắn nguyện ý vì đứa nhỏ mà cưới cô!
Doãn Thiên Kình một thân màu trắng áo bành tô,trên tay đeo một chiếc đồng hồ kim cương kiểu dáng nam, kỳ thực hắn vẫn luôn dấu trong lòng không nói cho Ôn Hinh biết, món quả hắn tặng cô vào dịp sinh nhật hai mươi tuổi, và chiếc đồng hồ trên tay hắn chính là một đôi.
Hắn thật sự từng ám chỉ cô rất nhiều lần, thế nhưng không biết là do cô quá đơn thuần, hay là do hắn quá sợ hãi, hắn và Ôn Hinh luôn luôn lần lượt bỏ qua, thẳng cho tới hôm nay, hắn sắp cưới một cô gái khác mà trong lòng hắn chỉ còn sự cay đắng.
Dắt cô dâu đi trên thảm đỏ,tuyên thệ, Doãn Thiên Kình cũng không có nghiêm túc nhìn Giản Ny cho dù chỉ là liếc mắt một cái.
“Anh Doãn Thiên Kình, xin hỏi anh có nguyện ý cưới Giản Ny tiểu thư làm vợ, kiếp này chỉ có mình cô ấy, yêu cô ấy, bảo hộ cô ấy, bất luận nghèo khó hay sang giàu, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều nguyện cùng cô ấy cùng chung hoạn nạn, mãi mãi không rời, thẳng đến khi đầu bạc răng long?”
Người ở chỗ này đều đang chờ Doãn Thiên Kình trả lời, Doãn Thiên Kình bị Giản Ny hối thúc một chút, hắn mới hoảng hốt phục hồi tinh thần lại.
Trong không khí vắng vẻ mà lại trang nghiêm thần thánh, một hồi chuông điện thoại du dương đột nhiên cắt ngang.
Doãn Thiên Kình hướng về phía Giản Ny áy náy gật gật đầu, sau đó buông cô đi qua một bên nhận điện thoại.
Một lúc sau. hắn quay lại, khuôn mặt tuấn tú yên lặng.
Hắn dịu dàng sải bước đến trước mặt Giản Ny, sau đó hôn nhẹ lên gương mặt cô, kiên quyết nói, “Xin lỗi, hôn lễ sẽ hủy bỏ!”
Hoa cưới trên tay Giản Ny rơi xuống, Doãn Thiên Kình chỉ để lại cho cô một cái bóng lưng đang dân rời khỏi, nếu như không phải có Ôn Tố Tâm đúng lúc đỡ cô, cô cũng sẽ nhịn không được mà ngã xuống .
Lần đầu tiên, cô vì cái người con trai gọi là Doãn Thiên Kình kia mà rơi lệ…