Cô trở về mấy ngày nay Doãn Thiên Kình rất khẩn trương chăm sóc cô, cũng không có ở trước mặt cô nhắc tới tên người thứ ba , thậm chí là Ôn Tố Tâm muốn đến nhìn cô đều bị hắn cự tuyệt .
Vẻ mặt của Doãn Thiên Kình cứng ngắc một chút, sau đó đi tới vuốt vuốt sợi tóc của cô nói, “Không có chuyện gì, con bé từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng ăn khổ cái gì , lúc này bị người ta giáo huấn một chút để biết chính mình trêu chọc tuýp đàn ông như thế nào!”
Doãn Thiên Kình đối Mạc Tư Tước thành kiến rất sâu, Ôn Hinh hiểu rõ cho nên chỉ là gật gật đầu, cũng không có tiếp tục truy vấn.
Hận Mạc Tư Tước sao?
Cô tự hỏi mình…
Rất hận , cũng… rất Yêu hắn !
Doãn Vân Tuyên làm phẫu thuật cấy da ngày đó, Doãn Thiên Kình cũng đi , Ôn Hinh vất vả thuyết phục hắn mang cô đi cùng. Doãn Thiên Kình mới miễn cưỡng đồng ý.
Trong bệnh viện, Doãn Chính Hào cùng với Ôn Tố Tâm đều ở đây, ngay cả vẻ mặt của Doãn Thiên Kỳ cũng rất là nghiêm túc, khi hắn xuất hiện ở cửa ánh mắt của Doãn Chính Hào tùy ý nhìn về hướng Ôn Hinh,cô nhẹ nhàng rút tay mình về, sau đó đi tới bên người Ôn Tố Tâm .
“Vân Tuyên đứa bé kia đau thành như vậy,mẹ nhìn cũng không đành lòng!” Ôn Tố Tâm một tay bụm mặt, trên khóe mắt có vài nếp nhăn cùng vành mắt đen, Ôn Hinh đi tới cầm tay bà, Ôn Tố Tâm còn cúi đầu nức nở .
Doãn Thiên Kỳ phiền lão thong thả đi qua đi lại, lúc nhìn thấy Doãn Thiên Kình qua đây mới không khẩn trương như vậy, thở dài ra một hơi nói, “Anh cả, em đi hút điếu thuốc!”
Bên ngoài phòng bệnh thoáng cái yên tĩnh lại, Ôn Hinh đỡ Ôn Tố Tâm ngồi xuống,cô an ủi vỗ vai của bà nói, “Mẹ, cô ấy không có chuyện gì đâu !”
“Con không biết, con bé ấy xem mặt mình quan trọng đến cỡ nào, bác sĩ đều nói khôi phục không được như hình dạng trước đây, Vân Tuyên đáng thương của mẹ , sau này con sẽ sống như thế nào a?”
Ôn Tố Tâm nhìn người con gái khỏe mạnh đứng trước mặt, ngoại trừ gầy một chút, sắc mặt tái chút một chút còn các chỗ khác đều hoàn hảo vô khuyết,bà không khỏi càng đau lòng cho Doãn Vân Tuyên, chỉ có bà biết,bà mỗi ngày đều chịu đựng bao nhiêu đau khổ .
Ôn Hinh cười khổ một cái, khi cô nằm ở trong bệnh viện thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn vậy mà Ôn Tố Tâm ngay cả mặt mũi cũng không có lộ ra một chút, vì sao Doãn Vân Tuyên chỉ là làm tiểu phẫu, bà lại khẩn trương thành như vậy?
“Khóc cái gì mà khóc , mặt phá hủy, mạng không phải đang còn sao?” Bên cạnh Doãn Chính Hào sắc mặt đột nhiên trầm lặng, lúc ánh mắt của hắn nhìn về phía trên người Ôn Hinh đột nhiên trở nên có chút u ám.
Ôn Tố Tâm im miệng nhưng vẫn là thấp giọng nghẹn ngào.
Lúc Doãn Vân Tuyên bị đẩy ra khỏi phòng giải phẫu , cả khuôn mặt đều là bị một tầng màu trắng băng gạc che , Ôn Tố Tâm bước tới đỡ cô ấy lên , cô ấy một tay xoa gò má trên mặt mình,băng gạc quấn quanh mặt cảm giác cứng cứng khó chịu làm cho cô có chút mất đi lý trí.
“Đều là tại con tiện nhân này, Ôn Hinh, tại sao cô chưa chết?”
Doãn Vân Tuyên lộ ra một đôi mắt dữ tợn, nhìn đến Ôn Hinh đứng bên cạnh Doãn Thiên Kình, cô điên cuồng nhào qua muốn cắn cô.
Cô không có quên ngày đó ở trên biển, Mạc Tư Tước ở bên tai cô nói là người hắn chọn là Ôn Hinh.
Dựa vào cái gì,cô_Doãn Vân Tuyên mới là vị hôn thê của hắn, thế nhưng hắn có thể máu lạnh như vậy hi sinh cô sao ?
Tình yêu ư?
Hắn là có thân phận hoàng thái tử hiển hách như vậy, làm sao lại để tâm đối với một phụ nữ ?
“Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không cùng Mạc Tư Tước từ bỏ hôn ước , chỉ cần tôi một ngày không chết, tôi Doãn Vân Tuyên chính là vị hôn thê mà Mạc Tư Tước thừa nhận !”
Doãn Vân Tuyên giống như là bị kích thích,vết phỏng trên mặt làm cho thần kinh của cô ấy đều căng thẳng.Nếu như không phải Doãn Thiên Kình cùng Ôn Tố Tâm đúng lúc kéo cô ấy ra , thì mặt của Ôn Hinh sẽ bị móng tay rất bén của cô ấy cáo rách.
Ôn Hinh trong lòng sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, đối với Doãn Vân Tuyên như vậy không muốn đi ứng phó nữa .
Rất nhanh, cô liền phải rời xa nơi này thôi, bây giờ đó là sự lựa chọn sáng suốt của cô !
“Doãn Vân Tuyên, em quậy đủ chưa ? Ta Doãn Chính Hào làm sao có thể sinh ra người con gái như vậy được! Còn chưa đủ mất mặt sao?” Doãn Chính Hào đột nhiên nổi giận, trong trí nhớ của Doãn Vân Tuyên, đây là lần đầu tiên ba mình nổi nóng tức giận .
Thế nhưng cô làm sai cái gì, cô chẳng qua là cảm thấy không công bằng!
“Đem Doãn Vân Tuyên mang về cho ta !” Doãn Chính Hào gương mặt tái xanh , trầm giọng nói với Doãn Thiên Kỳ.
Doãn Thiên Kình cùng Ôn Hinh đi phía sau cùng , Doãn Chính Hào vẻ mặt phức tạp nhìn Ôn Hinh ánh mắt cũng có vài phần khác, điểm này ngay Doãn Thiên Kình cũng đã nhận ra.
“Ôn Hinh khi nào thì đi?” Lông mày nhíu lại, Doãn Chính Hào vẻ mặt như cũ không hiểu quan sát Ôn Hinh hỏi Doãn Thiên Kình.
“Ngày kia, con sẽ tiễn Ôn Hinh đi ” Mặt Doãn Thiên Kình không thay đổi trả lời , một tay khẩn trương ôm lấy Ôn Hinh.
“Ừ, đi cũng tốt…” Doãn Chính Hào trong lời nói chứa đầy hàm ý mà Ôn Hinh không nghe ra, ánh mắt lúc Doãn Chính Hào nhìn cô trong đó lạnh lẽo nhiều hơn cảm tình.
Rốt cuộc, là chuyện gì nữa ?
Lúc trở về, Doãn Thiên Kình đưa Ôn Hinh đi siêu thị, lúc Ôn Hinh ở trọ trường thường xuyên cùng nhau đi dạo siêu thị với Kiều Lâm, thế nhưng đi cùng một người đàn ông thì đây là lần đâu tiên đến.
Doãn Thiên Kình nói tối nay hắn muốn đích thân nấu một bữa cơm cho cô, Ôn Hinh rất cảm động.
Trong siêu thị người rất nhiều, đến buổi tối sau giờ tan sở, còn có rất nhiều người dẫn gia đình tới , Ôn Hinh vóc người nhỏ nhắn xinh xắn cho dù là bị Doãn Thiên Kình ôm lại trong lòng đều không có gì phân lượng.
“Tới Paris phải nghỉ ngơi điều dưỡng cho khỏe , chuyện nhập học từ từ không vội, anh đã báo cho một trường học tư nhân ,khi nào nhập học cũng được !” Doãn Thiên Kình thỉnh thoảng cúi đầu cùng Ôn Hinh nói chuyện, Ôn Hinh gật đầu, không tập trung trả lời, sau đó lúc Doãn Thiên Kình đang chọn thịt bò ,cô thoáng cái chạy đến chỗ quầy bán đồ uống , nhìn phía trên tầng cao nhất chưng bầy những lon nước uống .
“Hinh nhi…” Cách mấy hàng người , lúc Doãn Thiên Kình đứng ở trong đám người gọi cô, Ôn Hinh loại bỏ tất cả âm thanh , sau đó xoay người, tay phải rất tự nhiên đưa lấy chiếc móc kéo kia ra , sau đó lặng lẽ bỏ vào trong túi, hướng phía Doãn Thiên Kình bên người đi tới.
Cứ như vậy kết thúc đi!
Cô nghĩ Mạc Tư Tước nên thuộc về Doãn Vân Tuyên !
“Muốn uống đồ uống sao?” Doãn Thiên Kình không đợi cô đến gần, cũng đã từ trong đám người chen chúc đi về phía cô .
Hắn vẫn luôn ở đối diện nhìn cô, chẳng sợ cách chen chúc đoàn người, mỗi một cái vẻ mặt của cô, mỗi một động tác của cô đều bị hắn tỉ mỉ thu nhập vào trong mắt.
Doãn Thiên Kình săn sóc tỉ mỉ hỏi cô, Ôn Hinh quyết đoán lắc đầu, sau đó chủ động kéo cánh tay của Doãn Thiên Kình , “Chúng ta đi thôi!”
Lúc trở lại biệt thự phát hiện Doãn Thiên Kỳ và Kiều Lâm ngoài ý muốn đi tới,Ánh mắt Ôn Hinh nghi hoặc nhìn về phía sau, Doãn Thiên Kình chỉ nhìn cô, vẻ mặt cười sủng nịch.