“A,các ngươi không biết a, hắn một lần đối phó hai cô gái thực sự là mạnh mẽ quá nha!”
Ôn Hinh nghe những cô gái kia hâm mộ thán phụcchỉ là cảm thấy rất buồn nôn, tên đàn ông kia thật đúng là không hơn không kém lợn !
Mà cô hiện tại biết Mạc Tư Tước đối với việc lựa chọn đàn bà rất là kén ,gặp những trường hợp xa hoa truỵ lạc hắn cũng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi!
Lúc sắp tan việc cô đột nhiên nhận được diện thoại của Doãn Thiên Kình, trong trí nhớ của cô Doãn Thiên Kình chưa từng chủ động đi tìm cô,càng không có gọi điện thoại tới cho cô.
Ôn Hinh vội vã trốn đến một nơi yên tĩnh,vừa đặt lên tai thì nghe được giọng lành lạnh của Doãn Thiên Kình truyền đến, “Em không nghe lời của anh?”
“Gì cơ?” Ôn Hinh có chút không hiểu,trong lúc nhất thời không hiểu được ý trong lời nói anh ấy.
“Ôn Hinh,em thiếu tiền có thể nói với anh, không nên đến nơi đó làm việc!”Giọng của Doãn Thiên Kình lạnh như băng, làm cho Ôn Hinh trong lúc đó chợt im lặng.
“Em nói cho dì Tâm biết chưa?” Doãn Thiên Kình đột nhiên nhắc tới tên của Ôn Tố Tâm, Ôn Hinh lại không ngờ mình sẽ bình tĩnh như vậy trả lời, “Anh cả,em đã hai mươi tuổi,em biết mình đang làm cái gì!”
Cô không biết vì sao Doãn Thiên Kình biết chuyện của cô,giống như lần trước anh ấy nói với cô những lời này, lại đưa cho cô một tấm thẻ nhưng lòng tự tôn làm cô không thể nhận đồ bố thí của anh ấy.
Điện thoại kia im lặng một hồi Ôn Hinh nghe được tiếng hít thở của anh ấy,cô muốn nói thêm gì nữa nhưng Doãn Thiên Kình không nói một lời nào liền cúp điện thoại.
Anh ấy cứ như thế đột nhiên xuất hiện không hề báo động trước rồi khuyên nhủ,làm nhiễu loạn hồ nước trong lòng cô!
Ôn Hinh không chú ý tới,lúc cô đi ra khỏi quán bar có một chiếc xe thể thao màu trắng chuyển động nhanh, không có để lại bất luận một vết tích nào…
Doãn Vân Tuyên không ngờ tới,cô cố gắng bám lấy Doãn Chính Hào,để cha cô có thể nghĩ biện pháp giúp cô và Mạc Tư Tước tiếp cận thì trợ lý của hắn tự mình gọi điện thoại nói hắn muốn hẹn hò với cô.
Phải biết rằng,trợ thủ đắc lực bên cạnh hoàng thái tử là Mạc Sâm, trừ phi là hoàng thái tử tự mình truyền đạt mệnh lệnh bằng không không ai có thể thay lời hắn.
“Dì Tâm, cái váy này xinh đẹp không? Có sặc sỡ quá hay không?” Doãn Vân Tuyên chọn lựa nửa ngày đều không có chủ ý ,nhìn một đống quần áo đủ mọi màu sắc nhíu mày suy tư, Ôn Tố Tâm chọn lấy một bộ màu xanh da trời, nuông chiều vỗ lên gò má cô, “Cái này đi, rất hợp với làn da của con! Hoàng thái tử nhất định sẽ thích…”
“Được!” trên mặt Doãn Vân Tuyên lộ ra nụ cười tự tin,đổi bộ quần áo mới và chọn đồ trang sức trang nhã, lúc này mới vui vẻ xuống lầu.
“A, tiểu công chúa của chúng ta trang điểm xinh đẹp như vậy là có hẹn với ai nha?” Doãn Thiên Kỳ vừa mới mở cửa phòng, liền nhìn thấy Doãn Vân Tuyên vui vẻ đi qua mặt hắn,hắn liền vội vàng kéo cô em lại.
“Không nói cho anh biết,anh hai mau buông tay ra,em đang vội!” Doãn Vân Tuyên nhẹ nhàng giãy giụa ,Ôn Tố Tâm cũng đi đến khuyên bảo,”Có thể làm cho chúng ta Vân Tuyên động lòn ,còn ai vào đây chứ? Thiên Kỳ mau buông tay,đừng để Vân Tuyên chậm trễ buổi hẹn…”
Doãn Thiên Kỳ trong lòng lập tức liền nghĩ đến buổi tiệc sinh nhật đêm đó có xuất hiện tên đó nhưng khi hắn muốn gọi Doãn Vân Tuyên lại là lúc cô đã đi qua người hắn chạy xuống lầu dưới, “A, Vân Tuyên…”
Ôn Tố Tâm nhìn Doãn Vân Tuyên vui vẻ chạy đi,trong ánh mắt một mảnh áy náy và dịu dàng.
Vân Tuyên hiện tại đã không bài xích bà,thật là tốt …