Mục lục
Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trì Hạo vừa mới lái xe đi, chiếc xe màu đỏ Maybach xinh đẹp liền dừng lại, sau đó vững vàng dừng ở bên ngoài phi trường .

Mạc Tư Tước thần sắc tiều tụy, trên mặt đỏ ửng bệnh còn nặng mới khỏi, thân thể hắn năng lực kháng hàn rất kiên cường , cho tới bây giờ đều không dễ dàng sinh bệnh, thế nhưng hơn mười ngày kia là thơi gian đối với hắn mà nói còn dài hơn so với cả đời .

Mạc Tư Tước vỗ lên cái trán chỉ sợ hắn đã nói là buông tay triệt để đối với cô, thế nhưng hắn có thể bỏ mặc cô biến mất ở thế giới của hắn, sau đó đi một tới một nơi xa lạ để cho hắn muốn gặp mặt một lần cũng không thể sao?

—— làm không được!

Mạc Tư Tước biết cô hôm nay phải đi xa , mà hắn cũng biết không nên lại nói không giữ lời,nếu ràng buộc cô chỉ khiến cô càng ngày càng chán ghét hắn.

Hắn do dự, bồi hồi, thở dài…

Cuối cùng vẫn là mở cửa xe xuống xe, chỉ là thấy mặt cô một chút cũng tốt.Mạc Tư Tước biết mình đã lún sâu vào, cả đời này hắn đều phải thua trong tay người con gái kia !

“Nhanh , nhanh ..” Mạc Tư Tước vừa mới chuẩn bị vào trong đại sảnh của phòng khách.Doãn Thiên Kỳ cùng Kiều Lâm từ bên trong chạy ra chính vẻ mặt nôn nóng chạy ra hướng bên ngoài .

Mạc Tư Tước dường như là vô ý thức có hành động ngăn cản bọn họ, Kiều Lâm tức giận chạy tới tùm lấy áo của hắn quát, “Mạc Tư Tước, có phải anh kêu Trì Hạo tới mang Ôn Hinh đi hay không ?”

“Trì Hạo?” Mạc Tư Tước nhướng mày, lúc nghe được câu này , không thể phủ nhận trong lòng hắn thế nhưng lại dâng lên một chút cảm giác sung sướng không thể nói ra được.

Trì Hạo, anh em tốt của hắn !

Lúc trước hắn không có đồng ý cho Trì Hạo đi tìm cô ấy, nhưng mà bây giờ… Hắn cười.

Mạc Tư Tước quay đầu lại đi ngay , thân thể mạnh mẽ theo trên cửa xe nhảy, trực tiếp nhảy vào trong xe, sau đó khởi động máy cầm điên thoại bấm dãy số của Trì Hạo .

Mạc Tư Tước lòng nóng như lửa đốt chạy tới quán bar, đá văng chiếc ghế bay ra ngoài , bên trong không khí mịt mù hắn mở ra khuôn mặt điêu khắc tuấn tú nhất thời liền tái lại.

Trì Hạo, Hách Liên Dã, Cung Chính Nhất, mỗi người bên cạnh đều có mỹ nữ quanh quẩn, thuốc và rượu không rời tay, lúc đang nhìn thấy hắn xuất hiện lúc Trì Hạo vỗ chỗ ngồi bên cạnh rồi gọi hắn, “Tước, cậu tới rồi!”

Mạc Tư Tước ánh mắt sắc bén quét về phía Cung Chính Nhất đã nhiều ngày không gặp , sau đó vẻ mặt tức giận mắt nhìn xuống Trì Hạo, “Ôn Hinh đâu?”

“Anh em mình hôm nay giúp cậu một đại ân, ngồi xuống uống hết ly rượu này !”

Mạc Tư Tước mím môi, một cước đá văng người phụ nữ đang cọ cọ trong ngực hắn ra, sau đó hào phóng uống cạn chén rượu Trì Hạo đưa tới .

“Cái này thì đúng rồi ! người con gái kia sớm muộn gì cũng là của cậu , bây giờ là thời gian của huynh đệ chúng ta !”

“Cung Nhất,Liên Dã!”

Trì Hạo khí thế nghiêm nghị vẫy vẫy cánh tay, sau đó trực tiếp cầm bình rượu trước mặt lên, cạn ly chén rượu đụng vào nhau phát ra thanh âm dễ nghe, Mạc Tư Tước lại bị hắn ép cho hai chén.

“Mình dường như bỏ lỡ trò hay gì ?…” Một thân mặc quần áo màu trắng , khuôn mặt tinh xảo giống yêu nghiệt người đàn ông tuấn mỹ cũng đi tới bên cạnh Mạc Tư Tước ngồi xuống, sau đó cùng hắn huých chén, Mạc Tư Tước lại một ngụm uống cạn rượu trong tay .

“Lời ấy sai rồi,Cung Nhất, trò hay còn chưa bắt đầu đâu, ha ha!” Trì Hạo cười tà nịnh, Mạc Tư Tước lãnh đạn ánh mắt yếu ớt hướng trên người hắn lướt qua, hắn thần bí sau đó đến bên tai hắn nói, “Yên tâm, một hồi cho cậu một trò hay !”

Mạc Tư Tước thoát thân không ra , cả đêm đều bị bọn người kia chuốc cho không ngừng uống rượu.

Đợi bọn họ đem đám đàn bà bên cạnh trực tiếp đè lại bắt đầu cởi quần áo , Mạc Tư Tước chỉ có vài phần men say nhưng vẫn là tồn tại tâm tư khác .

“Trì Hạo, con mẹ nó cậu rốt cuộc đem Ôn Hinh mang đi đâu rồi ?” Mạc Tư Tước thô lỗ đè lên trên người Trì Hạo , ra sức kéo cô gái trong lòng hắn ra, lực đạo to lớn, trực tiếp đem người phụ nữ kia quăng đi ra ngoài.

“A, không chờ nổi rồi sao, một hồi cậu nên kiềm chế chút nha!” Trì Hạo mị nhãn như tơ, màu đỏ tươi từ đáy mắt hiện lên chợt lóe bất ngờ, sau đó theo trên người lấy ra một cái chìa khóa ra.

“A,Đã sớm chuẩn bị xong cho cậu rồi !”

Mạc Tư Tước tức giận hắn tà liếc mắt một cái, sau đó cầm cái chìa khóa lên chạy đi ra ngoài.

Xe thẳng đường hướng biệt thự của Trì Hạo mở ra, hắn trong lúc lơ đãng lên tiếng mắng, tên kia lại đem Ôn Hinh mang tới trong nhà mình …

Mạc Tư Tước tính khó dằn nổi, chỉ dùng mười năm phút đồng hồ, xe liền chạy vào hoàn cảnh rất khác biệt .

Quản gia trong biệt thự của Trì Hạo đều biết Mạc Tư Tước, lúc nhìn thấy hắn xuất hiện liền chủ động cho vô.

“Tiểu thư ở trên lầu!”

“SHIT!” Mạc Tư Tước ảo não khẽ nguyền rủa một tiếng, vì sao từ trong nhà người khác mang người con gái của mình vào, làm cho hắn cảm thấy khó chịu!

Mạc Tư Tước vài bước nhảy lên bậc thềm, sau đó đá văng cửa phòng, từng phòng từng phòng một bắt đầu tìm kiếm.

Mỗi một phòng hắn đều đi qua , hắn liền có vài phần luống cuống, đến thẳng lầu hai hai mươi gian phòng đều bị hắn lục tung rồi, một đôi con người màu xanh lam đỏ ngàu , trong mắt bắn ra vẻ khó khăn nóng bừng, hắn một phen bỏ rơi áo khoác trên người, sau đó trực tiếp đi tới bên trong một cái phòng cuối cùng .

Ôn Hinh nhắm hai mắt mộng ảo nằm trên chiếc giường màu hồng nhạt lớn kia, Mạc Tư Tước mê say ánh mắt chăm chú nhìn theo khuôn mặt trắng nòn là có chút màu hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, một tuần không gặp được cô, ngày đó ở bệnh viện lúc cô tỉnh hắn liền phải cách xa cô.

Như vậy hiện tại có tính là hắn vi phạm ước định không?

Mạc Tư Tước không có cách nào sẽ tiếp tục nhớ lại, hắn nhớ cô, nhớ đến tim phát đau, thân thể hắn đã không khỏi khống chế phản ứng của bản năng .

Hắn cơ hồ vội vàng nhào tới cắn môi của cô, vẫn là mềm như thế ngọt như vậy, hắn rất thích hôn lên môi cô.

Bốn cánh môi vừa mới thiếp đến cùng nhau, hai đầu lưỡi giống như là cây mây quấn quýt lẫn nhau, Mạc Tư Tước dần dần cảm thấy có cái gì đó không bình thường, cô ngoại trừ uống thuốc giải đêm hôm trước, lúc nào lại trở nên nhiệt tình như vậy ?

Mạc Tư Tước khó khăn ở trước ngực cô ngẩn lên, sau đó vỗ lên gương mặt nóng của cô, gương mặt hình như là phiếm hồng,nhiệt độ rất cao ngay cả ngón tay của hắn đều nóng một chút.

“Hinh nhi, Hinh nhi!” Mạc Tư Tước xót xa cặp lông mày căng thẳng cau lại, hắn lập tức đã hiểu trong lời nói ý tứ của Trì Hạo.

Chính là Ôn Hinh hiện tại ngay cả ý thức đều không tỉnh táo, hắn không muốn cưỡng bách cô nữa , chờ lúc cô tỉnh lại sẽ hận hắn!

“Ây da…” Ôn Hinh chỉ cảm thấy trong cơ thể có rất nhiều lửa đang thiêu đốt cô ,cô vừa nóng lại khát giống người lữ hành bị bao vây trong xa mạc , ngay cả trong lòng đều khó chịu như nhau.

Lúc chạm đến Mạc Tư Tước , băng hỏa hai thứ song trọng đối lập dằn vặt mau đem cô ép muốn điên lên,cô ưm hướng trên người hắn dựa vào , một đôi tay nhỏ bé đã chủ động với vào trong áo sơ mi của hắn .

“Hinh nhi, em có biết mình đang làm cái gì không ?” Mạc Tư Tước thân thể cũng đau, nhớ cô nhớ đến phát đau, bởi vì trái tim cực nóng vì sự nhiệt tình của cô mà trở nên càng thêm điên cuồng.

“Mạc Tư Tước, em nóng…” Ôn Hinh nửa mở mắt lúc đang nhìn đến trước khuôn mặt anh tuấn ,cô không tự chủ được nâng lên mặt của hắn sau đó chu cái miệng nhỏ nhắn oán trách.

Cô đột nhiên gọi hắn một tiếng làm cho Mạc Tư Tước mừng như điên không ngớt, “Hinh nhi, em gọi anh tên gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK