Hắn hôm nay đối với cô tàn nhẫn bao nhiêu, cô sẽ đối với hắn hận càng sâu sắc !
Nước mắt trên mắt Ôn Hinh ngừng lại,cô chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, cô che miệng nói xin lỗi với Doãn Thiên Kỳ, “Anh hai,em không biết sẽ như vậy, thực sự xin lỗi…”
Cô hiện tại biết lúc Doãn Thiên Kình xuất hiện ở trước mặt cô, sắc mặt tái nhợt, còn mặc đồ bệnh nhân, thì ra anh cả là từ trong bệnh viện chạy đến !
Mạc Tư Tước tàn nhẫn đâm cô mô một đai, lại sát thêm muối lên vết thương của cô. Tim của Ôn Hinh đã đau tới tê dại, đàn ông như vậy còn có gì đáng để cô lưu luyến ?
“Hinh nhi, đừng nghĩ ngớ ngẩn nữa,anh muốn em lấy thân phận em vợ đối đãi với hắn.Hắn và Vân Tuyên đã đính hôn, sẽ là anh rể của em,em không nên để người làm anh này cảm thấy khó xử, cũng không nên làm cho dì Tâm khó xử, đúng không?” Trong mắt Doãn Thiên Kỳ chua chát, hắn muốn đưa tay ôm cô, nhưng tới cuối cùng vẫn là nhịn xuống, cô làm thương tổn anh cả, cũng làm cho Vân Tuyên khó xử, trong lòng hắn có chút oán hận .
“Em hiểu,em biết mà anh hai, sau này sẽ không, sẽ không…” Ôn Hinh rơi lệ đầy mặt, áy náy cúi đầu thật thấp trước mặt Doãn Thiên Kỳ, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, Doãn Thiên Kỳ nhìn thấy dưới đôi giày trắng vải bạt của cô đã lưu lại vết máu màu đỏ.
Chạy ra bệnh viện, sắc trời đã tối, Ôn Hinh dọc theo bóng người thưa thớt ở hành lang đi ra, hai mắt sưng đỏ rốt cuộc cũng không chảy ra một giọt nước mắt.
Đi tới một quán bar, cô đột nhiên dừng bước, ánh mắt yếu ớt nhìn lại bên trong, cô đột nhiên liền cười.
Sau đó lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Mạc Tư Tước, sau đó tắt máy, nhấc chân đi vào trong quán bar huyên náo kia.
Cũng gian phòng đó, cô nằm ở trên cái giường kia, nhớ tới Mạc Tư Tước chiếm lấy lần đầu tiên của cô, cô đem cả khuôn mặt đều vùi vào trong chăn, cảm thấy bụng dưới lý truyền đến đau đớn khó chịu, có thứ gì đó theo trong thân thể chảy ra.
Chiếc Maybach màu đỏ dọc theo thành phố lượn một vòng, cuối cùng ổn định dừng ở trước cửa quán bar kia.
Biết cô tới đã thật lâu, hắn vội vã vào phòng đã thuê,lúc nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp nằm trên giường màu trắng lớn kia, tim của hắn đều nóng lên.
Ôn Hinh nhìn thấy hắn xuất hiện, biếng nhác ngồi dậy, sau đó hướng hắn nũng nịu cười, “Anh rể…”
“Xuỵt, không nên gọi là anh rể…” Toàn thân Mạc Tư Tước máu đều sôi trào , lúc nhìn thấy cô một chốc kia, tất cả lý trí cùng bản tính lãnh khốc đều bị hắn dứt bỏ rồi!
Hắn hiện tại chỉ có một cảm giác, hắn muốn cô, muốn cô, muốn cô đến chết a!
Mạc Tư Tước đi tới dùng sức ôm lấy cô, cái miệng nhỏ nhắn kêu tên kia làm cho hắn tức giận, từ trong buổi đính hôn một khắc cô rời đi, hắn đã muốn đuổi theo cô, may là bây giờ cô đang nằm trong ngực hắn!
Mạc Tư Tước tính trừng phạt hôn lên môi của cô, đôi môi như cánh hoa của cô lạnh băng, thậm chí là thân thể cũng lạnh, đối mặt với khinh bạc của hắn, cô không phản kháng, càng không có ý đón nhận hắn, hắn từ trong ánh mắt trống rỗng của cô thấy được vẻ tuyệt vọng, tim của hắn nhất thời liền co rút đau đớn.
“Hinh nhi…” Hắn hôn một cái lên trán của cô, sau đó gọi tên của cô.
“Tước…” Ôn Hinh cười tươi như hoa, đột nhiên tay vòng lên cổ của hắn, sau đó chậm rãi tiến sát vào hắn, một ngụm cắn vành tai hắn.Khi hắn đau đến thở không ra hơi, cô cầm lấy tay của hắn hướng về phía hạ thân cô.Mạc Tư Tước sờ thấy một cổ chất lỏng ẩm ướt, sau đó liền nghe thấy cô yêu kiều vừa cười vừa nói, “Hôm nay,em cũng muốn cho anh một tin vui!
“Em đã mang thai con của anh…” Cô nhướn môi lên, cười tuyệt mỹ, nụ cười khuynh thành tuyệt sắc kia, làm cho Mạc Tư Tước đến hô hấp cũng quên.