Mục lục
Bà chủ cực phẩm của tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người phụ nữ kia nhìn thấy Lâm Húc Dương, hình như cũng không sợ hãi, ngược lại còn cười nói hăng say hơn nữa.

Lúc này Lâm Húc Dương mới nhìn kỹ lại, hai trong số ba người phụ nữ còn khá trẻ, khoảng chừng hai lăm tuổi, một người tóc dài trông khá dịu dàng, một người tóc ngắn nhìn qua năng động hơn một chút, người phụ nữ còn lại khoảng hơn ba mươi tuổi, giữa mi mắt cũng tỏa ra khí chất đặc biệt của một người phụ nữ có chồng.

“Khụ... Các cô ở bộ phận nào? Sao không làm việc đi mà lại lười biếng ở đây?”

Lâm Húc Dương đi qua giả vờ nghiêm túc hỏi.

“Hửm? Anh là bảo vệ mới đến đúng không? Sao nào? Tổng giám đốc Phương quy định bảo vệ mới đến phải tuần tra tầng lầu, điều tra hộ khẩu của chúng tôi ư? Trong công ty có một số chỗ đàn ông không được tùy tiện ra vào, nếu như gặp phải vài chuyện xấu hổ thì phiền phức lắm.”

Cô gái tóc ngắn nghịch ngợm nói.

“Khụ khụ, không có, tôi chỉ là thấy có mấy người đẹp đang nói chuyện phiếm nên mới tò mò, lại đây hỏi thử thôi...”

Lâm Húc Dương ngượng ngùng trả lời, cũng không giữ được vẻ nghiêm túc nữa.

“Nói về anh đó.”

Cô gái tóc ngắn trả lời không chút do dự.

“Hả?”

Lâm Húc Dương sửng sốt một chút, không ngờ câu trả lời lại thế này.

“Lúc nãy chúng tôi đang nói, dạo trước còn đang thuyết phục tổng giám đốc Phương tuyển vài anh đẹp trai vào làm, để giải quyết vấn đề của một lượng lớn chị em trong công ty, không ngờ lại thật sự tìm một anh bảo vệ đẹp trai như thế này đến, anh đẹp trai, anh tên gì? Kết hôn chưa? Có bạn gái chứ? Trong công ty có nhiều gái đẹp như thế, trong lúc anh làm việc có từng nghĩ đến việc cua gái không?”

Cô gái tóc ngắn tiếp tục nghịch ngợm hỏi, hai cô đồng nghiệp đứng kế bên cũng cười khẽ.

Lâm Húc Dương không ngờ cô gái này lại hỏi mấy vấn đề bạo dạn đến thế, mặt già lập tức đỏ lên, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.

“Ha ha, anh còn đỏ mặt nữa, không ngờ anh lại là một anh đẹp trai dễ xấu hổ, xem ra thì chắc là anh vẫn còn độc thân, có cần giới thiệu cho anh một người đẹp không? Anh xem Uyển Phong cũng không tệ, cô gái mới hai mươi ba xuân xanh nè.”

Cô gái tóc ngắn đẩy cô gái tóc dài xinh đẹp dịu dàng bên cạnh ra.

“Thiến Ninh, đừng có quậy! Xin chào, cô ấy là như vậy đó, bình thường rất hay nói giỡn, thấy công ty đột nhiên có một anh đẹp trai đến nên rất vui mừng, thật ra không chừng chính cô ấy cũng động lòng.”

Cô gái tóc dài tên là Uyển Phong mỉm cười chào hỏi Lâm Húc Dương, lịch sự nói.

“Không có đâu, không biết là ai oán giận với tớ môi trường làm việc ở đây rất tốt nhưng lại không dễ tìm bạn trai chứ.”

Thiến Ninh làm mặt quỷ.

“Khụ... Chỗ này là công ty, mọi người nghiêm túc chút, ngoài ta tôi cảm thấy mấy người đẹp ở đây đều khá xuất sắc, không cần lo không tìm được bạn trai.”

Lâm Húc Dương xấu hổ trả lời.

“Được rồi, đừng chọc người ta nữa, nếu lỡ anh đẹp trai này chạy mất thì vui, đỡ anh ta lại chui vào đầm rồng hang hổ của chúng ta.”

Người phụ nữ lớn tuổi nghiêm túc mắng một câu.

“Chị Yến, tục ngữ nói không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con mà? Anh đẹp trai này muốn có thu hoạch trong công ty của chúng ta, vậy thì phải vượt qua bài kiểm tra mới được, hơn nữa anh ấy cũng đâu ngại làm trò đùa cho chúng ta đâu đúng không?”

Thiến Ninh nghịch ngợm nói.

“Không đâu không đâu, có thể làm việc ở đây, được bảo vệ sự an toàn cho các chị em, được cống hiến sức lực cho mọi người chính là vinh hạnh của tôi mà.”

Lâm Húc Dương cũng rất biết ăn nói.

“Đây là anh nói đó nha, đúng lúc tôi đang đến tháng, anh mau đi mua cho tôi mấy bịch băng vệ sinh đi.”

Thiến Ninh không chút khách khí sai khiến.

“A... Này...”

Nghe thế Lâm Húc Dương lập tức lúng túng, lúc trước mua mấy thứ này cho Phương Thanh Di, anh đã cảm thấy mất mặt rồi, không lẽ còn phải mua thứ này giúp một người phụ nữ mới quen nữa ư? Nếu như anh thật sự mua giúp đưa đến sẽ càng mất mặt hơn nữa.

“Được rồi, Thiến Ninh có muốn nói giỡn cũng phải tìm lúc thích hợp, nghỉ ngơi đủ rồi thì mau về làm việc đi!”

Chị Yến cau mày nghiêm túc nói.

“Vậy được rồi, anh đẹp trai, bọn tôi ở bộ phận trang phục, nếu anh thấy chán thì hoang nghênh anh đến bộ phận của chúng tôi trò chuyện nhé, tổ trang phục của bọn tôi còn có mấy người đẹp nữa, đến lúc đó tôi giới thiệu cho anh làm quen.”

Thiến Ninh nói xong thì đi theo chị Yến và Uyển Phòng vào một phòng làm việc cách đó không xa.

Thấy ba người đi rồi, Lâm Húc Dương mới thở phào nhẹ nhõm, không ngờ trong công ty còn có người phụ nữ bạo dạn đến mức này.

Tình cờ giác quan thứ sáu của đàn ông cho thấy hình như có người đang nhìn chằm chằm vào mình, ngẩng đầu nhìn ra xung quanh, phát hiện Phương Thanh Di đang đứng ở tay vịn lầu ba, mặt mày lạnh lùng trừng anh, ánh mắt như có ý không muốn người đàn ông này đi trêu hoa ghẹo bướm.

Lâm Húc Dương thấy vậy thì nhanh chóng đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang tuần tra công ty chứ không phải đang tìm gái đẹp nói chuyện.

Đi dạo một vòng xong, Lâm Húc Dương cũng coi như hiểu biết kết cấu của công ty.

Là một công ty phục vụ chủ yếu những đồ cao cấp cho phụ nữ, nhìn chung Ngự Mỹ Ưu Phẩm chia thành thiết kế hình tượng cá nhân, trong đó bao gồm thiết kế kiểu tóc trang phục trang sức và các đồ phối hợp đi kèm, cũng gián tiếp bán ra những mặt hàng xa xỉ có liên quan.

Ngoài ra còn chăm sóc da, các kiểu phục vụ chăm sóc tùy theo từng độ tuổi cho phụ nữ vân vân.

Đồng thời còn chăm sóc phụ nữ.

Nâng cao cải thiện, còn có thêm phục vụ tính phí, nhưng mà nghe nói lượng nhu cầu tương đối ít, đa phần xem như tặng kèm khi sử dụng hai dịch vụ kia.

Hình thức lợi nhuận chính của công ty là chế độ hội viên, thẻ trả trước, tốc độ thu hồi tài chính cũng rất nhanh, do định vị cao cấp của nó, chỉ nhắm vào những phái nữ có năng lực tiêu phí khá cao, những người phụ nữ đó tiêu tiền cũng khá kinh khủng.

Thẻ hội viên ở đây cũng không giống như Sauna ở trên mạng chỉ nạp mấy trăm mấy ngàn đồng, ở đây hở ra là hơn vạn, phụ nữ tùy tiện nạp mấy chục triệu cũng không phải số ít, dù sao thì một món hàng xa xỉ cũng luôn có mức giá này.

Chẳng hạn như lúc Lâm Húc Dương tuần tra đến khu vực tiếp tân, đã tận mắt nhìn thấy một người phụ nữ giàu có hơn bốn mươi tuổi không chút do dự khi nạp một trăm triệu vào trong thẻ hội viên.

Lúc nhìn thấy người phụ nữ giàu có này nhập mật mã, Lâm Húc Dương cảm thấy vô cùng đau lòng.

Trong lòng nghĩ nếu như người phụ nữ của mình mà phá của như thế, nhất định anh phải dạy cho một bài học.

Nhưng mà nghĩ lại, anh vẫn chưa có vợ, lỡ như vợ của anh thật sự là Phương Thanh Di hay Cung Ấu Hi, hình như có thể tiêu xài như thế cũng chẳng có gì đáng trách cả.

Sau khi tuần tra xong, Lâm Húc Dương cũng về bộ phận bảo vệ nghỉ ngơi tạm thời, sau đó đổi ca giữ cửa, để Chu Thuận đi tuần tra.

Lúc này, ngoài cửa có một chiếc xa BMW màu đỏ đỗ lại, vừa nhìn đã cảm thấy rất tục.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ ăn mặc vô cùng giàu có đeo kính râm mang giày cao gót đi vào Ngự Mỹ Ưu Phẩm.

Người phụ nữ này đánh phấn rất dày, đứng từ xa nhìn thì giống như mỗi bước đi của cô ta đều có phấn rớt xuống.

Nước hoa cũng xịt rất nồng, đứng ở xa đã ngửi thấy, nhưng mà cũng may là không phải loại nước hoa rẻ tiền làm người ta có cảm giác gay mũi.

Người phụ nữ này kiêu căng ngạo mạn đi vào công ty, cũng không thèm nhìn Chu Thuận đang đứng ở cửa, đi được mấy bước thì bỗng dừng lại, ngón tay tạo thành hoa sen tháo kính râm xuống rồi vô cùng hứng thú nhìn Lâm Húc Dương.

“Cậu mới tới à? Trước kia chưa từng thấy cậu.”

“Vâng, xin chào, tôi vừa mới đến công ty làm! Hoan nghênh cô đến chơi.”

Lâm Húc Dương gật đầu lịch sự.

“Không tệ, rất đẹp trai, còn rất lịch sự, lát nữa sẽ tìm cậu...”

Người phụ nữ giàu có nói xong thì quăng cho Lâm Húc Dương một cái nhìn quyến rũ, sau đó đeo kính lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK