Dần dần đũng quần của Lâm Húc Dương đã dựng lên một cái lều cao, thỉnh thoảng có chút cọ xát với cơ thể hơi nghiêng người của Phương Thanh Di.
“Cậu đừng có nhúc nhích, tôi xem thử xem vết thương trên đầu cậu có cần khâu lại hay không!”
Phương Thanh Di vẫn còn đang tập trung xử lý miệng vết thương cho Lâm Húc Dương, lúc này động tác cũng lớn mật hơn một chút, cơ thể gần như đè lên người của người đàn ông này.
Cái lều dưới đáy quần tiếp xúc thân mật với bụng của người phụ nữ.
“Trong túi cậu bỏ thứ gì thế? Cộm người tôi rồi!”
Phương Thanh Di bị Lâm Húc Dương chọt trúng cúi đầu xuống nhìn, vừa lúc nhìn thấy cái lều đang dựng đứng kia, mặt bỗng đỏ bừng lên.
Lâm Húc Dương vốn định né tránh một chút, nhưng mà đã không kịp nữa rồi.
Bị người phụ nữ này bắt ngay tại trận, Lâm Húc Dương giống hệt như một đứa bé làm sai chuyện, mặt đầy lo lắng và xấu hổ.
Vốn còn tưởng rằng Phương Thanh Di sẽ lại nổi giận, chuẩn bị mắng chửi anh một trận.
Ai ngờ Phương Thanh Di chỉ đỏ mặt, sau đó sắc mặt trở về bình tĩnh như thường, tiếp tục xử lý miệng vết thương thay cho người đàn ông này, đồng thời lạnh nhạt nói: “Đàng hoàng một chút, đã bị thương thế này rồi cũng không biết ngoan ngoãn chút nào, đàn ông các cậu đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới sao?”
Nghe Phương Thanh Di nói như thế, Lâm Húc Dương sửng sốt một chút, sau đó nhếch môi nhìn Phương Thanh Di cười ngây ngô.
“Cười cái gì? Tôi không mắng cậu, cậu đắc ý lắm à?”
Phương Thanh Di liếc mắt nhìn Lâm Húc Dương hỏi.
“Không phải... Là tôi không ngờ cô còn có một mặt dịu dàng như vậy thôi.”
Lâm Húc Dương cười giải thích.
“Dịu dàng à? Tôi chỉ không muốn cậu vì mất máu quá nhiều mà chết ở nhà tôi thôi! Được rồi, cởi quần áo ra!”
Phương Thanh Di lạnh nhạt hỏi ngược lại, sau đó vỗ lên vai người đàn ông này.
Hình như là bị người phụ nữ này đánh trúng miệng vết thương, Lâm Húc Dương nhe răng xuýt xoa, sắc mặt hiện lên vẻ đau đớn.
“Ra dáng đàn ông chút đi, đừng có vì chút vết thương nhỏ mà đau tới như vậy!”
Phương Thanh Di nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ áy náy.
“A ha ha ha...”
Lâm Húc Dương cười ngượng ngùng, đây mà còn là vết thương nhỏ à? Anh nhớ hình như đầu vai của mình bị cái gì đó cắt qua.
“Khỏi cần cởi quần áo đi? Mấy chỗ còn lại để tôi làm là được rồi?”
Bị Phương Thanh Di yêu cầu cởi quần áo, người đàn ông này có chút xấu hổ.
“Kêu cậu cởi thì cậu cứ cởi đi! Đừng có rề rà như vậy, trên lưng cậu toàn là máu, cậu có thể tự xử lý được sao? Nhanh lên!”
Phương Thanh Di nghiêm túc ra lệnh.
Lâm Húc Dương suy nghĩ một lúc rồi vẫn cởi quần áo trên người ra, tự cầm trên tay xem, sau lưng đã rách tung và nhuộm đầy máu, còn có cả mùi rượu nồng nặc, anh nhíu mày ném quần áo sang một bên.
Sau khi Phương Thanh Di nhìn thấy vết thương sau lưng Lâm Húc Dương, trong mắt hiện lên vẻ không nỡ.
Bầm tím khắp nơi, mấy miệng vết thương nặng còn đang rỉ máu, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc thì người đàn ông này đã trải qua điều gì, mà khiến bản thân thảm đến nỗi này.
“Có lẽ sẽ hơi đau, cậu kiên nhẫn một chút!”
Phương Thanh Di cắn môi, ngón tay run rẩy đến gần miệng vết thương của người đàn ông này.
Động tác của cô rất nhẹ, đột nhiên Phương Thanh Di rất sợ làm người đàn ông này đau.
Cô biết, Lâm Húc Dương là vì cô cho nên mới thảm như thế.
Mặc dù cũng có chút ý muốn báo ân, nhưng ở trong mắt của Phương Thanh Di thì đây là người đàn ông đầu tiên đồng ý liều mạng vì cô.
“Ha... Không sao, cứ tới đi! Giống như những gì cô nói đó, chút vết thương này thì có là gì đâu chứ, tôi chính là đàn ông mà!”
Lâm Húc Dương cười nói.
“Được rồi, cậu ráng nhịn một chút! Nếu đau quá thì nói cho tôi biết, tôi phải khử trùng cho cậu!”
Phương Thanh Di nói xong thì bắt đầu xử lý miệng vết thương phía sau lưng của Lâm Húc Dương.
Lâm Húc Dương đau đến mức nhe răng trợn mắt, anh không để ý nắm chặt lấy ống quần của mình, cắn răng chịu đựng.
“Nè...”
Lâm Húc Dương bỗng nhiên lên tiếng.
“Sao vậy? Làm cậu đau à?”
Phương Thanh Di nhanh chóng ngừng động tác lại rồi hỏi.
“Không phải, cô cứ tiếp tục đi, tôi có thể hỏi cô một vài câu hỏi không? Coi như là làm xao lãng sự chú ý của tôi.”
Lâm Húc Dương thỉnh cầu nói.
“Được, cậu hỏi đi!”
Phương Thanh Di hời hợt trả lời.
“Có lẽ vấn đề của tôi sẽ làm cô cảm thấy khó xử, cô có thể không trả lời cũng được, vậy tôi có thể hỏi chưa?”
Lâm Húc Dương không chắc chắn hỏi, anh không muốn bởi vì sự xúc phạm của bản thân mà chọc giận người phụ nữ này.
“Cậu cứ hỏi đi! Nếu không muốn trả lời tôi sẽ không trả lời.”
Phương Thanh Di lấy một miếng bông gòn thấm cồn cẩn thận rửa sạch miệng vết thương cho Lâm Húc Dương, cồn kích thích làm cho người đàn ông này càng đau hơn.
“Chuyện giữa cô và Đặng Hạo là như thế nào thế? Hai người không phải là vợ chồng sao? Tối hôm qua ông ta còn làm như vậy với cô...”
Lâm Húc Dương không nói quá rõ ràng.
“Vợ chồng hả? Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi với ông ta cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, tôi muốn hoàn thành di nguyện của ông nội nên mới đồng ý kết hôn với ông ta, ở trong mắt tôi ông ta là một tên ác ôn, sao tôi có thể đồng ý sống cùng với một người như thế được chứ?”
Phương Thanh Di khinh thường trả lời.
“Hả? Ý của cô là từ sau khi cô và ông ta kết hôn đến bây giờ vẫn chưa từng sống cùng nhau sao? Cũng chưa từng làm chuyện gì đó?”
Lâm Húc Dương ngạc nhiên hỏi tiếp.
Nghe được vấn đề này, Phương Thanh Di dừng động tác lại, bĩu môi rồi nói.
“Đúng vậy, tôi và ông ta chỉ đăng ký kết hôn với nhau mà thôi, sau đó lập tức ở riêng, thật ra cậu đang muốn hỏi rằng tôi với ông ta có từng lên giường chưa đúng không?”
Phương Thanh Di lập tức nói toẹt suy nghĩ của Lâm Húc Dương ra.
“Hì hì, tôi chỉ tò mò thôi mà, làm gì có ông chồng nào cần phải bỏ thuốc mới có thể lên giường với vợ mình chứ... Ặc... Từ từ, vậy tối hôm qua cô cho tôi, chẳng phải là...”
Lâm Húc Dương bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện khiến anh cảm thấy rất bất ngờ.
“Câm miệng! Tôi đã nói không được nhắc lại chuyện tối hôm qua mà!”
Phương Thanh Di bỗng hung dữ nói, tay cũng mạnh hơn lúc trước.
“Shh... Nhẹ chút...”
Bị Phương Thanh Di đột nhiên dùng sức, Lâm Húc Dương hít mạnh một hơi, không nhịn được liền nhắc nhở.
Phương Thanh Di lập tức ngẩng đầu, trong mắt có sự áy náy, nhưng vẫn tức giận thì thầm: “Tự làm tự chịu.”
“Tôi biết, tôi sai, tôi tuyệt đối sẽ không nhắc lại nữa, vẫn là cô dịu dàng như lúc nãy tốt hơn, hung dữ thế này chẳng ai thích nổi cả!”
Lâm Húc Dương rụt đầu.
“Cậu còn câu hỏi gì nữa không?”
Phương Thanh Di không kiên nhẫn hỏi.
“Thực ra thì vẫn còn một ít... Đặng Hạo nói ông ta tìm tôi để tôi dụ dỗ cô, là vì không muốn chia tài sản cho cô, mà bây giờ ông ta lại có được ảnh chụp mập mờ của hai chúng ta, vậy có thể khiến cô bị tổn thất gì không?”
Lâm Húc Dương ngồi thẳng người nghiêm túc hỏi.
“Chia tài sản với tôi hả? Nực cười... Tôi đường đường là CEO của một công ty lớn, còn để ý cái phòng tắm hơi rách nát kia của ông ta ư? Cậu bị ông ta gạt rồi”!
Phương Thanh Di cười lạnh trả lời.
“Vậy ý của cô là?”
Lâm Húc Dương hỏi tiếp.
Phương Thanh Di thở dài một hơi, tiếp tục rửa sạch miệng vết thương của Lâm Húc Dương rồi nói: “Ông ta muốn tìm cơ hội ly hôn chia tài sản với tôi, chỉ khi nào có lỗi trong hôn nhân mới có trách nhiệm bồi thường cho đối phương, nói thẳng ra là Đặng Hạo lấy được một khoảng tiền từ chỗ tôi mà thôi.”
“Thì ra là thế... Vậy thì bây giờ tốt rồi!”
Lâm Húc Dương bỗng nói một câu kỳ lạ.
Phương Thanh Di ngơ ngác nhìn người đàn ông này, không biết anh đang nói mấy lời ngu ngốc gì nữa.