Hình như là bởi vì tốn quá nhiều thời gian, đốc công cũng chẳng vui vẻ gì, kiểm tra số lượng xong, ông chủ Vương phải cười làm lành mới chịu ký hóa đơn.
Ông chủ Vương nhìn Lâm Húc Dương với vẻ không vui, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Để ba người bọn họ nghỉ ngơi một lúc, rửa sạch cơ thể rồi mới lái xe trở về.
Lúc về đến thành phố thì đã gần vào giờ tan tầm, tuy ông chủ Vương vẫn thanh toán sáu trăm đồng cho Lâm Húc Dương nhanh gọn, nhưng lúc đưa tiền lại nói thêm một câu: “Cậu nhóc vẫn phải rèn luyện thêm nhiều, chúng ta dỡ hàng thời gian sớm hay muộn gì thì cũng không sao, nhưng nếu như để cho đốc công hối thì hơi phiền, nếu như người ta không vui, kiếm chuyện với chúng ta thì phiền phức lắm.”
“Vâng vâng! Ông chủ, lần sau tôi sẽ chú ý hơn!”
Lâm Húc Dương nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Ông chủ Vương thấy Lâm Húc Dương vô cùng mệt mỏi thì xua tay nói: “Được rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi, nếu có điều kiện thì ngâm nước ấm, cơ thể sẽ khỏe nhanh hơn.”
“Vâng...”
Lâm Húc Dương trả lời rồi đi đến trạm xe buýt, chỉ là lần này anh không muốn hẹn ngày làm việc trước với ông chủ Vương nữa.
Cảm giác cơ thể sắp rã rời, Lâm Húc Dương không biết lần sau phải khiêng bao nhiêu tấn, anh cũng không thể cắn răng chịu đựng dỡ hàng xong như hôm nay được.
Có lẽ thấy Lâm Húc Dương làm việc cũng không tốt như dự đoán, ông chủ Vương cũng không nhắc đến việc giao hàng lần sau nữa.
Lê bước chân mệt mỏi, Lâm Húc Dương đi đến trạm xe buýt, cơ thể dựa vào trạm để tiết kiệm thể lực.
Lúc lên xe thì khá may, còn chỗ ngồi, Lâm Húc Dương ngồi xuống rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc Lâm Húc Dương tỉnh lại, là được tài xế xe buýt gọi dậy.
“Cậu nhóc, đến trạm cuối rồi, dậy đi!”
Lâm Húc Dương tỉnh dậy rồi nhìn khắp nơi với vẻ mờ mịt, sau đó không kìm được lộ ra một nụ cười khổ, anh đi quá trạm rồi.
“Ôi...xin lỗi bác tài, còn có chuyến quay lại không?”
Lâm Húc Dương hỏi.
“Hết giờ làm việc rồi, chuyến của tôi là chuyến cuối, nếu cậu muốn về ngược lại thì chỉ có kêu taxi.”
Bác tài hời hợt đáp, hình như đã gặp không ít người ngủ quên đi quá trạm.
Sau khi Lâm Húc Dương xuống xe thì thở phào một hơi, ngủ một giấc trên xe nên tinh thần tỉnh táo hơn nhiều, cũng không đến mức không còn sức đi bộ.
Nhìn đường phố vắng tanh ngày thứ năm, muốn gọi xe taxi ở đây cũng khó, lại nhìn sang trạm dừng, khu chung cư anh muốn đến cũng chỉ cách đây năm dãy phố, cũng không tính là quá xa, Lâm Húc Dương tính định tự mình đi về.
Lâm Húc Dương cầm theo túi quần áo bẩn của mình đi bộ trên phố, gió đêm se lạnh làm cho đầu óc mơ màng của anh tỉnh táo hơn một chút, nhìn những tòa nhà chung cư đang sáng đèn ở xung quanh.
Lâm Húc Dương phát hiện bây giờ anh lại đang nghĩ không biết là Phương Thanh Di đã trở về chưa, bây giờ anh nhếch nhác như vậy mà về, chắc là lại bị người phụ nữ này châm chọc một phen nữa rồi?
Đột nhiên Lâm Húc Dương lại nghĩ, nếu như đêm nay anh không về, hoặc là về nhà thật trễ, người phụ nữ này có gọi điện thoại tìm anh không đây?
Chắc là không đâu...
Lâm Húc Dương tự trả lời bản thân, anh cảm thấy tuy Phương Thanh Di có chút hung dữ, nhưng vẫn rất quan tâm người khác, nếu không cũng sẽ không tìm băng dán cho anh, sẽ không tặng dao cạo râu cho anh, sau khi biết anh phải làm công việc tốn thể lực cũng sẽ không cố ý để lại đồ ăn sáng cho anh, đúng không?
Thật ra Lâm Húc Dương cũng rất buồn bực trong lòng, anh không biết vì sao Phương Thanh Di cứ nhất định phải dùng cái vẻ ngoài lạnh lùng mạnh mẽ kia để ngụy trang bản thân nữa.
Trong lúc suy nghĩ, anh đã đi được hai con phố, người đi đường xung quanh cũng nhiều lên nhưng vẫn có vẻ vắng lặng, bên đường có rất nhiều quán bar, câu lạc bộ hoặc là KTV.
Đèn chớp sáng lên, thường thường sẽ có chút tiếng nhạc ồn ào, những chỗ đậu xe tạm thời có đủ loại xe cộ, trong đó cũng cókhông ít mấy chiếc siêu xe mấy chục, mấy trăm vạn.
Tốp năm tốp ba nam nữ ra ra vào vào nơi này, các cô gái mặc quần áo gợi cảm, dáng người quyến rũ đi tới đi lui.
Ngập trong xa hoa, cuộc sống ăn chơi trác táng, Lâm Húc Dương cũng rất ước ao.
Nhưng mà anh hiểu rất rõ trong lòng, bây giờ anh vẫn chưa xứng hưởng thụ sinh hoạt như thế này.
Nhìn mấy cô gái xinh đẹp đứng ngoài quán bar thêm vài lần, Lâm Húc Dương thu hồi ánh mắt lại.
Có lẽ là bởi vì trong cuộc sống của anh có một người phụ nữ cực phẩm, cho nên những cô gái tầm thường này rất khó để Lâm Húc Dương chú ý đến.
Đột nhiên Lâm Húc Dương chú ý thấy cửa lớn của một quán bar cách đó không xa mở ra, một cô gái che mặt hoảng sợ chạy ra, hình như có chút chán nản chạy về phía trước.
Lâm Húc Dương cau mày, suy đoán trong lòng không biết có phải là cô gái nữ này bị người trong quán bar bắt nạt hay không, hay là gặp phải chuyện gì.
Nhìn bóng lưng chạy đi của cô gái kia, Lâm Húc Dương bỗng cảm thấy bóng lưng này có khá quen thuộc.
Cô gái trước mặt chạy được một đoạn thì đã ngồi xổm xuống bên lề đường, cô cúi đầu giống như đang khóc.
Người xung quanh cũng thấy cảnh này, nhưng không ai bước lên, những người đến đây vui chơi cũng không muốn dính mấy chuyện bậy bạ.
Lâm Húc Dương cũng không tính xen vào chuyện người khác, nhưng lúc anh đi ngang qua cô gái này, nhìn thấy gương mặt của cô gái lộ ra khi lau nước mắt, anh thả chậm bước chân.
Sau khi đi được vài bước, anh lộ ra một nụ cười khổ.
Được rồi, Lâm Húc Dương nhớ ra cô gái này là ai rồi.
Tuy cô có trang điểm tỉ mỉ nên trông càng thêm trưởng thành xinh đẹp hơn, nhưng Lâm Húc Dương cũng không khó để nhận ra được, đây chính là cô gái có thần kinh thô nhìn thấy việc nghĩa mà hăng hái ở trạm xe buýt, hình như tên là Cung Ấu Hi thì phải?
Lâm Húc Dương không ngờ lại gặp được cô ở đây, còn trong tình huống xấu hổ như thế nữa.
Lâm Húc Dương vốn định làm như không nhìn thấy cô, nhưng mà sau khi đi được vài bước thì lại phát hiện lòng anh thấy không yên tâm.
Khẽ ngẩng đầu lên, bĩu môi rồi cúi xuống, xoay người đi đến trước mặt Cung Ấu Hi.
Cung Ấu Hi đang lau nước mắt, khóc như mưa rơi, không ngờ trước mắt lại xuất hiện đôi chân của một người đàn ông.
Cô nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt lộ ra chút kinh ngạc.
“Sao lại là anh?”
“Không ngờ đúng không? Tôi cũng đang muốn hỏi tại sao lại là cô đây?”
Lâm Húc Dương nhếch mép cười.
“Anh đến đây làm gì?”
Cung Ấu Hi lau nước mắt xoay mặt sang một bên, giống như không muốn để cho người đàn ông trước mặt nhìn thấy cảnh cô khóc.
“Tôi chỉ đi ngang qua đây, không ngờ nhìn thấy một cô gái khóc lóc chạy ra ngoài, còn ngồi xổm bên lề đường khóc, ảnh hưởng không được tốt lắm, tôi vốn nghĩ chuyện này cũng không liên quan gì đến tôi, cứ đi lướt qua, nhưng lại nhớ ra có người nào đó từng nói với tôi làm người phải biết nhiệt tình giúp đỡ người khác một chút, nghĩ một chút thì thấy vẫn nên quan tâm thì tốt hơn, cô đứng dậy nào, cô gái xinh đẹp như vậy, khóc đến mức lớp trang điểm tèm lem, tối thế này còn muốn đi dọa người ta hay sao?!”
Lâm Húc Dương làm bộ ung dung nói, đồng thời vươn tay ra.
“Anh mới dọa người đó! Tôi cũng không cần anh quan tâm tới tôi!”
Cung Ấu Hi nói như thế, nhưng vẫn nắm lấy tay Lâm Húc Dương đứng dậy.
“Ha, mấy người con gái các cô thật là, rõ ràng đã viết mấy chữ ấm ức lên mặt rồi, cũng viết sẵn mấy chữ muốn được an ủi lên mặt, nhưng lại cứ không chịu thừa nhân.”
Lâm Húc Dương bĩu môi một cái.
“Làm gì có! Tôi... tôi chỉ là bị bụi bay vào mắt thôi!”
Cung Ấu Hi bĩu môi không chịu thừa nhận, cũng không khóc nữa.
“Đúng đó... Buổi tối gió lớn thật, đường phố không sạch sẽ cũng nhiều bụi thật, chúng ta nên đi khiếu nại nhân viên dọn vệ sinh không dọn dẹp đường phố sạch sẽ, làm cho mắt cô gái xinh đẹp của chúng ta bị bụi bay vào.”
Lâm Húc Dương trêu ghẹo nói.
Phụt...
Nghe Lâm Húc Dương nói vậy, Cung Ấu Hi bật cười.
“Vừa khóc vừa cười, tối ngủ sẽ tè ra giường đấy!”
Lâm Húc Dương trêu ghẹo tiếp.
“Anh mới tè ra giường ấy!”
Cung Ấu Hi đáp trả.
“Được rồi, xem ra cô cũng không sao nữa rồi, nếu cô không có chuyện phiền phức gì, không cần tôi giúp đỡ, vậy tôi đi trước đây!”
Lâm Húc Dương nói.
“Nè... Từ từ...”
Thấy Lâm Húc Dương chuẩn bị đi, Cung Ấu Hi nhanh chóng gọi anh lại.