Ý tốt của mình bị coi thành lòng lang dạ sói, khiến Phương Thanh Di có hơi tức giận, nhưng cô vẫn nhịn xuống để giải thích một câu.
"Người không có bản lĩnh như tôi đương nhiên công việc có thể làm để kiếm sống sẽ mệt, tôi đâu phải người vắt chéo chân ngồi gõ phím trong văn phòng như cô, ký vài chữ, ra lệnh vài câu là có thể dễ dàng kiếm được vài vạn, vài trăm vạn một tháng."
Lâm Húc Dương lại đáp trả.
“Này, sao anh lại không hiểu lời tốt, ý xấu thế chứ?! Tôi đâu có vội vã giục anh trả tiền, chỉ là tôi không muốn anh làm công việc vừa mệt người vừa ảnh hưởng tới sức khoẻ thôi!”
Phương Thanh Di cũng có chút tức giận.
“Ha! Cảm ơn ý tốt của cô, tôi vẫn nên mau chóng kiếm tiền trả cho cô thì hơn, tránh cho tôi cứ mãi như người thiếu nợ cô, ăn nhờ ở đậu, không được cô coi là đàn ông!”
Lâm Húc Dương nói xong thì đứng dậy, bỏ lại một câu rồi trở về phòng: “Ngày mai phải đi làm sớm, tôi ngủ trước đây! Cô đang trong thời kỳ đặc biệt, chăm sóc tốt cho bản thân đi!”
“Này… anh thật là…”
Phương Thanh Di còn muốn nói gì nữa thì Lâm Húc Dương đã vào phòng.
Người phụ nữ buồn bực bĩu môi, cũng không nói tiếp nữa, một lát sau khoé môi Phương Thanh Di nở nụ cười không rõ hàm ý, đồng thời lắc đầu.
Ngày hôm sau, Lâm Húc Dương thức dậy từ sớm, anh mặc quần đùi cởi trần vào nhà vệ sinh, thấy râu đã mọc dài, nghĩ tới ngày đầu tiên đi làm nên để lại ấn tượng tốt cho ông chủ, vì vậy bắt đầu cạo râu.
Nhìn thấy lồng ngực lồi lên của mình trong gương dường như có vài phần vạm vỡ, một tay anh cạo râu, một tay xoa nắn cơ bắp cánh tay, đúng lúc này cửa nhà vệ sinh bị người đẩy ra…
"A..."
Một giọng hét vang lên nhưng không phải giọng của phụ nữ.
Phương Thanh Di bất ngờ đi vào như vậy khiến Lâm Húc Dương đang ngắm nghía bản thân bỗng giật nảy mình, tay run lên làm dao cạo râu cứa một vệt trên cằm.
"Sáng sớm, cậu làm trò vớ vẩn gì đây?"
Phương Thanh Di nhíu mày.
"Tại sao cô vào mà không gõ cửa thế hả? Ui..."
Lâm Húc Dương không vui hỏi, đồng thời sờ vào vết xước trên cằm, trên ngón tay đã xuất hiện vết máu.
"Đây là nhà của tôi đấy! Tôi đi đâu còn phải gõ cửa cơ à? Với lại cửa có khóa trái, sao cậu ở trong lại không khóa cửa hả?"
Phương Thanh Di hỏi ngược lại.
“Tôi… được rồi! Coi như cô có lý, vậy lần này có phải cô nên chịu uất ức một chút, chờ tôi xong không?”
Sau khi Lâm Húc Dương trợn mắt một cái thì bất đắc dĩ hỏi.
"Được rồi, nhanh lên đấy..."
Phương Thanh Di bĩu môi, đồng thời quan sát nửa thân trên để trần của Lâm Húc Dương, người đàn ông này còn có cơ bắp cơ đấy, dáng người nhìn cũng rất cân xứng.
“Thế nào? Cơ bắp của tôi không tệ phải không? Cô muốn sờ cũng được, không thu tiền cô…”
Lâm Húc Dương để ý thấy Phương Thanh Di đang ngơ ngác nhìn cơ bắp mình, có phần đắc chí nói.
"Xùy... Đồ thần kinh..."
Phương Thanh Di ngửa đầu xoay người rời khỏi, chỉ là khi cô thu hồi tầm mắt đã thấy vết thương trên cằm người đàn ông.
Lâm Húc Dương nghĩ đến Phương Thanh Di vẫn đang ở bên ngoài chờ mình thì nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi ra, nhìn thấy cô gái đang ngồi trên ghế sofa chờ thì có chút ngượng ngùng nói: “Tôi xong rồi, cô vào đi!”
"Ừ, trên bàn có băng dán cá nhân đấy!"
Phương Thanh Di bỏ lại một câu rồi đi vào nhà vệ sinh.
Lâm Húc Dương nhìn băng dán cá nhân trên bàn rồi nở nụ cười, càng tiếp xúc với người phụ nữ này càng cảm nhận được một mặt dịu dàng của cô, có điều vẻ hung ác dữ dằn bề ngoài ấy như chỉ để nguỵ trang bản thân.
Sau khi cầm lấy băng dán trên bàn dán vào vết thương của mình, cầm theo quần áo và ấm nước mà ông chủ Vương đã nhắc rồi ra khỏi cửa.
Không lâu sau, Lâm Húc Dương lại tới cửa hàng xi măng ở ngoại thành của ông chủ Vương.
Lúc này đã có một chiếc xe tải đỗ trước cửa tiệm, trong khoang hàng đã chất đầy xi măng, lại gần là ngửi thấy mùi hương có phần cay mũi.
"Ông chủ, tôi không đến muộn phải không?"
Lâm Húc Dương cười rồi rút thuốc lá ra đưa, đồng thời cũng đưa cho hai người đàn ông có vẻ là công nhân ở bên cạnh ông chủ Vương.
“Đúng lúc lắm, hàng đã được chuyển vào xe, cậu ăn sáng chưa? Buổi sáng không ăn không có sức làm việc nặng đâu!”
Ông chủ Vương hỏi sau khi châm thuốc.
"Yên tâm, tôi ăn rồi! Bây giờ chúng ta xuất phát luôn sao?”
Lâm Húc Dương đáp lời.
“Vậy đi thôi, đúng rồi, cho cậu khẩu trang này, lát nữa sẽ dùng tới, khi vận chuyển xi măng sẽ có rất nhiều bụi, không đeo khẩu trang sẽ bị lao phổi đấy!”
Ông chủ Vương nói xong thì lấy một chiếc khẩu trang từ cửa hàng ra đưa cho Lâm Húc Dương.
Bốn người lên xe, ông chủ Vương ngồi ở khoang ghế lái, hai công nhân kia ngồi ở vị trí phó lái, còn Lâm Húc Dương ngồi ở khu nghỉ ngơi phía sau khoang điều khiển.
Trên đường đi, ông chủ và hai người công nhân kia như rất thân nhau, họ nói chuyện rôm rả.
Xe tải chở xi măng rất nặng nên không thể đi quá nhanh, sau khi vào thị trấn, đường đi lại vô cùng xóc nảy khiến Lâm Húc Dương ngồi ở phía sau cảm thấy có chút không ổn.
"Ông chủ, chúng ta phải chuyển hàng đi đâu?"
Lâm Húc Dương không nhịn được hỏi.
"Một công trường xây dựng ở nông thôn, còn năm sáu mươi kilomet nữa là đến rồi!"
Ông chủ Vương đáp.
Với tốc độ bốn mươi km/h như hiện tại, áng chừng khoảng hơn một tiếng nữa mới tới.
"Anh bạn trẻ, để tôi nói trước cho cậu biết. Đây là lần đầu tiên cậu làm công việc này, đúng không? Tôi không biết sức lao động của cậu như thế nào, nhưng mỗi lần đi chuyển hàng dù nhiều hay ít thì tôi cũng đều đưa ba công nhân theo, lần này hàng ít, đúng lúc thử cậu, nếu sức của cậu không đủ, không khiêng được, hai người anh em này sẽ làm việc thay cậu, tiền công hôm nay của cậu sẽ chia cho họ một chút, như vậy mới công bằng, cậu thấy ổn chứ?”
Đã gần tới nơi, ông chủ Vương nhắc nhở một câu.
“Ông chủ yên tâm, nhận tiền theo năng lực, nếu sức lao động của tôi không đủ, ảnh hưởng tới tiến độ công việc của mọi người thì ông chủ chia tiền thế nào tôi cũng không có ý kiến, đúng là tôi cũng vừa mới làm, vẫn có điều chưa hiểu, không đúng, là chưa biết gì, mong mọi người chỉ bảo một chút!”
Lâm Húc Dương khách sáo nói, đồng thời lại rút thuốc lá ra.
Thuốc lá bắc cầu, rượu mở lối, tặng mấy điếu thuốc để giữ mối quan hệ cũng tiện cho mình làm việc.
"Anh bạn trẻ lên đường nào. Yên tâm, cậu làm được bao nhiêu thì làm, đừng gắng gượng chống đỡ nếu không cơ thể lại không trụ được, cậu làm được bao nhiêu, tôi và anh Chu của cậu cũng không tính toán!”
Một người công nhân vừa cười vừa nói.
“Vậy thì cảm ơn trước, tình hình kinh tế ổn định chắc chắn sẽ uống với các anh một bữa đàng hoàng!”
Lâm Húc Dương cũng cười.
Xe tải tới đích đến, dưới sự chỉ dẫn của công trường thi công, xe lái tới nơi để xi măng.
Lâm Húc Dương xuống xe nhìn công trường đang xây dựng, điều kiện thô sơ hỗn loạn xung quanh khiến anh phải cau mày.
Nhìn lại nơi dỡ hàng, phải chuyển xi măng đến nơi cách xa năm mét và chất thành đống.
Có ba công nhân, một người trong đó chuyển xi măng ở trên xe tải, hai người còn lại thay nhau khiêng xi măng qua đó.
Lâm Húc Dương tính toán một chút, một bao xi măng nặng năm mươi cân, bốn mươi tấn nghĩa là tám mươi bao, một người phải khiêng tầm bốn mươi bao, mình có chịu nổi không?
Hai công nhân thuần thục thay quần áo, đeo khẩu trang, Lâm Húc Dương cũng tìm quần áo cũ mình mang tới rồi thay.
Quần áo họ đều quấn chặt ống tay, ống chân, làm vậy để phòng ngừa hết mức khả năng xi măng tiếp xúc với da.
Hai công nhân kia đã từng làm với nhau, một người đứng trên xe kéo xi măng, một người đứng dưới chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Thấy thế, Lâm Húc Dương cũng nhanh chóng tiến tới...