Sau khi chọn một hồi, thì lựa được một bộ vest màu trắng.
Khi phối với vẻ ngoài đẹp trai của Lâm Húc Dương, nhìn anh như một bạch mã hoàng tử vậy.
“Thấy tôi thế nào?”
Lâm Húc Dương soi mình trong gương rồi hỏi Uyển Phong đang đứng bên cạnh.
“Đẹp lắm, đẹp lắm, nhìn rất đẹp trai, giờ chúng ta đi tìm tổng giám đốc Phương đi.”
Uyển Phong hài lòng gật đầu, ánh mắt lộ ra chút si mê.
Hai người đi đến cửa, Uyển Phong nói: “Chờ tín hiệu của tôi rồi anh hẵng vào nhé!”
Đây là kế hoạch của hai người, nếu cùng tiến vào thì hiệu quả sẽ không tốt.
Uyển Phong đi vào trước, vì để Lâm Húc Dương nhìn thấy tín hiệu, nên đã không đóng cửa.
Chỉ là không ngờ, trong phòng làm việc của Phương Thanh Di lại có một người đàn ông – Diệp Thiếu Thiên, không biết là anh ta đã đến từ lúc nào.
“Thanh Di, tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn được không? Tôi đã hẹn bạn rồi, muốn mời em đi cùng, mà có lẽ em cũng biết người này đó, chính là Âu Dương Hạo Vũ, người đã mua đồ của em với giá sáu trăm nghìn ấy!”
Tiếng của Diệp Thiếu Thiên truyền ra.
Lâm Húc Dương nghe được thì hơi chau mày, người này lại hẹn Phương Thanh Di nữa, anh cảm thấy không thoải mái chút nào.
Đồng thời anh cũng thấy tò mò tại sao Diệp Thiếu Thiên lại quen biết Âu Dương Hạo Vũ nữa?
“Chuyện này…”
Phương Thanh Di vẫn chưa trả lời Diệp Thiếu Thiên, thấy Uyển Phong đi vào bèn lấy luôn cớ: “Uyển Phong, có chuyện gì thế?”
Uyển Phong nhìn thấy Diệp Thiếu Thiên, hơi cảnh giác nói: “Tổng giám đốc Phương, là chuyện kế hoạch đó, chúng tôi muốn chị xem xét vài ý tưởng.”
“Chuyện kế hoạch hả, cô nói đi.”
Phương Thanh Di không hề bận tâm đến Diệp Thiếu Thiên đang ở bên cạnh.
“Ừm…”
Uyển Phong lại nhìn về phía Diệp Thiếu Thiên, ý nói đây là bí mật công ty, người ngoài nghe được thì không tốt lắm.
“Thanh Di, các em đang bàn chuyện quan trọng thì tôi đi trước đây, chuyện đi ăn em cứ suy nghĩ đi rồi gọi cho anh nhé.”
Diệp Thiếu Thiên là người thông minh, bọn họ cũng là đối thủ trong vụ Wechi này, nên biết mình không phù hợp nghe những chuyện này.
“Ừ, được, tôi sẽ gọi cho anh sau.”
Phương Thanh Di cười tiễn khách.
Diệp Thiếu Thiên vẫy tay rồi đi ra ngoài, quay lưng về phía Phương Thanh Di, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh như đang khinh bỉ, Uyển Phong thì có thể nghĩ ra được kế hoạch gì hay chứ.
Người đàn ông này đẩy cửa ra, nhìn thấy Lâm Húc Dương đang đứng đó thì sững sờ.
Nhìn một vòng người đàn ông mặc bộ vest trắng trước mặt, ánh mắt Diệp Thiếu Thiên càng trở nên khinh thường: “Uầy, ăn mặc sạch sẽ thế, cậu định lên sân khấu biểu diễn hay sao? Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cứ thích nghe trộm là sao?”
Lâm Húc Dương sầm mặt, không muốn trả lời.
“Có một số người ấy, dù có ăn mặc kiểu gì thì cũng chỉ được cái mã, chứ không thay đổi được bản chất thối nát bên trong đâu!”
Diệp Thiếu Thiên nói xong thì lắc đầu, lạnh lùng cười rời đi.
Lâm Húc Dương hít thở sâu mấy lần, kiềm chế nội tâm đang muốn bùng cháy, nếu không thì anh sẽ lao lên đấm cho tên kia một trận mất.
Giữ cho tâm trạng bình tĩnh, nhìn vào bên trong phòng làm việc, Uyển Phong đang bắt đầu nói: “Tổng giám đốc Phương, Lâm Húc Dương nghĩ ra một kế hoạch rất hay, chúng tôi vừa hoàn thiện xong, muốn để chị xem hiệu quả xem thế nào.”
Uyển Phong là một cô gái trung thực, sẽ không nhân cơ hội mà cướp công.
“Lâm Húc Dương? Xem hiệu quả? Hai người làm luôn rồi ư?”
Phương Thanh Di hơi kinh ngạc.
“Vâng, tổng giám đốc Phương, chị xem là được…”
Uyển Phong nói xong liền đứng sang một bên, nhìn về phía cửa, ra hiệu.
Phương Thanh Di cũng nhìn theo, thì thấy Lâm Húc Dương ló đầu ra.
Không biết hai người này định làm trò gì, Phương Thanh Di hơi nhíu mày.
Bất ngờ là, Lâm Húc Dương chỉ ló đầu vào nhìn Phương Thanh Di một cái rồi lại quay về, sau đó lấy điện thoại ra.
Phương Thanh Di nghe thấy chuông điện thoại, cầm lên nhìn, lại thấy là Lâm Húc Dương gọi, kì quái nhìn ra cửa rồi mới nghe máy: “Cậu làm gì thế?”
“Uyển Phong nói với cô chưa? Chúng tôi có một ý tưởng không tồi muốn cho cô xem.”
Lâm Húc Dương bình thản nói.
“Nói rồi, cậu đang thể hiện cho tôi xem à? Lẽ nào là gọi điện thoại qua cánh cửa?”
Phương Thanh Di không kiên nhẫn hỏi, cô không rảnh để lãng phí thời gian với người đàn ông này.
“Không phải, tôi chỉ muốn hỏi cô, ban nãy Diệp Thiếu Thiên hẹn cô đi ăn đúng không?”
Lâm Húc Dương hỏi sang chuyện khác.
“Đúng thế? Sao vậy? Cậu định làm gì thế hả? Uyển Phong, hai người làm gì đấy?”
Phương Thanh Di nói xong rồi nhìn sang Uyển Phong ở bên cạnh.
“Ừm… Anh Lâm, anh mau vào đi?”
Uyển Phong chau mày, hơi lo lắng, đã hẹn với Lâm Húc Dương rồi mà, sao còn không làm theo kế hoạch chứ?
“Chờ chút, Thanh Di, tối nay cô đừng đi ăn với họ được không?”
Lâm Húc Dương hỏi tiếp.
“Tại sao?”
Phương Thanh Di hỏi ngược lại.
“Ừm… Cô đừng đi ăn với anh ta, tôi sẽ cho cô một bất ngờ!”
Lâm Húc Dương gãi đầu, nghĩ đến lát nữa sẽ thể hiện kế hoạch, nên mượn cớ luôn.
“Bất ngờ gì? Nếu tôi từ chối thì sao?”
Phương Thanh Di nhướng mày.
“Nếu cô từ chối, thì tôi vẫn sẽ cho cô bất ngờ…”
Lâm Húc Dương hơi bất lực, dù Phương Thanh Di có đi ăn với Diệp Thiếu Thiên hay không thì anh vẫn phải hiến kế của mình ra.
“Vậy tôi không nói nữa, cậu cho tôi xem bất ngờ đó là gì đi, rồi tôi mới quyết định là có đi ăn với Diệp Thiếu Thiên hay không. Nếu cậu làm tôi vừa ý, có lẽ tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của cậu đấy!”
Phương Thanh Di mỉm cười, ung dung dựa vào ghế.
“Vậy được… Cô chờ đó!”
Lâm Húc Dương nói xong liền cúp máy.
Cùng với hai tiếng gõ bên ngoài, Phương Thanh Di và Uyển Phong đều nhìn về phía cửa.
Lâm Húc Dương mặc một bộ vest trắng, ánh mắt nghiêm túc, ngẩng đầu bước vào…
Tối đó, tại một nhà hàng sang trọng.
Âu Dương Hạo Vũ cùng Cung Ấu Hi trang điểm nhẹ ngồi bên trong chờ.
Không bao lâu, Diệp Thiếu Thiên tới, anh ta đồng ý đưa một người phụ nữ theo, nhưng người này lại không phải là Phương Thanh Di.
Cung Ấu Hi trời sinh khí chất, xinh đẹp mê người.
Người phụ nữ đi cùng Diệp Thiếu Thiên cũng rất xinh đẹp, nhưng loại xinh đẹp này lại nồng nặc mùi son phấn, ăn mặc hở hang, không những không thu hút được đàn ông, lại còn khiến người ta có cảm giác dung tục.
So sánh với Cung Ấu Hi, đúng là một trời một vực.
Âu Dương Hạo Vũ hơi nhìn sang người phụ nữ Âu Dương Hạo Vũ đưa tới rồi rời mắt đi, có sự so sánh, anh ta càng nhiệt tình với Cung Ấu Hi hơn.
Diệp Thiếu Thiên buồn bực, khi thấy Cung Ấu Hi cũng hơi bất ngờ, vốn định đưa Phương Thanh Di đến, như vậy nếu so ra thì cũng không quá kém cỏi.
Hết cách mới phải đưa người phụ nữ này theo, đáng tiếc là, không so sánh thì sẽ không có đau thương.
Lúc trước còn nghĩ cô ta cũng được, bây giờ Diệp Thiếu Thiên lại chẳng còn chút hứng thú.
Lại nhìn vào Cung Ấu Hi xinh đẹp mê hồn kia, Diệp Thiếu Thiên lại càng thêm buồn chán vì Phương Thanh Di từ chối đi cùng mình.