Đặng Hạo ra khỏi công ty, đám đầu trọc đang đứng tụm ở cửa công ty bèn vây lấy hắn, cười hỏi: “Sao rồi ông chủ, có tiền chưa ạ?”
“Chưa có!”
Đặng Hạo cười lắc đầu.
“Chưa có? Người phụ nữ này lại không biết điều à? Ông chủ, em gọi người tới nhé?”
Tên trọc nói rồi lấy điện thoại ra định gọi.
“Ấy, đừng vội, tao đang thả con săn sắt bắt con cá rô đây, hôm nay tha cho bọn nó một lần, sau này mới có trái ngọt ăn, đi! Về đã!”
Đặng Hạo ngồi vào trong xe, tên đầu trọc lái xe rời đi.
Trên xe, Đặng Hạo rút điện thoại ra, mở một ứng dụng chứng khoán ra xem xét kỹ tình trạng cổ phiếu của Ngự Mỹ Ưu Phẩm, trầm ngâm một chút rồi hỏi.
“Đầu trọc, mày biết Wechi không?”
“Ông chủ, em có ạ, đó là hàng của người giàu đúng không, em không đủ trình mua đâu, sao thế ạ, anh định mua về tặng cho phụ nữ ạ? Thứ đồ này khó mua lắm đấy.”
Đầu trọc vừa lái xe vừa trả lời.
“Hừ, chưa có con đàn bà nào xứng để tao phải mua đồ Wechi tặng đâu? Tùy tiện mua cái iPhone 8, túi LV gì đấy là đã vội vàng trèo lên giường rồi kìa. Mày biết chuyện Wechi muốn tìm đại lý ở thành phố này không?”
Đặng Hạo cười lạnh lùng hỏi.
“Cái này thì em không biết, ông chủ định đi làm đại lý sao?”
Đầu trọc ngơ ngác hỏi.
“Ngu si, đó là hàng phụ nữ dùng, tao làm đại lý làm cái quái gì.”
Đặng Hạo mắng.
“À, em hiểu rồi, ý anh là công ty của bà chủ muốn làm đại lý ạ?”
Đầu trọc hiểu ra.
“Bọn họ đúng là có ý định này, nhưng với một nhãn hàng tầm cỡ thế giới như vậy, cứ muốn làm là làm được sao?”
Không biết Đặng Hạo đang hỏi đầu trọc hay đang hỏi chính mình.
“Chắc là không dễ vậy đâu nhỉ? Em nhớ là khi nhãn hàng chọn đại lý thì đều nghiên cứu thực lực của công ty rất kỹ, công ty của bà chủ tuy cũng ổn nhưng so với các công ty hạng A thì vẫn còn kém hơn đấy.”
Đầu trọc tự hỏi tự trả lời.
“Nói không sai, đúng là không hề dễ…”
Đặng Hạo suy nghĩ, sau đó cười tỉnh ngộ: “Có một câu nói là phải chia đều nguy cơ ra nhiều nơi để giảm rủi ro đúng không? Lát nữa mày điều tra cho tao xem có bao nhiêu công ty tranh giành quyền đại lý của Wechi, rồi đưa danh sách các công ty có khả năng sẽ trở thành đại lý cho tao!”
“Vâng, em biết rồi ạ!”
Đầu trọc gật đầu.
Nghe được đầu trọc trả lời, Đặng Hạo cũng không nói nữa, cầm điện thoại thao tác một chút, nhìn thấy chữ giao dịch thành công hiện lên.
Ông ta đã bán đi một phần cổ phiếu của Ngự Mỹ Ưu Phẩm, trong lòng đang có dự định khác.
“Xem ra, tin tức nội bộ rất quan trọng nhỉ, phải tìm cơ hội nhét người vào công ty của Phương Thanh Di mới được, là ai bây giờ đây?”
Đặng Hạo tự nhủ.
Không lâu sau khi Đặng Hạo rời đi, Diệp Thiếu Thiên cũng tới công ty.
Phương Thanh Di và Lâm Húc Dương còn đang chau mày ủ rũ ở tầng một.
Chuyện của Đặng Hạo làm Lâm Húc Dương buồn bực không thôi, vắt nát óc để nghĩ kế hoạch, nhưng lần nào cũng bị Phương Thanh Di phủ quyết, không ngờ bây giờ Diệp Thiếu Thiên cũng lại chạy đến làm chướng mắt.
Diệp Thiếu Thiên vào trong công ty, thấy Phương Thanh Di và Lâm Húc Dương đang ở cùng nhau, cũng không bận tâm, nở một nụ cười quyến rũ bước lên.
“Thanh Di, chúc mừng em nhé, hoạt động lần này coi như thành công rồi.”
“Cảm ơn, cũng nhờ có anh giúp đỡ cả mà. Lượng tiêu thụ trang sức của các anh lần này cũng ổn lắm, số trang sức trưng bày hôm đó cũng cháy hàng rồi, chắc bố anh cũng sẽ không làm khó tôi nữa chứ?”
Phương Thanh Di cười đón tiếp.
“Không sao, không sợ, chỉ cần em muốn, thì tôi sẽ luôn nghĩ cách giúp đỡ em, nhưng lần này bố tôi cũng vui lắm, vì đã bán được một số lượng lớn đơn hàng mà. Ông ấy đồng ý tiếp tục ủng hộ công ty em rồi.”
Diệp Thiếu Thiên phất tay.
Hiện tại mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt, anh ta thuận nước đẩy thuyền cũng dễ hơn nhiều.
“Haha…”
Lâm Húc Dương không chịu nổi khi thấy mặt người đàn ông này, không kìm được mà cười nhạo.
“Húc Dương, cậu đi làm việc đi!”
Phương Thanh Di cảm thấy Lâm Húc Dương hơi mất lịch sự, bèn lấy cớ đuổi anh đi.
Lâm Húc Dương hơi chau mày, thở sâu rồi đi ra.
Diệp Thiếu Thiên không vui nhìn Lâm Húc Dương, sau đó tiếp tục cười quyến rũ: “Thanh Di, tôi định mua lại bộ sườn xám đó để tặng em đấy, nhưng đáng tiếc tài sản có hạn. Công ty các em còn bộ nào giống vậy không? Tôi mua tặng em, em mặc nó lên nhìn đẹp lắm.”
“Thiếu Thiên, cảm ơn anh, tôi xin nhận tấm lòng của anh. Thiết kế của công ty tôi đều là độc nhất vô nhị, sau khi bán ra sẽ không có bộ thứ hai xuất hiện nữa, đây là sự bảo đảm với khách hàng.”
Phương Thanh Di cười cảm kích.
“Vậy thì tiếc quá, nhưng tôi có cái này tặng em đây!”
Diệp Thiếu Thiên lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo đưa tới trước mặt Phương Thanh Di.
“Đây là?”
Phương Thanh Di nghi ngờ hỏi, nhưng cũng nhận lấy cái hộp.
“Em mở ra xem đi.”
Diệp Thiếu Thiên nói.
Phương Thanh Di mở hộp ra, ánh mắt hiện lên sự bất ngờ, trong hộp là một sợi dây chuyền kim cương xinh đẹp.
“Tôi thấy em mặc bộ sườn xám kia rất hợp với sợi dây chuyền này, nên mới lấy ở cửa hàng ra tặng em, em phải nhận đấy.”
Diệp Thiếu Thiên nghiêm túc yêu cầu.
“Vậy không tốt lắm đâu? Tôi đã từng thấy sợi dây chuyền này rồi, có giá ba trăm nghìn đó! Món quà này đáng giá quá!”
Phương Thanh Di có hơi lo lắng, nhưng lại không ngăn nổi sự yêu thích với sợi dây chuyền.
“Không sao mà, bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân, tuy sợi dây chuyền này đẹp nhưng cũng phải xứng với em thì nó mới có thể càng thêm tỏa sáng được. Còn giá cả thì cũng không quan trọng, em mà thích thì nó chính là đồ vô giá, nếu em không thích thì nó cũng chẳng khác nào viên đá cuội!”
Diệp Thiếu Thiên rất giỏi nói chuyện.
“Vậy cảm ơn anh nhé, tôi thật sự rất thích nó.”
Phương Thanh Di cười rồi nhận lấy.
Lúc này, Diệp Thiếu Thiên ngẩng đầu lên nhìn về một nơi không xa.
Sau khi Lâm Húc Dương đi ra khỏi chỗ của Phương Thanh Di thì đã đến lan can ở tầng hai, lạnh lùng nhìn hai người.
Bởi vì khoảng cách khá gần, nên Lâm Húc Dương có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của cả hai.
Diệp Thiếu Thiên biết Lâm Húc Dương ở cách đó không xa, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt khiêu khích, như đang nói: “Loại nghèo hèn như mày có tặng nổi Phương Thanh Di món quà quý giá vậy không? Không thì cút xéo đi!”
“Để tôi đeo giúp em nhé…”
Diệp Thiếu Thiên cười, lấy dây chuyền trong tay Phương Thanh Di ra, đứng ở phía sau cô rồi thân mật đeo nó lên, cuối cùng còn thừa cơ ôm lấy cô một cái.
Lâm Húc Dương ở trên tầng nhìn thấy tất cả, anh như muốn phát điên lên.
“Đừng vậy mà…”
Phương Thanh Di để Diệp Thiếu Thiên ôm một chút rồi mở miệng từ chối, hơi giãy dụa tránh né.
Diệp Thiếu Thiên cũng không quá đáng, thấy đủ thì thôi, rồi áy náy nóii: “Xin lỗi, vì em quá xinh đẹp nên nhất thời tôi không khống chế được mình, là do tôi quá đột ngột, em đừng tức giận.”
“Không sao, lần sau đừng như vậy nữa là được, chúng ta chỉ là bạn thôi, làm vậy không tốt đâu.”
Phương Thanh Di lắc đầu tỏ ý không sao, vừa mới nhận món quà ba trăm nghìn của người ta mà đã trở mặt thì không hay lắm.
“Ừ, chắc chắn rồi! Nhưng mà Thanh Di này, chẳng lẽ em vẫn chưa hiểu lòng anh hay sao?”
Sau khi nói một cách chắc nịch, Diệp Thiếu Thiên nhìn Phương Thanh Di đầy tình ý.