“Tôi đặt ở đây cho cô rồi đấy!”
Lâm Húc Dương nhắc nhở một câu.
“Biết rồi, cậu đi đi, về phòng của cậu đi...”
Phương Thanh Di dùng giọng ra lệnh nói.
Lâm Húc Dương bị người này sai tới sai lui có chút không thoải mái, nhưng mà cũng không đến mức tính toán chi li.
Bản thân anh không trả tiền thuê đã dọn đến đây ở, Phương Thanh Di lại giúp anh một việc lớn, có thể giúp được chút gì cũng coi như không tệ rồi.
Sau khi Lâm Húc Dương về phòng, cửa phòng vệ sinh mở ra một khe hở nhỏ, Phương Thanh Di thò tay ra sờ được túi của mình thì lập tức kéo nó vào.
Trong phòng vệ sinh, sau khi cô cầm được túi xách của mình rồi thì thở phào nhẹ nhõm, cơ thể cũng thả lỏng hơn nhiều.
Nhưng khi cô vừa mở túi xách ra nhìn, nụ cười trên mặt người phụ nữ này đã biến thành nụ cười khổ.
“Xài hết rồi... Làm sao đây?”
Phương Thanh Di buồn bực lẩm bẩm tự nói, sau đó hai mắt do dự nhìn ra phía cửa phòng vệ sinh, suy nghĩ một lúc rồi giống như đã hạ quyết tâm.
“Lâm Húc Dương!”
Phương Thanh Di lớn tiếng gọi.
“Tôi đây? Làm sao nữa? Tôi nói này Phương tiểu thư, đừng nói là cô đi WC cũng cần tôi đến hầu hạ đó nhé?”
Lâm Húc Dương hơi mất kiên nhẫn trả lời.
“Xuống siêu thị dưới lầu mua giúp tôi một món đồ đi! Bây giờ tôi không tiện ra ngoài!”
Phương Thanh Di có chút áy náy nói.
“Hả? Được rồi, mua gì?”
Lâm Húc Dương sửng sốt một chút, giống như đang tự hỏi vì sao người phụ nữ này lại trốn trong nhà vệ sinh chứ.
“Space 7, loại dùng ban đêm, mua cho tôi một gói là được!”
Giọng nói của Phương Thanh Di nhẹ nhàng hơn lúc nãy một chút, giống như còn có chút ngượng ngùng.”
“Space 7, loại dùng ban đêm ư? Cái này...”
Lâm Húc Dương nói thầm lại một lần, còn đang suy nghĩ xem đây là thứ gì, chờ đến khi anh phản ứng lại thì hai mắt của người đàn ông này lập tức trợn trừng lên: “Cô bảo một thằng đàn ông như tôi đi mua băng vệ sinh giúp cô hả?”
“Đúng đó? Cậu có đi hay không?”
Phương Thanh Di trả lời một cách đương nhiên.
“Không đi! Sao cô không tự đi mua đi? Sao một thằng đàn ông như tôi có thể đi mua thứ này chứ?”
Lâm Húc Dương lập tức từ chối.
“Nếu tôi có thể tự đi mua thì còn cần nhờ cậu à? Hỏi lại một lần nữa, cậu có đi hay không?”
Phương Thanh Di tăng thêm giọng điệu, hình như còn có chút uy hiếp.
“Không đi! Thà chết chứ không thể nhục!”
Lâm Húc Dương ngẩng đầu từ chối.
“Cậu... Cậu không đi đúng không! Tôi! Tôi...”
Phương Thanh Di tạm thời không nói gì nữa.
Lâm Húc Dương đứng ở trong phòng còn đang lo lắng không biết người phụ nữ này định dùng thứ gì để uy hiếp mình, đuổi anh đi ư?
Nhưng mà không ngờ một lúc lâu sau, giọng nói nhỏ nhẹ của Phương Thanh Di lại vang lên: “Lâm Húc Dương, cậu giúp tôi đi được không? Tôi thật sự không tiện, đi mua giúp tôi đi mà, được không?”
Lâm Húc Dương có phần ăn mềm không ăn cứng, nếu như Phương Thanh Di còn tiếp tục uy hiếp anh, có nói kiểu gì anh cũng không đi.
Nhưng mà người phụ nữ này vừa chịu thua, Lâm Húc Dương động lòng trắc ẩn, có chút do dự nói: “Một thằng đàn ông như tôi đi mua thứ này cũng không tốt lắm đâu? Người khác sẽ đánh giá tôi thế nào chứ?”
“Không đâu, nếu có ai hỏi thì cậu cứ nói... mua giúp vợ, người khác chỉ xem cậu là một người đàn ông tốt thôi.”
Phương Thanh Di dụ dỗ nói.
Lời nói của người phụ nữ này khiến tim Lâm Húc Dương đập nhanh lên vài nhịp, tuy biết việc mua giúp vợ chỉ là một cái cớ nhưng mà vẫn khiến cho anh có chút động lòng.
Nếu Phương Thanh Di thật sự là vợ của anh, vậy không biết có phải là anh đã tích đức tám đời không nữa. Nhưng anh đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, Phương Thanh Di mạnh mẽ như thế, anh phải xui tám đời mới cưới cô chứ?
Cuối cùng anh vẫn cười khổ, còn nghĩ đến chuyện cưới cô nữa sao, căn bản là Phương Thanh Di thấy anh chướng mắt!
Thấy Lâm Húc Dương không có phản ứng gì, lại nhỏ nhẹ nói: “Giúp tôi chút đi được không? Coi như tôi nợ cậu một lần, lần này tôi thật sự không tiện... tôi cái đó...”
“Được... được! Tôi đi là được! Space 7 dùng ban đêm đúng không? Cô chờ một lúc! Tôi lập tức về ngay!
Lâm Húc Dương cảm thấy bản thân có chút không chịu nổi cảnh một người phụ nữ vốn luôn mạnh mẽ đột nhiên nhỏ giọng năn nỉ thế này, một vài suy nghĩ miên man trong lòng khiến anh mất kiên nhẫn xua tay rời nhà.
Anh nhanh chóng đi vào siêu thị dưới tầng, nhìn xung quanh thấy không có ai rồi mới lén lút chạy đến khu đồ phụ nữ tìm nhãn hiệu mà Phương Thanh Di nói.
Mọi việc lúc này cũng không thuận lợi lắm, chỉ cần có người tới gần anh sẽ lập tức làm bộ như đang xem thứ khác.
Khó khăn lắm mới tìm đúng thương hiệu và kiểu mà Phương Thanh Di muốn trong vô số thương hiệu.
Lúc này Lâm Húc Dương mới phát hiện, thì ra mấy thứ đồ phụ nữ dùng khi đến tháng chẳng những có rất nhiều chủng loại, còn chia ra cái gì mà dùng đêm dùng ngày, siêu mỏng siêu thấm vân vân, thật sự có chút xấu hổ.
Cầm băng vệ sinh, vì che dấu mục đích của bản thân, còn cố ý lấy thêm chút khăn giấy đồ ăn bình thường gì đó, rồi cầm thêm một chai nước ở tủ lạnh rồi mới đi tính tiền.
Thấy thu ngân tính tiền cho đống đồ của anh, trong lòng Lâm Húc Dương vô cùng khẩn trương, đặc biệt là khi thu ngân cầm lấy bịch băng vệ sinh, ánh mắt của người đàn ông này cứ nhìn trái nhìn phải, giống như đã làm một chuyện gì rất xấu hổ vậy.
“Mua giúp bạn gái hả?”
Thu ngân là một bác gái, thấy bộ dạng không được tự nhiên của Lâm Húc Dương, liền đến an ủi một câu.
“Ha ha, đúng vậy... Mua giúp bạn gái, cô ấy không được tiện lắm...”
Lâm Húc Dương cười ngại ngùng trả lời
“Vậy cậu xấu hổ gì chứ? Cậu như thế chúng tôi còn tưởng cậu là ăn trộm đấy, không sao cả, lúc tôi không tiện tôi cũng sẽ gọi chồng của mình đi mua giúp thôi! Được rồi, tổng cộng ba mươi tám đồng rưỡi! Còn nữa là khi bạn gái đến tháng tốt nhất không nên uống đồ lạnh!”
Nhân viên thu ngân thấy Lâm Húc Dương mua nước lạnh thì nhắc nhở.
“Vâng, cảm ơn!”
Thanh toán tiền, Lâm Húc Dương cầm đồ rồi nhanh chóng đi mất.
Rất nhanh, anh cầm băng vệ sinh về đến nhà, đặt ở cửa phòng vệ sinh.
Phương Thanh Di thuận lợi lấy được thứ mình muốn thì thở phào một hơi, chỉ là nghĩ đến bản thân cô cũng lần đầu tiên nhờ vả một người đàn ông đi mua giúp một món đồ riêng tư như thế, khó trách cũng đỏ mặt.
Sau khi sửa soạn xong, Phương Thanh Di bước ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Lâm Húc Dương đang ngồi trên sofa, thấy hơi xấu hổ nói: “Ừm cảm ơn... Bao nhiêu tiền thế, tôi trả lại cho cậu?”
“Không cần, chỉ có mấy đồng thôi, cô cũng cho tôi ở chùa rồi, tôi cũng không đến mức tính toán vài đồng với cô.
Lâm Húc Dương cười trả lời.
“Ừ...”
Trong lúc nhất thời Phương Thanh Di cũng không biết nên nói gì cho tốt, thấy trên bàn lại có một chai nước chanh C+ bình thường cô khá thích uống, cũng không khách khí định cầm lên uống.
“Đừng uống!”
Lâm Húc Dương nhanh chóng lên tiếng bảo cô ngừng lại, thấy Phương Thanh Di nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, anh giải thích: “Lúc nãy có người nói với tôi, nói khi phụ nữ đến tháng thì tốt nhất không nên uống nước lạnh, cái này vừa mới lấy từ tủ lạnh ra, còn lạnh lắm, nếu cô muốn uống thì để đó một lúc, chờ nó trở về nhiệt độ bình thường rồi hãy uống.”
“À... Cảm ơn.”
Phương Thanh Di lộ ra nụ cười dịu dàng.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy một mặt dịu dàng này của Phương Thanh Di, nụ cười khẽ này có cảm giác giống như gió xuân nhẹ nhàng thổi vào mặt, khiến Lâm Húc Dương nhìn đến ngây người.
Nhưng chỉ trong chốc lát anh đã ý thức được bản thân có chút thất lễ, nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác.
“Không ngờ cậu còn biết quan tâm người khác.”
Phương Thanh Di khẽ cười rồi ngồi bên cạnh Lâm Húc Dương.
“Ừ...”
Lâm Húc Dương lên tiếng, rồi cũng không biết phải nói gì cho phải.
Hai người gần như yên lặng một lúc lâu.
Người đàn ông cảm thấy kiểu không khí yên lặng này quá xấu hổ, tìm một đề tài nói: “Tôi tìm được việc rồi, làm khuân vác xi măng, nếu như có việc để làm thì một ngày có thể kiếm được hơn bốn trăm, như vậy có lẽ khoảng nửa năm là tôi đã có đủ tiền trả lại cô rồi!”
“Ừ, không tệ! Vậy tính ra tiền lương cũng rất cao, nhưng mà tôi nghe nói làm khuân vác rất mệt, việc rất tốn sức, cậu làm nổi ư?”
Phương Thanh Di quan tâm hỏi.
“Sao nào? Cô cảm thấy tôi không được à? Tôi không phải là một thằng đàn ông sao? Không thể văn cũng không thể võ hả? Ngay cả công việc bán sức cũng không làm được ư?”
Nhưng mà những lời này lọt vào tai của Lâm Húc Dương lại đổi thành một ý nghĩa hoàn toàn khác, anh đột nhiên quay đầu nhìn Phương Thanh Di, nhíu mày lạnh lùng hỏi ngược lại.