Ngay khi ác ma trong lòng người đàn ông không kìm chế nổi muốn bộc phát thì Phương Thanh Di bỗng ngồi dậy, lại nôn trận nữa, lần này cô nôn thẳng lên người Lâm Húc Dương.
Bị cắt ngang như thế, Lâm Húc Dương gần như tỉnh táo không ít, nhanh chóng lấy thùng rác hứng, đồng thời rút giấy ăn lau chỗ bẩn trên người mình.
Sau khi Phương Thanh Di nôn xong thì lại nằm xuống sofa, Lâm Húc Dương nhìn quần áo của mình bị nôn lôi thôi lếch thếch không khỏi nở nụ cười khổ.
Trước tiên là cởi quần áo, lau qua người mình rồi Lâm Húc Dương mới thay đồ mới đi tới lau người cho Phương Thanh Di.
Có điều lần này Lâm Húc Dương không có nhiều suy nghĩ tà ác như lúc trước nữa.
Anh thấy Phương Thanh Di uống say đã khó chịu thế này rồi, lẽ nào anh còn nhân lúc người ta khó chịu mà chiếm lời ư?
Điều này thực sự không được tử tế!
Hơn nữa Phương Thanh Di để anh ở lại cũng vì tin tưởng, chẳng lẽ anh muốn phụ sự tin tưởng này của cô ư?
Lâm Húc Dương vẫn luôn muốn ngủ với Phương Thanh Di, nhưng anh cảm thấy nên làm khi cô tỉnh táo và tự nguyện mới được.
Anh cũng không muốn làm mãi làm mãi, Phương Thanh Di lại nôn ra.
Thể nghiệm này thật sự tồi tệ.
Lau người cho Phương Thanh Di xong, cho cô uống chút nước nữa, thấy hơi thở của người phụ nữ này bình thường trở lại, Lâm Húc Dương mới thở phào một hơi.
Cảm thấy thời gian không còn sớm nữa, anh bế Phương Thanh Di vào phòng cô.
Cũng không thể để cô nằm trên sofa ngủ được?
Đặt Phương Thanh Di nằm lên giường, thấy người phụ nữ này mặc quần jean bó sát, Lâm Húc Dương có ý định cởi thay cô cái khác.
Nhưng dường như cởi quần một người phụ nữ không được hay lắm, suy đi nghĩ lại anh kéo chăn lên đắp cho cô, sau đó mới đưa tay chạm vào quần cô.
Mất một chút thời gian Lâm Húc Dương mới cởi xong quần cho Phương Thanh Di, nhẫn nhịn lúc lâu mới khống chế mình không vuốt ve đôi chân cô.
Đắp lại chăn cho Phương Thanh Di lần nữa, khi quay đầu, Lâm Húc Dương phát hiện không biết cô đã mở mắt lúc nào, chẳng qua ánh mắt vẫn rất mơ màng.
“Cái đó, tôi sợ cô mặc sẽ không thoải mái nên cởi ra, cô yên tâm! Tôi không nhìn thấy gì cả! Cô nghỉ ngơi cho khoẻ đi! Có chuyện gì thì gọi tôi.”
Lâm Húc Dương có chút lúng túng giải thích, anh vừa cởi quần cho Phương Thanh Di thì cô đã tỉnh nên có chút khó giải thích, muốn mượn cớ rời đi để che giấu sự ngượng ngùng của mình, đột nhiên có một bàn tay đưa ra kéo anh lại.
“Đừng đi…”
Phương Thanh Di nhìn Lâm Húc Dương, hiếm khi trong mắt lộ vẻ yếu đuối và bất lực.
Hai chữ này khiến Lâm Húc Dương dừng bước, anh quay đầu nhìn Phương Thanh Di mỉm cười nói: “Ừm, tôi không đi, cô mau nghỉ ngơi đi!”
Dường như nghe thấy lời nói khiến mình an tâm, Phương Thanh Di nở nụ cười, sau khi nhắm mắt thì lại phát ra tiếng thở đều đều.
Lâm Húc Dương nắm tay Phương Thanh Di, vẻ mặt có chút phức tạp ngồi xuống cạnh giường.
Lời nói và ánh mắt vừa rồi của Phương Thanh Di lần đầu khiến Lâm Húc Dương cảm nhận người phụ nữ này cần một người để dựa vào.
Thế nhưng Lâm Húc Dương hiểu rõ, chắc chắn bây giờ anh không phải là một người để dựa.
Nghĩ tới lần trước người phụ nữ này phải thức đêm làm việc, nhìn thấy cô vì xã giao mà phải uống đến mức khó chịu thế này.
Lâm Húc Dương đang nghĩ, có lẽ Phương Thanh Di cũng chỉ dùng sự mạnh mẽ bá đạo để nguỵ trang cho mặt yếu đuối của mình mà thôi.
Chỉ khi say rượu đầu óc không bị khống chế, không cẩn thận để lộ vẻ mặt yếu đuối của mình trước mặt Lâm Húc Dương mà thôi.
Lâm Húc Dương thở dài, nếu mình có năng lực, anh thật sự rất muốn trở thành chỗ dựa cho người phụ nữ này.
Bị Tiểu Lâm ruồng bỏ, bị Đặng Hạo uy hiếp, khi anh sắp đi vào đường cùng thì chính Phương Thanh Di đã chứa chấp anh.
Mặc dù đôi lúc Lâm Húc Dương sẽ phân cao thấp với Phương Thanh Di, nhưng trong lòng anh thật sự ghi nhớ ân tình này.
Nhìn Phương Thanh Di lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, Lâm Húc Dương nhẹ nhàng đặt tay cô xuống, rồi khẽ rời khỏi phòng.
Lời nói đầy vẻ quyến luyến của Phương Thanh Di khiến Lâm Húc Dương có chút mê say.
Anh sợ mình không thẩn thận có quá nhiều tình cảm với cô, đến khi đó lại không thể tự kiềm chế được.
Thậm chí Lâm Húc Dương không biết hai chữ kia của Phương Thanh Di là lời thổ lộ của cô khi tỉnh táo hay là khi say.
Vốn định hút thuốc để điều chỉnh cảm xúc phiền muộn của mình, nhớ ra là Phương Thanh Di không cho hút thuốc trong nhà cô, cuối cùng Lâm Húc Dương vẫn cất điếu thuốc đi.
Ngày hôm sau, Phương Thanh Di tỉnh dậy với cơn đau đầu, cô nhìn thấy mình đang nằm trên giường thì trong mắt có sự mơ màng, dường như đang cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Đột nhiên vén chăn lên, nhìn thấy mình chỉ mặc mỗi chiếc quần lót thì lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt.
Một lát sau, Phương Thanh Di mặt lạnh mặc quần áo xong ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy Lâm Húc Dương bê bát cháo đặt lên bàn ăn.
“Cô dậy rồi à? Thấy thế nào? Tôi nấu bữa sáng cho cô rồi, nhân lúc còn nóng thì ăn đi.”
Lâm Húc Dương cười hỏi.
“Lâm Húc Dương, tối qua cậu đã làm gì tôi?”
Phương Thanh Di lạnh lùng hỏi.
“Cô không nhớ chuyện hôm qua ư?”
Lâm Húc Dương khá ngạc nhiên hỏi.
“Tôi nên nhớ điều gì? Cậu là tiểu nhân bỉ ôi, lợi dụng người khác lúc gặp khó khăn! Cậu lại nhân lúc tôi đã uống say mà giở trò với tôi!”
Phương Thanh Di tỏ ra tức giận.
“Dừng dừng dừng! Mặc dù cô lấy oán trả ơn khiến tôi có chút khó chịu về mặt tâm lý nhưng tôi nghĩ tôi vẫn nên giải thích một chút!”
Lâm Húc Dương bĩu môi, sớm biết Phương Thanh Di tỉnh lại sẽ dùng lời nói gay gắt hỏi tội thì tối qua anh nên chiếm lời từ cô nhiều hơn, không nên có quá nhiều suy nghĩ cảm tính.
“Được! Tôi nghe giải thích!”
Phương Thanh Di khoanh tay ngồi xuống sofa, dáng vẻ nhìn xem cậu có thể nói được gì.
“Tối qua cô uống say! Khắp người đều là mùi rượu, còn nôn khắp nơi, nôn cả lên người tôi nên tôi cởi áo khoác sau đó lau người cho cô, yên tâm là tôi chỉ lau vai, cánh tay và mặt cho cô thôi! Nhìn xem, quần áo tôi vẫn còn chưa khô kia kìa!”
Lâm Húc Dương chỉ vào bệ cửa sổ.
Quả nhiên có áo khoác của Phương Thanh Di và áo sơ mi nam đang treo.
“Vậy… vậy thì sao, tại sao tôi lại thế này?”
Trong mắt Phương Thanh Di loé lên vẻ áy náy, có điều lại nhanh chóng nhìn Lâm Húc Dương với vẻ lạnh lùng hỏi.
“Cô chỉ điều gì? À… tôi nhớ ra rồi, tôi thấy cô nằm duỗi thẳng chân mãi, nghĩ là mặc quần không thoải mái nên tôi cởi giúp cô!”
Lâm Húc Dương nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói.
“Cậu! Cậu lại cứ vậy mà cởi quần tôi!”
Phương Thanh Di tức đến nỗi vẻ mặt trắng bệch.
“Ngừng! Nghe tôi nói hết đã! Tôi cởi quần giúp cô nhưng tôi không nhìn thấy gì cả! Tôi lấy chăn đắp lên cho cô rồi mới cởi! Hơn nữa tôi chỉ kéo quần xuống thôi! Cô yên tâm! Tôi không chiếm hời của cô! Hơn nữa chẳng phải cô chắc chắn tôi không có gan đó sao? Nếu tôi thật sự làm chuyện gì thì sao tôi còn dám ở lại đây?”
Lâm Húc Dương giải thích, đồng thời lẩm bẩm trong lòng, khi lau chỉ có nhân tiện sờ ngực một chút, đó cũng không phải chiếm hời nhé!