La Khởi nhướng mày hỏi.
"Em...... đâu có ...... Chỉ là em tò mò......"
Nghe những lời của La Khởi, Cung Ấu Hi lộ rõ vẻ e thẹn của một cô gái nhỏ.
Nhìn thấy bộ dạng Cung Ấu Hi như vậy, La Khởi thầm thở dài.
"Tiểu Hi, chúng ta và một số người thuộc về hai thế giới. Có thể vì một số sự cố ngoài ý muốn nào đó mà chúng ta có một vài điểm hội ngộ, nhưng cuối cùng giống như hai đường thẳng giao nhau, sau khi đi qua điểm hội ngộ đó, ai nấy trong chúng ta sẽ ngày càng đi xa hơn. Nếu như ấp ôm quá nhiều tình cảm, cuối cùng người bị tổn thương chỉ có thể là chính mình."
"Chị Khởi, những gì chị nói em đều hiểu cả, thực ra…thực ra em thừa nhận là em có chút thích anh Húc Dương. Có những lúc anh ấy rất dịu dàng, có lúc rất hài hước, dường như luôn xuất hiện giúp đỡ em khi em cần, anh ấy lại có thể vì bảo vệ em mà không màng đến sự an toàn của bản thân."
"Chị cũng biết rằng từ nhỏ em đã sống dưới sự sắp đặt của bố mẹ, thậm chí ngay cả hôn nhân của em cũng đều do họ sắp đặt. Em thực sự không muốn như vậy. Em không muốn sau này tìm một người mà không phải là người em thích. Em không muốn hy sinh hạnh phúc tương lai của mình chỉ vì lợi ích kinh doanh của bố mẹ em, nên em muốn thử xem, muốn thử tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình."
"Em có hơi thích anh Húc Dương, em cũng không rõ anh ấy có phải là người có thể bước tiếp cùng em hay không, nhưng hiện giờ anh ấy là người đàn ông tốt nhất mà em quen biết, em có chút động lòng."
"Em biết rằng điều kiện của anh ấy không được tốt, nhưng em nghĩ rằng nhìn một người đàn ông không phải nhìn vào hiện tại của anh ta, mà phải nhìn vào việc người đàn ông đó sẵn sàng hi sinh bao nhiêu cho người phụ nữ của mình, và liệu anh ta có sẵn sàng phấn đấu vì người phụ nữ của mình hay không?"
"Em thực sự rất muốn giúp anh ấy, nhưng dường như anh ấy không cần sự giúp đỡ của em, thậm chí anh ấy còn không biết rốt cuộc em là ai, làm gì. Có điều lúc này em nghĩ có lẽ anh ấy đã biết rồi. Nhưng cho dù như vậy anh ấy vẫn từ chối mà, không phải sao? Một người bản thân vốn đã rất nghèo, lại còn mắc nợ người ta, mấy ai có thể can đảm từ chối một số tiền lớn như vậy? "
"Em muốn thử tìm hiểu về anh ấy, bên cạnh anh ấy. Nếu như anh ấy không có ý với em, có thể làm bạn thì làm bạn cũng được. Nếu như anh ấy cũng thích em, cho dù bố mẹ em phản đối, em cũng sẽ cố gắng để được ở bên cạnh anh ấy.”
Cung Ấu Hi quả quyết nói.
"Ây ... Còn nói là chỉ thích một chút thôi. Em còn không nhận ra khi em nói những lời này thì bộ dạng em nghiêm túc như thế nào. Nhưng em có từng nghĩ, liệu có khi nào Lâm Húc Dương từ chối khoản tiền năm triệu của chú Cung là vì muốn đào thêm nhiều hơn không? Em nói lúc trước anh ta không biết thân phận của em thì cũng đành. Bây giờ anh ta biết rồi, chắc chắn làm rể nhà họ Cung mới có cơ hội có được nhiều hơn! Đạo lý này có đúng không? Lý do từ chối như vậy không hợp lý sao?”
La Khởi cũng cố gắng kéo Cung Ấu Hi trở lại.
"Cũng có thể, em sẽ thử lòng anh ấy. Nếu như anh ấy đồng ý ở bên em, em sẽ nói là em đã đoạn tuyệt với gia đình mình rồi, anh ấy sẽ không thể lấy được một đồng từ nhà em. Nếu như anh ấy vẫn bằng lòng, liệu điều này có nghĩa là đây chính là tình yêu thực sự hay không? "
Cung Ấu Hi cười hỏi.
"Được thôi, xem ra chị không thuyết phục được em nữa, chị chỉ không muốn em bị người ta lừa gạt, rồi lại đến tìm chị khóc lóc, lúc đó nhất định chị sẽ tìm người giết chết Lâm Húc Dương!"
La Khởi với vẻ mặt dữ tợn nói.
"Không đâu, cho dù như vậy cũng là do em tự mình chuốc lấy? Chị Khởi, chị yên tâm đi, trong lòng em có chừng mực! Nếu anh Húc Dương không hợp với em, em sẽ từ bỏ.”
Cung Ấu Hi nói một cách nghiêm túc.
"Được rồi, đây là em nói đấy nhé, chị đã nói rõ sự việc cho em rồi, giờ em định làm gì?”
La Khởi chỉ có thể bất lực gật đầu.
"Chị Khởi, em muốn ra ngoài tìm anh Húc Dương nói chuyện, nhưng bố em không cho em ra ngoài."
Cung Ấu Hi nhìn La Khởi với vẻ cầu xin.
"Sợ gì chứ? Em cứ đi thẳng không phải là xong rồi sao, trong nhà có mỗi một người giúp việc, lẽ nào ngăn được em chắc?”
La Khởi có chút bối rối.
"Em biết, nhưng em không thể bỏ đi. Nếu em bỏ đi, bố mẹ em sẽ trừng phạt dì Ngô. Từ nhỏ dì ấy đã rất tốt với em. Em không muốn dì ấy vì em mà bị trừng phạt."
Cung Ấu Hi lắc đầu.
"Ơ, em vẫn tốt bụng như vậy..."
La Khởi thở dài, Cung Ấu Hi luôn là một cô gái tốt bụng như vậy, thà mình chịu thiệt thòi còn hơn làm tổn thương người khác.
Chú Cung chỉ là ra lệnh cấm túc, bảo dì Ngô giúp việc trông nom con bé. Nếu như là con cái chống lại gia đình bình thường thì đều có thể dễ dàng phi cửa sổ chạy ra ngoài, nhưng Cung Ấu Hi không muốn khiến cho dì Ngô phải khó xử, ngoan ngoãn ở lì trong nhà.
"Vậy ý của em là muốn chị dẫn em đi ra ngoài? Em không sợ bố em trách mắng chị à?”
La Khởi hỏi.
"Không không, ý em là chị giúp em nói chuyện với bố em. Cứ nói là em đã tỉnh ngộ rồi, chỉ là cần có cơ hội để nói rõ ràng với anh Húc Dương có phải không? Sau đó em có thể danh chính ngôn thuận đi ra ngoài, chị nghĩ sao?”
Cung Ấu Hi chớp chớp mắt.
"Chị đi nói hộ em cũng không sao, nhưng em sẽ không nhân cơ hội này đi tìm tên nhóc đó rồi bỏ trốn cùng anh ta đấy chứ?”.
La Khởi nhìn Cung Ấu Hi đầy cảnh giác.
"Chị nói gì vậy, không phải chị nói anh Húc Dương không có ý gì với em sao? Dù em muốn bỏ trốn thì người ta cũng phải đồng ý mới được chứ. Chị yên tâm đi. Em chỉ muốn đến hỏi anh ấy thôi, chị giúp em được không?”
Cung Ấu Hi giải thích.
"Hỏi xem á? Thế thì gọi điện là được rồi? Sao phải phiền phức thế?”
La Khởi nhắc nhở.
"Bố em tịch thu điện thoại của em rồi, em cũng không nhớ số anh ấy, hơn nữa em cảm thấy có một số chuyện nói chuyện trực tiếp sẽ tốt hơn. Chị Khởi, xin chị đấy, giúp em đi mà!”
Cung Ấu Hi giở trò nũng nịu.
"Được rồi, được rồi. Trước hết em cứ ở nhà cư xử cho phải, cũng đừng giận bố em, ngoan ngoãn một chút, để bố mẹ em nới lỏng cảnh giác với em. Sau đó chị sẽ nói đỡ cho em mấy câu, nói là công ty cần sự giúp đỡ của em v.v. Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chỉ mấy ngày là em có thể ra ngoài được rồi.”
La Khởi gật đầu.
"Dạ, cảm ơn chị Khởi, chị thật tốt bụng!"
Cung Ấu Hi cười vui vẻ.
Cơ thể Lâm Húc Dương đã dần phục hồi, anh có thể tự chăm sóc bản thân, nên Phương Thanh Di không tiếp tục ở lại bệnh viện chăm sóc mà chỉ mỗi ngày ba bữa mang một số thức ăn bổ dưỡng vào cho anh.
Một thời gian nữa trôi qua, vết thương của Lâm Húc Dương gần như đã lành hẳn và anh đã được xuất viện.
Trở về nhà Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương lộ ra vẻ mặt vô cùng thoải mái, không kìm được nói: "Ở nhà vẫn là tốt nhất. Mỗi ngày trong bệnh viện đều nồng nặc mùi thuốc khử trùng, nhìn thấy thôi cũng đủ ốm yếu, lúc nào cũng cảm thấy xui xẻo."
"Không phải cậu vào viện do mình tự chuốc lấy hay sao. Phải rồi, quầy hàng của cậu cho thuê rồi, xe hai bánh của cậu để ở kho đỗ xe. Tôi sợ một số nguyên liệu bị quá hạn nên cho vào trong tủ lạnh rồi. Trong phòng cậu còn thừa cả đống khoai tây giờ xử lý kiểu gì?”
Phương Thanh Di nhắc nhở.
"Số khoai tây đó chi bằng giữ lại mình ăn luôn là được. Nếu như cô muốn ăn, tôi sẽ trộn lên cho cô.”
Lâm Húc Dương suy nghĩ một chút rồi đáp.
"Đồ ăn ngon đến đâu đi nữa, ăn nhiều cũng ngán. Tôi không muốn ngày nào cũng phải ăn khoai tây. Nấc một cái thôi cũng toàn là mùi tinh bột. Mà cậu định bao giờ đến công ty tôi làm việc đấy?”
Phương Thanh Di nghiêm túc hỏi.
"Bất cứ lúc nào, cô nói là được!"
Lâm Húc Dương nhún vai.
"Vậy thì như thế này đi, ngày mốt cậu đến bệnh viện tháo băng rồi chuẩn bị đến công ty đi. Nếu không đầu cậu còn quấn băng mà đến công ty làm việc trông rất kỳ quặc!”
Sau khi suy nghĩ một lúc thì Phương Thanh Di trả lời.
Bây giờ Lâm Húc Dương có một vòng băng quấn quanh đầu, trông giống như những người ở vùng Ả Rập.
"Được, cô nói sao thì là vậy!"
Lâm Húc Dương gật đầu, ngồi trên sô pha vuốt điện thoại di động. Mấy ngày nay chán chường, anh toàn dùng điện thoại di động để đỡ chán, tình cờ nhìn thấy một thông tin ở trên dòng thời gian: Tìm anh chàng đẹp trai làm khoai tây ngon nhất ở quảng trường âm nhạc.