Biểu hiện của Phương Thanh Di vẫn hết sức kì lạ.
Cô biết Lâm Húc Dương và Cung Ấu Hi quen nhau, anh còn kể cho cô nghe chuyện giữa hai người.
Diệp Thiếu Thiên nói ra, cô cũng chẳng thấy có gì kì lạ, chỉ cảm thấy anh ta nói chuyện lòng vòng như vậy có hơi phí sức.
“Đúng vậy! Chắc chắn bọn họ có quan hệ gì đó với nhau! Mấy ngày trước còn có người nhìn thấy hai người họ hẹn riêng nhau!”
Diệp Thiếu Thiên nghiêm túc gật đầu.
“Ờ... Vậy thi sao? Điều này chứng minh chuyện gì?”
Phương Thanh Di cảm thấy khó hiểu, hỏi.
“Em vẫn không hiểu sao? Thân phận của Lâm Húc Dương mà có thể quen được Cung Ấu Hi ư, đây là vấn đề lớn đó, công ty em liên tục xảy ra chuyện, đều từ sau khi gặp Lâm Húc Dương, còn em lại tuyển thẳng hắn vào công ty.”
“Ngự Mỹ Ưu Phẩm đang có mối quan hệ cạnh tranh với tòa nhà thương mại Quắc Mỹ, nếu Ngự Mỹ Ưu Phẩm gặp sự cố, thì ai sẽ là người được lợi?”
“Lẽ nào em chưa từng nghĩ đến việc, những rắc rối liên tiếp mà Ngự Mỹ Ưu Phẩm gặp phải, đều đã được sắp xếp từ trước?”
“Từ lúc Lâm Húc Dương gặp em ở khu nghĩ dưỡng suối nước nóng, tất cả đều là một kế hoạch đã được sắp đặt sẵn!”
“Đặng Hạo là một kẻ keo kiệt, mấy năm liền chẳng hề cho nhân viên cốt cán của ông ta chút lợi ích nào, đột nhiên lại cho Lâm Húc Dương đi đến một khu nghỉ dưỡng cao cấp để hưởng thụ? Chắc chắn chuyện này có vấn đề!”
“Anh biết khu nghỉ dưỡng đó, Lâm Húc Dương ở năm ngày, tiêu ít nhất khoảng ba mươi nghìn tệ, gần bằng tiền lương mà hắn làm ở phòng tắm hơi một năm, đúng chứ?”
“Đặng Hạo có chịu như vậy không?”
“Nhưng hãy nghĩ theo hướng khác, nếu có ai đó nhờ vả Đặng Hạo làm như thế, thì mọi chuyện chẳng phải đã dễ hiểu hơn rồi sao?”
“Người này sẽ là ai chứ? Có phải là Cung Thừa Đức không?”
“Vừa hay tình báo của tôi nghe nói rằng có người nhin thấy Cung Thừa Đức đi đến nhà tắm của Đặng Hạo, có khi nào bọn họ đã thỏa thuận gì với nhau không?”
“Cung Thừa Đức bảo Đặng Hạo cho người tiếp cận em, sau đó cố tình tạo ra tai nạn.”
“Tôi nghe nói khi Ngự Mỹ Ưu Phẩm đang đàm phán kinh doanh với nước ngoài, em đã rời đi vào thời điểm quan trọng, nếu tôi đoán không lầm, thì chắc là có liên quan đến Đặng Hạo hoặc Lâm Húc Dương, có đúng không?”
“Điều này đã dẫn đến thất bại trong vụ đàm phán, ai sẽ là người hưởng lợi? Quắc Mỹ!”
“Sau đó thì sao? Melina là một ngôi sao có tiếng, dư luận lại vô cùng tốt, tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện trong công ty của em? Nhưng chuyện này còn liên quan đến Lâm Húc Dương, em không cảm thấy kì lạ sao?”
“Đây vốn là bước ngoặt đối với Ngự Mỹ Ưu Phẩm, nhưng lại xảy ra sự cố, ai nhận được lợi ích đây? Quắc Mỹ!”
“Những sự kiện liên tiếp xảy ra như vậy, có phải cho ta thấy Lâm Húc Dương có vấn đề không?”
“Cung Thừa Đức bắt tay với Đặng Hạo, sắp xếp Lâm Húc Dương để lừa em vào tròng!”
Diệp Thiếu Thiên phân tích một cách nghiêm túc.
Lúc đầu, Phương Thanh Di không hề quan tâm đến điều đó, nhưng nét mặt của cô dần trở nên nghiêm túc.
Một số chi tiết bị cô bỏ qua, cũng lần lượt được hiện lại trong đầu.
Kết hợp từ những gì cô biết và phân tích của Diệp Thiếu Thiên, cô hơi cau mày trầm tư.
Đúng vậy! Lâm Húc Dương được Đặng Hạo phái tới khu nghỉ dưỡng để quyến rũ mình, điều này có thể là thật.
Nhưng kì lạ là cuối cùng người đàn ông này lại không làm theo lời của Đặng Hạo, chẳng lẽ Lâm Húc Dương là một người có nguyên tắc ư?
Nhưng nếu Đặng Hạo đã muốn ly hôn với mình, vậy tại sao sau đó lại thay đổi ý định chứ?
Đặng Hạo không phải là tên ngốc, lý ra ông ta phải nhận ra rằng ở bên mình sẽ có lợi hơn là ly hôn chứ nhỉ?
Tốt thôi, cứ cho rằng Đặng Hạo là một tên ngốc, nhất thời nóng vội sai Lâm Húc Dương đi quyến rũ mình, sau này mới nhận ra lợi bất cập hại, vậy chuyện này còn có thể lí giải được.
Nhưng tại sao một người bình thường như Lâm Húc Dương lại quen được Cung Ấu Hi?
Thật sự trùng hợp như vậy sao? Giống như Lâm Húc Dương nói là đã gặp trộm trên xe buýt?
Sau đó lại gặp được Cung Ấu Hi đang khóc bên vệ đường?
Đây không phải quá trùng hợp rồi sao?
Hơn nữa, lúc bán khoai tây, Lâm Húc Dương ở đâu không chọn, lại chọn bán ngay dưới tòa nhà thương mại Quắc Mỹ, không phải chỉ mỗi quảng trường âm nhạc mới có xe bán hàng ư!
Hai lần xảy ra chuyện, Cung Ấu Hì đều có mặt, đây chỉ là một sự trùng hợp sao?
Ngoài ra, lúc ở bệnh viện, Cung Thừa Đức còn đưa cho Lâm Húc Dương năm triệu để rời xa Cung Ấu Hi? Đây chỉ là diễn kịch thôi ư?
Người đàn ông này vốn đã thiếu tiền, nhưng thật sự anh đã dứt khoát từ chối năm triệu?
Hay tất cả những điều này đều là diễn cho mình xem, chỉ để giành được thiện cảm của mình?
Nếu đúng như vậy, thì cái bẫy này thật sự đáng sợ!
Sau khi bị Diệp Thiếu Thiên dắt một hồi, Phương Thanh Di mới bắt đầu nghi ngờ Lâm Húc Dương.
Bây giờ bản thân lại đặt kế hoạch sống còn của Ngự Mỹ Ưu Phẩm vào tay người đàn ông này, chẳng phải là đang tự ép mình vào ngõ cụt sao?
“Thanh Di, bây giờ em đã hiểu ra chưa? Lâm Húc Dương nhất định không đơn giản, cứ cho hắn chỉ là một con cờ, nhưng sau lưng hắn lại là một nhân vật tầm cỡ, mục đính chính là muốn hủy hoại em!”
Diệp Thiếu Thiên nghiêm túc nói.
“Anh để tôi nghĩ một lát... Anh đột nhiên nói với tôi nhiều như vậy, làm tôi có hơi rối! Diệp thiếu gia, chẳng lẽ tôi thật sự đang nuôi ong tay áo sao?”
Phương Thanh Di đưa ngón tay lên ấn vào trán mình.
“Thanh Di, em đừng lo, tôi sẽ giúp em, bây giờ là lúc công ty em gặp khó khăn, để tránh sai lầm ngay từ đầu, em nên sa thải Lâm Húc Dương đi! Để tránh hắn gây thêm rắc rối!”
Diệp Thiếu Thiên thuyết phục.
Rầm!
Cửa phòng làm việc của Phương Thanh Di đột nhiên bị đá tung ra.
Lâm Húc Dương với vẻ mặt đằng đằng sát khí đi vào, tức giận quát: “Anh là đồ ngậm máu phun người!”
Vốn dĩ Lâm Húc Dương định lên lầu hai tìm Uyển Phong để hỏi về kế hoạch, nhưng vì cô đang bận, nên anh cũng không làm phiền.
Nghĩ đến việc Phương Thanh Di nói là buổi chiều chị Na sẽ đến, nên anh mới tính đi hỏi thời gian cụ thể để chuẩn bị.
Khi đến trước cửa văn phòng của Phương Thanh Di, anh lại phát hiện cửa đóng không chặt.
Anh vốn muốn gõ cửa để ra hiệu cho người bên trong, nhưng lại có ai đó ở đây, rồi anh nghe được Diệp Thiếu Thiên nhắc đến tên mình.
Vì tò mò nên anh đã dừng lại động tác, lặng lẽ nấp ở cửa chú ý lắng nghe.
Vốn dĩ nghĩ rằng họ đang ngẫu hứng bàn về mình, nhưng anh không ngờ rằng lại nghe thấy Diệp Thiếu Thiên đang đổ tội cho mình.
Lâm Húc Dương bỗng nhiên nổi giận, muốn xông vào ngay lập tức để giải thích cho Phương Thanh Di.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, nếu bản thân tùy tiện xông vào giải thích, há chẳng phải là có tật giật mình sao?
Trước mắt phải nhẫn nhịn đợi đến khi Diệp Thiếu Thiên nói xong, anh cũng muốn biết anh ta sẽ nói những gì.
Thực ra trong lòng Lâm Húc Dương cũng có chút kỳ vọng, rằng Phương Thanh Di sẽ tin tưởng mình.
Nấp ở bên ngoài, Lâm Húc Dương không thấy được biểu hiện của Phương Thanh Di, nhưng nghe cô nói anh lại cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cuối cùng thì Lâm Húc Dương vẫn không kìm được cơn giận, đạp cửa xông vào.
Hai người trong phòng kinh ngạc nhìn Lâm Húc Dương.
“Lâm Húc Dương, không phải bảo cậu lên lầu hai sao? Tại sao lại xông vào đây?”
Sau khi Phương Thanh Di sững ra một lúc mới không vui hỏi.
“Cậu ở cửa nghe lén chúng tôi nói chuyện à? Cậu có ý đồ gì? Thanh Di, điều này không phải sáng tỏ vấn đề rồi sao? Không biết người đàn ông này đã nghe được bao nhiêu tin mật của công ty rồi!”
Diệp Thiếu Thiên có hơi sững sờ, sau đó tức giận nói.
“Anh ngậm máu phun người! Tôi chỉ tình cờ tìm tổng giám đốc Phương có chuyện, nhưng lại nghe thấy anh vu khống tôi! Anh có biết xấu hổ hay không hả?”
Lâm Húc Dương tức giận quát.
“Vậy sao? Trùng hợp thế à? Cửa đóng nhưng cậu vẫn có thể nghe được ư, hay là nói cậu cố ý mở cửa để nghe lén chúng tôi?”
Diệp Thiếu Thiên cười khẩy nói.