Ngoài ra, cũng bởi vì Thông Thiên Tháp ở trên Hạc Trùy Sơn, làm cho Tiên Hạc ở Hạc Lâm Thành càng nổi danh xa gần. Thông Thiên Tháp tuy rằng ở đại lục Trung Ương, nhưng không hề thuộc về bất kỳ nào thế lực ở đó. Trăm nghìn vạn năm nay, không một ai có thể thu phục Khí Linh của Thông Thiên Tháp, làm cho nó không bị người khác sai khiến. Cũng vì Thông Thiên Tháp, cho nên Hạc Lâm Thành cũng không thuộc về bất kỳ thế lực, hay chịu quản lý của tòa thành nào. Trật tự trong thành so với các Thành tu tiên khác thì càng thuyết minh bốn chữ ""cá lớn nuốt cá bé” vô cùng nhuần nhuyễn.
Gần một tháng qua, bởi vì Thông Thiên Tháp sắp mở ra sau năm mươi năm nên Hạc Lâm Thành vô cùng náo nhiệt. Tu sĩ trên khắp đại lục Thương Vũ đều tập hợp ở đây, chờ đợi Thông Thiên Tháp mở ra để tiến vào. Sau khi đến đây, đa phần tu sĩ đều sẽ chọn dừng chân ở Hạc Lâm Thành, chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt để tiến vào Thông Thiên Tháp. Mà mỗi thời điểm như thế này, tình hình khách sạn nhà trọ ở Hạc Lâm Thành rất căng thẳng, giá cả cũng tăng nhanh chóng, người bình thường khó mà ở nổi khách sạn.
Đông người, kéo theo là xung đột cũng nhiều. Vì lẽ đó, các loại mâu thuẫn ngày một nhiều, Hạc Lâm Thành sẽ thường xuyên xuất hiện hiện tượng cãi vã đấu pháp, có đôi khi một ngày mấy chục vụ xung đột cũng có.
Một tiếng ầm ầm nổ vang, Tư Lăng lông mày giật giật, Mặc Vân bút trên tay lại không chút nào đình trệ, mây trôi nước chảy; đến lúc kết thúc một nét bút cuối cùng, một vệt linh quang màu trắng sáng lên, một tấm Hồn Phù lục phẩm đã hoàn thành.
Tư Lăng nâng Hồn Phù, thả thần thức chìm vào trong phù lộ (những đường nét trên tấm phù), nhắm mắt lại, dùng thần thức chậm rãi phác hoạ thêm một lần. Thần thức đi tới đâu, lập tức có thể cảm giác được trong phù văn ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, uy lực so với Linh Phù lục phẩm bình thường còn nhiều hơn gấp mấy chục lần, có thể sánh ngang với Linh Phù thất phẩm. Đây chính là chỗ khác biệt giữa Hồn Phù với Linh Phù, ngoại trừ hắn, không người nào có thể vẽ ra loại Hồn Phù này.
Thu hồi thần thức, trên mặt Tư Lăng lộ ra vẻ thoả mãn. Thuật chế tạo phù Lục phẩm đã tinh thông, chờ sau khi kết thúc hành trình vào Thông Thiên Tháp, Tư Lăng quyết định bắt đầu thẩm thấu Thuật chế tạo phù Thất phẩm. Đã qua mười lăm năm, hắn chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, lại còn phải tu luyện, cho nên vẫn không có thời gian luyện tập chế tạo phù, hiện tại mới thẩm thấu được Lục phẩm, so với tính toán thì chậm hơn nhiều. Cùng với tu vi tăng cao, chuyện gặp phải cũng thuận theo đó mà càng thêm nguy hiểm, uy lực của Linh Phù lục phẩm yếu hơn rất nhiều.
Lại liên tục vẽ thêm vài tấm Hồn Phù, Tư Lăng mới thu rồi bút.
Chờ hắn thu hồi trận pháp trong phòng, mở cửa phòng ra nhìn, trong sân không thấy bóng dáng Trọng Thiên và Tiểu Yêu Liên đâu cả, có lẽ hai đứa đã ra ngoài chơi rồi. Tuy rằng lúc này dừng chân ở Hạc Lâm Thành, nhưng Tư Lăng cũng không quá lo lắng cho bọn chúng; Trọng Thiên là đứa quỷ tinh nghịch, Tiểu Yêu Liên lại có không gian Hồng Liên bên người, gặp nguy hiểm một cái thì trốn vào là được; người khác thật ra không thể làm gì được bọn chúng.
Tư Lăng chạy đến trước phòng bên, gõ gõ cửa, cửa phòng liền mở ra. Tư Lăng cười nói với người mở cửa: “Đại ca, đệ mới vừa vẽ được một ít phù, cho huynh.” Nói xong, từ trong túi trữ vật lấy ra 100 tấm Hồn Phù mình vẽ suốt hai tháng.
Từ hai tháng trước bọn hắn đã đến Hạc Lâm Thành, sau đó vô cùng bạo tay mà thuê luôn một tiểu viện ở khách sạn trong thành, một là không thích chen chúc với người khác, hai là làm việc gì cũng tiện, ba là được thanh tịnh.
Tư Hàn nhìn về phía sấp Linh Phù, rất nhanh liền phát hiện huyền bí trong đó, nhìn mặc dù là Linh Phù lục phẩm, nhưng dùng thần thức quét qua mới biết đây căn bản không phải Linh Phù lục phẩm, mà là một loại phù khác cao cấp hơn. Số lượng 100 tấm tuy rằng không coi là nhiều, nhưng ở bên ngoài cũng không dễ có, hơn nữa còn là loại Linh Phù bên trong có càn khôn.
Thấy hắn nhìn sang, Tư Lăng có chút ngượng ngùng nói: “Đây là đệ tự học, cũng không biết nhiều, chỉ có mấy loại Ẩn Thân phù, Liễm Tức phù, Hỏa Viêm phù, Bạo Liệt Phù thôi. Đệ cũng không biết Thông Thiên Tháp có huyền bí gì, cho huynh để dùng khi cần đến.”
Sau khi nghe xong, Tư Hàn không nói gì mà nhận lấy, sau đó đưa tay đặt ở trên bả vai hắn, cực kỳ nam nhân mà vỗ vỗ.
Tư Lăng trong lòng cực kỳ cao hứng, lại nói: “Đại ca, còn nửa tháng là đến thời gian Thông Thiên Tháp mở ra, đệ muốn đi Hạc Lâm Thành mua hai con Tiên Hạc, sau này cũng có phương tiện để thay đi bộ.” Cưỡi Tiên Hạc nha, cảm giác như Tiên nhân vậy, rất phong cách luôn! Tư Lăng bắt đầu YY.
Tư Hàn thấy hai mắt hắn tan rã, liền biết hắn không biết đã thần du tới chỗ nào, lập tức không dài dòng, trực tiếp ra khỏi phòng.
Thấy thế, Tư Lăng há to miệng. Đợi khi thấy huynh ấy đi tới cửa viện rồi quay đầu lại lạnh lùng mà nhìn mình, ra hiệu nhanh đi theo, thì hắn mới biết đại ca tử trạch[1] lại muốn cùng hắn đi mua Tiên Hạc!!!
[1]Chỉ những người chỉ thích ru rú ở nhà.
Ôi ôi, đại ca, huynh không phải yêu thích làm trạch nam sao? Sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý? Đệ đệ thật lòng không chịu nổi đâu!!
Tư Lăng nhanh chóng đuổi theo, mới ra tới cửa viện thì bị một bóng đen đập tới, Tư Lăng nhanh chóng ra tay bắt lấy. Bóng đen kia một vuốt cào đến, hai chân giẫm một cái, đạp xuống cánh tay muốn bắt lấy nó, cuối cùng vững vàng mà ngồi xổm trên bả vai hắn; một Tiểu Hồng Nhân cũng cực lưu loát mà tiến vào trong ống tay Tư Lăng.
“Tư công tử, bọn tôi về rồi nè~~” âm thanh non nớt mềm mại nói, “Các huynh muốn đi đâu thế?”
Tư Lăng thu tay áo, ung dung đi theo sau lưng Tư Hàn. Mắt Tư Hàn cực tinh, đã sớm phát hiện bóng đen đập tới là Trọng Thiên, cho nên không để ý đến, tùy ý để một người một yêu đánh nhau.
“Chúng ta định vào thành thăm quan một chút, đi mua hai con Tiên Hạc về làm thú cưỡi.” Tư Lăng hồi đáp.
Sau khi ra khỏi khách sạn, liền nhìn thấy trên đường người đến người đi, cách khách sạn không xa có một quảng trường, mọi người đều vây quanh nơi đó, hình như xảy ra chuyện. Khỏi cần đặc biệt tới hỏi thăm, đã nghe nói nơi đó phát sinh xung đột, có lẽ sắp đánh nhau tới nơi rồi.
Hạc Lâm Thành trị an không tốt, chuyện như vậy lúc nào cũng có thể phát sinh, cho nên Tư Lăng cũng không để ở trong lòng. Lúc hai huynh đệ đi ngang qua, Tư Lăng tò mò nhìn thoáng qua, cảnh hai phe đội xung nhập vào mắt. Đột nhiên, một người vốn đang quay lưng về phía bọn hắn bỗng nhiên xoay người, đập vào mắt là một dung nhan xinh đẹp lãnh diễm, vì thế song phương đều giật mình.
“Tư Lăng!” Nguyệt Thiên Dạ vừa mừng vừa sợ mà gọi một tiếng.
Tư Lăng trong lòng than khổ, cẩn thận liếc mắt, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt đại ca nhà mình trở nên âm u. Đây là dáng dấp duy nhất chỉ có đối mặt với Nguyệt Thiên Dạ mới có, xem ra hành vi vì Nguyệt Thiên Dạ mà cả mạng cũng không cần của “Tư Lăng” trước kia đã lưu lại trong lòng Tư Hàn ấn tượng xấu cực sâu đậm, làm cho huynh ấy mỗi lần nhìn thấy là mỗi lần bực mình. Có lẽ ở trong lòng Tư Hàn, Nguyệt Thiên Dạ đã bị liệt vào danh sách đen.
Từ lúc đoạn tuyệt ở Huyễn Thiên Bí cảnh, Tư Lăng cũng nhân cơ hội rũ sạch quan hệ với nàng ta, cho nên lúc này thấy mặt cũng không tỏ vẻ gì, cả ánh mắt cũng lười cho một cái. Lại nhìn sang bốn người nam nữ đối diện với Nguyệt Thiên Dạ, bốn người kia ăn mặc sang trọng, chắc hẳn thân phận không tầm thường. Dường như cho rằng bọn hắn là cùng một bọn với Nguyệt Thiên Dạ, bọn họ lúc này sắc mặt rất khó coi mà nhìn bọn hắn.
Phát hiện hai tầm mắt dò xét bất thiện, Tư Lăng xoay chuyển ánh mắt, không ngờ nhìn thấy đi theo bên người Nguyệt Thiên Dạ ngoài Tiêu Trạc còn có Kỷ Trường Ca, người từng có duyên gặp mặt một lần. Kỷ Trường Ca giống như thấy Nguyệt Thiên Dạ gọi hắn lại thì cực kỳ kinh ngạc, đang dùng một loại ánh mắt rà soát lặng yên đánh giá hắn.
“Ngươi với nàng ta là một nhóm?” Một nữ tu tướng mạo hơi bình thường ở đối diện trầm giọng hỏi.
Tư Lăng nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái, còn chưa phản ứng, đã có một thanh âm lạnh lẽo rét lạnh vang lên: “Không phải!”
Mọi người ngẩn ra, ánh mắt thuận theo đó chuyển đến trên người Tư Hàn vừa cất lời, chỉ liếc mắt một cái, trong lòng liền cảnh giác. Vừa nãy vì Nguyệt Thiên Dạ chỉ chú ý một mình Tư Lăng, cho nên ánh mắt của bọn họ đều chỉ chú ý Tư Lăng, lại vì tướng mạo Tư Lăng quá mức xinh đẹp, không cẩn thận liền không chú ý người bên cạnh. Nhưng trên thực tế, Tư Hàn lại là người cực có cảm giác tồn tại, mới vừa mở miệng, mọi người rốt cuộc không thể coi nhẹ hắn, trong lòng tự dưng tăng thêm thận trọng-- đây là loại thận trọng khi gặp phải kẻ mạnh.
Tư Hàn lạnh lùng lướt qua Nguyệt Thiên Dạ, ánh mắt rét lạnh phi thường, sau đó trực tiếp ly khai.
Nhưng mà, dù chỉ một chút như thế, nhưng đã khiến trong lòng Nguyệt Thiên Dạ khó chịu đến cực điểm, so với chuyện Tư Lăng cắt đứt với nàng còn khiến nàng cảm thấy sỉ nhục hơn. Đó là một loại ánh mắt hoàn toàn coi thường, dường như nàng ở trong mắt hắn, bất quá là hạt cát nhỏ bé chẳng cần để tâm. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, chưa từng có ai dám dùng loại ánh mắt này nhìn nàng!
Sát ý trong lòng lóe lên rồi ẩn giấu xuống, Nguyệt Thiên Dạ mặt đẹp nhìn Tư Lăng cất bước theo Tư Hàn rời đi, trong lòng đã xác định Tư Hàn là mục tiêu nhất định phải trừ khử. Có hắn, nàng vĩnh viễn không cách nào ở bên cạnh Tư Lăng!
Tư Lăng khóe miệng hơi giật, lại một lần nữa thấy được bản lĩnh kéo cừu hận của đại ca nhà mình, trong lòng bất đắc dĩ, vội vàng chạy theo để rời khỏi chỗ thị phi này.
Thấy hai người Tư Lăng rời đi, bốn người đối địch với Nguyệt Thiên Dạ thở phào nhẹ nhõm, chuyển sự chú ý vào bọn Nguyệt Thiên Dạ.
“Tư sư huynh!” Tiêu Trạc đột nhiên gọi một tiếng, thấy Tư Hàn làm như không nghe thấy mà rời đi, mặc dù biết hắn ở Thiên Tông phái cũng thường không coi ai ra gì như vậy, nhưng Tiêu Trạc vẫn cảm thấy vô cùng mất mặt, lửa giận trong lòng kéo lên, không nhịn được muốn ra tay, nhưng bị Nguyệt Thiên Dạ ngăn lại.
Tiêu Trạc cười lạnh nói: “Thiên Dạ, Tư sư huynh là đồng môn của chúng ta, lúc này đồng môn sư huynh đệ bị người khác ức hiếp, làm sư huynh, không phải nên ra tay giúp đỡ sao?”
Lời này nói hết sức đường hoàng, nhưng người ở đây đều biết Tiêu Trạc muốn kéo Tư Hàn cùng xuống nước.
Quả nhiên, bốn tên nam nữ này lại nhìn về phía Tư Hàn với ánh mắt cực kỳ không tốt.
Tư Hàn cũng không để ý tới. Đám người vây xem vốn cản đường cản lối lại vì hàn khí giá lạnh trên người hắn khiến cho không tự chủ được mà tránh né. Hắn thong dong ly khai, cả cái đầu cũng lười xoay lại, căn bản không cho bọn họ cơ hội đáp lại, cứ như thế mà đi mất. Mà căn cứ vào nguyên nhân nào đó, thậm chí không có người nào ra tay ngăn hắn lại.
“...”
Mọi người á khẩu không biết nói gì. Mà nữ tu từng mở miệng cũng dùng một loại ánh mắt ngu ngốc nhìn Tiêu Trạc, nhìn đến hắn bụng đầy tức giận, quyết định khi nào trở về sư môn nhất định phải cáo trạng với Chưởng môn.
Mà Tư Lăng, dù theo Tư Hàn rời đi nhưng vẫn dùng thần thức cẩn thận mà tra xét một hồi, rất nhanh liền biết bốn người xích mích với Nguyệt Thiên Dạ có lai lịch khá lớn, là đệ tử Hoắc gia, một trong năm đại gia tộc của đại lục Trung Ương. Tư Lăng trong lòng cảm thán, Nguyệt Thiên Dạ không hổ là người chuyên gây họa, bản lĩnh gây rắc rối kéo cừu hận thực sự là đạt chuẩn, vào thành thôi mà cũng có thể va chạm với người của năm đại gia tộc.
Tư Lăng cũng không muốn dính líu tới chuyện của Nguyệt Thiên Dạ, trong lòng đã sớm hạ quyết tâm rời xa Nguyệt Thiên Dạ, cho nên vừa rồi không để ý tới là tốt nhất. Chỉ là trong lòng vẫn có chút bất an. Với tâm tính sát phạt quả quyết lại duy ngã độc tôn của Nguyệt Thiên Dạ, sợ là vừa nãy đại ca mình đã đắc tội ghê gớm với nàng ta, sau này còn không biết sẽ bị trả thù kiểu gì đây.
Lúc Tư Lăng đang rối rắm lo âu, Tiểu Yêu Liên lại truyền âm cùng Tư Lăng, “Tư công tử, kỳ thực... Nguyệt Thiên Dạ đối đầu với người Hoắc gia, là do chủ nhân xúi giục.” Lập tức Tiểu Yêu Liên kể lại chuyện nó cùng Trọng Thiên đi dạo trên đường, sau đó gặp phải đám người Nguyệt Thiên Dạ đang vào thành, Trọng Thiên lén lút thiết kế, làm Nguyệt Thiên Dạ đối đầu với đám Hoắc gia.
Trọng Thiên một kích thành công, phát hiện thần thức Nguyệt Thiên Dạ vô cùng mạnh mẽ, sợ bị nàng phát hiện khác thường, chỉ có thể mang theo Tiểu Hồng rút lui. Vừa nãy lúc đi ngang qua, Trọng Thiên nhìn thấy bọn họ sắp đánh nhau tới nơi, thật mừng rỡ vô cùng.
Tư Lăng bước chân dừng lại, sau đó lại như không có chuyện gì mà tiếp tục tiến lên. Hắn quay đầu nhìn về phía Trọng Thiên lười biếng ngồi xổm ở trên bả vai hắn, trong lòng có chút buồn cười lại bất đắc dĩ. Con yêu thú này cũng quá thù dai rồi, cũng đã qua mười mấy năm, vậy mà vẫn còn coi Nguyệt Thiên Dạ là cái đinh trong mắt, luôn tìm thời cơ hãm hại nàng ta một cái. Suy nghĩ một chút, Tư Lăng nói rằng: “Ta biết ngươi lợi hại, bất quá Nguyệt Thiên Dạ cũng không thể coi thường, ngươi phải cẩn trọng một chút, nếu ngày nào đó bị nàng ta bắt đi lột da móc yêu đan, ta không có thực lực cứu ngươi đâu.”
Trọng Thiên cao ngạo mà liếc mắt nhìn hắn, dáng vẻ vô cùng khinh bỉ. Tư Lăng cũng hừ một tiếng, Trọng Thiên dần trở nên mạnh mẽ, Nguyệt Thiên Dạ cũng đâu chịu đứng yên. Hơn nữa Nguyệt Thiên Dạ cơ duyên rất nhiều, vốn chỉ là tư chất ngũ linh căn hạ đẳng, trong thời gian rất ngắn mà tốc độ tu luyện có thể sánh nganh với đơn linh căn, hiện tại đã là Kim đan sơ kỳ đỉnh cao, có thể thấy được cơ duyên kinh khủng cỡ nào.
Một đường không nói chuyện, rất nhanh liền đến Tiên Hạc viên trong Hạc Lâm Thành.
Tiên Hạc viên là nơi chuyên môn nuôi dưỡng và bán Tiên Hạc của Hạc Lâm Thành, diện tích vô cùng lớn, loại Tiên Hạc gì cũng có. Đương nhiên, ngoại trừ Tiên Hạc thì cũng có các loại yêu thú và linh thú khác, nhưng chỉ là loại phụ thêm thôi.
Lúc này trong Tiên Hạc viên có rất nhiều khách, đa phần đều là nữ nhân. Kỳ thực tốc độ phi hành của Tiên Hạc mặc dù nhanh, nhưng cũng chỉ thích hợp phi hành với khoảng cách ngắn, đường dài thì vẫn là Pháp bảo phi hành tốt hơn. Bất quá cưỡi Tiên Hạc phi hành trên không trung, tư thái ưu mỹ, nhìn thấy rất phong cách, các nữ tu đều rất yêu thích, một ít nam tu thích ra vẻ cũng khoái kiểu này. Còn Tư Lăng, cũng thuộc về một loại thích ra vẻ đi.
“Hai vị khách nhân, xin hỏi các vị muốn mua giống Tiên Hạc nào?” Một vị quản sự của Tiên Hạc viên khách khí tiến lên hỏi dò.
Tư Lăng cảm thấy câu hỏi này quá vô ích, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Tiên Hạc cũng chia giống sao? Nhìn trông không phải đều giống nhau sao?” Nói xong ánh mắt quét về phía đám Tiên Hạc trong vườn, cảm giác đều giống nhau, chỉ là béo, gầy, già, trẻ không giống thôi.
Vị quản sự nọ bất đắc dĩ cười cười, lại là một tên không thường thức, bất quá hắn cũng quen rồi. Không phải người của Hạc Lâm Thành thì đều có cái tật chung như vậy, cho rằng Tiên Hạc chính là Tiên Hạc, ở đâu còn phân ra giống loài gì.
Ngay sau đó, quản sự không thể không phổ cập một tý tri thức về Tiên Hạc cho Tư Lăng, giống loài không nhiều, mấy trăm giống thôi, sau đó hỏi hắn muốn giống Tiên Hạc nào.
Tư Lăng bị nhiễu loạn đến có chút choáng váng, theo bản năng nói: “Muốn hai con Tiên Hạc tốc độ nhanh nhất.”
Quản sự hiểu rõ, dẫn bọn hắn tới một khu vườn bên trong. Trong vườn là một đám Tiên Hạc tư thái tao nhã đang biểu diễn thân hình duyên dáng của chúng, thỉnh thoảng có con Tiên Hạc bay lượn ở giữa không trung, bất quá bởi vì xung quanh có cấm chế nên đều không thể bay ra ngoài. Tư Lăng nhìn tới nhìn lui, cảm thấy những con Tiên hạc này đều rất cao ngạo tự kỷ.
“Đám tiên hạc này làm Tật Phong Hạc, là loài có tốc độ nhanh nhất trong Tiên Hạc, không biết ngài thích con nào?”
Tư Lăng nhìn nhìn, trong lòng có chút lúng túng, nhìn đều giống y như nhau, có con nào khác con nào đâu.
Chợt nghĩ, Tư Lăng cúi đầu nhìn về phía Trọng Thiên, nói rằng: “Trọng Thiên, ngươi giúp ta chọn hai con được không?” Trọng Thiên là Đại Yêu thú Thượng Cổ, huyết thống vô cùng cao cấp, nhận biết được linh thú và yêu thú có mạnh hay không, để nó chọn Tư Lăng rất yên tâm.
Quản sự thấy Tư Lăng để con yêu thú con cấp thấp chọn lựa, mi tâm nhảy nhảy, vẻ mặt có chút miễn cưỡng.
Trọng Thiên không vừa ý một con nào, dùng móng vuốt cào cào Tư Lăng, ra hiệu Tư Lăng chú ý tới một cái vườn khác, cách nơi này cũng không xa, nhưng khu vườn đó lại không có một vị khách nào, hơn nữa bị cấm chế dày đặc vây lại.
Mười mấy năm làm bạn, tuy rằng quan hệ phức tạp, nhưng một người một yêu thật rất có ăn ý, Tư Lăng lập tức hiểu ý, giả vờ giả vịt mà nhìn một chút, nói rằng: “Ôi, ta muốn chọn con Tiên Hạc tốc độ nhanh nhất cho Trọng Thiên chơi, bất quá xem ra nó không thích. Nếu đã muốn chọn cho nó, đương nhiên để nó chọn cái nó thích, không biết các ngươi ở đây có còn chỗ nào khác có thể giới thiệu hay không?”
Nghe nói như thế, quản sự kia lông mày giật ghê gớm hơn, trên trán treo lên hắc tuyến. Hắn là lần đầu tiên nghe nói có người muốn mua Tiên Hạc cho yêu sủng của mình chơi đùa.
Lúc quản sự đang khó xử thì Tư Lăng chỉ vào khu vườn cách đó không xa, hỏi: “Không biết vườn kia có giống Tiên Hạc gì? Có thể đi xem một cái không?”
Quản sự nhìn về phía Tư Lăng chỉ, trên mặt lộ ra vẻ khó khăn.