Cuối cùng, đề tài có muốn vào Thiên Tông phái hay không đã bị bỏ mặc, Tư Hàn thấy Tư Lăng thờ ơ, suy nghĩ một chút liền không miễn cưỡng nữa, chờ về đến Tây Cảnh rồi lại nói sau.
Đối với việc này, Tiểu Yêu Liên vui vẻ kề tai nói nhỏ với Tư Lăng: "Tư công tử, đại ca thực sự là rất quan tâm huynh đó. Làm đệ đệ người ta, huynh nên nghe lời đại ca, chúng ta đều đến Thiên Tông phái thôi." Vẻ mặt hồn nhiên mong đợi.
Tư Lăng cong ngón tay bắn bay nó, liếc mắt trừng nó, khẽ hừ nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Ngươi cho rằng cùng đại ca vào Thiên Tông phái thì sẽ không gặp nguy hiểm? Trong phái Thiên Tông có rất nhiều tu sĩ cấp cao, ngươi thật không sợ mình không cẩn thận lại bại lộ như lần này hả? Nói cho ngươi biết, không phải ai cũng đặc biệt giống đại ca ta đâu, phát hiện ra ngươi mà còn không trực tiếp cướp đi thôn phệ để thăng cấp."
Nghĩ đến khả năng này, Tiểu Yêu Liên lập tức câm miệng. Mười mấy năm qua đi theo Tư Lăng rèn luyện, nó phát hiện bên ngoài quả thực là quá nguy hiểm, thực sự muốn tìm một nơi hòa bình, hệ số nguy hiểm thấp để sinh sống, mỗi ngày đều có linh quả để ăn. Cuộc sống như thế mới là cuộc sống thần tiên. Nếu Tư Lăng tìm Thiên Tông phái làm chỗ dựa, sau này có nguy hiểm gì cũng có nơi nương tựa. Chỉ là nó cũng sợ lời Tư Lăng nói sẽ trở thành sự thực.
Tiểu Yêu Liên thở dài, như bà cụ non nói: "Nếu mọi người đều như đại ca thì tốt rồi."
Nếu người người đều đặc biệt như đại ca nhà mình, Tư Lăng cảm thấy thế giới này nhất định biến thành thiên tài khắp nơi nơi, còn có chỗ cho phàm nhân như hắn sinh tồn sao?
Tư Lăng nhếch lông mày, kéo nó qua, nặn nặn bóp bóp mặt nó, giả bộ không vui nói: "Ngươi sao lại gọi đại ca ta là đại ca? Đó là đại ca ta, không phải của ngươi! Đại ca ngươi có lẽ đã sớm dâng hiến cho người khác tăng cấp rồi." Đại ca của Yêu Liên, không phải là Yêu Liên sao?
Lại bị Tư Lăng đe dọa, Tiểu Yêu Liên run lên, kiên trì nói: "Đại ca của Tư công tử là người tốt mà, người tốt thì chính là đại ca của Tiểu Hồng."
Tư Lăng trực tiếp buông tay, mặc nó rơi xuống trên bàn, sau đó như quả cầu bắn lên bật xuống một lúc lâu, cả người đều mềm nhũn mà gục xuống bàn. Không được nhận loạn người khác làm đại ca như thế chứ, nhóc Yêu Liên này quả thật là... Nhát gan vô dụng lại thích bấu víu quan hệ lung tung, chả trách bị Trọng Thiên đe dọa một tý liền nhận làm thuộc hạ cho người ta, mệt cho nó còn là dị bảo thiên địa cơ đấy.
Cách đó không xa, Tư Hàn đang đả tọa thì mở mắt ra, nhìn thấy một màn đệ đệ mình bắt nạt Yêu Liên, trong lòng khẽ lắc đầu, quả nhiên là một đứa nhỏ.
Chính vào lúc này, đột nhiên một bóng đen nhảy lại đây, nhảy đến trên bả vai Tư Lăng, sau đó dùng cặp màu tím kia nhìn chằm chằm Tư Hàn.
"Chủ nhân, người tỉnh rồi ~~" Tiểu Yêu Liên vui mừng nói.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiểu Yêu Liên thần kinh to kia. Thân phận của Trọng Thiên vốn là phải bảo mật, nhưng câu nói đầu tiên của nó đã phá hoại tất cả. Có thể được một cây Yêu Liên quý giá gọi là chủ nhân, có thể là thứ bình thường sao?
Tư Lăng thật bất đắc dĩ. Loại tính cách dễ lộ chuyện như vậy, thế mà còn muốn đến sống ở nơi đông người, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết. Đồng thời trong lòng cũng quyết định, sau này phải coi chừng nó mới được, đừng để nó tự bại lộ mình rồi lại rước lấy tai họa cho hắn.
Mà Trọng Thiên hẳn là cũng có chút bực mình vì Tiểu Hồng không biết tự tỉnh ngộ, trực tiếp đập xuống một phát, đè ép Tiểu Yêu Liên mềm nhũn trên bàn, tứ chi dẻo dẻo mềm mềm thòi ra ngoài giẫy giụa vẫy vùng, khiến người ta không nhịn được cười.
Tư Lăng suy nghĩ một chút, nhìn về đại ca nhà mình giới thiệu: "Đại ca, đây là Trọng Thiên."
Tư Hàn phản ứng rất bình thản, nhìn thoáng qua thì liền thu hồi tầm mắt.
Trọng Thiên phản ứng cũng rất bình thản, lại nhảy về trên bả vai Tư Lăng, dùng đuôi quét hắn, ra hiệu mình đói bụng.
Nhớ tới trước đó nó chiến đấu với Sát Ma bị trọng thương, tuy rằng nó có mục đích và tư lợi của chính mình, nhưng cũng coi như đã ngăn cản Sát Ma trốn thoát gây hại cho đại lục Thương Vũ, cho nên Tư Lăng lúc này không nói hai lời liền bưng ra đĩa thịt đã nướng sẵn trước đó để nó lấp cái bụng, sau đó lại cầm giá nướng ra bắt đầu nướng thêm thịt cho nó. Còn việc Trọng Thiên muốn ăn Gà ăn mày hoặc là Thú ăn mày gì đó, xin lỗi, nơi này là Phi Thiên Thuyền, không tiện làm.
"Ngươi không sao chứ?" Tư Lăng hỏi thăm. Ngủ suốt hơn nửa tháng mới tỉnh lại, có thể thấy được lần này bị thương khá nặng.
Trọng Thiên đè hai móng vuốt ở mép đĩa thịt, ăn ngấu ăn nghiếng, không rảnh trả lời Tư Lăng, chỉ có thể dùng đuôi quét quét tay của hắn xem như là đáp lại.
Chờ Trọng Thiên ăn uống no đủ, Tư Lăng theo thói quen xoa xoa bụng cho nó, vừa cùng đại ca thương lượng hành trình kế tiếp.
"Đại ca, hiếm khi được đến Nam Hải một chuyến, nếu huynh không vội, chúng ta đi tới mấy hòn đảo ở Nam Hải tham quan một chút rồi hẳn về Tây Cảnh, huynh thấy có được không?"
Tư Hàn không ý kiến, Trọng Thiên và Tiểu Hồng thì chỉ cần có ăn là không ý kiến; thật ra bất kể Tư Lăng đi nơi nào, chúng nó đều đi theo, đi đâu cũng không có gì khác biệt cả.
Phát hiện mình ở đây vẫn còn có quyền quyết định, Tư Lăng nhất thời cảm giác thì ra địa vị của mình lại siêu nhiên như vậy. Bất quá chờ nhìn thấy Trọng Thiên bất mãn mà bày tỏ muốn vuốt cằm, Tư Lăng lập tức trở về hiện thực, mình chẳng qua chỉ là đứa bảo mẫu, phụ trách ăn uống, còn thêm phụ trách vuốt lông.
Lộ trình liền xác định như thế.
Lúc này, Phi Thiên Thuyền đã bay đến biên giới Sát Hải. Sau khi Phi Thiên Thuyền sinh ra linh thức thì bắt đầu ngạo kiều lên, căn bản không thích bị người ta khống chế phi hành, mãi đến lúc Tư Lăng uy hiếp nếu nó không nghe lời thì sẽ nhốt nó vào phòng tối, hơn nữa còn nhốt cả đời, nó mới bất đắc dĩ mà chấp nhận cho Tư Lăng khống chế. Bất quá nó cũng có tính khí, cho nên lúc Tư Lăng nói muốn rời khỏi Sát Hải, nó cũng chịu rời đi, nhưng phương hướng lại do nó tự lựa chọn, đi đường tắt hay bay theo đường vòng đều là do nó thích hay không.
Lại phi hành mấy ngày, Phi Thiên Thuyền cuối cùng cũng ra khỏi Sát Hải.
Mới rời Sát Hải không lâu thì liền nhìn thấy một hòn đảo thật to, tên là Quy Hải Đảo. Bởi vì linh khí trong đảo dồi dào, nên dù rất gần với Sát Hải nhưng vẫn có thể trở thành một đảo tu tiên phồn hoa nhộn nhịp.
Bởi bề ngoài hiện giờ của Phi thiên thuyền cực kỳ sang chảnh, những phù vân trên thân thuyền dùng Mộc Linh dịch vẽ ra, căn bản không có cách gì che lấp. Vì sợ rước lấy phiền phức, Tư Lăng tuyệt không muốn để nó hiện ra ở trước mặt mọi người. Vì lẽ đó khi ở cách Quy Hải Đảo mấy trăm dặm, Tư Lăng thu hồi nó vào túi trữ vật, lại nhét Tiểu Yêu Liên vào trong tay áo, mang theo Trọng Thiên, cùng Tư Hàn đồng thời điều khiển phi kiếm tiến vào hòn đảo.
Tiến vào đảo thì mỗi người phải nộp năm khối linh thạch hạ phẩm, Tư Lăng hơi cau mày, cảm thấy phí vào đảo thật quá đắt.
"Hai vị là lần đầu tiên tới Quy Hải Đảo nhỉ?" Tu sĩ canh đảo thấy vẻ mặt của Tư Lăng thì lập tức hiểu rõ, giải thích: "Quy Hải Đảo của chúng tôi là hải đảo gần Sát Hải nhất, rất nhiều tu sĩ ra vào Sát Hải đều sẽ tới đây để bổ sung vật tư, vì để có thể quản lý nghiêm ngặt, cho nên muốn thu phí nhiều một chút, đây là Đảo chủ của chúng tôi định ra." Nói đến Đảo chủ, vẻ mặt tu sĩ kia rất tôn kính.
Tư Lăng tỏ vẻ hiểu được. Sau khi nộp mười khối linh thạch, lại cùng tu sĩ kia hỏi dò chút tình huống trên đảo rồi mới ly khai.
Quy Hải Đảo vô cùng lớn, có thể sánh được với những đại Tu Tiên thành có tiếng ở Tây Cảnh, mà linh khí nơi này còn sung túc hơn ở Tây Cảnh nhiều. Vừa đặt chân vào trong đảo, lỗ chân lông dường như muốn giãn ra, không trách được người ở đại lục Thương Vũ luôn nói linh khí ở Tây Cảnh quá mỏng manh, là nơi chưa khai hóa, nơi đó toàn tu sĩ kiểu dũng mãnh vạm vỡ thôi.
Thành thị trong Đảo xây dựng khá thấp, khả năng là do mỗi mười năm sẽ có một lần thú triều. Vào ngày thứ tư của tháng đầu tiên mỗi mười năm, sẽ có vô số yêu thú trong nước tấn công các hòn đảo, một ít hòn đảo có thực lực mạnh sẽ mời Trận Pháp Sư cấp cao đến bố trí trận pháp cao cấp để bình an vượt qua được thú triều. Những hòn đảo không thực lực, không tài lực, mời không nổi Trận Pháp Sư cao cấp đến bố trí trận pháp bảo vệ, chỉ có thể đưa nhân lực đi đối kháng với thú triều, khi đó các loại kiến trúc, thực vật... trên đảo đều sẽ bị phá hủy nghiêm trọng.
Tu sĩ trong đảo xác thực rất nhiều, trên người phần lớn tu sĩ đều có sát khí rất nặng, có lẽ là mới từ Sát Hải đi ra.
Bọn hắn đầu tiên là đến một khách sạn trong thành đặt hai gian phòng, sau khi thanh toán tiền thuê nhà ba ngày, Tư Lăng liền tỏ ý muốn ra ngoài đi dạo. Tư Hàn không thích chen tới chen lui với người khác, chọn ở lại trong khách sạn đả tọa nghỉ ngơi, hơn nữa hòn đảo này linh lực vô cùng sung túc, Tư Hàn muốn mượn cơ hội này củng cố tu vi.
Biết tính cách của hắn, Tư Lăng cũng không miễn cưỡng, mang theo hai con yêu vui sướng rạo rực mà ra ngoài.
Trong thành phân ra năm khu: Đông, Tây, Nam, Bắc, và Trung Tâm. Khu Trung Tâm là nơi có linh khí dày đặc nhất hòn đảo, cũng chính là nơi ở của Đảo chủ. Khu phía Đông kém hơn một chút, linh lực mỏng nhất là Bắc khu, nơi đó cũng là khu xây dựng phố xá.
Tư Lăng tràn đầy phấn khởi mà đi dạo khắp nơi. Sau đó la cà tới một con phố đâu đâu cũng có quán nhỏ ở Bắc khu, mắt lướt nhanh qua những vật phẩm đang bán, đều là đồ vật ở Sát Hải, đoán chừng bọn họ đều mang về từ Sát Hải, đa phần đều là các loại da và yêu đan yêu thú.
Tư Lăng giờ không thiếu linh thạch để xài, dạo chợ cũng không luống cuống. Nguyên nhân là trước đó Tư Hàn đã cho hắn một cái túi trữ vật, số lượng linh thạch bên trong suýt nữa đâm mù mắt hắn. Còn linh thạch là ở đâu ra, Tư Hàn nói là kiếm được ở Ma giới, nghe xong Tư Lăng suýt chút nữa muốn phóng đi Ma giới kiếm linh thạch. Bất quá chờ khi nghe được Tư Hàn giải thích xong, Tư Lăng chỉ có thể ủ rũ mà từ bỏ ý nghĩ này.
Kỳ thực rất dễ giải thích, sinh vật ở Ma giới tu luyện cần ma khí và ma tinh thạch, linh thạch cũng không có tác dụng gì lớn. Mà những tu sĩ đi nhầm vào Ma giới rồi mất mạng, những thứ mà bọn họ để lại ngoại trừ một ít thứ cực quý hiếm, những thứ khác thì chúng sinh ở Ma giới không dùng được, tựa như cái linh thạch này, đều sẽ bị bỏ sang một bên. Còn những tu sĩ ra vào bất hợp pháp giữa hai giới để giao dịch với người của Ma giới, họ phần lớn đều lấy vật đổi vật, cho nên linh thạch liền có vẻ vô dụng. Mà theo Tư Hàn kể lại, lúc hắn đi tìm kiếm thông đạo về nhân giới, đi nhầm vào rất nhiều sào huyệt của ma thú hùng mạnh, phát hiện rất nhiều vật sưu tập của ma thú, trong đó linh thạch nhiều đếm không hết. Sau khi giết chết những ma thú truy sát mình, hắn cảm thấy đặt ở đó cũng đáng tiếc, bèn thu gom hết chúng nó mang đi.
Cho nên nói, đại ca sở dĩ có thể Kết Đan ở Ma giới với linh khí mỏng manh kia, chính là dùng linh thạch tích tụ ra sao?
Trong túi trữ vật không chỉ có linh thạch, còn có rất nhiều đặc sản ở Ma giới, cầm ra Chợ Đen bán đấu giá tuyệt đối có thể bán cái giá trên trời. Ma giới tồn tại rất nhiều vật liệu tu luyện mà tu sĩ nhân giới cần, chỉ tiếc hai giới đã trở mặt, giao dịch khó khăn, cho nên nếu có đồ vật của Ma giới lưu lạc đến nhân giới, đều có thể bán cái giá trên trời.
Tư Lăng hiện tại không thiếu linh thạch, nên cũng không nghĩ tới phải đem đồ vật đại ca cho mình đi bán, giờ muốn mua thứ gì thì tự mình cũng có tiền mua.
Đi dạo một vòng, Tư Lăng mua được vài thứ khá ly kỳ cổ quái. Mấy sạp hàng không có nơi cố định này thường không có bảo vật đặc biệt gì, tuy rằng nghe nói có vài chủ sạp không biết hàng, rất nhiều người có thể kiếm được dị bảo ở đây, nhưng Tư Lăng cảm giác mình cũng là cái loại không biết hàng, muốn kiếm bảo vật cũng không tới phiên hắn, vậy nên chỉ có thể đàng hoàng mà lượm nhặt vài thứ về chơi. Nhưng đến khi đi tới cuối ngã tư đường, Tiểu Yêu Liên vẫn yên tĩnh đột nhiên hưng phấn truyền âm cho hắn.
"Tư công tử, phía trước, phía trước, sạp hàng cuối cùng, nơi đó có một hạt giống, nhanh nhanh mua lại đi." Tiểu Yêu Liên ở trong tay áo của hắn nhảy tới nhảy lui, một dáng dấp gấp gáp kinh khủng.
Tư Lăng xưa nay nuông chiều nó, thấy nó khẩn thiết như vậy cũng không phí lời mà đi thẳng tới trước sạp hàng cuối cùng.
Ông chủ sạp hàng rong là một nam tu nghèo túng, tu vi lại là Kim Đan kỳ, mắt nhỏ mặt dài, vẻ mặt chán chường, tùy tiện ngồi trên mặt đất, trong tay mang theo một bầu rượu, thỉnh thoảng hớp một ngụm linh tửu. Tư Lăng ngửi thấy mùi linh tửu này rất thơm, nhưng linh lực không tinh khiết, chỉ có thể coi là linh tửu hạ phẩm.
Nhìn thấy có khách hàng đến cửa, tu sĩ kia lập tức thu lại vẻ chán chường, nhiệt tình tiếp đón Tư Lăng, "Vị tiểu hữu này muốn mua cái gì? Ta chỗ này có rất nhiều đồ vật lâu đời, bảo đảm khiến cậu giật nảy cả mình, không uổng chuyến này."
Lời này có chút quá khoe khoang khoác lác, hơn nữa làm một vị tiền bối nhưng ông ta thì có vẻ hơi quá nhiệt tình với kẻ Trúc Cơ kỳ như hắn. Tư Lăng mím môi cười cười, không nói một lời, bắt đầu theo yêu cầu của Tiểu Yêu Liên mà tìm kiếm trong sạp hàng.
Giống như sạp chủ nói, những thứ kia xác thực lâu đời, nhưng nếu muốn cho người ta giật nảy cả mình thì miễn, rất nhiều thứ xem ra đều chẳng có tác dụng gì. Tư Lăng chọn chọn kiếm kiếm, sau đó bới móc ra được một hạt giống to từ dưới một khối da thú ố vàng, vỏ ngoài là màu nâu xám, trông thực sự không đáng chú ý, hơn nữa nhìn màu sắc của nó thì có vẻ như là hạt bị hỏng, là loại không thể sống được.
Thấy Tư Lăng cảm thấy hứng thú, tu sĩ kia huyên thuyên giới thiệu: "Tiểu hữu, cậu thực sự là tinh mắt, hạt giống này ta tìm được ở trong một động phủ của tu sĩ Thượng Cổ, tuy rằng không biết nó là hạt giống linh thảo gì, nhưng nó lại hết sức cứng rắn, làm cách gì cũng không tổn hại nó được, xem ra không phải vật phàm. Đạo hữu, cậu lấy nó chứ? Nếu cậu lấy, giá rẻ, một trăm khối linh thạch bán cho cậu..."
Tư Lăng đưa mắt chuyển đến trên người sạp chủ, mặt không chút biểu cảm mà nhìn hắn ta, mãi đến khi tiếng nói của hắn ta càng ngày càng nhỏ, mới nói rằng: "Mười khối linh thạch, ta mua!"
Sạp chủ lập tức nhăn mặt đau khổ. Vốn cho là cái tên nam nhân trông nữ nhân này non nớt ngây thơ, vừa nhìn chính là cái loại đệ tử thế gia chưa biết sự đời, hẳn là dễ dụ, ai biết vừa mở miệng liền bắn ra cái giá rẻ mạt, vốn định tranh luận vài câu, nhưng thấy cậu ta dùng cái gương mặt đẹp đẽ đến thế gian hiếm thấy mà nhìn mình chằm chằm, dù hắn không thích nam sắc, cũng có chút không chịu nổi rồi.
"Tiểu hữu, giá cũng quá thấp rồi, tăng thêm một chút đi." Sạp chủ yếu ớt nói, "Cũng phải cho ta chút tiền mua rượu chứ?"
Mắt Tư Lăng dời đến bầu rượu của hắn, hiểu rõ mà gật gù. Lúc hắn ta cao hứng muốn lộ ra khuôn mặt tươi cười thì Tư Lăng lại cúi đầu xem vật phẩm trên sạp hàng, tùy ý lật vài cuộn da dê cũ nát, phát hiện trên mặt thế nhưng là phương thức sản xuất linh tửu. Chỉ là tấm da yêu thú này đã rách tươm, trông như tấm giẻ lau, khiến hắn có chút không quá tự tin thứ này có thể ủ ra được thứ rượu gì tốt?
Mặc kệ có thể hay không, Tư Lăng lấy năm tấm da dê ra, lại đơ mặt mà nói với sạp chủ: "Lại thêm năm tấm da dê này, ba mươi khối linh thạch."
"Không được! Những phương thuốc[2] cất rượu này là tổ tiên để lại cho ta, vô cùng có giá trị, một tấm hai mươi khối linh thạch, tuyệt đối không thể bớt."
Trong lòng Tư Lăng như cười mà không cười, lại hỏi: "Tiền bối xưng hô như thế nào?"
Sạp chủ sửng sốt một chút, đề tài thay đổi cũng quá nhanh rồi, nhưng vẫn đàng hoàng nói: "Khúc Vô Tửu."
"Hóa ra là Khúc tiền bối, xem ra nhà các vị xác thực là cất rượu. Được rồi, ta sẽ mua mấy phương thuốc cất rượu này, một trăm khối linh thạch, hạt giống này coi như làm tặng phẩm đi."
Sạp chủ suy tư nhìn, hạt giống này tuy rằng có độ cứng khiến người ta kinh ngạc, nhưng đã mấy chục năm cũng không thấy nó nẩy mầm, có lẽ là đã bị hư rồi, làm tặng phẩm không sao cả. Mà mấy phương thuốc nấu rượu này đúng là tổ truyền, bất quá là hắn do tùy tiện tìm tấm da dê sao chép lên, cũng không biết đã bán bao nhiêu tờ rồi, hai mươi khối linh thạch hạ phẩm một tấm xem như cũng có lời. Nhớ tới có một lần, có một tên tu sĩ tàn nhẫn trực tiếp dùng năm khối linh thạch một phương thuốc, lấy đi mười tấm, làm hắn tức giận đến thổ huyết, lập tức trở lại viết thêm một trăm tấm đưa ra.
Cho rằng mình đã làm thịt được một tên tiêu tiền như rác, sạp chủ rất sảng khoái đồng ý, trong lòng cười mãi, Tư Lăng quả nhiên là tên công tử thế gia chưa từng trải, không làm thịt hắn thực sự là có lỗi với chính mình.
[2]Không biết đổi thành từ gì.