Mục lục
Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng năm, cứ ở một thời điểm nhất định, không gian luyện thi sẽ mở ra thiên nhãn, sau đó một đống thi thể  Sát Thú sẽ trút xuống như mưa, bỏ thêm vào không gian này, thuận tiện làm lợi cho người nào đó.

Mà bọn Tư Lăng muốn rời khỏi nơi này cũng chỉ có thể nắm lấy thời gian  không gian mở ra vết nứt mỗi năm một lần đó.

Đương nhiên, lực hút đặc biệt của không gian sẽ làm cho vật trong không gian chỉ có vào mà không có ra. Tư Lăng nếu muốn rời đi, ngoại trừ dùng vũ lực phá huỷ không gian ra, chỉ có thể lợi dụng phù văn đặc thù trên Phi Thiên Thuyền để ly khai.

Phù văn trên Phi Thiên Thuyền là do Trọng Thiên cung cấp, Tư Lăng phụ trách vẽ lên. Mà linh dịch dùng để vẽ trên Phi Thiên Thuyền tự nhiên là do Tiểu Hồng muội muội cung cấp mộc linh khí. Vì vẽ loại phù văn này cộng thêm tăng cường hiệu quả phát huy của nó, đương nhiên không thể chỉ dùng máu yêu thú bình thường được, cho nên mộc linh khí do Tiểu Yêu Liên tu luyện mười năm lại bị hao tổn gần hết, vì thế bé mít ướt suýt chút nữa khóc ngất. Vì an ủi nó, Tư Lăng không thể không đáp ứng sau khi ly khai nơi này, phải tìm thật nhiều linh quả tới bồi thường cho nó, lúc này mới dừng nước mắt của nó lại được.

Phù văn vẽ trên Phi thiên thuyền cũng không phải phù văn hiện thời trong giới tu tiên, là phù văn cổ xưa từ thời kỳ viễn cổ, tìm được từ trong truyền thừa của Trọng Thiên. Với tu sĩ thời đại này mà nói, nó quá mức huyền ảo phức tạp, thậm chí vô cùng khó thấu hiểu.

Để vẽ được phù văn Thượng Cổ lên Phi thiên thuyền, có thể nói bọn họ đã mất gần mười năm để chuẩn bị.

Đầu tiên, Tư Lăng phải thôi diễn (tính toán) sức mạnh của Pháp Tắc lúc vị  Đại năng Thượng Cổ mở mang nơi này, cứ thế thôi diễn cũng mất mấy năm mới thôi diễn thành công. Thứ hai là Trọng Thiên phải từ truyền thừa của nó tìm ra phù văn tương quan với Pháp Tắc của Không Gian này; để đến lúc dùng Phi Thiên Thuyền rời đi sẽ không bị không gian cho là kẻ xâm nhập mà cắn giết. Kế tiếp là Tiểu Yêu Liên phải ăn thật nhiều linh quả để tu luyện ra thật nhiều mộc linh khí, cung cấp linh dịch lúc vẽ phù văn, giúp gia tăng tính năng của Phi Thiên Thuyền đạt đến hiệu quả cao. Cuối cùng là Tư Lăng nhất định phải gấp rút tu luyện, mau chóng hiểu rõ phù văn Thượng Cổ, sau đó mới có thể chế ra.

Khi đó Tư Lăng cũng là không ngủ không nghỉ mà luyện tập hơn một năm mới thành công chế ra phù văn hoàn chỉnh. Lúc thành công vẽ ra được, Tư Lăng không chỉ rút sạch hồn lực trong thân thể, ngay cả yêu đan cũng bị hấp thu hơn một nghìn viên, có thể thấy được vẽ một lần trả giá quá cao quá lớn. Tuy rằng chế thành công, nhưng với năng lực chế tạo bùa hiện tại của Tư Lăng, hắn còn chưa có năng lực lĩnh hội được loại phù văn huyền ảo cỗ xưa này. Tác dụng của nó Tư Lăng cũng tạm thời không tìm ra được, Trọng Thiên nhờ vào truyền thừa, kỳ thực biết được một số tác dụng của nó, nhưng bởi vì chưa quen thuộc với phù văn, cho nên cũng không thể nó rõ ràng, chỉ nói cho Tư Lăng nó có trợ giúp đối với việc ly khai không gian này.

Tư Lăng hoa mắt mê mẩn mà nhìn phù văn trên Phi Thiên Thuyền, mặc dù là chính mình vẽ ra, nhưng mỗi một lần nhìn thấy chúng nó đều không nhịn được mà rơi vào sự huyễn hoặc của phù văn không cách nào quay đầu.

Nhìn thấy dáng vẻ mê mẫn này của Tư Lăng, Trọng Thiên và Tiểu Hồng muội muội bên cạnh đều có chút không chịu được, Trọng Thiên cào cho một vuốt, rốt cục khiến Tư Lăng khôi phục một chút lý trí.

"Tư công tử, chủ nhân hỏi huynh đã chuẩn bị tốt hay chưa?" Tiểu Yêu Liên non nót hỏi.

Tư Lăng khụ một tiếng, nỗ lực làm mặt nghiêm túc, nói rằng: "Tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ, hồn lực của ta mạnh hơn trước nhiều, hẳn là có thể lái nó."

Ở đây không thể không nói chính là, bởi vì Phi Thiên Thuyền được vẽ  phù văn Thượng Cổ, cho nên nguồn năng lượng để điều động nó thay đổi, tu sĩ dùng linh lực cùng linh thạch đều không có cách nào điều khiển nó, chỉ có hồn lực mới được. Cũng vì thế, coi như có tu sĩ cưỡng ép cướp đi Phi Thiên Thuyền thì cũng không cách nào khống chế nó phi hành. May là mười năm này Tư Lăng đã thu được yêu đan nhiều không kể siết, nếu không sau này chiếc Phi Thiên Thuyền này chỉ có thể do hắn dùng hồn lực lái, đến lúc đó còn không phiền chết sao.

Mà lần này Tư Lăng sở dĩ cấp bách lên cấp như vậy, là vì tăng cường lượng hồn lực trong thân thể. Muốn đột phá sức hấp dẫn ở không gian để thoát đi, nhất định phải có hồn lực mạnh mẽ chống đỡ, nếu không hậu quả lúc thất bại là sẽ bị Pháp Tắc Không Gian giết chết.

"Được rồi, các ngươi lên Phi Thiên Thuyền đi."

Tư Lăng nói ra, bảo hai con yêu lên Phi Thiên Thuyền, sau đó nhìn bề ngoài sang chảng của Phi Thiên Thuyền, cảm thấy chói mắt làm sao, bèn dán lên một tấm Ẩn Thân phù chế bằng hồn lực để ẩn giấu nó đi. Tư Lăng làm như thế cũng là vì cẩn thận, chỉ lúc sợ bọn họ đi ra ngoài sẽ có cái gì bất ngờ phát sinh, nếu là Phi Thiên Thuyền đang ở trạng thái ẩn thân, vậy cũng an toàn hơn mấy phần.

Không chờ bao lâu, chỉ sau ba ngày, rung động quen thuộc trong không gian truyền đến, Tư Lăng ngửa đầu nhìn chằm chằm vết nứt xuất hiện trên khoảng không của không gian, trong vết nứt là vòng xoáy màu đen, sau đó lại bắt đầu ầm ầm thả thi thể Sát Thú xuống.

Trong nháy mắt khi vòng xoáy không gian xuất hiện, Tư Lăng lập tức tiến vào Phi Thiên Thuyền, sau đó bắt đầu khống chế Phi Thiên Thuyền bay về hướng vết nứt không gian. Đồng thời một công đa việc, dùng thần thức chú ý sự biến hóa của không gian, chú ý thay đổi của phù văn trên Phi Thiên Thuyền, còn phải tránh né thi thể Sát Thú tựa như mưa rơi này, tránh cho nó đập trúng Phi Thiên Thuyền.

Tư Lăng rất nhanh liền cảm thấy biến hoá của Phi Thiên Thuyền sau khi vẽ phù văn. Đầu tiên, tốc độ Phi Thiên Thuyền tăng nhanh hơn; thứ hai,  khí tức của Phi Thiên Thuyền phát sinh ra biến hóa, nó thế nhưng mơ hồ để lộ ra một loại khí tức tương đồng với không gian luyện thi này, giống như nó không phải kẻ ngoại lai, mà là một phần tử trong không gian, cho nên lực hấp dẫn của không gian không như trước kia tựa như nam châm mà hút Phi Thiên Thuyền lại nữa; Cuối cùng là, Phi Thiên Thuyền dường như tự có ý thức, không chịu sự khống chế của hắn nữa.

Tư Lăng trong lòng ngơ ngác, trong lúc hồn lực ùn ùn không ngừng rót vào Phi Thiên Thuyền, hắn còn có thể cảm giác được Phi Thiên Thuyền tỏa ra một loại tâm tình sung sướng -- Cái này không khoa học nha! Phi Thiên Thuyền hiện tại chỉ là Bảo khí trung phẩm, chưa có đạt đến cấp bậc có thể sản sinh Khí Linh. Lúc trước thời điểm Vân đại sư luyện chế ra nó, vật liệu sử dụng cũng là các loại tài liệu trung đẳng, không dùng vật liệu luyện chế cao cấp nào -- bởi vì Tư Lăng không có tiền mua vật liệu cao cấp để luyện chế.

Trọng Thiên đang ăn thịt nướng còn Yêu Liên thì gặm linh quả đột nhiên đều dừng động tác lại, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác Tư Lăng, Trọng Thiên nhảy đến trên bả vai hắn, vẩy vẩy đuôi. Sau khi cảm giác được gì đó, nó lộ ra một nụ cười không có ý tốt với Tư Lăng.

Ngay lúc Tư Lăng tê dại cả đầu, Tiểu Yêu Liên liền tận chức đến làm ống loa, chỉ nghe nó vui mừng nói: "Tư công tử, quá tốt rồi. Bởi vì dùng mộc linh khí của ta vẽ ra phù văn Thượng Cổ, nên Phi Thiên Thuyền không cần đạt đến cấp độ Thiên Tiên Thiên Bảo  đã có thể sinh ra Linh Thức, chờ đến khi chúng ta tìm được càng nhiều vật liệu cao cấp để luyện hóa Phi Thiên Thuyền, Phi Thiên Thuyền nhất định sẽ sinh ra được Khí Linh ~~ "

Tư Lăng cũng không quá cao hứng. Bởi vì hắn biết vật liệu luyện chế Phi Thiên Thuyền quá mức phổ thông, hơn nữa vì tác dụng của việc cưỡng chế vẽ lên phù văn, miễn cưỡng nâng cao trình độ chịu đựng các vật liệu của Phi Thiên Thuyền, sau đó nhờ vào hồn lực của Tư Lăng thúc đẩy, làm cho nó trùng hợp sản sinh ra linh thức. Bởi vì tiến hoá không giống như tiến trình bình thường, nên giống như hoang dại vậy, chỉ có thần mà không có hình, khiến cho linh thức lúc trước bị xoá sạch, căn bản không chịu cho người chủ nhân là Tư Lăng điều khiển.

Tựa như hiện tại, việc nó trưởng thành cần rất nhiều rất nhiều năng lượng, nên ào ào không ngừng hấp thụ  hồn lực của Tư Lăng. Đáng thương cho Tư Lăng, không chỉ cung cấp hồn lực cho Phi Thiên Thuyền, còn phải cung cấp càng nhiều hồn lực cho cái linh thức tham ăn này, nhất thời cả tâm tình muốn chết cũng có.

Thế nhưng, Tư Lăng dù có muốn vứt bỏ tình trạng khó xử này cũng không có biện pháp; nếu hắn thu hồi hồn lực, Phi Thiên Thuyền không được hắn khống chế sẽ dẫn đến bại lộ, đến lúc đó sẽ biến thành đối tượng công kích của Pháp Tắc trong Không Gian, vậy bọn họ chỉ còn nước tiêu tùng.

Tiểu Yêu Liên cũng nhìn ra lúc này Tư Lăng rất khó khăn, nó rất tri kỷ mà lấy yêu đan Sát Thú tới cho Tư Lăng hấp thu. Trọng Thiên cũng liên tục chú ý hướng đi của Phi Thiên Thuyền, không ai dám lơ là bất cẩn vào lúc này.

Lúc này, Phi Thiên Thuyền đã dần dần tiếp cận vết nứt không gian, Tư Lăng ánh mắt nghiêm túc, một bên điên cuồng hấp thu hồn lực trong yêu đan, một bên khống chế Phi Thiên Thuyền bay về phía vết nứt. Ầm một tiếng, Phi Thiên Thuyền rốt cục tiến vào vết nứt không gian, may mắn tránh thoát được lực ràng buộc của không gian luyện thi, nhưng lại phải đối mặt với nguy hiểm trong vòng xoáy không gian.

Không gian trong vòng xoáy là thông đạo tiếp nối giữa các không gian, sơ ý một chút sẽ lập tức bị lạc trong vòng xoáy không gian, thậm chí bị vòng xoáy không gian cắn giết, hoặc là bị chuyển đến không gian không biết tên  nào đó.

Tư Lăng trên trán xuất mồ hôi thành giọt, từ sau khi tu tiên, thân thể của hắn đã không còn giống phàm nhân mà chảy mồ hôi nữa, nhưng hiện tại thân đang ở nơi như thế này, hắn không thể không dùng toàn lực chú ý, một khắc cũng không dám thả lỏng. Mà làm Tư Lăng lo lắng chính là, sau khi Phi Thiên Thuyền sản sinh linh thức, không chịu nghe theo hắn khống chế nữa. Dù ở loại địa phương nguy hiểm này, nó vẫn không biết sống chết mà đấu đá lung tung, khiến Tư Lăng có loại kích động muốn xoá bỏ linh thức này cho rồi.

May mắn, tuy rằng Phi Thiên Thuyền không nghe lời, nhưng vẫn vững vàng hướng về đầu kia của vòng xoáy không gian. Mãi đến tận lúc Tư Lăng cảm thấy bị hồn lực trong đan điền bị hút sạch, đau đớn không ngớt, Phi Thiên Thuyền rốt cục lao ra khỏi vòng xoáy không gian.

"A, Tư công tử, chúng ta thoát ra rồi ~~" Tiểu Yêu Liên hoan hô.

Tư Lăng trên mặt đầy mồ hôi, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhưng khóe môi lộ ra một chút ý cười. Chỉ là, chờ khi nhìn rõ được địa phương mà bọn hắn xuất hiện, nụ cười trên mặt cứng ngắc.

"Tư, Tư, Tư... Tư công tử, đó là cái gì?" Tiểu Yêu Liên hét lên một tiếng, vèo một cái trốn vào trong tay áo Tư Lăng.

Trái tim Tư Lăng đập thình thình, nhìn về trái tim khổng lồ màu đen phía trước, lẩm bẩm nói: "Không nghi ngờ gì nữa, đó là trái tim của Sát Ma..." Nói xong, trên mặt lộ ra vẻ buồn nôn.

Quả tim này hình dạng không khác gì với con người, nhưng lại lớn hơn không biết mấy trăm lần. Bề ngoài trái tim che kín những mạch máu nhúc nhích, trông như là một loại bò sát ghê tởm nào đó đang từng tấc từng tấc mà ngọ nguậy, thỉnh thoảng còn duỗi cái vòi màu đen ra phía ngoài tìm kiếm. Mà làm cho người ta khó có thể chịu đựng nhất chính là, bên trên tràn ngập khí tức tà ác, dù là trên người của ma tộc cũng không có loại khí tức tà ác làm nguời chán ghét đến như thế.

Tư Lăng cảm thấy, nếu thứ này là tác phẩm của Ma tộc, người của Ma tộc tuyệt đối là muốn chơi một vố lớn rồi, có lẽ là muốn phá huỷ toàn bộ đại lục Thương Vũ mới bỏ qua.

Chỉ có Trọng Thiên hai mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm trái tim màu đen này, tròng mắt màu tím đen kia lập loè một loại ánh sáng lấp lánh. Tư Lăng vừa nhìn liền tê cả da đầu, lập tức cảnh cáo nói: "Mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, đừng liên lụy ta và Tiểu Hồng muội muội."

Tiểu Yêu Liên trong lòng tán thành Tư Lăng, trên mặt lại không dám hé răng, chỉ phải cẩn thận mà trốn ở trong tay áo Tư Lăng.

Trọng Thiên lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt, sau đó xoay mông về phía Tư Lăng, hừ lạnh một tiếng[1].

Tư Lăng quan sát vị trí lúc này của bọn hắn, giật mình phát hiện đây là  trung tâm một thân cây đại thụ, không gian to lớn, được bao quanh bởi cây cối mọc lên như một khung xương uốn cong, hết thảy cành cây đều như có ý thức mà sinh trưởng, sau đó nâng đỡ trái tim ở trung tâm kia. Những thân cây thô to kia trông như ống truyền dịch vậy, chuyển vận sát khí về phía trái tim.

Tư Lăng cẩn thận dùng thần thức quét xung quanh, rất nhanh phát hiện nơi này là bố trí dựa trên một trận pháp rất cổ xưa. Mà cây đại thụ này chính là nơi dẫn mối cho những không gian  luyện thi kia. Tư Lăng cảm thấy có tới 10 cái không gian luyện thi, trừ cái không gian mà bọn họ vừa ly khai này là không đủ sát khí, những không gian khác đều sinh ra sát khí vô cùng nhiều, cuồn cuộn không ngừng chuyển về phía trái tim kia.

Nếu để cho quả tim này trưởng thành, Sát Hải sẽ nguy rồi.

[1] Nguyên văn là 傲娇 [Ngạo Kiều] = Tsundere

Tsun tsun: chỉ những người có tính cách ương ngạnh, cộc lốc hoặc đanh đá. Đôi khi còn là hành động phớt lờ khinh bỉ, hay tiếng hừ lạnh.

Dere dere: chỉ những ai có tính cách đa cảm và dễ thương.

Khi kết hợp lại, tsundere chỉ những người thường hành động theo kiểu “tsun tsun” trước, rồi tiếp đó lại chuyển sang trạng thái “dere dere”. Tức là những người tuy rất dễ “xù lông” khi bị chọc vào, nhưng bên trong họ vẫn tràn đầy tình cảm.

Ở đây hẳn là ý chỉ Trọng Thiên hất mặt, kiêu ngạo, chu mông về phía Tư Lăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK