Ma tu này không nhìn con Kim Cương Viên đang đứng chỗ cây Dưỡng Hồn Thảo từng sinh trưởng mà gầm thét, vung tay lên, một đạo pháp quyết màu đen đánh tới, lại bị trận pháp thôn phệ.
Vốn đang bố trí trận pháp tầng thứ hai, Pháp Lãng thay đổi sắc mặt, hai tay vội vàng kết ấn muốn cứu vãn, bất quá chấn động của trận pháp trong nháy mắt đó vẫn làm cho ma tu này phát hiện khác thường.
Ma tu cười lạnh một tiếng, nếu biết kẻ cướp linh thảo còn chưa đi, vậy cũng yên tâm. Ma tu này là nam tử tướng mạo trẻ tuổi tuấn tú, khí chất ôn hoà tao nhã, trông như là một công tử nhà giàu ở trần tục giới, nếu lần đầu gặp gỡ, sẽ làm người ta cho rằng đây là một đệ tử của đại môn phái nào đó được phái ra ngoài. Cốt linh của hắn cũng không lớn, khoảng chừng ba mươi tuổi, đã là Trúc Cơ hậu kỳ đại đỉnh cao, cũng coi như là thiên tài hiếm có. Nếu không nói rõ, hẳn là không ai hoài nghi nam tử ôn nhã tuấn tú như vậy lại là ma tu khiến người ta ghét cay ghét đắng.
Chỉ thấy hắn lại liên tục đánh tới vài đạo pháp quyết màu đen ngưng tụ ma khí, hất tung đất đá xung quanh, rất nhanh mặt đất chung quanh liền xuất hiện nhiều cái hố to nông sâu đủ loại.
Kim Cương Viên vốn vì Dưỡng Hồn Thảo bị trộm mà đã tức điên, nay nhìn thấy ma tu dám phá hoại lãnh địa của nó, lập tức đem lửa giận trong lòng chuyển đến tên ma tu giữa không trung. Nó há mồm rú lên một tiếng, lưỡi dao màu vàng sắc bén tấn công liên tục. Ở trong tư duy đơn giản của nó, nó cảm thấy nhất định là ma tu này và đồng bọn của hắn đã trộm đi Dưỡng Hồn Thảo của nó.
Ma tu bị Kim Cương Viên quấy rối phiền không chịu được, vốn không để nó ở trong mắt, nhưng sau khi phải liên tục tránh né công kích của nó, ma tu cũng không muốn cùng nó tiếp tục dây dưa nữa. Hắn ném ra một cái ma phiên (cờ hiệu ma quỷ) màu đen ở giữa không trung, cắn ngón tay trích ra một giọt máu bắn vào ma phiên. Ma phiên này nhanh chóng phóng to, che khuất nửa bầu trời, toàn bộ tầm nhìn đều tối đen. Sau đó từ trong ma phiên xuất hiện vô số ma vật đánh về phía Kim Cương Viên.
Kim Cương Viên trực giác những thứ đồ này nguy hiểm, ngay cả hang của mình cũng không đoái hoài tới, phát huy tốc độ vượt xa người thường chạy trốn sang chổ khác. Những ma vật kia đuổi theo không tha sau lưng.
Ma tu cũng không để ý tới chuyện Kim Cương Viên chạy trốn, hai mắt hắn chăm chú nhìn vào trận pháp, cười lạnh nói: "Các ngươi muốn tự mình đi ra hay là muốn ta động thủ?"
Trong trận, ba người không nói, Tư Lăng mặt không hề cảm xúc mà nắm chặt linh kiếm trong tay, Pháp Lãng sắc mặt lạnh nhạt bảo vệ trận pháp, Truyền Sơ tuy rằng sắc mặt có chút bất an, nhưng gặp phải đại sự cũng không phải kẻ luống cuống hồ đồ.
Mắt thấy ma tu này lại lấy ra một đồ vật tương tự như ấn chương (con dấu) to bằng lòng bàn tay không biết là pháp bảo gì, Tư Lăng trong lòng cảnh giác mãnh liệt, hỏi: "Pháp đạo hữu, trận pháp này của cậu có thể chống đỡ bao lâu?"
Pháp Lãng hai tay không ngừng bố trí trận pháp, trả lời: "Ta lúc trước chỉ bố trí một trận pháp đơn giản nhằm ngăn cản thần thức, hiện tại dựa vào nền móng để tạo tầng thứ hai, biến nó thành linh trận ngũ phẩm. Nếu là tình huống bình thường, tu sĩ Kim Đan liên tục công kích một tháng mới có thể phá trận. Nhưng ma khí của tên ma tu này có tác dụng khắc chế Linh khí, sợ rằng nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được mười ngày."
Tư Lăng nhìn cái ấn chương màu đen trong tay ma tu, có loại cảm giác, chỉ sợ bọn họ còn chẳng thể sống qua mười ngày đâu.
Lúc này, Tiểu Yêu Liên truyền âm nói cho Tư Lăng: "Tư công tử, chủ nhân nói tên ma tu này vốn là Kết Đan, hắn ta vì muốn có tư cách tiến vào Huyễn Thiên bí cảnh mới áp chế tu vi, nếu vào Huyễn Thiên bí cảnh rồi thì có thể Kết Đan."
Được nhấc nhở như thế, Tư Lăng bừng tỉnh. Tình huống như thế này không phải là chưa từng có, chỉ là trong thời gian ngắn Tư Lăng không nghĩ tới mình sẽ gặp được. Nếu để cho ma tu này Kết Đan ở đây, sợ rằng đối phó với hắn sẽ càng thêm phiền phức. Hơn nữa nhìn hắn mỉm cười ngay lúc toàn thân đang tản ra sát khí, có vẻ đối với đám người đào mất Dưỡng Hồn Thảo như bọn họ chỉ muốn giết sạch cho hả giận mà thôi. Nếu trận pháp này bị hắn cưỡng chế phá hoại, bọn họ tuyệt đối đều không thể chạy trốn.
Nghĩ thế, đầu óc Tư Lăng nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi ra ngoài quyết chiến với tên ma tu này, diệt hắn cũng coi như trừ hại cho nhân tu-- kỳ thực là tuyệt hậu hoạn, bằng không thì với bản tính thích giết chóc của ma tu này, hắn cũng sẽ đến giết mình trừ hại thôi.
Tư Lăng lại cùng bọn Pháp Lãng thương lượng, bảo Pháp Lãng cố sức bố trí trận pháp, tốt nhất tạo một cái sát trận, sau đó bọn hắn sẽ kéo ma tu này tiến vào trận pháp, rồi phối hợp với trận pháp cùng nhau giết hắn. Đây là phương pháp tốt nhất, bất quá chỉ sợ ma tu này không thuận theo thôi.
"Không thành vấn đề, Tư đạo hữu, mong huynh cẩn thận." Pháp Lãng gật đầu, "Thời gian có hạn, ta sẽ bố trí một cái tam sát trận. Để ngừa tên ma tu này nghi ngờ, sẽ thêm một tầng ảo trận, bất quá đến lúc đó phải phiền Tư đạo hữu và Truyền đạo hữu."
Tư Lăng cùng Truyền Sơ gật đầu, Pháp Lãng lấy ra một cái bàn trận cùng một vài thứ khác, tiếp tục hết sức chuyên chú mà bố trí trận pháp. Tư Lăng và Truyền Sơ hai người lại nhỏ giọng thương nghị, sau khi lập kế hoạch, liền chuyên tâm theo dõi tên ma tu.
Lại qua một khắc, xa xa một vệt ánh sáng màu đen bay hướng về phía tên ma tu. Ma tu nọ xoay tay đón được, hóa ra là tấm ma phiên màu đen kia. Ma phiên đã thành công giết chết con Kim Cương Viên, đồng thời còn rút hồn luyện hóa, trở thành đồ ăn tẩm bổ cho những ma vật bên trong nó. Ma phiên này quay cuồng trong một trận sương mù đen kịn, bên trong bồng bềnh các loại ma vật dị dạng, phát ra tiếng rít chói tai làm người ta dựng tóc gáy. Tên ma tu thu hồi nó vào trong cơ thể, đôi lông mày vốn ôn hoà dịu dàng trong lúc lơ đãng toát ra một chút tà khí, đúng là có mấy phần cảm giác của ma tu.
"Này, ta không muốn phí thời gian với các ngươi, nếu không ra thì đừng trách ta không khách khí." Ma tu lại nói một tiếng, thấy người trong trận vẫn không lên tiếng như trước thì quát lên, cái ấn chương trong tay nhanh chóng phóng to ra, sau đó công kích về hướng có trận pháp.
Một tiếng 'rầm' vang lên, ba người trong trận thân hình bất ổn, mà người chủ trì trận pháp là Pháp Lãng lại càng chịu đựng chấn động nặng hơn, chỉ thấy sắc mặt hắn nhanh chóng tái nhợt, khóe môi tràn ra tơ máu, bất quá vẫn vững vàng mà ngồi xếp bằng ở chỗ cũ, động tác kết ấn trên tay không dừng lại một chút nào. Như vậy Tư Lăng cũng biết cái ấn chương kia chính là Bảo khí được ma khí nuôi dưỡng, chả trách sao có thể công kích được trận pháp cấp 6. Nếu cứ để nó oanh tạc như vậy thời gian dài, không nói trận pháp này có thể bị phá hay không, chỉ biết người chủ trì trận pháp là Pháp Lãng tuyệt đối sẽ bị thương, đến lúc đó trận pháp này cũng sẽ không công mà phá.
Mắt thấy Ấn Chương lại muốn đến công kích lần thứ hai, thân hình Tư Lăng khẽ động, trong tay cầm linh kiếm thượng phẩm pháp khí đánh tới cái ấn màu đen. Hai vật va chạm vào nhau, lại là một tiếng rầm vang vọng thật lớn, linh kiếm hóa thành bột mịn, nhưng cũng giảm bớt sức tấn công của ấn chương đối với trận pháp, làm Pháp Lãng giành được chút thời gian thở dốc.
Tư Lăng bất chấp tiếc nuối với thanh linh kiếm này, thân hình như ánh sáng mà lao nhanh ra khỏi trận pháp, trong tay lập tức xuất hiện hai mươi tấm linh phù xếp thành hàng ngang, vỗ tới chỗ tên ma tu.
"Nổ!"
Ma tu còn không kịp cao hứng vì đã ép được Tư Lăng ra ngoài, nhìn thấy hai mươi tấm Bạo Liệt phù tứ phẩm bay tới thì hơi biến sắc, gọi ấn chỉ trở về, ngăn chặn đợt công kích của Bạo Liệt phù. Tuy có ấn chương màu đen chặn ở phía trước, nhưng ma tu này cũng bị sức nổ của Bạo Liệt phù ép lui mười mấy bước. Tư Lăng không lùi lại, nhân cơ hội đó tiến lên, ngưng tụ hồn lực thành một thanh quang kiếm, một chiêu kiếm chém qua.
Ma tu tiếp tục dùng cái ấn đen chắn đòn, nhưng đã coi khinh trình độ phá hoại của thanh kiếm ngưng tụ bằng hồn lực này; so với linh lực ôn hòa, thứ hồn lực này càng hiện rõ sự mạnh mẽ cuồng bạo, thậm chí có thể trực tiếp làm vỡ tung da lông cứng rắn trên thân thể yêu thú cơ mà. Đến khi ma tu phát hiện không đúng, cái ấn đen đã bị Hồn Lực Kiếm trực tiếp chém thành hai khúc, hào quang nhanh chóng lụi tàn, đã biến thành phế phẩm. Nếu không phải hắn lùi nhanh, ngay cả bản thân của hắn cũng đã bị thanh Hồn Lực Kiếm đó chém bị thương.
Ma tu ánh mắt âm trầm nhìn Tư Lăng, tổn thất ấn chương đen hiễn hiên khiến hắn đau lòng, nhưng người này có thể tự do chi phối thanh kiếm đáng sợ sử dụng sức mạnh xa lạ càng làm cho hắn kiêng kỵ, thái độ cũng không còn tùy ý khinh bỉ như lúc trước nữa, tăng thêm một chút thận trọng.
Tư Lăng cũng không nghĩ tới hồn lực ngưng tụ thành kiếm lại sử dụng tốt như vậy, lần này đã giúp hắn khám phá thêm một phương pháp sử dụng hồn lực, chỉ tiếc hiện tại thân thể này tu vi còn thấp, hồn lực cũng không nhiều, nhiều nhất chỉ có thể ngưng tụ thành quang kiếm công kích thêm năm lần nữa thôi, cũng không thể tùy tiện lãng phí. May là, ma tu này không biết điều đó, bởi vì trong lòng có kiêng kỵ, trái lại đã cho Tư Lăng cơ hội công kích. Tư Lăng cũng không cho hắn thời gian thở dốc, liên tiếp tấn công, đem hồn lực phủ trên linh kiếm; linh kiếm và linh phù cùng tấn công, khiến tên ma tu ứng phó đến "đỡ trái hở phải" luống cuống chân tay, mà Tư Lăng cũng bị đối phương cho vài vết thương ở trên người.
Ngay lúc hai người liên tục giao thủ với nhau, Truyền Sơ ẩn núp ở một bên thừa dịp ma tu không chú ý, chỉ huy Bách Biến Thú đi đánh lén. Bách Biến Thú ở lúc chiến đấu tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng Truyền Sơ lại có thể phát huy tác dụng khác của nó. Nó có thể căn cứ vào chấp niệm không muốn người khác biết tại nơi sâu xa nhất trong lòng người để biến ảo thành dáng vẻ của đối phương. Lúc này Bách Biến Thú trực tiếp biến ảo thành một nữ nhân áo đỏ; ngay lúc ma tu này kinh hãi, tâm thần hoảng hốt thì bị Tư Lăng đâm một kiếm ở trên ngực, Bách Biến Thú cũng nhân cơ hội cắn trên tay hắn một miếng.
Ma tu kêu thảm một tiếng, nặng nề té xuống trên mặt đất. Bề mặt khoảng đất bị hắn đập vỡ thành cái hố sâu hai mét, mà da dẻ chỗ bị Hồn Lực Kiếm đâm trúng trên ngực hắn cũng nhanh chóng thối rữa, chỉ một chốc thì xương trắng đều lộ ra. Ma tu vội vã ăn mấy viên đan dược chữa trị vết thương, ánh mắt oán độc mà nhìn chằm chằm hai người Tư Lăng và Truyền Sơ, dường như oán hận muốn đem dáng dấp của bọn họ khắc sâu vào trong xương vậy.
Tư Lăng hơi nhíu mày, biết ma tu này tất nhiên đã coi bọn họ là kẻ thù sống chết, nếu lúc này không giết hắn, chỉ sợ sau này sẽ bị hắn truy sát. Tư Lăng phản ứng rất nhanh, đang muốn nhân cơ hội giết hắn trừ hậu hoạn, thì đã thấy ma tu này cười lạnh một tiếng, nói rằng: "Bản tọa nhớ kỹ các ngươi, không giết các ngươi khó trừ hận này!" Dứt lời tay giơ lên, một quyển trục[1] xuất hiện ở trong tay.
[1]* (卷軸) Sách vở ngày xưa viết bằng lụa, dùng trục cuốn lại nên gọi sách vở là quyển trục.
"Không Gian Quyển trục!" Truyền Sơ kinh sợ hô một tiếng.
Tư Lăng thầm kêu không tốt, trực tiếp cầm linh kiếm trong tay bắn nhanh về hướng đó, chỉ tiếc vẫn chậm một bước, ma tu nọ đã được Không Gian Quyển trục truyền tống đi rồi. Linh kiếm nặng nề đâm xuống hố, một tiếng rầm thật lớn, bùn đất bay tung toé, lưu lại một cái hố còn to hơn vừa nãy.
Thấy trận chiến kết thúc, Pháp Lãng thu lại linh trận, đi tới, thấy sắc mặt Tư Lăng không tốt mà nhìn chằm chằm hố to kia, nói rằng: "Tư đạo hữu, nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta cứ rời đi trước đã."
Tư Lăng cũng sợ ma tu này còn có đồng bọn ở gần đây, gật gật đầu, đang lúc muốn rời khỏi thì thấy cái ấn chương đen nằm trên đất, hắn bèn thu lấy nó rồi cùng hai người rời đi.
Quả nhiên, ba người rời đi không lâu, lại có một tu sĩ điều khiển linh kiếm bay lại đây, hơn nữa còn là người Tư Lăng quen biết. Chỉ thấy hắn đứng trên phi kiếm trên nhìn xuống mặt đất lồi lõm phía dưới, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.
Mà sau khi ba người Tư Lăng liên tục phi hành một lúc lâu, rốt cục ngừng lại ở bên trong một cái thung lũng. Sau khi Pháp Lãng bố trí xong trận pháp, ba người tiến vào bên trong trận pháp nghỉ ngơi chữa thương, thuận tiện thảo luận một chút về cái tên ma tu kia.
"Tên ma tu đó tự xưng là 'Bản tọa', có thể thấy được thân phận của hắn không hề tầm thường." Tư Lăng nói mà không có biểu cảm gì, trải qua hồi lâu thì loại tâm tình ảo não bị kẻ địch đào tẩu kia đã kịp khôi phục như cũ, hiện tại muốn phân tích xem cái tên ma tu đó rốt cuộc là người phương nào. Nếu là ma tu bình thường, hẳn là không thể bỏ ra nổi pháp bảo cao cấp như Ma phiên và ấn chương này được.
Truyền Sơ tuy rằng cũng có chút lo lắng về tên ma tu nọ, nhưng nhìn thấy vết thương trên người Tư Lăng, quan tâm nói: "Tư đạo hữu, huynh cũng bị thương, trước tiên nên chữa thương đã."
Tuy rằng Tư Lăng đã rất dũng mãnh mà gây tổn hại cho ma tu kia, nhưng chính mình cũng chịu không ít tổn thương da thịt. Pháp bảo của ma tu này chuyên khắc chế Linh khí, nếu như Tư Lăng không có át chủ bài là hồn lực, có lẽ tiếp được một chiêu của tên ma tu nọ còn không dễ.
Nhìn thấy Tư Lăng bị thương, tâm tình của Trọng Thiên và Tiểu Hồng cũng không tốt. Một người hai yêu đều đã lăn lộn nhiều ngày với nhau, tuy rằng vẫn không tính là đồng bạn, nhưng dù gì cũng tạm thời là người cùng phe, thấy có người dám tổn thương Tư Lăng, nếu không phải khi đó Trọng Thiên bị giữ lại ở trong trận pháp, có lẽ tên ma tu nọ đã bị Trọng Thiên cào nát gương mặt tuấn tú kia rồi