Tiểu Yêu Liên không vừa mắt, bò lên trên bàn, rón ra rón rén đi tới, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tư công tử, huynh nên nhanh chóng khôi phục bình thường đi, nếu không thì chủ nhân sẽ tức giận đó. Huynh đã liên tục mấy ngày nướng thịt khét cho chủ nhân ăn, ngay cả linh quả của ta cũng nhỏ đi...”
Tư Lăng lạnh nhạt liếc nó một cái, thì ra là lấy danh nghĩa của Đại gia yêu thú kia để đến oán trách hắn gần đây đã đưa cho nó linh quả nhỏ hả? Nghĩ thế, Tư Lăng trực tiếp cong ngón tay lên bắn nó văng xuống mặt bàn, không thèm nhìn nó hu hu gào khóc, Tư Lăng bình tĩnh lấy ra công cụ chế tạo bùa bắt đầu thử vẽ linh phù ngũ phẩm.
Bế quan nửa năm, Tư Lăng không chỉ giúp tu vi vọt tới Trúc Cơ kỳ, còn tu luyện cả [Luyện Hồn Quyết] và lĩnh ngộ Thuật chế tạo phù. Tuy rằng thực lực của bản thân rất quan trọng, nhưng trong chiến đấu thì tu sĩ phần lớn là dựa vào một ít công cụ phụ trợ. Như Tư Lăng thì công cụ phụ trợ chính là linh phù, cấp bậc linh phù càng cao thì uy lực càng lớn, ở trong chiến đấu cũng chiếm được ưu thế hơn. Hơn nữa, từ khi nhìn thấy linh phù cấp 9 có một loại gọi là Không Gian Phù thì Tư Lăng quả thực đã gặp ma chứng.
Nghe cái tên Không gian phù thì có thể hiểu, đó chính là năng lực xé rách không gian rồi lập tức truyền tống. Chính là công cụ chuẩn bị thoát thân tuyệt vời của nhà lữ hành. Hơn nữa nếu có được Không gian phù thì cũng có thể giảm bớt rất nhiều thời gian. Ví dụ, lấy quảng đường từ Tây Cảnh đến Đại lục Trung ương, nếu là với tốc độ phi hành của tu sĩ Kim Đan thì cần thời gian ba tháng chạy liên tục không ngừng nghỉ, nhưng mà có Không Gian Phù thì dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần ba tấm Không Gian Phù liền có thể nội trong một ngày là đến, rất tiết kiệm thời gian. Chỉ tiếc Không Gian Phù là linh phù cấp 9 cao cấp, Chế Phù Sư có năng lực vẽ được nó quá ít, ở nơi như Tây Cảnh này căn bản không có Chế Phù Sư cửu phẩm, cho nên trên thị trường lưu thông cũng ít. Mỗi lần có Không Gian Phù xuất hiện đều có thể vỗ một cái giá trên trời ở nhiều trong phòng đấu giá.
Tư Lăng tuy rằng thèm thuồng những Không Gian Phù kia, nhưng nghĩ tới bản thân mình hiện tại mới chỉ miễn cưỡng lĩnh ngộ được ngũ phẩm, cả linh phù ngũ phẩm còn chưa chế ra được tấm nào, trong lòng liền có mấy phần lụn bại. Muốn chế thành công ra Không Gian Phù, không biết đến năm nào tháng nào đây.
Ủ rũ một lúc, Tư Lăng rất nhanh liền tỉnh lại, chí ít thì cũng có hi vọng, cố gắng lên!
Sau khi liên tục vẽ mấy lần đều thất bại, Tư Lăng thở dài, xem ra trạng thái hôm nay vẫn không tốt, chỉ có thể ở dưới ánh nhìn chằm chằm đầy phẫn nộ của hai con yêu mà cẩn thận thu dọn công cụ chế tạo phù lại, sau đó cùng chúng nó mắt to trừng mắt nhỏ.
Cô bé Tiểu Hồng bị Tư Lăng trừng mắt thì có chút e sợ, trốn ở sau ly trà trên bàn không lên tiếng. Còn yêu thú Trọng Thiên thì trực tiếp nhảy lên trên mặt bàn, lắc lắc đuôi nhỏ của nó, dùng một loại ánh mắt khỉnh bỉ nhìn Tư Lăng, thuận tiện gừ gừ hai cái.
Tư Lăng tất nhiên không biết nó gừ gừ cái gì, lúc này bé Tiểu Hồng lập tức tới làm ống loa: “Tư công tử, chủ nhân nói, cứ ở đây lo lắng còn không bằng đi ra ngoài vui chơi một chút, chủ nhân gần nhất lại phát hiện một chỗ chơi rất vui, không biết Tư công tử có muốn cùng đi hay không?”
Tư Lăng mặt không hề cảm xúc mà nhìn vị đại gia yêu thú kiêu ngạo kia, khách khí hỏi: “Không biết cái gọi là chỗ chơi vui đó là cấm địa của thế lực nào trong thành vậy?”
Tiểu Hồng kiêu ngạo nói: “Là Hồng lâu đứng đầu trong Tú Nữ Phường nha! Nghe nói ngoại trừ khách nhân tôn quý nhất, những người khác căn bản là không thể nào tới gần Hồng lâu một bước, hơn nữa bên trong có chứa có rất nhiều bảo vật của Tú Nữ Phường đó. À, nghe nói trong Hồng lâu có trồng một gốc cây Vô Hoa (Cây sung[1]) vạn năm, ta nghe nói quả của cây Vô Hoa kia gần đây sắp chín rồi...” Nói xong, Tiểu Hồng dùng tay nhỏ lau lau khoé miệng.
[1]Cây sung là thực ra có hoa, là phần quả mà ta thường nhìn thấy. Còn quả của nó chính là những hạt nhỏ li ti bên trong. Nhưng người xưa (??) đã nhầm là cây không có hoa và đặt tên như vậy.
http://www.bachkhoatrithuc.vn/encyclopedia/95-01-633318453645106043/Nhung-loai-qua-noi-tieng-tren-the-gioi/Qua-vo-hoa-qua-sung-that-su-khong-no-hoa-u.htm
“... Các ngươi muốn tìm đường chết thì đừng kéo ta theo!” Tư Lăng xoa bóp trán, cảnh cáo con yêu thú kia: “Ta biết cấm chế trong thành vô dụng với ngươi, hơn nữa ngươi bản lĩnh cũng rất lớn, nhưng nếu ngươi bại lộ hành tung, bị người ta bắt được rút hồn luyện phách thì tuyệt đối đừng liên lụy tới ta, ta còn muốn sống lâu một chút.”
Nghe được lời nói như kẻ yếu của Tư Lăng, yêu thú khinh bỉ hắn.
Tư Lăng mặc cho nó khinh bỉ, bưng linh trà trên bàn lên, uống một hớp. Linh trà này là thứ mua rẻ, năm linh thạch một cân ở bên ngoài, uống nó bất quá vì đã là thói quen thôi, không có bao nhiêu tác dụng. Mà mỗi lần hắn uống linh trà thì thứ mùi thơm mang theo vị đắng chát này sẽ làm yêu thú Trọng Thiên không thích mà đi ra ngoài, càng khiến Tư Lăng uống nhiều hơn nữa. Hắn thậm chí mong chờ toàn thân mình đều là mùi linh trà, cho con yêu thú kia không dám nữa nhảy đến ngồi xổm trên bả vai hắn nữa.
Đêm đó, Tư Lăng đang đả toạ, yêu thú màu đen theo thường lệ cuộn thành một khối nằm ở giữa hai chân hắn, một bé tí hon toàn thân đỏ chót còn lại thì đè lên vạt áo bào của Tư Lăng ngủ đến chảy nước miếng ròng ròng.
Tối nay không gió cũng không trăng, khu nhà bên này là một màu đen kịt, một bóng người màu đen đột ngột xuất hiện ở trước một tòa nhà, lúc hắn đưa tay ra thì không ngoài ý muốn chạm tới cấm chế cách trở. Người này hất tay lên, một cái pháp khí hình dùi xuất hiện ở trong tay, sau đó ném nó về phía cửa, đồng thời truyền linh lực cho Truỳ Bảo khí để điều khiển nó.
Trong phòng, vốn đang thông qua việc Tư Lăng tu luyện hồn lực để chữa trị thân thể thì yêu thú đột nhiên mở mắt ra. Trong bóng tối, cặp mắt kia léo lên ngọn lửa màu tím, sau đó nó nhảy lên, đặt một móng vuốt trên mặt Tư Lăng.
Tư Lăng đang đả toạ thì tỉnh lại. Ngay khi hắn muốn nổi giận thì đột nhiên cảm nhận được cấm chế bảo vệ gian nhà đang chầm chậm biến mất, lập tức cảnh giác đề phòng. Hắn lập tức nhấc Tiểu Yêu Liên ngủ chảy nước miếng bên cạnh nhét vào trong tay áo, nhảy xuống giường bắt đầu chuẩn bị nghênh chiến.
Gian nhà rất tối, yên tĩnh tựa như chủ nhân hiện còn đang nghỉ ngơi vậy, chẳng qua mức độ bóng tối như thế này đối với tu sĩ mà nói là không có trở ngại gì. Hắc y nhân nhìn thấy một người đang ngủ vô tri vô giác trên giường, hắn nhẹ nhàng nhảy cửa sổ vào, trong tay nháy mắt xuất hiện một thanh linh kiếm, rồi lập tức nhào tới đâm vào ngực người trên giường...
Âm thanh lúc linh kiếm đâm vào thân thể có thể nghe thấy rõ ràng, nhưng cảm giác rất không đúng. Thế nhưng đã không có thời gian để hắn kịp suy xét, phía sau bỗng truyền đến một loại nguy hiểm cực hạn. Ngay khi hắn muốn lấy pháp bảo bảo mệnh ra, một móng vuốt đã xuyên thủng ngực hắn, cả nguyên thần cũng đồng thời bị cắn giết.
Lúc này, người trên giường cũng hóa thành một tờ linh phù, bị thanh linh kiếm xuyên thấu qua.
Rất nhanh, trong phòng sáng đèn lên.
Tư Lăng từ trong góc đi ra, hắn không vui trừng mắt nhìn con yêu thú đang dùng khăn trải bàn để chùi móng vuốt, nói rằng: “Rõ ràng đã bảo ngươi đừng dùng móng vuốt, lập tức giết chết hắn thì làm sao tra hỏi được lai lịch mục đích của hắn chứ?” Nói xong, Tư Lăng ngồi xổm xuống, lật túi trữ vật của người mặc áo đen kia, rồi sau đó lưu loát lột túi trữ vật ra, cũng không vội xem đồ vật bên trong, mà trái lại đến xem tướng mạo người này.
Một khuôn mặt coi như cũng đứng đắn, bất quá là một người xa lạ. Tư Lăng cũng không biết là ai muốn đến giết chết mình, nhìn thủ đoạn hắn ta phá cấm chế, hẳn là ám sát có mục đích chứ cũng không đơn giản là đi nhầm gian nhà như vậy.
Nghĩ xong, Tư Lăng lục lọi túi trữ vật kia. Đồ vật bên trong rất bình thường, cũng không có cái gì để chứng minh thân phận. Nhưng làm Tư Lăng cảm thấy kinh dị chính là cái Trùy phá trận này, lại còn là một cái pháp khí thượng phẩm, hơn nữa nhìn rất quen mắt nha..
Đương nhiên là nhìn quen mắt. Lúc trước, khi hắn vừa đi tới thế giới này thì đã bị giam vào cấm địa Tư gia, khi đó Nguyệt Thiên Dạ một người một ngựa giết tới, chính là dùng một cái Trùy phá trận mà phá Đại trận của cấm địa Tư gia. Bất quá cái Trùy Phá Trận mà Nguyệt Thiên Dạ sử dụng lúc đó có cấp bậc siêu phàm, ngay cả Đại trận Thượng cổ cũng có thể loại bỏ; cái Trùy Phá Trận thượng phẩm pháp khí nhỏ nhoi này tất nhiên là không thể so sánh được.
Tư Lăng xem kỹ cái Trùy phá trận này, quả thực là hết sức quen thuộc, quả thực là đồ vật mà Nguyệt Thiên Dạ đã lấy ra. Làm hắn không khỏi hoài nghi, lẽ nào Nguyệt Thiên Dạ vì yêu sinh hận, sai sát thủ đến trực tiếp giết hắn để rữa hận sao?
Đương nhiên, loại suy đoán vô căn cứ này chỉ là thoáng qua trong nháy mắt, Tư Lăng rất nhanh liền phủi bỏ nó. Trước tiên không nói tới chuyện Tô Hồng Phi lúc trước đã tiết lộ rằng: Nguyệt Thiên Dạ là vì hắn mà tranh chấp với Tư Hàn, thậm chí ở trong trận thi đấu giữa các đệ tử ngoại môn của Thiên Tông phái mà phát ra tuyên cáo kinh người với Tư Hàn. Chỉ nói tới “Tư Lăng” lúc trước đã hi sinh lớn như vậy cho Nguyệt Thiên Dạ, lấy tính cách đa tình của Nguyệt Thiên Dạ, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua Tư Lăng như vậy được.
Lẽ nào là nam nhân bên cạnh Nguyệt Thiên Dạ, họ rốt cục không cách nào nhịn được chuyện Nguyệt Thiên Dạ quá quan tâm tới hắn nên nổi lên lòng ganh tỵ, rốt cục quyết định ra tay diệt trừ hậu hoạn sao? Là Tiêu Trạc hay là Dung Hoán Thiên? Hoặc là ở thời điểm hắn không biết thì bên người Nguyệt Thiên Dạ lại xuất hiện người theo đuổi mới rồi?
Nghĩ mãi không ra, Tư Lăng đành dùng một tấm Hỏa Viêm phù thiêu cháy thi thể kia, sau đó không khách khí vui vẻ thu lấy đồ vật trong túi trữ vật của sát thủ kia.
Ngày hôm sau, Tư Lăng đành phải đi tới chỗ cho thuê Minh Cư để bảo người ta đến đổi lại một bộ trận pháp bảo vệ mới. Nhưng mà chuyện này vừa xuất hiện thì liên tục mấy đêm sau gian nhà của Tư Lăng đều bị người viếng thăm. Tuy rằng cuối cùng không có tổn thất hay thương tổn gì, nhưng mà mỗi ngày trận pháp bảo vệ trong phòng đều bị người ta phá hoại như vậy cũng làm cho hắn thật khó khăn nha! Bên chỗ cho thuê nhà cảm thấy hắn đang quấy rối, căn bản không tiếp tục cung cấp miễn phí trận pháp bảo vệ cho hắn nữa.
Loại trận pháp bảo vệ thuê nhà này bình thường là tam phẩm hoặc tứ phẩm. Đây là quà tặng miễn phí cho mỗi gian nhà, nếu như cảm thấy không an toàn cũng có thể tự mình đi mua ở cửa hàng chuyên bán trận pháp. Tư Lăng vốn là cảm thấy thành Minh Hà đã đủ an toàn, trên đường còn thỉnh thoảng có đội chấp pháp đi tuần tra, sẽ không có người ở trong thành sinh sự, nhưng chuyện xảy ra liên tục mấy ngày nay đã làm hắn hiểu rõ mình suy nghĩ quá ngây thơ rồi.
Tư Lăng nghiến răng nghiến lợi. Nếu để hắn biết ai tới gây phiền cho hắn, chờ hắn có tiền, hắn cũng phải thuê 8 - 10 người tu sĩ cấp cao để đêm đêm đến quấy nhiễu kẻ đó!
Sau khi ở trong lòng hạ một cái quyết định độc ác, Tư Lăng cuối cùng vẫn phải chỉnh đồn tâm tình mà đi tiệm trận pháp trong thành để mua cái trận pháp bảo vệ gian nhà.
“Tư công tử, có phải là báo thù hay không?” Cô bé Tiểu Hồng từ khi kiến thức nâng cao thì cũng học được rất nhiều thứ dơ bẩn, “Huynh nhìn coi, chỉ có người vì yêu sinh hận mới có thể chi mạnh tay như vậy để mỗi ngày đều phái người đến giết huynh.”
Yêu thú ngồi xổm ở trên bả vai Tư Lăng khinh thường xì một tiếng. Ánh mắt kinh bỉ rõ rành rành mà bày tỏ sự miệt thị của nó, nó cho rằng cái mặt hàng như Tư Lăng làm sao có thể có người vì yêu sinh hận với hắn được. Vì hận sinh hận thì còn tạm được.
“Chủ nhân, kỳ thực dung mạo Tư công tử rất xinh đẹp, rất nhiều nữ nhân đều không sánh nổi với huynh ấy đâu.” Tiểu Yêu Liên non nớt nói: “Ta còn nghe thấy tu sĩ ở sát vách ngầm nói rằng, tướng mạo cỡ như Tư công tử chơi nhất định rất sung sướng, hôm nào phải lột sạch Tư công tử rồi trực tiếp ngủ, nếm thử mùi vị có phải là mỹ vị như gương mặt...” Tiểu Yêu Liên thuần khiết căn bản không biết lời này là có ý gì, chỉ là đơn thuần sao chép kể lại mà thôi.
Đại gia Yêu thú suýt chút nữa ngã từ trên bả vai Tư Lăng xuống.
Sắc mặt Tư Lăng biến thành màu đen. Hắn nhớ tới người ở sát vách chính là một nam tu trung niên tướng mạo nhã nhặn mà? Có lúc khi ra cửa đúng dịp nhìn thấy, tu sĩ kia lần nào cũng đều sẽ cười híp mắt chào hỏi với hắn, mà Tư Lăng nhìn bề ngoài là kẻ lạnh lùng cẩn trọng, nhưng trong xương vẫn rất có lễ phép, nên cũng đều đáp lễ. Thế nhưng không nghĩ tới tu sĩ kia bề ngoài nhìn nhã nhặn nhưng thì ra là một tên bại hoại có văn hoá! Miêu miêu, hắn hiện tại là nam nhân đó, lại còn dám YY hắn như thế. Khi trở về liền ném đại gia Trọng Thiên sang nhà để cắn chết ông ta!
Trọng Thiên đại gia cũng không nghĩ tới người hầu cơm áo cho mình lại bị người ta YY thành như vậy, cảm giác mình bị ô nhục, lập tức cũng nhe răng gầm gừ.
Bé Tiểu Hồng nhát gan lại một lần bị hai tên hung tàn này doạ sợ, nhanh chóng trốn vào trong tay áo Tư Lăng, không lên dám lên tiếng kéo cừu hận nữa.
Mãi cho đến khi đi tới con đường chuyên bán các đồ vật mà tu sĩ cần trong thành Minh Hà thì Tư Lăng mới bớt tức giận, quan sát một chút, rồi đi vào một cửa hàng tên là “Kỷ gia trận pháp“.
Vừa vào trong cửa hàng, Tư Lăng liền đi thẳng vào vấn đề. Hắn nói với chưởng quỹ muốn một bộ trận pháp khá uy lực, năng lực giữ nhà phải tốt nhất, có thể ngăn cách thần thức tu sĩ, còn có thể chống đỡ với công kích của Bảo khí trung phẩm... Quan trọng nhất chính là giá rẻ một chút.
Chưởng quỹ bị cả đống điều kiện của Tư Lăng làm cho hắc tuyến không ngớt, đặc biệt cái bổ sung cuối cùng. Vừa muốn đồ tốt lại còn muốn giá rẻ, thiên hạ làm gì có chuyện ngon ăn như thế? Lại nhìn tướng mạo khí chất của Tư Lăng, rõ ràng nhìn qua chính là một tu sĩ xuất thân rất tốt, sao cứ cảm giác như tên keo kiệt thế?
Tuy rằng trong bụng rất oán thầm, nhưng chưởng quỹ vẫn làm hết phận sự mà giới thiệu với Tư Lăng các bộ trận pháp trong cửa hàng, đặt biệt là một ít trận pháp có cấp bậc tương đối cao. Chúng đa phần đều là những tác phẩm đắc ý của Trận Pháp Sư làm ra, cho nên giá cả chắc chắn là không có cái gì để thương lượng cả. Trong đó có một bộ trận pháp thất phẩm là Cửu Nghi Phòng Ngự Đại Trận khiến Tư Lăng thấy rất hài lòng, nhưng lại cần tới hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm. Tư Lăng vừa nghe xong, suýt chút nữa tắc nghẽn cơ tim, nghẹn thở hổn hển.
Cuối cùng, Tư Lăng chỉ có thể vịn tường mà đi ra.
Quả nhiên người nghèo là cái tội, làm một tên tán tu càng là tội lỗi. Muốn mua một bộ trận pháp yêu thích đã muốn dùng sạch toàn bộ tích trữ của hắn, thế giới này đừng có tàn nhẫn như vậy có được hay không?
Tư Lăng bất đắc dĩ, đành hạ thấp yêu cầu, lại chạy sang mấy cửa hàng khác, nhưng giá cả không phải quá đắt thì chính là mình nhìn không vừa mắt. Đến cuối cùng, Tư Lăng đành tiến vào một cửa hàng nhỏ có vẻ rất bình thường.
“... Với thân phận của ta, sao có thể dùng loại trận pháp cấp thấp này? Ông chủ, huynh đang khi dễ chúng ta không có tiền hả? Đổi lại!”
“Thứ tốt nhất trong cửa hàng đều ở đây, nếu đạo hữu không hài lòng cũng hết cách rồi.” Ông chủ lạnh nhạt nói.
“Ơ kìa, chúng ta là khách hàng, sao huynh có thể đối đãi với chúng ta như vậy? Hừ, nếu để ta đi ra ngoài kêu một tiếng, có thể làm cho cửa tiệm này của huynh không thể nào mở được ở thành Minh Hà nữa!”
“...”
Mới vừa vào trong tiệm, bởi ánh sáng mờ mờ nên Tư Lăng không có chú ý tới bên trong đã có người, mãi đến tận khi nghe được giọng nói nũng nhịu của nữ nhân kia làm hắn không nhịn được nhìn sang một chút. Sau đó cảm thấy cái tên nam tu đứng đưa lưng lại với mình, rất phóng đảng mà đưa tay khoát lên một bên mông xinh xắn của cô nữ tu, còn xoa xoa bóp bóp kia, sao mà quen mắt như thế nhìn nhỉ?