Chuẩn mực của ""chỉ nhận ăn không nhận người""!
Tư Lăng chỉ có thể 囧 mà đón lấy Tiểu Yêu Liên đầu óc choáng váng, hiểu rõ, không thể đùa giỡn với kẻ tham ăn được.
"Hic hic hu hu... Chủ nhân người rốt cục tỉnh rồi... oa hu hu..." Tiểu Yêu Liên móc ra một cái khăn tay nhỏ, vui vẻ mà khóc lên.
Nghe được âm thanh như đứa bé con này, gân xanh trên thái dương Tư Lăng giật giật, đè nén kích động muốn ném nó ra ngoài, bởi vì giờ hắn vẫn cần hỏi thăm Trọng Thiên một ít chuyện, cần nó làm ống loa truyền lời. Bất quá, chờ khi nghe được Tiểu Yêu Liên rất vui vẻ mà nói cho hắn biết, chủ nhân của nó đói bụng muốn chết, giờ muốn ăn thịt, Tư Lăng liền mặt không hề cảm xúc mà cong ngón tay lên bắn bay nó.
Mệt hắn mấy ngày nay còn tốn công tốn sức đi tìm linh quả để nuôi nó, kết quả còn không sánh bằng một con yêu thú chưa từng chịu trách nhiệm nuôi dưỡng nó.
Hai mâm thịt nướng căn bản không đủ nhét kẽ răng cho con yêu thú đói bụng hai năm, mâm thịt nướng chỉ phút chốc đã hết sạch, sau đó nó nhảy đến trước mặt Tư Lăng, gừ gừ kêu một tiếng.
"Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì?" Tư Lăng lạnh lẽo nói, quan sát tỉ mỉ con yêu thú đứng trên bàn cơm đơn giản đang nhe răng với hắn. Hắn cảm thấy sau khi nó tiêu hóa Huyết Phách Châu xong, hình như lớn hơn một chút, so với dáng vẻ thú con lúc trước, hiện tại có cảm giác đã tiến hóa thành yêu thú cấp 1, cả lông vũ trên hai đôi cánh dính trên lưng cũng dài ra rất nhiều.
Đương nhiên, chỉ dựa vào bề ngoài và khí tức, vẫn là con yêu thú cấp thấp vô cùng có tính lừa gạt, chính là loại hình "giả heo ăn cọp" đó.
Có lẽ Tư Lăng đánh giá quá lâu, đại gia Trọng Thiên thiếu kiên nhẫn, trực tiếp cào một vuốt tới, Tư Lăng cũng không khách khí ngưng tụ hồn lực tấn công. Tiểu Yêu Liên nhát gan lập tức ôm đầu trốn qua một bên, nhìn một người một yêu đánh nhau ầm ầm, từ bên này đánh tới bên kia, làm đống thi thể Sát Thú cách đó không xa đều bị bọn hắn đánh tan nát.
Lúc Trọng Thiên phun một luồng yêu hỏa màu đỏ tím qua, không tới một giây nhưng đống thi thể Sát Thú đó đã biến thành thể khí, làm Tư Lăng kinh hãi một hồi. Xem ra sau khi tiêu hóa xong Huyết Phách Châu, sức mạnh của Trọng Thiên lại tăng một cấp, trong một thời gian không xa, nó chắc chắn sẽ tái hiện lại oai phong của Yêu Hoàng[1] Viễn cổ -- đây là Tiểu Hồng muội muội nịnh bợ chủ nhân nó, Tư Lăng cũng không biết có phải là thật hay không.
[1]Vua của yêu thú.
Mãi đến tận khi linh lực hồn lực trong thân thể khô cạn, Tư Lăng mới bị Trọng Thiên quét một đuôi bay đến đống xác Sát Thú, kết thúc.
Tính toán một chút thời gian, trong lòng Tư Lăng cũng thoả mãn, không chỉ Trọng Thiên trở nên lợi hại, trải qua một năm rèn luyện ở Sát Hải, chính hắn cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Mà Trọng Thiên mới vừa rồi cũng coi như đã hạ thủ lưu tình, còn cùng hắn đánh một trận, tuy rằng với Trọng Thiên thì chẳng khác gì đang đùa giỡn với mèo, nhưng Tư Lăng không mạnh bằng người ta, cho nên trong lòng cũng không sinh được câu oán hận nào. Chờ tới ngày hắn mạnh mẽ, hắn cũng phải đánh ngã Trọng Thiên rồi cưỡi trên người nó làm mưa làm gió, cho nó biết chọc mèo là như thế nào!
Chờ khôi phục một chút khí lực, Tư Lăng không cần Trọng Thiên giục, không nói hai lời liền lấy ra một miếng thịt yêu thú đã được xử lý tốt, gác lên lò lướng-- coi như là một loại thù lao cho việc hỏi chuyện nó sắp tới.
Trọng Thiên dùng thời gian hai năm để tiêu hóa Huyết Phách Châu, thời gian hai năm này chưa từng ăn gì cả. Theo lý thuyết, loại yêu thú có huyết thống mạnh mẽ này mấy chục năm không ăn uống cũng không có chuyện gì, nhưng Trọng Thiên hiển nhiên là một ngoại lệ. Lúc này nó đói bụng đến mắt cũng tái đi rồi, đôi mắt nhìn chằm chằm Tiểu Yêu Liên trở nên xanh biếc, ánh mắt kia dường như đang nhìn thấy thứ mỹ vị gì đó, làm đứa nhỏ kia sợ đến mức lá sen trên đầu dựng thẳng lên, tựa như là cái dù bị gió thổi bật ngược, cuống quít trốn vaò trong tay áo Tư Lăng, che khuất thân thể mình.
Tư Lăng liên tục nướng mười mấy con yêu thú mới đủ cho Trọng Thiên ăn no bụng. Nhìn thấy đống xương trên mặt đất, Tư Lăng yên lặng tính toán đồ ăn trong túi trữ vật, cộng thêm cái đứa tham ăn này, có lẽ sống không quá năm mươi năm, có thể chống đỡ mười năm đã là may mắn.
Chờ Trọng Thiên ăn uống no đủ, Tư Lăng nhanh chóng đặt câu hỏi: "Trọng Thiên, sau khi sơn động trong Địa Cung sụp đổ, ta liền bị tách khỏi đại ca. Sau đó Bí cảnh đóng lại, vẫn không thấy đại ca ta ra ngoài. Ta vốn cho rằng đại ca bị nhốt trong Huyễn Thiên bí cảnh, ngươi cũng biết, tu sĩ đại năng Thượng Cổ mở ra Huyễn Thiên bí cảnh đã thêm vào trong Bí cảnh Pháp tắc, nó sẽ xoá bỏ bất kỳ kẻ ngoại lai nào không thuộc về Bí cảnh. Nhưng mà Linh Bài Bản Mệnh của đại ca ta lại không bị vỡ .. Trọng Thiên, ngươi lợi hại như vậy, nhất định sẽ biết đại ca ta đi đâu nhỉ?" Tư Lăng bày ra vẻ mặt nịnh hót khen tặng.
Ăn uống no đủ, yêu thú không hề trả lời hắn, nó lười biếng nằm nhoài bên người Tư Lăng, lật bụng nhỏ lên, sau đó dùng đuôi gãi gãi tay Tư Lăng. Tư Lăng lập tức hiểu, rất ân cần xoa bụng cho nó, chẳng mấy chốc đã nghe được nó phát ra một trận rên rỉ sung sướng.
Tuy rằng trong lòng cực kỳ lo lắng, nhưng Tư Lăng biết tính tình Trọng Thiên là phải thuận theo, bằng không sẽ chọc nó cào cho một vuốt hay là phun cho một ngụm yêu hỏa, đến lúc đó thì chỉ có thể chịu đựng.
Chờ đại gia thú yêu được hầu hạ thoải mái, mới trả lời nghi vấn của Tư Lăng.
Trọng Thiên nói cho Tư Lăng, ngày đó ở trong thông đạo dưới Địa Cung, nó đi sớm một bước nguyên nhân là do phát hiện nơi đó có cái đường hầm không gian đi tới Ma giới, trong lòng thấy kì quái nên mới đi kiểm tra. Cũng bởi vì thế nên mới bị trì hoãn một tý, suýt chút nữa khiến đầu quỷ bên trong cung điện Địa Cung nọ thức tỉnh. Theo Trọng Thiên giải thích, đầu quỷ trong cung điện Địa Cung kia là do tu sĩ Thượng Cổ dùng để trấn áp Huyết Phách Châu và ma vật cấp cao trong Thâm uyên (vực thẳm) Ma giới. Chỉ cần Huyết Phách Châu bị người khác lấy mất, ma vật sẽ thức tỉnh và giết chết kẻ mơ ước Huyết Phách Châu. May là vì trấn áp Huyết Phách Châu hàng trăm tỷ năm, sức mạnh của ma vật bị đã tiêu hao gần hết, nếu không thì lúc đó ở trong cung điện Địa Cung bọn hắn cũng sẽ trở thành đồ ngon cho ma vật. Mà Tư Hàn ngày đó không đi ra, có lẽ là không cẩn thận đi nhầm vào cái đường hầm không gian dẫn tới Ma giới kia.
"Ý của ngươi là nói, đại ca ta có thể đã bị cuốn vào đường hầm không gian lưu lạc đến Ma giới?" Tư Lăng tổng kết lại, sau đó trong lòng lại lo lắng, nhân tu đi đến Ma giới tương đương với ma tu ở Tu Tiên Giới, chính là bị người người kêu đánh.
"Có khả năng này." Tiểu Yêu Liên truyền lại ý tứ của Trọng Thiên, "Chủ nhân nói, Huyễn Thiên bí cảnh là một Bí cảnh do đại năng Nhân tộc Thượng Cổ và đại năng Ma tộc đồng thời luyện chế ra, mục đích là để trấn áp Huyết Phách Châu. Đại năng Ma tộc hẳn là có ý khác với Huyết Phách Châu, mới âm thầm làm một cái đường hầm không gian đi về Ma giới ở bên trong cung điện Địa Cung. Cái đường hầm không gian kia vốn bị phong ấn, chỉ là thời gian quá lâu, phong ấn bị nới lỏng, mới làm Tư đại ca không cẩn thận đi nhầm vào."
Tư Lăng suy tư, "Thời kỳ Thượng Cổ, Ma tộc và nhân tộc có quan hệ tốt như vậy sao? Hơn nữa Huyết Phách Châu rốt cuộc là thứ gì, vì sao bị trấn áp ở nơi đó?"
Tiểu Yêu Liên chớp chớp mắt, hồi đáp: "Tư công tử, trong truyền thừa Tiểu Hồng có ghi chép. Ở thời kỳ Thượng Cổ, nhân tu, ma tu, yêu tu tuy rằng mỗi kẻ ở một phương, nhưng qua lại vô cùng thường xuyên, cũng có không ít các thành thị hỗn hợp các giới tu sĩ, quan hệ cũng không đối địch cứng ngắt như hiện nay. Về phần tại sao qua trăm triệu năm sau lại biến thành hình thức thù địch như hiện tại, Tiểu Hồng cũng không biết. Ồ, Tư công tử, chủ nhân nói Huyết Phách Châu vốn là đồ vật của chủ nhân, là những tu sĩ kia đã cướp đồ của nó."
Nghe vậy, Tư Lăng híp mắt đánh giá lại con yêu thú như con mèo con đang lộ bụng cho hắn xoa xoa kia, trực giác sự tình không đơn giản như vậy, trên miệng lại tùy ý nói: "Huyết Phách Châu bị tu sĩ đại năng hai giới liên thủ trấn áp, có lẽ cũng không phải vật gì tốt. Có lẽ là chủ nhân Huyết Phách Châu chọc nhiều người tức giận, cho nên mới bị người ta trấn áp?"
Lời này của Tư Lăng bị đại gia Trọng Thiên cào cho một móng vuốt, sau đó hai tên lại không ngoài ý muốn nhào vô đánh nhau-- Tư Lăng đơn phương bị đè đánh.
Nhìn bọn hắn đánh nhau, Tiểu Yêu Liên mặt mày ủ rũ, trong lòng thở dài, Tư công tử rõ ràng là tìm đường chết mà, bớt tranh cãi một tí thì đã không chịu đòn rồi.
Chờ một người một yêu động gân động cốt xong, Tư Lăng rốt cục kéo trở về đề tài chính, hỏi: "Trọng Thiên à, ngươi hẳn là phải biết nơi này là nơi nào chứ?" Nói câu này, có ý coi Trọng Thiên là bách khoa toàn thư Tu Tiên Giới.
Trọng Thiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó nhảy đến Tư Lăng trên bả vai liếm liếm móng vuốt, vòng đuôi quanh cổ hắn.
Tư Lăng mờ mịt, nhìn về phía Tiểu Yêu Liên, Tiểu Yêu Liên lắc đầu, nói rằng: "Chủ nhân không lên tiếng."
Lẽ nào nó cũng không biết?
Tư Lăng cân nhắc, đột nhiên trong lòng hơi lạnh lẽo, mình có phải đã quá ỷ lại vào truyền thừa huyết thống của Trọng Thiên hay không? Đến nỗi luôn cảm thấy Trọng Thiên luôn biết rõ mọi thứ.
Nghĩ tới, không khỏi nhíu lông mày. Trọng Thiên nắm giữ huyết thống yêu thú Thượng Cổ là không sai, nhưng rõ ràng chỉ là con thú con, kiến thức nhận biết đều là đến từ truyền thừa huyết thống. Mà thế giới này rất lớn, hẳn cũng có thứ nó không thể hiểu rõ, điều này cũng không kỳ quái. Cũng không thể nuôi thói quen ỷ lại vào nó, dù sao Trọng Thiên đã từng suýt chút nữa thôn phệ mình.
Tư Lăng hỏi không được gì, nên cũng không để ý nữa. Hắn tin tưởng trời không tuyệt đường người, trước tiên cứ tăng cường thực lực rồi nói tiếp, trước sau gì cũng biết rõ nơi này. Hơn nữa không gian này còn có thi thể Sát Thú nhiều đếm không hết đang chờ hắn đi móc yêu đan, của hời dễ kiếm cỡ này mà không lấy thì chính là đồ khốn kiếp. Cứ lượm trước đi rồi hẳn nói sau.
Tư Lăng mỗi ngày đều chăm chỉ đào yêu đan, coi như một loại tu luyện. Thân thể Sát Thú rất cứng, pháp khí căn bản không xé được lớp da bên ngoài của chúng, phải dùng tới linh lực cùng xảo kình (sức mạnh kèm theo độ chính xác). Mỗi lần Tư Lăng móc yêu đan đều học khống chế linh lực và hồn lực, mỗi khi hao tổn sạch 2 thứ thì liền dừng lại đả toạ, chỉnh đốn khí tức, khôi phục linh lực và hồn lực. Ngày ngày trôi qua đơn giản mà buồn tẻ.
Ở thời điểm Tư Lăng bận bịu móc yêu đan và tu luyện, đại gia Trọng Thiên cũng mang theo Tiểu Yêu Liên nhảy nhót khắp trong không gian. Bất quá, phần lớn thời gian Trọng Thiên đều chạy đến trước ranh giới sương mù không gian để nhìn tầng sương mù đó, có khi ngồi cả một ngày, mãi đến khi đói bụng mới trở về giục Tư Lăng đi làm cơm.
Như vậy qua nửa năm, cái không gian hoàn toàn không phân ra ngày sáng đêm tối này mới có biến hóa.
Ngày hôm đó, Tư Lăng vẫn móc yêu đan giống như thường ngày, Trọng Thiên lại chạy đến trước biên giới sương mù không gian nghiên cứu, Tiểu Yêu Liên ngồi ở trên bả vai Tư Lăng vừa gặm linh quả, vừa lải nhải với Tư Lăng về những kinh nghiệm[2] làm vườn của nó.
[2]Từ gốc là ""tâm tắc"" (心得): Nghĩ ngợi mãi mới hiểu thấu, khám phá ra được.
Đột nhiên, Tư Lăng và Trọng Thiên đồng thời ngẩng đầu. Lúc này toàn bộ không gian đều có chút rung động, rất nhanh liền thấy khoảng không phía trên không gian dường như mở ra một cái Thiên Nhãn, rồi xuất hiện một vết nứt không gian. Trong vết nứt hiện ra một vòng xoáy huyền ảo, sau đó trong vòng xoáy có thứ gì đó xuất hiện. Chỉ chốc lát, một đống thứ ào ào đổ xuống, từ trên cao mạnh mẽ mà đập thẳng trên mặt đất. Tư Lăng chạy bán sống bán chết, vội vã bay đến biên giới không gian để tránh né những thứ đang nện xuống, sau đó nhìn thấy những thứ rơi xuống rõ ràng chính là thi thể Sát Thú.
Vẻ mặt Tư Lăng trở nên nghiêm túc, ngửa đầu ngước nhìn vết nứt phía trên, thấy vết nứt kia sắp khép lại, Tư Lăng vội vã lấy ra phi kiếm bay về phía trên.
Lúc này Trọng Thiên cũng nhảy đến trên bả vai Tư Lăng, ngẩng đầu nhìn vết nứt trên không gian.
Tư Lăng tốc độ rất nhanh, nhưng càng bay lên cao thì cảm giác lực cản càng mạnh mẽ, muốn ngăn cản hắn tiếp cận khe hở không gian này. Tư Lăng lập tức hiểu rõ đây là sức hút giúp những thứ đó đi tới không gian này. Lực hút mạnh mẽ đó cũng khiến những thứ đã rơi vào chỗ này thì không cách nào rời đi. Trán Tư Lăng đổ mồ hôi như nước, thân thể run rẩy, chịu đựng sức hút giống như xé nát ngũ tạng lục phủ kia, tiếp tục cắn răng kiên trì bay lên phía trên.
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp bay đến phía trên, vòng xoáy trên không trung lại trút thi thể Sát Thú xuống, vết nứt không gian cũng càng ngày càng nhỏ lại, sau đó biến mất không còn tăm hơi.
Trong nháy mắt lúc Vết nứt không gian biến mất, lực nén trên người Tư Lăng cũng suy giảm, đồng thời hắn cũng đạt đến cực hạn, khóe môi tràn ra vết máu, thân thể ngửa ngược ra sau, từ trên linh kiếm rơi xuống.
Áp lực không gian mới vừa rồi đã đè nén thân thể và gân mạch của hắn đến cực hạn, gân mạch vỡ nát nhiều chỗ, tổn thương nghiêm trọng.