Trừ vài đệ tử luyện khí kỳ kia, trên người Liễu Thành Phong cùng Tô Hồng Phi đều có vết thương với đủ loại mức độ. Mà dãy núi Thập Vạn này chính là thiên đường của yêu thú, thêm vào đó trời cũng sắp tối, cho nên ở loại địa phương này, mọi người đều quyết định trước tiên vẫn nên tìm một chỗ chữa thương thì tốt hơn. Và vốn là người không liên quan, Tư Lăng dưới sự mời mọc của Nguyệt Thiên Dạ, chống lại ánh mắt ngầm giết người của Tiêu Trạc, cũng cùng nhập bọn theo đám đệ tử danh môn đại phái này.
Cuối cùng, họ chọn một cái sơn động coi như sạch sẽ, được Tiêu Trạc cầm ra một cái linh trận tứ phẩm bố trí tại cửa sơn động để bảo vệ, xem như là nơi nghỉ ngơi tạm thời.
Lúc Liễu Thành Phong cùng Tô Hồng Phi ăn đan dược bắt đầu chữa thương thì Nguyệt Thiên Dạ lấy túi trữ vật của ma tu kia ra -- ngay lúc chém giết ma tu thì nàng ta thuận tay thu vào, động tác còn hết sức thành thạo, loại chuyện này có vẻ từng làm không ít lần.
Đệ tử phái Thiên Tông ngồi tựa vào nhau, Tư Lăng ngồi chỗ cách bọn họ một chút, bỗng nhiên nhìn lại, Tư Lăng dường như một mình một cái thế giới, bị những người đó bài xích tại ngoài. Tư Lăng cũng không thèm để ý, dùng nhánh cây đùa bỡn ngọn lửa trước mặt. Trên đống lửa đang tại nướng một Bạo Nha Trư con đã được xử lý tốt, chỉ chốc lát sau trong không khí đã toả ra một mùi thịt thơm nứt, hấp dẫn đến mức con yêu thú đang nằm sấp trên vai Tư Lăng liên tiếp dùng móng vuốt cào quần áo của hắn. Cặp mắt màu tím đen tròn xoe nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đống nướng thịt, dường như đã quên phản ứng vậy. Chính là biểu hiện của đồ tham ăn.
Tư Lăng khóe miệng co giật, rõ ràng căn bản không phải yêu sủng của hắn, vì cái quái gì khi nó mất mặt thì lại hắn phải chịu ánh mắt nhạo báng của người bên ngoài chứ?
Chẳng qua là, Tư Lăng tuy rằng đang nướng thịt, nhưng cũng phân một nửa tâm thần chú ý Nguyệt Thiên Dạ và trữ vật túi trong tay nàng.
Nguyệt Thiên Dạ đoán chừng cũng hiểu được bản thân mình không thể một mình nuốt trọn những thứ trong túi trữ vật này, cho nên quang minh chính đại lấy ra. Tuy rằng ma tu kia là một tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng có lẽ do vận mệnh ma tu ở đại lục Thương Vũ là mỗi người đều kêu đánh, cho nên trong túi trữ vật này vật phẩm thật đúng là ít đến mức đáng thương. Ngoại trừ mấy vạn khối linh thạch hạ phẩm cùng một ít linh thạch trung phẩm ra, chỉ có một ít ngọc giản, pháp bảo, linh đan, và một ít dược thảo ở Ma Giới mà ma tu sử dụng, sau đó là một ít tạp nham gì đó, thoạt nhìn cũng không đáng tiền. Một tu sĩ Kim Đan mà gia sản lại ít đến như vậy cũng đúng là đáng thương.
Nguyệt Thiên Dạ đem mọi thứ chất đống ở giữa, sau đó chờ mọi người phân phát. Mặc dù là vật của ma tu, nhưng trong đó cũng có rất nhiều thứ mà tu sĩ nhân loại có thể dùng.
Tư Lăng thu hồi tầm mắt, thấy Bạo Nha Trư con nướng trên lửa đã sắp xong, liền lấy gia vị ra bắt đầu nêm nếm, khiến cho hương vị trong không khí càng thơm ngào ngạt. Không nói tới con yêu thú màu đen tham ăn trên vai Tư Lăng kia nhìn không chuyển mắt, cả mấy đệ tử luyện khí kỳ cũng mở to mắt, biểu cảm mong ngóng nhìn miếng thịt trên tay không ngừng lật nướng của Tư Lăng.
Đợi nướng xong, Tư Lăng dập bớt đống lửa, sau đó lại lấy ra mấy cái đĩa cùng một con dao găm sắc bén, bắt đầu cắt thịt, vừa cắt vừa phết một lớp mật ong trên con mồi vẫn đang nướng trên giá. Một mâm thịt cắt đầu tiên hiễn nhiên là không kịp cho con yêu thú kia chiếm đoạt, Tư Lăng biết đức hạnh của nó, cho nên cũng không so đo, đem mâm thịt nướng cắt thứ hai đưa cho Nguyệt Thiên Dạ.
”Cám ơn.” Nguyệt Thiên Dạ cười hết sức ngọt ngào, hai mắt long lanh, làn thu ba lấp lánh.
Tư Lăng mặt không thay đổi dời ánh mắt, kỳ thật trong lòng hết sức co giật. Hắn bất quá là không muốn khiến Nguyệt Thiên Dạ hoài nghi, mới có thể săn sóc nàng ta như thế, thật sự không phải hắn đặc biệt chiếu cố với nàng. Nhưng Nguyệt Thiên Dạ hiển nhiên coi là Tư Lăng đối xử đặc biệt với nàng, có loại cảm giác tự hào rằng Tư Lăng không nhìn toàn thế giới, chỉ để ý một mình nàng. Không thấy được Tư Lăng ngoại trừ đưa cho con yêu thú kia ra, liền không có phần cho những người khác sao? Nguyệt Thiên Dạ tự động bỏ qua con yêu thú kia -- dù sao đó chỉ là yêu sủng cấp thấp, căn bản không cần để tâm mà.
Đang cắn thịt ngon, yêu thú bỗng chú ý đến động tác của Tư Lăng, nhất thời hung ác nhe răng gào thét với hắn, ý tứ uy hiếp không cần nói cũng biết.
Vì để tránh phiền toái, Tư Lăng nhanh chóng nói: “Những thứ này đều là của ngươi!”
Yêu thú dùng ánh mắt màu tím đen hung ác liếc mắt nhìn Nguyệt Thiên Dạ, sau đó cúi đầu há to mồm ăn thịt. Tư Lăng cảm thấy con yêu thú này là đứa hẹp hòi ham ăn, nó tuyệt đối sẽ nhớ kỹ trong lòng chuyện đã đưa một đĩa thịt nướng của nó phân cho Nguyệt Thiên Dạ, đoán chừng sẽ tìm thời cơ trả thù.
Thấy Tư Lăng trừ bưng một mâm thịt cho Nguyệt Thiên Dạ ra, liền bắt đầu cắt thịt cho yêu thú kia ăn, sau đó cũng không có động tác khác; những đệ tử luyện khí kỳ nhất thời buồn bực không thôi. Tiêu Trạc âm thầm nắm chặt nắm tay, cũng không biết là tức giận hành vi đem nướng thịt bưng cho Nguyệt Thiên Dạ của Tư Lăng - rõ rệt là hành vi lấy lòng; vẫn là tức giận chuyện Tư Lăng cao ngạo không đem người khác để vào mắt. Mặc kệ là cái nào, có thể làm cho Nguyệt Thiên Dạ sinh ra hảo cảm to lớn với Tư Lăng, chính là thứ hắn không thích nhìn thấy. Chẳng qua hắn thân là cháu trai của trưởng lão phái Thiên Tông, thân phận phong thái bày ở chỗ đó, căn bản không cần thiết so đo cùng tên tán tu cấp thấp chỉ có diện mạo này.
Lúc này, Tô Hồng Phi cùng Liễu Thành Phong cũng chữa thương xong, hai người đồng thời mở to mắt, trùng hợp nhìn thấy động tác Tư Lăng đưa thịt nướng cho Nguyệt Thiên Dạ.
Tô Hồng Phi ánh mắt khẽ lay động, ngồi an tĩnh.
Liễu Thành Phong lại là đứa không chịu ngồi yên, nhảy nhót lại đây, khâm phục nói: “Ôi a, Tư gia tiểu đệ, kỹ thuật nướng thịt của cậu không tồi, cho huynh đệ một mâm nào!”
Tư Lăng nhìn hắn một cái, đang chuẩn bị nói chuyện, con yêu thú hộ thực đã sớm đã cho một trảo cào qua, để lại trên mu bàn tay hắn một dấu móng vuốt sâu thấy tới xương, hướng về phía hắn nhe răng uy hiếp, phát ra tiếng gừ gừ như con thú con. Tuy rằng không có tính uy hiếm gì, nhưng việc nó có thể dễ dàng làm bị thương Liễu Thành Phong vẫn là khiến người ta giật mình không thôi. Liễu Thành Phong tuy rằng chỉ là tu sĩ luyện khí kỳ tầng 11, nhưng những ai quen biết hắn đều không thể phủ nhận sự lợi hại của hắn, chỉ là luyện khí kỳ đã có thể khiêu chiến vượt cấp Trúc Cơ kỳ; nay một con yêu thú cấp thấp thế nhưng dễ dàng làm bị hắn thương, đích thực làm người giật mình không thôi, cả bản thân Liễu Thành Phong cũng có chút không dám tin.
”Nó... có vẻ rất bảo vệ thức ăn!” Tư Lăng khô khốc giải thích, cố gắng bắt mình duy trì bộ dáng trang B. Cũng không biết làm sao, tầm mắt những người đó làm cho hắn cảm thấy có chút mất mặt.
Mọi người tiếp thu cái giải thích này, tuy rằng miệng vết thương tương đối sâu, nhưng với những vết thương thuần về thể xác này thì tu sĩ cũng không thèm để ý, một viên thuốc đi xuống liền có thể khép lại. Liễu Thành Phong lắc lắc cái tay bị thương, cảm thấy hứng thú hỏi: “Tư tiểu đệ, con yêu thú này là loài gì vậy? Nó lấy sở trường là tốc độ sao? So với Tật Phong Điểu thì tốc độ thế nào?”
Nghe được hắn tựa như thân quen gọi mình là “Tư tiểu đệ”, Tư Lăng âm thầm nhíu mày. Thật sự không hiểu nổi chính mình như thế nào lại biến thành “Tư tiểu đệ” trong miệng hắn, hơn nữa tuổi tác của hắn còn lớn hơn Liễu Thành Phong mà? Nhưng vẫn là trả lời: “Ta cũng không biết là loại gì, bất quá tốc độ của nó quả thật rất nhanh, còn chưa so sánh nên không biết.” Nói xong, vì không để cho bọn họ lại quấn quýt về chuyện con yêu thú nữa, Tư Lăng từ trong túi trữ vật lấy ra hai con Bạo Nha Trư con đã xử lý tốt, đưa cho mấy đệ tử luyện khí kỳ kia đi nướng.
Liễu Thành Phong thấy thế, cũng không quấn lấy Tư Lăng muốn xin một mâm thịt nướng nữa, bắt đầu nhìn chằm chằm hai con Bạo nha trư đang nướng mà ngẩn người, cũng không biết có phải do quá đói hay không.
Gặp bọn Tô Hồng Phi tỉnh lại, Nguyệt Thiên Dạ liền gọi bọn họ lại đây, ý bảo phân phối mấy thứ trong túi trữ vật của ma tu kia.
Mọi người trước tiên nhìn phía Tư Lăng, Tư Lăng có chút chăng hiểu ra làm sao, tận đến khi Nguyệt Thiên Dạ ra hiệu, mới hiểu rõ. Thì ra bởi vì 10 tấm linh phù của hắn cùng phát nổ mới nổ mất nữa cái mạng của tên ma tu định chạy trốn nọ, vì thế nên họ mới có thể giết chết ông ta, cho nên Tư Lăng xem như là đại công thần, được hưởng quyền ưu đãi là được lựa chọn đầu tiên -- đây là quy củ của Tu Tiên giới. Ngay cả Tiêu Trạc vẫn cảm thấy Tư Lăng chỉ là kẻ nhặt được của hời, căn bản không tư cách, nhưng dưới hành vi lấy lòng rõ ràng của Nguyệt Thiên Dạ, cũng chỉ có thể trầm mặc.
Chuyện tốt cỡ này, Tư Lăng tất nhiên không buông tha, nhưng vẫn giả vờ rụt rè - Tư Lăng âm thầm phỉ nhổ chính mình một chút, thật là càng ngày càng biết giả vời - nhanh chóng đưa tay tìm kiếm vật mình muốn.
Đột nhiên, tầm mắt Tư Lăng dừng lại ở mấy miếng ngọc giản có khắc công pháp, ngắm thấy là một bộ công pháp không trọn vẹn, lại cẩn thận dùng thần thức đảo qua, phát hiện là một bộ công pháp tên là < Luyện Hồn Quyết >, chỉ là đồ phế phẩm, cũng không nói rõ đẳng cấp, càng không được người coi trọng, cho nên mới bị Nguyệt Thiên Dạ xếp gọn lại tùy tiện vứt qua một bên.
Mặc dù là phế phẩm, nhưng nội dung bên trong lại làm cho Tư Lăng giật nảy mình. Trong lòng Tư Lăng sóng to gió lớn, nhưng ở ngoài mặt thì hoàn toàn bình tĩnh, giả vờ nhìn xuống rồi buông, tiếp tục nhìn những thứ đồ khác. Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tư Lăng chọn một thanh linh kiếm thân màu tím đỏ-- đây là thứ đồ đáng tiền nhất trong Túi trữ vật của tên ma tu, chính là một cái bảo khí hạ phẩm, sau đó thuận tay cầm cái ngọc giản < Luyện Hồn Quyết > kia.
Nhìn thấy sự lựa chọn của hắn, ngoại trừ mấy đệ tử luyện khí kỳ liên tục nhìn chằm chằm vào chúng, lộ ra biểu tình hâm mộ, mấy người khác trên mặt không có phản ứng gì. Phải biết, trừ bỏ Nguyệt Thiên Dạ, bọn người Tiêu Trạc đều là con cưng của trời tại Thiên Tông phái, ai lại đem một thanh bảo khí hạ phẩm để vào mắt. Mà Nguyệt Thiên Dạ càng không cần nói, bản thân nàng ta cũng có được các loại bảo khí thượng phẩm, căn bản không đem một thanh bảo khí hạ phẩm để vào mắt. Tư Lăng chọn lựa như vậy không thể nghi ngờ thực hợp ý bọn họ.
Sau đó thì bắt đầu từ Nguyệt Thiên Dạ, tính cả mấy đệ tử luyện khí kỳ, mỗi người dựa trên công lao đều chọn cho mình thứ nên được. Cuối cùng còn lại một số thứ mà nhân tu không thể sử dụng được thì tập trung lại cùng tiêu hủy. Trong đó có một mảnh giấy ố vàng được chế từ da yêu thú, mặt trên rõ ràng là một phần bản đồ cổ xưa.
Tư Lăng vươn dài cổ, trong lòng xoa xoa tay, hưng phấn suy nghĩ, đây nhất định là bản đồ bảo tàng gì đó, nói không chừng hắn lại có thể khai quật được một ít tiền. Nhưng lại nghe được Tiêu Trạc sắc mặt khó coi trầm giọng nói: “Đây là bản đồ các vùng cấm phía tây của Thiên Tông phái ta, chỉ có đệ tử nội môn mới có thể có được!”