Tư Hàn gắp thịt nướng mà đệ đệ nướng cho hắn từ từ ăn, mặt mày lạnh lùng, mặt không cảm xúc, nhưng Tư Lăng vẫn có thể cảm giác được đại ca không thích loại thức ăn đầy dầu mỡ này, cho nên chờ đại ca ăn thịt nướng xong, hắn không đưa thêm nữa, trái lại ở trong ánh mắt hết sức không tình nguyện của Tiểu Yêu Liên, bưng một mâm linh quả đặt tới trước mặt Tư Hàn.
Đây chính là linh quả hắn thu thập được ở Bí cảnh lúc trước, lúc bị nhốt ở không gian luyện thi vẫn nhịn ăn, hiện tại mới lấy ra hối lộ đại ca.
Tư Hàn ăn xong một đĩa thịt nướng, cũng nghe xong những chuyện trong mười năm đệ đệ chia cách với mình, còn có sự tồn tại của Tiểu Yêu Liên. Hắn cũng không truy cứu chuyện Tư Lăng giấu diếm, thản nhiên nhìn Tiểu Hồng nhân đoan đoan chính chính mà ngồi trên bàn trà trước mặt. Tuy rằng khuôn mặt nhỏ đỏ ngầu, nhưng có thể thấy được trên mặt nó đầy thấp thỏm lo âu. Sau khi sợ hãi ban đầu khi bị phát hiện qua đi, Tiểu Hồng Nhân liền rất thục nữ mà ngồi ngay ngắn ở trước mặt hắn, dùng cặp mắt trong suốt hồng hồng trông mong nhìn mình, loại dáng vẻ như cún con cầu ăn này, khiến Tư Hàn không khỏi liên tưởng đến người nào đó.
Quay đầu nhìn lại, bên cạnh không phải cũng có người đang dùng loại ánh mắt như cún con tha thiết nhìn mình sao? Phải nói không hổ là người gì thì nuôi dưỡng ra sủng vật đó chăng?
Nghe Tư Lăng kể xong, ý nghĩ đầu tiên trong lòng Tư Hàn là, Yêu Liên này chính là sủng vật mà đệ đệ nuôi dưỡng, hơn nữa còn là cái loại chỉ dùng để chơi đùa kia.
Cho tới khi biết Tiểu Hồng Nhân khiến người ta căn bản không cảm giác được khí tức này chính là Yêu Liên làm vô số tu sĩ, yêu thú đổ xô cướp giật, vẻ mặt Tư Hàn vẫn bất biến. Đây có lẽ là do bản tính của hắn, hắn căn bản khinh thường dùng ngoại vật để tăng cao tu vi, chỉ có tự mình trải qua muôn vàn nỗ lực tu luyện để lên cấp, mới có thể cảm ngộ ra thiên đạo trong quá trình đó, vậy mới có thể đi được càng xa trên con đường vô tận của Đại đạo này.
Cho nên đối với chuyện Tư Lăng chỉ nuôi dưỡng Yêu Liên chứ không giống những người bình thường thôn phệ Yêu Liên để lên cấp, trong lòng Tư Hàn rất tán thành. Dị bảo thế này mặc dù tốt, nhưng sau này rất bất lợi với tu hành, nuôi chơi cho vui là được rồi.
Tư Lăng cùng Tiểu Yêu Liên không biết ý nghĩ của hắn, lúc này chỉ có thể dùng ánh mắt thiết tha nhìn hắn, muốn hắn tỏ thái độ. Mà khiến Tư Lăng có chút chột dạ chính là, hắn còn chưa có đem thân phận của Trọng Thiên nói cho đại ca nữa, tuy rằng đã đáp ứng Trọng Thiên không được tiết lộ sự tồn tại của nó, nhưng sự quỷ dị của nó đặt ngay trước mắt, Tư Hàn lại không phải đồ ngốc, có lẽ đã sớm biết nó trong ngoài bất nhất.
Tư Hàn sở dĩ không hỏi, chính là hiểu rõ mỗi người đều có bí mật và cơ duyên của mình, không phải cơ duyên của mình, hắn sẽ không tìm tòi. Trọng Thiên đi theo bên người Tư Lăng, cũng coi như là cơ duyên của Tư Lăng, chỉ cần nó vô hại với Tư Lăng, Tư Hàn cũng sẽ không quản nhiều. Dù có là huynh trưởng, cũng không nên tò mò đào bớt tất cả mọi chuyện của đệ đệ.
Phân tích tính cách của Tư Hàn, Tư Lăng có lúc cảm thấy tính cách của vị đại ca này cũng thật là có chút đặc biệt, hoàn toàn trái ngược với nhận thức của người Tu Tiên Giới. Người trong Tu Tiên giới này đều làm theo pháp tắc "giặc cướp"; thiên tài dị bảo, có thể cướp được chính là cơ duyên của mình, đâu thèm quan tâm nó có phải đã thuộc về người khác hay không.
Tư Hàn đối diện với hai đôi mắt tha thiết mong ngóng nhìn chằm chằm vào mình, thả mâm xuống, thuận theo ý tứ hai người mà cầm viên linh quả lên ăn, xem như là tiếp nhận hối lộ của hai người, ăn linh quả của họ xong thì chính là cùng một đường với bọn họ, đồng ý tiếp nhận sự tồn tại của Tiểu Yêu Liên -- đây là Tư đại ca tự mình căn cứ vào vẻ mặt ngu ngốc của hai đứa kia mà phỏng đoán, sự thật như thế nào thì không cần phải nói. Chờ khi cắn một cái xong, không khỏi sửng sốt một chút, linh quả này thế nhưng lại có chỗ bất đồng với những thứ hắn từng ăn, bên trong ẩn chứa linh lực rất dồi dào tinh khiết.
Thấy nét mặt của Tư Hàn, Tư Lăng lập tức nhiệt tình giới thiệu: "Đại ca, đây là linh quả của Tiểu Hồng muội muội trồng, loại này mười năm mới ra được mấy trái như thế, nó vẫn nhịn không nỡ ăn đâu. Bởi vì là đại ca, nó mới lấy ra. Đại ca, Tiểu Hồng muội muội vẫn là rất có ích đấy." Cho nên huynh hãy tỏ chút thái độ đi.
Tiểu Yêu Liên dùng sức gật đầu, nó cũng biết việc lúc này quan hệ tới vận mệnh của mình. Là được Tư Lăng tiếp tục nuôi dưỡng, hay là bị Tư Hàn cầm đi làm viên đại bổ mà thôn phệ, toàn do một câu nói của hắn. Cũng vì lẽ đó, dù cho hết sức tiếc nuối những linh quả kia, nó vẫn nhịn đau để Tư Lăng cầm đi hối lộ.
Tư Hàn gật đầu, tán đồng lời của đệ đệ. Đúng là rất giỏi trồng linh quả, cũng không phải quá vô dụng, nuôi chơi cũng được.
Được Tư Hàn chấp nhận, Tiểu Yêu Liên vô cùng kích động, tự động lấy linh quả mà nó thu thập được đưa cho Tư Hàn, một bộ dáng nịnh nọt ton hót. Tư Lăng nhìn thấy, khóe miệng co giật, sau đó xách nó ném ra, đổi thành chính mình lên.
Tư Lăng bỗng nhớ tới mấy thứ lấy được trong Bí cảnh, vội vàng đem chúng nó ra. Đầu tiên là hai khối Dị Hỏa bị phong ấn trong tinh thạch, đưa chúng cho đại ca, nói rằng: "Lúc đó nhiều chuyện xảy ra, vẫn không có cơ hội giao cho huynh. Lúc trước không thấy đại ca ra khỏi Bí cảnh, đệ rất lo lắng, nếu không phải Đường Lẫm Nhiên sư huynh phái Thiên Tông nói rằng Linh Bài Bản Mệnh của đại ca không có chuyện gì, ta thực sự là... A, đại ca, đây là đưa cho huynh."
Tư Hàn tiếp nhận, ngoại trừ Địa hỏa lấy được ở Địa Cung, còn có một khối Thiên hỏa, liền hơi kinh ngạc mà nhìn hắn.
"Thiên hỏa là đệ tìm được ở trong một Thiên Cung, đệ nghĩ đại ca đã thôn phệ Băng Diễm, có thể sẽ cần nó, cho nên giữ lại cho huynh." Bằng không thì Trọng Thiên đã sớm nuốt mất. Tư Lăng biết Trọng Thiên ngoại trừ độc tố rất ghê gớm ra, yêu hỏa cũng rất lợi hại, mà yêu hỏa ngoại trừ tu luyện ra thì cũng cần thôn phệ thêm Dị Hỏa để trưởng thành.
Đây hoàn toàn là niềm vui bất ngờ, mặc dù Tư Hàn là loại người vô cùng lạnh lùng nhưng lúc này cũng không nhịn được mà cao hứng, mâu sắc ấm áp mềm mại đi mấy phần, nói rằng: "Ta quả thực cần, cảm ơn đệ."
Dị Hỏa thường chỉ có thể cầu mà không thể ngộ[1], cần điều kiện ngặt nghèo mới có thể thai nghén. Giống như Băng Diễm lúc trước sư môn cho hắn thôn phệ, đó chính là bảo vật trấn sơn của sư môn, không biết là mấy đời sư tổ ngao du khắp đại lục Thương Vũ may mắn cỡ nào mới có được. Có thể làm bảo vật trấn sơn, có thể thấy được độ quý hiếm của nó. Cho nên, hiện tại trừ Địa hỏa do lúc trước chính hắn tìm được, còn có một khối Thiên Hỏa, thật chẳng khác gì niềm vui bất ngờ, sao không làm hắn cao hứng cho được.
[1]Chỉ có thể mong muốn nhưng chưa chắc đã gặp được.
Mà hành vi không tham lam cỡ này của Tư Lăng, cũng làm cho trong lòng Tư Hàn cảm động rất nhiều. Khối Thiên hỏa này hoàn toàn có giá trị gấp mấy trăm lần so với những thứ vật tư tu luyện mà hắn tặng cho đệ đệ. Đối mặt với sự mê hoặc to lớn của Thiên Hỏa, hắn thế nhưng có thể cam lòng đem tặng, dù là cha con huynh đệ, chưa chắc đã làm được đâu. Vốn chỉ do huyết thống mà sinh ra tình cảm, bởi vì tu luyện công pháp mà có vẻ vô cùng đạm bạc, có lẽ sẽ theo tu vi tăng trưởng mà càng ngày càng phai nhạt, thậm chí sẽ hoàn toàn biến mất. Nhưng mà hiện nay, bởi vì hành động của Tư Lăng, khiến phần tình cảm trong lòng Tư Hàn bắt đầu trở nên sâu nặng hơn.
Tư Lăng gãi gãi đầu, cười ngây ngô, lại từ trong túi trữ vật lấy ra một ít hộp ngọc, bên trong chứa các loại linh quả, nói rằng: "Đại ca, những thứ này đều là linh quả Tiểu Hồng tìm được. Cái này là Ma Sa Quả, lúc tu luyện lên cấp có thể loại bỏ tâm ma. Đây là Ma Tâm Quả, lúc tu luyện tẩu hỏa nhập ma có thể trấn định tâm hồn, đây là... Tiểu Hồng nhận biết rất nhiều linh quả, rất nhiều thứ đều có chỗ hữu dụng, đại ca, huynh thu đi."
Tiểu Yêu Liên ôm viên linh quả ở một bên tiếp lời: "Tư đại ca, sau này Tiểu Hồng có gặp được linh quả gì tốt, Tiểu Hồng sẽ đưa cho huynh. Tiểu Hồng biết rất nhiều loại linh quả, sau này linh quả chín có thể làm thành rượu trái cây, nghe nói rượu trái cây tốt có thể lập tức khôi phục linh lực, tăng tiến tu vi nha."
Tiểu Yêu Liên vỗ mông ngựa rất vang[2], nhưng lại khiến Tư Lăng cảm thấy rất chướng mắt. Đó là đại ca của ta, ngươi ân cần niềm nở làm cái gì? Coi như sau này ngươi muốn làm một cô gái dịu dàng, nhưng ngươi là yêu, người và yêu rất khác biệt[3] nha! Đây chứng tỏ là muốn đánh chủ ý lên đại ca nhà mình rồi! Huynh ấy là một lòng tu đạo, sẽ không nhiễm phải tình ái hồng trần đâu!
Tiểu Hồng không biết Tư Lăng oán thầm, thấy Tư Hàn nhận linh quả của mình, bèn chần chừ bước qua vài bước, bởi không thấy rõ đường, không cẩn thận vấp phải linh quả trên bàn mà té ngã, thân thể tròn quay lăn vòng vòng. Lúc cả người sắp rơi xuống khỏi bàn trà, một bàn tay mát mẻ đón được nó, thả lại trên mặt bàn.
A a a, Tư đại ca quả nhiên là người tốt! Tiểu Yêu Liên kích động, kiên định quyết tâm sau này phải nịnh hót Tư Hàn nhiều hơn.
Kể xong chuyện của mình, Tư Lăng lại hỏi thăm tình hình của Tư Hàn những năm gần đây. Tư Hàn nhìn bộ dạng lo lắng của hắn, bèn kể vắn tắt một chút.
Lúc trước ở Địa Cung, khi ma đầu kia tự bạo, Tư Hàn bị Tư Lăng tự chủ trương quăng vào trong cung điện ở sông bờ bên kia. Tuy rằng tránh được ma đầu tự bạo làm bị thương, lại không ngờ rằng cung điện kia có bố trí cấm chế chỉ có vào mà không có ra. Tư Hàn lúc đó quan tâm thương thế của Tư Lăng, nên vẫn ở trong cung điện tìm kiếm lối thoát, sau này lại thấy thời gian Bí cảnh mở ra càng ngày càng gần, rốt cục tìm được một thông đạo. Tư Hàn cảm giác được khí tức của Thông đạo khác với bình thường, trong lòng do dự, không biết có nên đi vào thăm dò hay không. Mãi đến tận khi Bí cảnh sắp đóng lại, biết rõ nếu mình không quyết định nhanh thì sẽ bị nhốt lại trong Bí cảnh, đến lúc đó sẽ bị pháp tắc của Bí cảnh xoá bỏ, nên cũng không do dự nữa mà tiến vào lối đi kia. Nhưng ai biết cuối Thông đạo lại liên thông với một thế giới khác, trong không khí không ẩn chứa linh lực mà là ma lực, làm hắn hiểu được nơi này là Ma giới.
Sau khi đến Ma giới, Tư Hàn liền ẩn giấu hơi thở của mình đi, bắt đầu ở Ma giới vừa rèn luyện vừa tìm kiếm đường về nhân giới. Năm năm trước, Tư Hàn đã tìm được một thông đạo đi về nhân giới, chỉ là lối đi kia nằm ở trong sào huyệt của một con Ma long. Tư Hàn trong lòng biết với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của mình thì căn bản không có cách gì liều mạng với Ma long, bèn kiềm chế lòng mình lại, nỗ lực tu luyện. Với tính toán của Tư Hàn, sau khi tu luyện đến Kim Đan kỳ, có Băng Diễm hộ thân, hẳn là có thể xông ra, cho nên mới có cảnh tượng bị Ma long truy sát từ vòng xoáy không gian trốn ra lúc trước.
Phải biết Linh lực ở Ma giới mỏng manh đến mức cơ hồ có thể nói là không có, tuy rằng ở tình huống gian nan như vậy, vẫn để cho Tư Hàn may mắn mà đột phá ranh giới cuối cùng của Trúc Cơ, thành công Kết Đan, phải nói là thiên tài.
Tư Lăng nghe hắn tự thuật không chút chập trùng, mặc dù nói rất đơn giản dễ dàng, nhưng cũng hiểu được gian nan nguy hiểm trong đó. Nếu để cho mình rơi xuống Ma giới, dù có tìm được thông đạo về nhân giới, có lẽ cũng không đấu lại Ma long. Trong lòng không khỏi càng thêm kính nể Tư Hàn, quả nhiên, thiên tài cỡ này không phải loại phàm nhân như hắn có thể so sánh. Sau đó lại cảm thấy bọn hắn quả nhiên là một đôi huynh đệ khốn khó, một người bị nhốt ở Ma giới, một người bị nhốt trong không gian luyện thi, quả nhiên là huynh đệ có nạn cùng chịu nhỉ?
Sau khi hai người tự kể cho nhau nghe tình hình của mình, Tư Lăng hỏi: "Đại ca, sắp tới huynh có kế hoạch gì không?"
"Tất nhiên là về tông môn bế quan tu luyện." Tư Hàn không chút do dự mà trả lời, hai khối Dị Hỏa là niềm vui bất ngờ, hắn có thể sẽ cần mấy năm, thậm chí mấy chục năm để bế quan.
Tư Lăng sau khi nghe xong, cảm giác mình đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn, đây quả thật là việc mà Tư Hàn nhất định sẽ làm, chính xác là một người cuồng tu luyện. Cũng bởi vì tinh thần liều mạng này của hắn, tu vi mới tăng nhanh như vậy chăng?
Tư Hàn cau mày, nhìn về phía Tư Lăng, nói rằng: "Vốn là nghĩ sau khi rời khỏi Bí cảnh thì Thiên Tông phái sẽ mở cửa thu đồ đệ, vậy đệ sẽ có thể gia nhập vào tông môn, nhưng không ngờ phát sinh nhiều chuyện như vậy." Nói xong, mày hơi nhíu lại.
Trong tâm tư, hắn hiển nhiên là muốn đặt đệ đệ ở dưới mí mắt mình, vậy có thể dễ dàng chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa mấy lần gặp gỡ, sau khi phát hiện đệ đệ thỉnh thoảng lại phát ngốc, làm tâm tư hắn xưa nay bình thản không gợn sóng lại tăng thêm nhiều thứ lo lắng không đâu. Đặc biệt là lúc phát hiện đệ đệ và Yêu Liên tụ lại cùng nhau thì hai đứa đều quá ngốc, lại càng thêm lo lắng. Nếu đặt thằng bé ở bên người, xảy ra chuyện gì đều có tông môn che chở, lại nhìn mặt mũi của hắn nên sư phụ hẵn cũng sẽ quan tâm một chút. Còn gia nhập vào tông môn khác, vậy thì không đáng nhắc tới.
Bất quá, hắn cũng biết bí mật trên người Tư Lăng rất nhiều. Người làm đại ca như hắn không thể không tính toán, nếu bái nhập tông môn, khả năng bại lộ bí mật càng tăng cao, sau khi người khác biết được, không biết có thể mơ ước đồ vật của hắn mà hạ sát thủ hay không.
Tư Lăng sửng sốt một chút, chuyện này hắn đã vứt qua một bên từ tám trăm năm trước, chỉ nhớ lúc đầu mình vì giải quyết vấn đề tu luyện hồn lực, trăm phương ngàn kế muốn gia nhập vào một ít đại môn phái, hiện tại lại cảm thấy vào hay không cũng không quan trọng.
[2]Ý nói nịnh bợ rất giỏi.
Vỗ mông ngựa: nịnh hót lấy lòng, xuất xứ là từ Mông Cổ. Những người dân Mông Cổ ai cũng có vài con ngựa để giải quyết chuyện vận chuyển hàng và đi đường, họ xem việc nuôi ngựa là quang vinh. Lúc họ gặp nhau, đầu tiên là vuốt mông con ngựa của đối phương, khen “ngựa tốt” để chiếm được thiện cảm của đối phương. Dần dà thì đó xem như là thói quen xã giao, ngựa tốt ngựa xấu gì cũng vuốt mông nó và khen “ngựa tốt”, sau này người ta xem hành động đó như kiểu nịnh hót.
[3] Nguyên văn là Nhân yêu thù đồ (人妖殊途). Người và yêu không cùng một đường, không thể ở cùng nhau.