Mục lục
Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở bầu không khí căng thẳng này, vị thôn trưởng chậm chạp rốt cuộc mang theo các thôn dân đi đến.

Mà đám tu tiên giả cao cao tại thượng này đều theo thói quen đứng yên trên phi kiếm, từ trên cao nhìn xuống đám phàm nhân nhỏ bé. Cũng không trách bọn họ lãnh diễm cao quý như thế, quả thực là những người này đều sinh ra trong Tu tiên giới, còn là đệ tử xuất thân từ các danh môn đại phái Tu Tiên giới, thiên tư cao ngất, từ nhỏ đã tài trí hơn người, đừng nói đối mặt với đám phàm nhân như giun dế này, dù là với đồng môn sư huynh đệ thì bọn họ cũng cao cao tại thượng, ngạo thị quần hùng. Phàm nhân với bọn họ mà nói, giống như con kiến dưới đất, không phải cùng một cấp bậc tồn tại, vẻ mặt ôn hoà với bọn họ đã là chuyện không thể tưởng tượng được, càng đừng bàn tới nhập bọn cùng bọn họ.

Cho nên hiện tại phát hiện trong thôn này đều là phàm nhân thì phản ứng đầu tiên chính là căn bản không để ở trong lòng.

Bất quá, tâm tư cũng xoay chuyển thật nhanh, Nguyệt Thiên Dạ cùng đám Thu Mộ Quy rất nhanh liền phản ứng kịp. Dựa theo trình độ biến thái của Thông Thiên tháp, theo lý mà nói sẽ tùy tiện an bài vài phàm nhân tại tầng thứ bảy để khảo nghiệm bọn họ sao? Tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Nghĩ như thế, liền ào ào xuống khỏi linh kiếm, đứng ở trước mặt thôn trưởng.

Tư Lăng trong lòng cười thầm, tuy rằng những người này đầu óc xoay chuyển cực nhanh, nhưng đã không kịp rồi. Mà Tư Hàn chỉ tùy ý nhìn bọn họ một cái, thu hồi tầm mắt băng lãnh, rồi lập tức quay người rời đi, hướng về phòng ở tạm của bọn họ.

Tư Lăng gật đầu xem như chào hỏi với Liễu Thành Phong đang muốn mở miệng, rồi chậm rãi đi theo phía sau Tư Hàn về trong thôn, căn bản không lo lắng đám tu tiên giả quen cao cao tại thượng này có thể làm ra chuyện gì thương tổn tới thôn dân hay không -- miễn là bọn họ có cái bản lãnh gây tổn thương này.

Tư Lăng vừa đi vừa suy nghĩ, nhìn dáng vẻ những người đó, hẳn là tại tầng thứ sáu đã trải qua khảo nghiệm không cách nào tưởng tượng, cho nên mỗi người đều mặt mày xám xịt, so với bọn họ lúc trước còn thảm hơn, hẳn là  bị con Huyễn Thú bộ dạng như thỏ kia hành hạ không ít. Huyễn Thú Cao cấp không phải dễ đối phó như vậy, bất quá bọn họ có thể bình an đi tới tầng này, chứng minh bọn họ vẫn có thực lực cùng vận khí. Trong lòng có chút đáng tiếc, Nguyệt Thiên Dạ nhận lấy Băng Diễm của Tư Hàn xong, nhanh như vậy đã có thể nhảy nhót lung tung, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra một loại ý tưởng, Nguyệt Thiên Dạ thật chẳng khác gì Tiểu Cường đánh mãi không chết kia.

Về tới trong phòng, Tiểu Yêu Liên chui ra, với nói Tư Lăng: "Tư công tử, Nguyệt Thiên Dạ lại tới nữa." Thanh âm non nớt mềm mại, lại chứa bất mãn. Tiểu Hồng muội muội bây giờ vẫn còn nhớ kỹ tại tầng thứ tư thì Nguyệt Thiên Dạ đã hạ sát thủ với Tư Lăng, quả thực là cực kỳ ác độc, một chiêu "không gian cắt bỏ" kia, rõ ràng muốn huỷ diệt nguyên thần của Tư Lăng. Vì yêu sinh hận cũng không cần nhẫn tâm như vậy chứ.

Tư Lăng dùng ngón tay sờ sờ lá sen trên đầu nó, thở dài nói: "Thôn này không thích hợp động thủ, dù chán ghét nàng ta cũng không có cách nào."

Tiểu Yêu Liên không khỏi có chút uể oải, đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi Tư Hàn cùng Trọng Thiên không động thủ. Nếu ra tay bây giờ, mấy ngày cố gắng của bọn họ liền uổng phí. Tầng thứ tư đã đánh một trận, bọn họ đã trở thành địch nhân, tuy rằng vẫn chưa tới tình cảnh không chết không ngừng, nhưng cũng không thể sống chung hòa bình, gặp mặt đánh nhau vẫn là chuyện nhỏ, về sau nếu Nguyệt Thiên Dạ có chút dị động, Tư Hàn sẽ không chút do dự mà giết chết nàng ta.

Trong khoảng thời gian này đến, Tư Lăng cùng các thôn dân đã thân thuộc với nhau, trong lòng loáng thoáng có loại dự cảm, đây là một loại khảo nghiệm của Thông Thiên tháp, mà đối tượng khảo nghiệm chính là những thôn dân không có chút linh lực tu vi kia, chỉ có thông qua khảo nghiệm, mới có thể biết thông đạo nhập khẩu đi tầng thứ tám.

Ngẫm lại cũng cảm thấy không dễ tiếp thụ. Làm tu tiên giả cao cao tại thượng đã quen, đã khi nào nghĩ tới có một ngày bọn họ có chuyện cầu xin phàm nhân. Loại chênh lệch này quả thực làm cho người ta khó có thể tiếp thu. Xem ra, đây cũng là một loại khảo nghiệm đối với bản tính đi.

**************

Khi mặt trời đi vào dãy núi bên kia thì giọng nói của Thường Sơn vang lên.

Tư Lăng mở cửa đi ra ngoài, liền nhìn thấy trong tay Thường Sơn mang theo một khối thịt buộc bằng dây cỏ đứng trước hàng rào, nhìn thấy bọn họ đi ra, liền cười nói: "Tiểu Tư, đây là thịt Nhũ Sơn Trư mà các cậu hôm nay đánh về, thôn trưởng đã chia phần rồi, đây là phần các cậu, ta mang tới cho các cậu đây."

Tư Lăng liếc mắt qua, vội vàng nói: "Thường đại ca, huynh đệ chúng ta không biết nấu cơm, hôm nay ăn cơm cùng các huynh như cũ được không? Chờ ta học xong, về sau sẽ tự mình làm." Phàm nhân ăn ngũ cốc hoa màu, Tư Lăng tạm thời coi mình là phàm nhân, cho nên một ngày ba bữa đều không quên.

Mấy ngày qua, Tư gia huynh đệ đều đến Thường gia ăn chực, thịt trong thôn phân cho đều đưa cho nhà họ, cho nên Thường Sơn nghe xong liền lập tức đáp ứng, xách thịt về lại phòng bếp nhà mình. Khói bếp lượn lờ bay lên khỏi ống khói nhà bếp, vừa nhìn liền biết là Thường đại thẩm đang làm cơm tối, Tư Lăng thực thông minh mà qua đi hỗ trợ, Tư Hàn phụ một tay, chậm rãi đi theo phía sau đệ đệ.

Nhìn thấy bọn họ chạy tới, Thường đại thẩm cũng không khách khí sai khiến bọn hắn làm việc vặt. Tư Lăng lặt, rau gọt khoai tây, Tư Hàn lấy đao xắt thịt, đem thịt cắt thành miếng lớn nhỏ đều đều. Thường đại thẩm ở một bên chế nước sốt, Thường Sơn xắn tay áo làm lò nướng. Đúng vậy, thuận theo tâm tư của kẻ ham ăn Trọng Thiên này, Thường đại thẩm đêm nay muốn làm món thịt nướng sở trường của bà.

Tư Lăng ngồi đối diện cửa nhà bếp, cầm khoai tây trong tay gọt vỏ, trong chậu gỗ phía trước thả một ít rau xanh đã lặt, ngẩng đầu liền có thể nhìn đến  tình cảnh bên ngoài. Hắn liếc mắt liền có thể nhìn thấy mấy người đang nghỉ ngơi bên kia đồi núi, xem ra không ai được thôn trưởng cho phép vào thôn. Đến cả Liễu Thành Phong xưa nay nhân duyên cực tốt cũng không thể dùng khuôn mặt tươi cười mà tiến vào. Nhìn hắn chống kiếm ngồi bên cạnh Tô Hồng Phi, bộ dáng rất đáng thương.

Nhìn ngó từng người, xem nhẹ ánh mắt phức tạp âm u của Nguyệt cô nương và tầm mắt đối địch của Kỷ Trường Ca; mà đám người Thu Mộ Quy cùng Hoắc Noãn Ngọc có vẻ giật mình vì hai người bọn họ thế nhưng lại giúp phàm nhân làm gia vụ, vẻ mặt ngớ ra ngây ngốc, sau đó ghét bỏ bọn họ đánh mất tôn nghiêm của tu sĩ -- chỉ như thế mà họ đã thấy chịu không nổi, hắn còn đã làm nông phu vài ngày, loại chuyện này sự thật là bé nhỏ không đáng kể. Về phần Liễu Thành Phong đang tủi thân nhìn thấy hành động của bọn họ xong, thì gương mặt tuấn lãng lộ ra biểu tình hứng thú, Tư Lăng cảm thấy đứa nhỏ này trẻ nhỏ dễ dạy, có lẽ rất nhanh sẽ có thể được thôn dân chấp nhận tiến vào trong thôn.

"Tiểu Tư à, những người đó là người cháu quen sao?" Thường đại thẩm vừa ướp thịt vừa dò hỏi.

Xắt xong thịt, Tư Hàn ngồi trên ghế con bên cạnh đệ đệ, nhìn động tác lặt rau của hắn, sau đó lạnh lùng nhặt cọng rau xanh lên, bắt đầu ép buộc. Tuy rằng biểu cảm thực đứng đắn, nhưng động tác này -- đại ca, huynh vẫn nên ngoan ngoãn ngồi chơi đi, đừng gây họa cho lương thực nữa, Thường đại thẩm sẽ tức giận đó.

"Ừm, có mấy người thì quen biết." Tư Lăng nói như thế, giọng điệu lấp lững.

Thường đại thẩm nghe xong thì thở dài, ngược lại tên Thường Sơn nhanh mồm nhanh miệng kia lại mở miệng nói: "Tiểu Tư à, ánh mắt thái độ những người này thật không tốt, cậu ngàn lần chớ học bọn họ nha. Ta nghe lão nhân trong thôn nói, cách mỗi 50 năm sẽ có một số người lạc đường đến thôn chúng ta, rất nhiều người thái độ cũng không tốt, động một cái liền muốn giết người, may mắn có thần minh phù hộ, bọn họ không thể động thủ ở trong thôn, bằng không sau này sẽ bị thần linh xử phạt..."

Từ Thường Sơn lải nhải, Tư Lăng rốt cuộc khẳng định thôn này được Thông Thiên tháp bảo hộ, tu tiên giả đi tới nơi này, không thể ra tay với thôn dân. Nếu không được thôn trưởng đồng ý, thậm chí ngay cả vào thôn cũng không được, sẽ bị một loại sức mạng vô hình gạt ra ngoài. Trong lòng không khỏi may mắn, lúc trước đi tới tầng thứ bảy thì hắn bị sự yên tĩnh của thôn làng gây ra một loại băn khoăn khó hiểu, muốn giả vờ một chút để thể nghiệm cảm giác kia, cho nên dùng hai chân đi vào trong thôn, thái độ xem như là hoà nhã; Lại bởi Tư Hàn dùng yêu thú hối lộ, rất nhanh liền được các thôn dân hoan nghênh vào thôn.

Tư Lăng trong ngực có chút chua xót, bọn hắn bây giờ có thể được tán thành thôn dân, đều nhờ mấy ngày qua mỗi ngày hắn đều giúp bọn họ thu hoạch lúa, hái hoa quả; Tư Hàn mỗi ngày khiêng một con yêu thú trở về cho người cả thôn thêm cơm. Nói thực ra, quen với thân phận tu sĩ cao cao tại thượng, đột nhiên phải làm loại chuyện này, đối với bọn họ là đả kích cực lớn.

Mà đám người Nguyệt Thiên Dạ mới đến, cũng không biết chuyện này, cho nên lúc đối mặt với những thôn dân kia khó tránh khỏi ra vẻ ta đây, xích mích với người trong thôn, sau đó bị thôn dân không chút khách khí bài xích. Tuy rằng đám Nguyệt Thiên Dạ hiểu được thôn dân là mấu chốt của tầng thứ bảy, nhưng mà trong lúc nhất thời không bỏ xuống được tư thái[1], lại không muốn lấy lòng bọn phàm nhân giống như con kiến kia, vì vậy liền bế tắc.

[1] Mặt mũi, gia thế, tiền tài địa vị,... nói chúng là bề ngoài.

Tư Lăng có chút sung sướng khi người gặp họa, tuy rằng có chút xin lỗi Liễu Thành Phong cùng Hoắc Noãn Ngọc, nhưng mà nhìn thấy cô nương Nguyệt Thiên Dạ lãnh diễm cao quý bị vị thôn trưởng chậm chạp kia đánh rớt mặt mũi, muốn nổi điên giết người nhưng lại bị thuật pháp bắn ngược thì thật là cao hứng cực kỳ, nhìn thấy là vui vẻ.

Khả năng là Tư Hàn cùng Trọng Thiên cũng cùng một ý nghĩ như hắn, Trọng Thiên nằm sấp trên đầu hắn, nhìn những tu sĩ trên đồi ở ngoài thôn, thường thường hưng phấn kêu gào, dùng móng vuốt cào tóc hắn, khóe môi xưa nay thẳng tắp của Tư Hàn cũng cong lên mấy li.

Sau khi ăn cơm chiều xong, trời đã tối, từng nhà đều thắp ngọn đèn lên.

Trở lại chỗ ở tạm thời, hai huynh đệ đang thương lượng kế hoạch ngày mai thì đột nhiên Thường Sơn chạy tới, nói cho bọn hắn biết thôn trưởng mời bọn họ đi qua.

"Thôn trưởng tìm chúng ta có chuyện gì sao?" Tư Lăng kinh ngạc hỏi.

Thường Sơn cười ha hả, vẻ mặt thần bí nói: "Tất nhiên là chuyện tốt rồi!" Sau đó vỗ một phát trên vai hắn, nói: "Tiểu Tư, về sau phải nhớ tới ta nha. Ôi, nhìn nhiều cái gương mặt mất hồn này của cậu, về sau ta có lẽ không cưới được vợ, trong thôn đâu có cô nương naò xinh đẹp như vậy chứ. A nương nói đúng, ánh mắt quá cao quả nhiên không phải chuyện tốt, sớm biết thế đã  không nên mỗi ngày đối diện với gương mặt này. Trả lại cho ta ánh mắt bình thường thuần khiết đi..."

Tư Lăng đầy mặt hắc tuyến nhìn đứa nhỏ kia lải nhải lẩm bẩm rời đi, trong lòng nói, ngươi không cưới được vợ thì liên quan gì tới ta chứ? Hắn là nam nhân, đừng có hy vọng xa vời với mặt của nam nhân chứ.

*********

Đón lấy ánh sao cùng ánh mắt nóng hừng hực của những tu sĩ trên ngọn đồi, huynh đệ Tư gia thản nhiên đi đến nhà của thôn trưởng, được con trai của thôn trưởng nghênh đón vào từ đường.

Từ đường không có gì đặc biệt, giống y như từ đường trong thôn trang của Thế tục giới. Thôn trưởng chậm chạp ngồi trên một chiếc ghế trong từ đường, chậm rãi uống trà. Đợi hai người tiến vào được một lúc thì mới chậm rãi chào hỏi, chậm rãi mời bọn hắn ngồi xuống, chậm rãi mở miệng.

Loại phương thức chậm chạp này, nếu là người nóng tính thì không phát điên là không được.

"Ta biết các cháu muốn đi đâu... Ta cũng biết các cháu muốn làm gì... Ta biết các cháu cùng chúng ta bất đồng... Ta biết các cháu........." Tỉnh lược cả đống.

"..."

Tư Lăng 囧 囧 nghe thôn trưởng chậm rãi nói một câu lại tạm dừng vài cái, nghe đến thiếu chút nữa sụp đổ. Ngược lại, Tư Hàn lúc này biểu hiện ra tính nhẫn nại không gì so sánh nổi của trạch nam kiêm tu luyện cuồng, hờ hững lạnh lùng ngồi ở chỗ kia nghe thôn trưởng chậm rãi lải nhải những gì ông ấy "Biết".

Đợi khi thôn trưởng rốt cuộc nói hết những lời ông ấy muốn nói, chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi đến trước đài thờ cúng ở tận cùng bên trong từ đường, chậm rãi đưa tay chạm vào một ngọn nến trong đó. Sau khi xoay giá cắm nến rẽ trái quẹo phải vài vòng, giữa từ đường xuất hiện một thông đạo nhập khẩu ngầm.

"Đây chính là nơi mà các cháu muốn đi." Thôn trưởng chậm rãi nói.

Tư Lăng kích động, hơi thở này, đúng là thông đạo nhập khẩu tầng thứ tám, nhưng lại bày một cái Cách Linh Trận (trận pháp ngăn cản linh khí), thì ra đây là lý do toàn thôn hoàn toàn không có linh lực di động, là bởi vì Cách Linh Trận này.

Bất quá hai người Tư Lăng không có động đậy, chỉ là nhìn về phía thôn trưởng.

Thôn trưởng chậm chạp lộ ra một nụ cười rất từ từ với bọn họ, hỏi: "Cao hứng không?"

"... Rất cao hứng." Tư Lăng khóe miệng giật giật, nhịn không được nói: "Nếu như thôn trưởng người nói chuyện và làm việc có thể nhanh thêm một chút, ta sẽ càng cao hứng."

Thôn trưởng chậm rãi gõ gõ phần eo sau lưng mình, nói: "Không có biện pháp, người đã già, tinh lực theo không kịp ~ "

"..."

Tư Lăng thiếu chút nữa phun máu nhìn ông ta, ông bây giờ nói chuyện tốc độ không phải rất bình thường sao? Đừng cho rằng hắn không nhìn thấy  khóe miệng ông lộ ra nụ cười xấu xa nha.

Tư Hàn vỗ vỗ đầu đệ đệ ngốc bị phàm nhân lường gạt, chắp tay bái tạ thôn trưởng, sau đó mang theo đệ đệ ngốc đang sụp đổ cùng nhau nhảy xuống tầng ngầm.

Trong nháy mắt khi bóng dáng của bọn họ biến mất, trên đồi núi ngoài thôn, ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn lên.

Dù cho trấn định như Thu Mộ Quy cùng Kỳ Trầm Mi cũng đều không nhịn được mà nhìn về phía nhà ở của thôn trưởng, ánh mắt lấp lóe bất định.

"Ôi, Tư tiểu đệ cùng Tư sư huynh được lên tầng thứ tám." Liễu Thành Phong vẻ mặt hưng phấn, trong lòng rất cao hứng, bởi vì Tư Hàn chính là đệ tử phái Thiên Tông của bọn họ, làm cho hắn cũng có cùng quang vinh. "Bọn họ sẽ không phải là người đầu tiền đến tầng thứ tám chứ? Thật là, khảo nghiệm của Thông Thiên tháp sao lại biến thái như vậy? Người ở nơi này cũng đặc biệt không thông tình đạt lý gì hết, chẳng lẽ thật muốn chúng ta đi giúp bọn họ làm việc hay sao..." Bắt đầu nói liên miên cằn nhằn đủ thứ.

Tô Hồng Phi bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, thấy sư đệ đến gần cầu an ủi cầu vuốt ve, liền đưa tay vỗ vỗ đầu hắn. Có thể xông đến tầng thứ bảy thì nàng đã đủ hài lòng, có lên đến tầng thứ tám hay không cũng không quan trọng. Để cho nàng có chút hả hê là Nguyệt Thiên Dạ. Đời trước nghe nói Nguyệt Thiên Dạ là người đầu tiên xông đến tầng thứ chín của Thông Thiên tháp, tuy rằng nàng ta cuối cùng không thu phục được khí linh của Thông Thiên Tháp, nhưng nghe sư môn trưởng bối nói, Nguyệt Thiên Dạ đã chiếm được cơ duyên lớn lao ở đó, giúp nàng ta chiếm hết tiên cơ trong trận chiến tranh chống lại Ma tộc sắp tới.

Nhưng bây giờ, bởi vì thêm một Tư Lăng, vận mệnh Nguyệt Thiên Dạ hoàn toàn bị xáo trộn. Trận chiến ở Tầng thứ tư, Nguyệt Thiên Dạ bị thương rất nặng, hiện tại tuy rằng đã dưỡng tốt, nhưng cũng trì hoãn hành trình, bị  huynh đệ Tư gia giành được tiên cơ. Hơn nữa nàng tin tưởng, với tư chất tâm tính của Tư Hàn, có lẽ sẽ đi được xa hơn bất kỳ kẻ nào.

Bất kể là đời trước hay là đời này, Tư Hàn đều là nhân vật không thể đo lường.

Nguyệt Thiên Dạ cắn môi đỏ mọng, ánh mắt nảy sinh ác độc, trong lòng vô cùng không cam tâm.

Tu sĩ ở đây đều là con cưng của trời trong đại gia tộc môn phái, dù là   giao tình thâm sâu như Thu Mộ Quy cùng Kỳ Trầm Mi, cũng bởi vì xuất thân từ gia tộc khác nhau mà vẫn có ganh đua tranh đấu. Bọn họ đều muốn giành được thanh thế, hi vọng mình là người đầu tiên đến Thông Thiên tháp tầng thứ chín. Nghe nói người đầu tiên đến Thông Thiên tháp tầng thứ chín, có thể nhận được phần thưởng là một kiện tiên khí của Thông Thiên tháp. Thứ này đối với người ở hạ giới mà nói, chính là chuyện hết sức có ý nghĩa, cũng là một cơ hội nổi danh ở đại lục Thương Vũ, có thể nói là danh lợi song thu, làm cho người người hướng tới.

Nhưng mà, đang lúc bọn hắn cố gắng hết sức, lại bị một đôi huynh đệ không có tiếng tăm cướp mất tiên cơ, sao không làm cho bọn họ khó chịu cho được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK