Mục lục
Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tập đoàn ZL

Hoắc Lăng Trầm nghe trợ lý Diệp báo cáo công việc, đang đúng lúc muốn phát biểu ý kiến, điện thoại riêng đặt ở bên cạnh đột nhiên vang lên. Trên màn hình hiển thị là "Mẹ".

"Hoắc tổng, trên cơ bản cứ như vậy, tôi ra ngoài trước." Diệp Vân đặt văn kiện lên bàn, biết anh có điện thoại riêng, rất biết điều xin phép ra ngoài.

Cửa văn phòng sau khi được đóng lại, Hoắc Lăng Trầm trượt nút trả lời, "Mẹ."

"Lăng Trầm, đang bận à?" Giọng nói của Lạc Tử Sênh dịu dàng hiền lành từ bên kia truyền tới.

"Không có, sao thế?"

"Mẹ và bố con đều thấy tin tức khi sáng rồi, con.." Lạc Tử Sênh còn chưa nói hết.

Hoắc Lăng Trầm cũng không phủ nhận, "Ừm, mẹ, là thật đấy."

"Ồ, có thời gian thì đưa con bé về cho bố mẹ gặp mặt, biết chưa? Không được.. Nếu không, vài ngày nữa mẹ sắp xếp chạy về một chuyến." Lạc Tử Sênh nhớ tới một việc nghiêm trọng, cảm thấy mình đi thăm con dâu tương lai trước thì tốt hơn.

"Được, con bảo trợ lý Trọng đặt vé trước cho mẹ." Có một số việc đợi bà ấy đến rồi, ba mặt một lời nói với bà ấy thì vẫn hay hơn. Ví như, anh và Niên Nhã Tuyền đã kết hôn..

"Ừm, vậy con cứ làm việc tiếp đi, chú ý chăm sóc cho bản thân, biết chưa?"

"Được, hẹn gặp lại mẹ!"

Cúp điện thoại, Hoắc Lăng Trầm nhìn về phía ngoài cửa sổ lâm vào trầm tư. Anh nhớ là lúc trước khi anh và Niên Nhã Tuyền đăng ký kết hôn, sau đó thì ông nội của anh lâm vào hôn mê suốt đến nay.

Cho tới bây giờ, có thể nói rằng, chuyện anh đã kết hôn, đến bố mẹ anh cũng không biết.

Học viện Quản lý Kinh tế Việt Thành

Sau khi từ phòng vệ sinh về lớp, Trịnh Hiểu Kha một tay kéo Niên Nhã Tuyền lại trước người mình, lặng lẽ hỏi, "Niên Ca, thành thật khai báo, đêm qua cậu và Hoắc tổng.." Mấy câu sau đó cô không nói, chỉ hung hăng nháy mắt ra hiệu với Niên Nhã Tuyền.

Nhắc đến chuyện tối hôm qua, Niên Nhã Tuyền vụt một phát thoát khỏi vòng tay của cô ấy, đỏ mặt trừng cô ấy, "Coi như cậu biết nhiều."

"Nói nhảm!" Trịnh Hiểu Kha dương dương tự đắc, sau đó lại tiến đến gần bên tai cô, "Cho dù chưa từng ăn thịt heo thì ít gì cũng đã từng thấy heo chạy, tư thế đi lại thế này của cậu, lại cộng thêm tin tức sáng nay, tớ vừa nhìn đã biết đã xảy ra chuyện gì!"

Niên Nhã Tuyền xấu hổ giận dữ véo trên tay Trịnh Hiểu Kha một cái, sau đó giơ tay giả vờ bóp cổ Trịnh Hiểu Kha, "Mau im ngay cho tớ! Biết là được rồi, đừng nói gì cả!"

Trịnh Hiểu Kha nở nụ cười càn rỡ, trong lúc vô tình liếc mắt đến cổ của cô, "Ôi mẹ tôi ơi, hai người rốt cuộc có bao nhiêu.. Kịch liệt, nhìn xem, chậc chậc chậc, xem nhiều dấu vết chưa.."

Niên Nhã Tuyền vội vàng kéo dây kéo áo khoác lông của mình lên, lấy áo bao bọc chính mình cho thật kỹ, "Im ngay và luôn, bằng không tớ nói với chú Trịnh, cậu lấy mười vạn đi bao trai!"

Trịnh Hiểu Kha cực kỳ bất mãn vỗ vai cô một cái, "Này, sao cậu không có chút tính người nào vậy, trưa nay không phải tớ đã mời cậu ăn trưa rồi đấy à, còn đối xử với tớ như vậy! Tuyệt giao! Bạn bè như cái bẹn bà!"

"Cậu nghĩ một bữa cơm là có thể mua chuộc được tớ á? Không có cửa, thứ bảy tuần này cậu mời tớ đi Starbucks, quán mới có món trứng sữa Lạc Phù Lãng kiểu Pháp còn có bánh gatô quả hạch vị muối biển, một món hai phần!"

"Không thành vấn đề không thành vấn đề.. Không phải, Niên Ca, không phải là cậu không thích muối biển à?"

Niên Nhã Tuyền hai tay nâng cằm, ung dung nói, "Vốn dĩ là tớ không thích, nhưng vì có người mời, dù sao cũng tiêu tiền của cậu, tớ đành phải ăn thôi!"

Trịnh Hiểu Kha bất mãn đẩy cô sang một bên, "Có người bạn nào giống cậu không? Không nói nữa, từ hôm nay trở đi xem như tớ không quen biết cậu!"

"Được thôi, thứ bảy tớ với Uyển Oánh dự định đi leo núi, không dẫn cậu theo cũng được!"

"Uyển Oánh người ta á ngày nào cũng bám dính cứng ngắc như 502 với học bá nhà người ta, có thời gian để ý tới cậu chắc? Còn Hoắc tổng nhà cậu thì ngày nào cũng trăm công ngàn việc, thứ bảy chỉ còn mỗi tớ mới rảnh đi chơi với cậu, Niên Ca thân mến. Còn không mau mau đối xử với tớ tốt chút chứ không thứ bảy chỉ còn mỗi cậu đi leo núi thôi đấy!"

Niên Nhã Tuyền ngoài cười nhưng trong không cười chớp mắt với cô ấy, "Hiểu Kha Kha, chúng ta đánh cược được không?"

"Cược gì?"

"Bây giờ tớ gọi điện thoại cho chú Hoắc, nếu như anh ấy đồng ý thứ bảy đi leo núi với tớ, cậu phải mời ăn cơm trưa một tháng. Nếu như anh ấy không đồng ý đi leo núi với tớ, tớ mời cậu ăn trưa một tháng, thế nào?"

Trịnh Hiểu Kha kích động phủi tay, "Được!" Nhưng sau một giây cô ấy lại thấy hối hận, "Không được, chờ chút.. hiện nay đang là thời kỳ đường mật giữa cậu và Hoắc tổng, chính là lúc anh anh em em, sao tớ phải đánh cược kiểu này với cậu chứ, không được không được.."

Niên Nhã Tuyền còn lâu mới cho Trịnh Hiểu Kha có cơ hội cự tuyệt, đắc ý quơ quơ điện thoại đã chuyển sang giao diện cuộc gọi trước mặt Trịnh Hiểu Kha, "Vừa rồi cậu đã đồng ý rồi, giờ tớ cũng gọi điện rồi, có muốn đổi ý cũng muộn rồi."

"WTF!"

Điện thoại vừa reo mấy tiếng đã được bên kia nhấc, "Bà xã."

Đột nhiên xuất hiện một cách xưng hô buồn nôn thế, khiến Niên Nhã Tuyền xém chút bị nước miếng của mình sặc chết, "Khụ khụ, à này chú Hoắc, anh đang bận à?"

"Cũng tạm, sao thế, nhớ anh à?"

Niên Nhã Tuyền, "..."

Dùng sức đẩy Trịnh Hiểu Kha đang ép sát trên người mình ra xa, "Là như vậy, thứ bảy anh có rảnh không, đi leo núi với em?"

"Thứ bảy? Dời lại được không, thứ bảy này mẹ chồng em về thăm em đấy."

Hửm? Mẹ chồng của cô?

Niên Nhã Tuyền bị một câu của Hoắc Lăng Trầm dọa cho xém tí thì nhảy cẫng lên, qua một hồi mới khẩn trương hỏi, "Mẹ chồng bà ấy.. Không phải, sao tự dưng mẹ anh đến làm gì?"

"Bà ấy muốn gặp con dâu, không phải bình thường sao?"

Ý thức lại là vừa rồi mình phản ứng có hơi kích động, cô ngượng ngùng hắng giọng một cái, ".. Được thôi, bình thường."

"Ừm, chuyến bay lúc trưa ngày thứ bảy, chúng mình cùng đi đón bà ấy."

"Được.." Niên Nhã Tuyền ngơ ngác trả lời, bây giờ trong đầu cô chỉ có hai chữ mẹ chồng chạy qua chạy lại.

Mẹ ruột của Hoắc Lăng Trầm đấy, không biết trông thế nào, có thích cô hay không..

Hoắc Lăng Trầm bên kia vẫn còn đang nói, "Trưa nay ăn gì? Tới công ty ăn cơm với anh, hửm?"

"Cơm trưa? Cơm trưa à.." Lôi hai chữ cơm trưa quay lại não, Niên Nhã Tuyền suy nghĩ, nhìn thoáng qua Trịnh Hiểu Kha đang nhắn tin với bạn trên Wechat, khóc không ra nước mắt nói với Hoắc Lăng Trầm, "Đều do anh hết đấy, một tháng sau này, ngày nào em cũng phải mời Hiểu Kha ăn cơm trưa, không thể ăn với anh nữa rồi."

Trịnh Hiểu Kha nghe được cô nói mời mình ăn cơm trưa một tháng, liền biết ngay là mình đã thắng, đắc ý làm tư thế thắng lợi vẻ vang trước mặt cô. "

" Sao? Sao lại tại anh? "Cái tội danh này khiến Hoắc Lăng Trầm có chút khó hiểu.

Niên Nhã Tuyền ỉu xìu ghé vào trên bàn học nói với anh thêm mấy câu tào lao nữa," Em đánh cược với Hiểu Kha, giờ thua rồi.. "

" Leo núi? "Người đàn ông vừa đoán liền trúng.

" Ừm. "

Hoắc Lăng Trầm nhịn không được cười phá lên," Cơm trưa em tới chỗ anh ăn, còn phía Trịnh Hiểu Kha để anh giải quyết, được chưa? "

" Vậy không được, có chơi có chịu, em sẽ mời Hiểu Kha ăn cơm trưa một tháng. "

Trịnh Hiểu Kha nghe cô nói như vậy, vội vàng nhỏ giọng nói," Nhã Tuyền, đùa cậu chơi thôi, mời hay không mời cũng không đáng kể, cậu đừng để bụng! "

Quan hệ giữa hai người bọn họ phải dùng sắt mới so sánh được! Niên Nhã Tuyền cho dù không mời, Trịnh Hiểu Kha cũng sẽ không để ý.

" Đưa điện thoại cho bạn của em đi, để anh nói."Hoắc Lăng Trầm hiểu Niên Nhã Tuyền trượng nghĩa đã nói là làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK