Mục lục
Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trợ lý Trọng khách sáo quá, chúng tôi đi làm việc trước đây, có gì dặn dò cứ gọi tôi bất cứ lúc nào."

"Ừm, cảm ơn."

Trước khi Hoắc Lăng Trầm và Niên Nhã Tuyền đến khách sạn, Trọng Hải Trình đã dặn dò sắp xếp xong, và còn đại khái thời gian mấy chiếc xe sau tới nơi. Khoảng năm phút sau khi Hoắc Lăng Trầm vào khách sạn, bọn họ cũng theo như thường lệ, vào bãi đỗ xe trước, sau đó mới vào khách sạn.

Vì vậy khi những người khác xuống xe, cũng không nhìn thấy chiếc Đế Tước kia. Hàn Huệ Minh tìm hết một vòng, hỏi vệ sĩ mới biết được Niên Nhã Tuyền đã vào khách sạn cách đây năm phút trước rồi, có lẽ bây giờ cũng đã vào phòng rồi.

Do dự một hồi, vẫn cảm thấy mình nên gọi điện thoại cho cô, chỉ là cậu ấy vừa nhấn nút gọi, reo được vài tiếng thì bị bên kia dập mát thẳng thừng không thương tiếc.

Niên Nhã Tuyền này làm sao thế nhỉ? Cậu ta suy nghĩ một hồi, cười mờ ám khẽ nhỏ giọng hỏi vệ sĩ: "Hoắc tổng của mấy anh chắc chắn là cũng tới đây đúng không?"

Trọng Hải Trình đã dặn dò vệ sĩ từ trước, gặp ai nên nói lời nào không nên nói lời nào tự suy xét. Cho nên đối với câu hỏi của Hàn Huệ Minh, vệ sĩ thành thật gật đầu.

Vậy là đúng rồi!

Hàn Huệ Minh cất điện thoại vào, ngoan ngoãn vừa kéo vali vừa ngâm nga đi đến phòng của mình, cậu sẽ không quấy rầy cặp vợ chồng vừa mới xa nhau kia.

Thật đúng như cậu đã nghĩ, vào lúc này có một phòng tổng thống nào đó đang hoạt động vô cùng sôi nổi, rõ ràng là mùa đông tháng chạp (âm lịch tháng 12), hơi ấm đầy đủ. Dù cho ăn mặc phong phanh cũng không cảm thấy lạnh..

Cô gái bị Hoắc Lăng Trầm đè lên chiếc giường lớn kia hôn, điện thoại của cô bị vứt sang một bên reo lên vài tiếng, Hoắc Lăng Trầm thậm chí cũng không nhìn là ai gọi tới, liền tắt máy.

Và trong cả quá trình, hai người cũng không hề tách rời nhau dù chỉ một giây..

"Chờ chút, em đi tắm trước." Mấy ngày nay ở thôn Nam Bình, thời tiết quá lạnh hơn nữa điều kiện tự nhiên cũng không hợp, cô chưa được tắm rửa một cách đàng hoàng.

Hoắc Lăng Trầm khàn giọng từ chối: "Đợi lát nữa cùng nhau tắm."

".. Em đã mấy ngày không được tắm rửa đàng hoàng rồi." Cô trả lời thành thật, biết người đàn ông này có bệnh ưa sạch, cô cho rằng sẽ khiến anh chán ghét cô, thì anh sẽ buông tha cô.

Ai ngờ cô suy nghĩ quá nhiều, người đàn ông trực tiếp dùng hành động từ chối.

Lúc ở trên xe, Hoắc Lăng Trầm muốn trực tiếp ấn cô xuống, nhưng bị Niên Nhã Tuyền từ chối vì có tài xế đang ngồi ở phía trước.

Trên đường đi người đàn ông chỉ uống một chút canh, không ăn thịt.

Bây giờ cuối cùng cũng có thế giới của hai người, Hoắc Lăng Trầm như biến thành một con sói đói bắt đầu thực hiện quyền lợi của mình.

Nhớ lại Hoắc Lăng Trầm của cái đêm cô uống rượu say hồi mấy ngày trước, Niên Nhã Tuyền có chút sợ hãi căn dặn: "Chúng ta thương lượng chút chuyện.."

"Hửm?"

"Anh có thể nhẹ nhàng chút không?"

Nhẹ nhàng? Khoảng thời gian gần đây ngoại trừ buổi tối lần đó, Hoắc đại tổng tài đã lâu rồi chưa được ôm vợ ngủ. Lúc này bảo anh nhẹ nhàng, thật khó..

Hai phút sau, Niên Nhã Tuyền bị ép nhìn cảnh đêm toàn thành phố ở bên ngoài cửa sổ..

Trong căn phòng bên cạnh rồi bên cạnh nào đó.

Một nữ sinh đi vòng quanh phòng tổng thống vài vòng trong sự phấn kích, tiền nào của nấy, thật khí thế! Lăn tới lăn lui ở trên giường lớn vô số lần, chống cằm nói: "Có cơ hội nhất định phải cảm ơn Niên Nhã Tuyền, nếu không có cậu, có lẽ cả đời này tớ cũng không được ở trong căn phòng tổng thống sang trọng như vậy."

Nam sinh mập mạp gật đầu phụ họa, trong giọng nói tràn đầy phấn kích: "Ngay cả chiếc xe cũng rất thoải mái, tớ cũng chưa bao giờ ngồi lên chiếc Bentley Mulsanne lần nào! Chiếc xe năm trăm vạn nha! Ôi mẹ ơi, bình thường cũng không dám tới gần chiếc xe ấy đâu. Hôm nay được hưởng ké Niên Nhã Tuyền, ngồi một lần."

Hàn Huệ Minh dựa vào cửa lười biếng nói đùa: "Về sau các cậu có thể đi theo tiểu gia mình đây, mình có thể cho các cậu ngồi xe sang trọng mỗi ngày!"

Mục Quắc Quắc bị Hàn Huệ Minh ghét bỏ suốt dọc đường, cuối cùng cũng tìm được cơ hội châm chọc cậu ta, đương nhiên sẽ không bỏ qua: "Ngồi xe sang trọng mỗi ngày? Ở Việt Thành ai mà không biết bây giờ cậu đang bị bố cậu kiểm soát chứ, cậu ở thôn Nam Bình cũng không ai dám tới đón cậu!"

Hàn Huệ Minh bước ra khỏi thôn Nam Bình nghèo nàn và lạnh lẽo, cảm nhận được hơi ấm trong phòng tổng thống, tâm tình rất tốt, khó mà tức giận: "Cũng như nhau thôi, chó chê mèo lắm lông, tại sao bố cậu cũng không điều xe đến đón cậu vậy? Còn bám lấy hào quang của chị cậu Niên Nhã Tuyền?

Nghe Hàn Huệ Minh nói như vậy, nhiều người kinh ngạc nhìn Mục Quắc Quắc, mọi người lắm mồm lắm miệng bắt đầu hỏi cô ta:" Bạn học Quắc Quắc, Niên Nhã Tuyền là chị của cậu à? "

" Sao trước đây chưa từng nghe hai người nói? "

" Hai người là chị em ruột sao? "

* * *

Nụ cười của Mục Quắc Quắc chợt cứng đơ, ở bên ngoài cô ta chưa bao giờ thừa nhận Niên Nhã Tuyền là chị mình, càng không muốn có quan hệ gì với cô. Bây giờ Hàn Huệ Minh đã nói hết ra rồi, cô ta chỉ có thể gật đầu thừa nhận:" Chị họ. "

Đối với cô ta, Niên Nhã Tuyền là chị họ của cô ta. Đối với Niên Nhã Tuyền mà nói, cô ta là em họ.

Nghe cô ta thừa nhận như vậy, có một nữ sinh nhiều chuyện đến tiếp tục hỏi cô ta:" Vậy gia cảnh của cô ấy thế nào? Sao có nhiều xe sang trọng tới đón cô ấy như vậy, là phú nhị đại sao? "

Mục Quắc Quắc hắng giọng, ra vẻ khó chịu nói:" Thực ra chị ấy rất đáng thương, cậu và mợ tôi ly hôn lâu rồi, cậu tôi cũng đã mất cách đây khá lâu.. "

Điều này trực tiếp phủ nhận cách nói Niên Nhã Tuyền là phú nhị đại.

Cho nên, trong lòng mọi người đều có cùng một ý nghĩ, nhưng không ai dám nói ra, dù sao Hàn Huệ Minh vẫn còn đứng ở đây!

Hàn Huệ Minh cũng biết mọi người đang nghĩ gì, tất cả tâm trạng tốt đều biến mất, trực tiếp nỗi giận với một đám bạn học nhiều chuyện:" Ăn no rửng mỡ hả? Cứ lo chuyện bao đồng, bạn trai của Niên Nhã Tuyền nhà người ta rất có tiền, lại rất yêu cậu ấy, nên đích thân tới đón cậu ấy. Nể tình mỗi người các cậu đều là tình nguyện viên làm công ích, mới tiện thể cho các cậu đi cùng, nghĩ mình là ai, còn dám nghĩ lung tung?"

Hàn Huệ Minh nói không sai, Hoắc Lăng Trầm quả thực nể tình bọn họ có thể đến thôn Nam Bình làm công ích vào giữa mùa đông, mới điều động nhiều xe đưa họ về cùng nhau như vậy, cả hành trình chỗ ăn chỗ ở đều được bao trọn gói hết.

Chỉ là anh đặt hết tất cả công lao, lên người Niên Nhã Tuyền mà thôi.

Những người suy nghĩ lung tung bị Hàn Huệ Minh trách một trận, lập tức trung thực lại.

Tống Vũ Dương vẫn im lặng ngồi trên ghế sofa xem điện thoại, càng trầm lặng hơn. Cậu ta tận mắt nhìn thấy Niên Nhã Tuyền lên chiếc xe Đế Tước của Hoắc Lăng Trầm, do đích thân Trọng Hải Trình lái xe.

Ở Việt Thành chỉ có một người có thể sai khiến Trọng Hải Trình, chỉ có Hoắc Lăng Trầm.

Hơn nữa xe của Hoắc Lăng Trầm đến khách sạn sớm hơn năm phút, rõ ràng là để tách bọn họ ra. Nếu cậu ta không đoán sai, Hoắc Lăng Trầm cũng đến, đồng thời đi cùng Niên Nhã Tuyền..

Trước đây có rất nhiều chuyện liên quan đến Niên Nhã Tuyền cậu đều né tránh, không muốn nghĩ đến, chỉ cần động não chút, thì sẽ có thể hiểu ra chuyện gì.

Bạn trai Niên Nhã Tuyền mà Hàn Huệ Minh nói chính là Hoắc Lăng Trầm sao?

Nếu bọn họ thực sự là quan hệ người yêu..

Đêm hôm đó Niên Nhã Tuyền uống say, đến chỗ Hoắc Lăng Trầm và còn Niên Nhã Tuyền dám ở trường học hô to mười lần Hoắc Lăng Trầm em yêu anh, hoặc là sau khi tỏ tình với Hoắc Lăng Trầm trước mặt Lục Khải Hàng ở trường học đều không bị sao.. đều có lời giải thích hợp lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK